Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu có một ngày, em và tôi đứng ở cửa địa ngục, em có dũng cảm cùng tôi đối mặt?

Nếu trò khôi hài một thời làm cho Prem Warut thân bại danh liệt, mất đi tất cả, như vậy hiện tại, thực sự cũng làm cho Boun Noppanut cảm nhận được cái gì gọi là truyền thông!

Gần đây báo chí thường xuyên đưa tin vị tổng tài này là đồng tính luyến ái, thậm chí thường xuyên tới cửa chứng thực.

Công tác căn bản không thoải mái trở nên càng thêm vất vả.

Tổng bộ và dư luận gây áp lực lên hắn. Hoàn cảnh biến hóa tạo áp lực làm Prem bất an.

Hết thảy đều làm cho Boun cảm giác được một chút cũng khó nhẫn nại. Thậm chí làm cho Boun cảm giác được có một bàn tay vô hình ngăn chặn hô hấp của hắn!

Căn phòng sáng ngời, hết thảy sạch sẽ.

"Prem, em lại ra ngồi đợi ở sô pha , anh lập tức xong ngay!" Lời nói nhẹ nhàng, không biết từ khi nào thì bắt đầu, Prem cố gắng đi theo phía sau Boun, vẫn như cũ giữ chặt góc áo hắn.

Không có tiếng trả lời, góc áo vẫn bị nắm chặt như cũ, tựa hồ đã quen với Prem như vậy, tiếp tục chậm rãi ở phòng bếp làm cơm trưa, còn nhân nhượng hành động không linh hoạt của Prem.

"Prem, nếu có thể như vậy cả đời, thật là tốt biết bao?" Mở nắp ra, cúi đầu nhìn trứng cá muối bên trong, thuần thục gắp ra, vài năm sống một mình, làm cho hắn đã học được nấu nướng.

Vẫn không có người trả lời, tựa hồ tất cả chỉ là chính hắn lầm bầm lầu bầu.

"Prem, em còn yêu anh không?"

Quay đầu lại nhìn về phía nam nhân nhỏ gầy, nhìn khuôn mặt gầy yếu của cậu, lại phát hiện cậu mỉm cười với mình.

Đem đồ ăn đã làm tốt để lên bàn ăn, ngồi trên ghế không xa Prem, nhìn cậu chậm rãi ăn cơm, biết nụ cười kia không có ý nghĩa gì.

"Anh sẽ bảo vệ em!" Vì Prem lau đi hạt cơm bên môi, hắn sẽ bảo vệ phút giây bình yên này, cho dù hắn phải đánh đổi tất cả!

"Thông báo đến tất cả ban ngành, nếu tập đoàn Pandora bởi vì cái gọi là hành vi khuyết điểm mà cự tuyệt cùng chúng ta hợp tác, do đó muốn áp giá cả sản phẩm công ty ta xuống cho bọn hắn, như vậy sẽ thành toàn cho bọn họ, phong tỏa toàn diện giao dịch với tập đoàn Pandora!" Ngạo nghễ ra lệnh, giống như không có cái gì có thể đem vị tổng tài tuổi trẻ đầy hứa hẹn này áp đảo, có lẽ chỉ có nam nhân im lặng ngồi ở góc này mới có thể làm cho tổng tài luôn luôn nghiêm túc hiện ra vẻ mặt u buồn ôn nhu.

"Còn có, thông báo tất cả bộ phận tiêu thụ từ chối hết thảy yêu cầu đè thấp giá cả với lý do thông tin của ta bị tiết lộ!"

"Tốt lắm, hội nghị chấm dứt!"

Đám người chen chút rời đi, tất cả mọi người biết, nguyên nhân vị tổng tài này phẫn nộ là vì tập đoàn Pandora lỡ hẹn, ai cũng không muốn làm vật hy sinh.

Chậm rãi đi về phía Prem, bởi vì trải qua vụ mất tích lần trước, Boun đã không còn để cho người khác quan tâm cậu. Mỗi ngày đều dẫn cậu đi làm, thậm chí ngay cả họp cũng để cho cậu ở một góc ngồi nghe.

"Có bị dọa không?" dịu dàng ngồi xổm bên người cậu, giúp cậu kéo lại tấm vải trên đùi.

Tinh tường thấy cái tay kia lại một lần giữ chặt góc áo hắn, có lẽ tất cả phẫn nộ, áp lực liền bởi vì động tác này của Prem mà tan thành mây khói!

"Anh sẽ làm cho những người nói bậy về em chết không có chỗ chôn!" Đưa tay cậu kéo đến trên mặt, hy vọng có thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể của cậu, tập đoàn Pandora, các ngươi là người thứ nhất bị ta khai đao!

Hai tháng, thời gian hai tháng làm cho mọi người nhớ kỹ sự mạnh mẽ vang dội của Boun, hơn nữa ngăn chặn tất cả lời đồn đãi nhảm nhí.

"Prem, đây là ý gì ?" Cười hì hì bước đến bên người Prem cách đó không xa, thời gian hai tháng làm cho mọi người tiếp nhận sự tồn tại của Prem, nhưng mà để cho người ta cao hứng chính là, Prem bắt đầu có phản ứng với người khác.

Lắc lắc đầu, tiếp tục nhìn tiểu thuyết tiếng Đức trên tay, tại sao người này luôn quấy rầy cậu?

Tựa hồ có chút ghen tị với cuốn tiểu thuyết trên tay cậu, chẳng lẽ Prem của hắn thích quyển sách này?

"Pao Pao, muốn anh hay là nó!" Đoạt lấy tiểu thuyết, phi thường nghiêm túc nhìn Prem đang lộ ra khuôn mặt mê mang!

"Vì cái gì a a a a a ~ ~ ~ ~ !

Ngoài văn phòng có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tru lên đầy bi ai, nhóm thư ký xinh đẹp giống như đã tập mãi thành quen, đầu cũng chưa nâng tiếp tục công tác, ai cũng biết, tổng tài anh tuấn của bọn họ lại bị cái gì đả bại!

Nếu hạnh phúc thật là trộm trái cấm, thượng đế, xin đừng trừng phạt Prem của tôi!

Từng có người hỏi qua Boun Noppanut, yêu Prem Warut chỗ nào?

Khi đó Boun vẫn như cũ tiêu sái, "Yêu sự bình thường của em ấy? Yêu sự tự nhiên của em ấy? Yêu tất cả của em ấy, nếu yêu mà có thể nói ra là vì cái gì, có lẽ sẽ không là yêu!"

Yêu cần lý do sao?

"Cần, yêu cần lý do, chính là lý do này chỉ có thể tự hiểu, nói được, vậy không phải là yêu!" Không phải sao?

"Thả em ấy!" Tiếng rít gào thống khổ đánh vỡ màn đêm yên tĩnh. Kho hàng hẻo lánh, không một ai đêm khuya đến nơi này, có lẽ đây cũng là nơi tốt nhất để người phạm tội.

"Andee, tại sao phải như vậy?" Nhìn thấy dáng cao cao trong đám người, bên trong có Andee mà mình tín nhiệm, có người mình yêu, còn có một đám người vì tiền bán mạng!

"Boun Noppanut, chẳng lẽ anh không biết sao?" Mơn trớn khuôn mặt tái nhợt của Prem mặc dù bị người giữ vẫn như cũ giãy giụa, "Sao?" Cô nở một nụ cười xinh đẹp quay đầu lại nhìn Boun vừa vội vàng tới dưới lầu.

"Andee, tại sao làm như vậy, tôi tín nhiệm cô như vậy ~!"

"Tín nhiệm? Ha ha, Noppanut tổng, tôi không xứng với tín nhiệm của anh, tín nhiệm của anh xây trên sự thống khổ của tôi, anh có biết không!" Ánh mắt xinh đẹp phụt ra ngọn lửa oán hận, ngón tay từ từ siết chặt, có thể tinh tường cảm nhận được mạch đập phía dưới ngón tay nhảy lên.

Cậu vươn tay muốn bắt lấy nam nhân dưới lầu kia, thế nhưng tay chân như bị ai cầm lấy, nữ nhân xinh đẹp trước mắt này còn bóp chặt yết hầu mình, đau quá, Boun, cứu cứu em ~

Vươn tay muốn bắt lấy nam nhân mình vẫn thường quan tâm, tại sao cậu vẫn cách hắn xa như vậy?

"Prem~!" Thấy nữ nhân mình tín nhiệm muốn giết chết Prem, nhìn một bên cầu thang, vội vàng muốn đi lên, muốn bắt lấy bàn tay đang chờ mình cứu kia.

"Anh đi lên cậu ta sẽ mất mạng!" Cười cười buông ra cái cổ gầy yếu, ngăn Boun đi tới.

"Cô muốn thế nào, Andee? Có việc gì từ từ thương lượng!" Nhìn Prem gian nan ho khan, đau lòng vội nói.

"Thương lượng? Boun Noppanut cũng có thời điểm tìm người thương lượng?" Cười lạnh, "Lúc trước anh đột nhiên bội ước có tìm tôi thương lượng không? Lúc trước anh nói không thương tôi có tìm tôi thương lượng không? Boun Noppanut, tôi hận anh!" Lên án sự thống khổ của mình, ngày đó lo lắng đợi hồi âm, đổi lấy chính là tin tức giải trừ hôn ước, còn có điện thoại hắn nói rõ không thương mình.

"Nhưng mà, khi đó cô đã đồng ý !" Giật mình nhìn nữ nhân tràn đầy oán hận, rõ ràng là ả nói không cần, cười đáp ứng hắn giải trừ hôn ước, còn nói chúc phúc mình, cho nên tín nhiệm đem Prem giao cho ả xem chừng nửa tiếng, nhưng lại đổi lấy tin tức bắt cóc.

"Ha ha ha, Boun Noppanut anh thật ích kỷ, ích kỷ chỉ nhìn thấy người anh yêu. Anh nói không thương tôi. Tôi biết anh đời này vĩnh viễn không có khả năng!" Phẫn nộ chỉ vào nam nhân suy yếu bên cạnh, "Chính là, tôi không cam lòng, bảy năm, tôi nghĩ đến người anh yêu nhất định thực vĩ đại, cho nên tôi chờ, chờ anh tìm người anh yêu về, làm cho tôi chết tâm. Thế nhưng anh lại mang về một người như vậy. Boun, anh bảo tôi như thế nào cam tâm?" Vĩnh viễn được cưng đến tận trời, vĩnh viễn nghĩ đến mình là thân là nữ nhân làm sao có thể thừa nhận bị đánh bại bởi một nam nhân bình thường!

Thuận tay tát một cái, đánh cho khóe miệng Prem chảy máu.

"Không cần ~!" Bồi hồi ở tòa nhà âm u, muốn xông lên xem Prem có bị thương hay không, lại sợ Andee sẽ giết Prem.

"Ha ha ha, Boun, anh cũng có lúc do dự?" Nữ nhân tươi cười bén nhọn, nhưng làm cho người ta bi ai khó hiểu, "Anh thực ích kỷ a, ích kỷ làm cho mọi người đều yêu anh, anh lại chỉ quan tâm người anh yêu!"

"Phải, tôi ích kỷ. Tôi vô sỉ, nhưng người sai là tôi, không liên quan đến Prem, thả em ấy, muốn chém muốn giết, tùy cô!" Ánh mắt thủy chung dừng lại trên thân thể mệt mỏi của Prem, thấy cậu vẫn luôn nhìn mình, run rẩy nhìn mình, tại sao cậu phải trải qua chuyện như vậy!

"Giết anh? Ha ha, tôi không nỡ!" Thong thả tiêu sái xuống lầu, chiếc váy bó sát làm hiện lên dáng người hoàn hảo, "Anh chính là người tôi yêu !" Đầu ngón tay lướt qua mặt Boun,

"Hơn nữa tôi không cam lòng chính là nam nhân trên lầu kia, không phải anh!"

"Cô muốn thế nào?" Quay mặt sang một bên, phẫn nộ nói.

"Để cho nam nhân trên lầu kia vì anh phát điên, nhìn thấy anh kiêu ngạo nhưng vì anh ta mà thấp hèn như thế nào!" Nụ cười điên cuồng, làm cho người nam nhân mình từng yêu quỳ xuống, làm cho nam nhân kiêu ngạo này hạ thấp bản thân là khoái hoạt lớn nhất!

Trước mắt, một nam nhân khuôn mặt dữ tợn mở ra hai chân, đứng thẳng trước mặt Boun.

"Boun Noppanut, anh vẫn là không hiểu tính cách Andee tôi sao. Tôi không có được, bị hủy tôi cũng sẽ không cho người khác!" Nhẹ giọng ở bên tai Boun nói xong, "Muốn cứu cậu ta sao?Chui qua đi!"

Kiêu ngạo như Boun, cho dù năm đó khổ tới tận cùng, cũng không ở trước mặt bất kỳ ai xin ăn, không ở trước mặt bất kỳ ai khúm núm. Nam nhân kiêu ngạo tình nguyện đói chết, tình nguyện cùng chó giành ăn cũng chưa từng hạ thấp mình này, phải đi qua đủng quần người khác, thậm chí ngay cả mọi người đang đứng ở đây cũng không tin hắn sẽ làm, vì một kẻ điên.

Nhìn cánh tay vẫn như cũ hướng về mình, nhìn nam nhân thấp bé trước mặt này, trên mặt là một tỉa mỉm cười.

Quỳ xuống, quỳ trước mặt nữ nhân mình từng thương tổn, cũng quỳ trước mặt nam nhân mình từng thương tổn, nếu trừng phạt như vậy có thể chuộc tội, có lẽ là ông trời quá ưu ái rồi.

Gian nan hướng cái đũng quần kia, hắn cao lớn như thế có thể nào dễ dàng xuyên qua đũng quần của nam nhân chân ngắn này.

Quần dơ bẩn, chạm đến tay hắn, chạm đến mặt hắn, ánh mắt hắn, khuất nhục có thể thấy rõ

được.

Nhắm mắt lại, có lẽ nhắm mắt lại mới có thể buông tha cho tôn nghiêm của mình.

"Được rồi đúng không?" Trấn tĩnh đứng lên, nhìn nữ nhân xinh đẹp phía sau, "Thả em ấy đi!"

"Ha ha ha, tôi nói xong rồi sẽ thả sao?" Nữ nhân từ trong khiếp sợ khôi phục lại điên cuồng cười.

"Cô, cô! ~"

"Vì cậu ta, anh thật sự cái gì cũng làm?" Cô phẫn nộ kêu lên, tôn nghiêm, người vì tôn nghiêm lúc trước chịu đói chết đầu đường thế nhưng vì một người nam nhân mà buông tha kiêu ngạo. Nam nhân lúc trước thậm chí không tiếc rời đi cũng không buông tha tôn nghiêm mà ở rể lại dễ dàng buông tha sự kiêu ngạo của hắn, cô không cam lòng!

"Thả cậu ấy ra, tôi cái gì cũng đáp ứng cô!" Lo lắng nhìn Prem sắc mặt dị thường thảm hại, không thể tiếp tục như vậy, thân thể Prem chịu không nổi kích thích như vậy, bất luận tinh thần hay là thể xác!

"Ha ha ~ tình yêu tốt vĩ đại !" Khinh miệt đưa súng cho nam nhân vừa mới đứng, "Cho anh hai lựa chọn, không phải anh chết, chính là cậu ta chết!"

"Cô hận tôi như vậy sao?" Nhìn súng lục trong tay nam nhân, còn có Prem trên lầu.

"Hừ, anh chọn đi!" Đưa lưng về phía Boun, bên miệng là câu trả lời lãnh khốc.

"Tôi chọn cậu ấy sống!" Không có do dự, thậm chí ngay cả mắt đều không chớp, nếu như vậy có thể đổi lấy sự an toàn của Prem, hết thảy tôi đều nguyện ý!

"Anh nghĩ kỹ rồi chứ?" Bờ vai run rấy, trong thanh âm hơi có chút run rẩy.

"Nhanh lên! Hứa với tôi, thả cậu ấy ra!"

Không ai trả lời, nhưng Boun tin tưởng, Andee sẽ tuân thủ lời hứa của nàng!

Súng lục chậm rãi chỉa về hướng của Boun, tên nam nhân nhắm ngay trái tim hắn, chỉ cần một phát, chỉ cần một phát, Boun liền vĩnh viễn sẽ không mở mắt được nữa!

Ai cũng chú ý họng súng, trái tim như ngừng đập!

"Đoàng ~!"

"Không cần a ~!" Tiếng súng, tiếng thét chói tai, nữ nhân thét chói tai, nam nhân thét chói tai, dưới lầu thét chói tai, trên lầu thét chói tai, còn có thống khổ kêu rên, đồng thời vang lên.

Chớp mắt một phát súng, bắn vào người nổ súng, chính là viên đạn vẫn như cũ xuyên qua vai trái của Boun.

"Vì cái gì, vì cái gì anh có thể làm nhiều như vậy?" Nhìn thấy nam nhân thống khổ run rẩy trên mặt đất, khóc rống kêu lên, nữ nhân kiên cường nhiều năm mắt lệ chảy dài, tại sao người nam nhân này yêu không phải cô!

"Khu khụ ~ ha ha ~ bởi vì cậu ấy đợi tôi lâu lắm!" Nhìn người thét chói tai trên lầu, "Tôi từng nói rồi, nếu có thể, tôi sẽ chờ cậu ấy!" Hơi hơi mỉm cười.

Nhìn thấy gương mặt thống khổ lại hạnh phúc, có phải mình yêu sai lầm rồi không?

Mờ mịt nhìn người trên lầu suy yếu vẫn vươn tay muốn bắt lấy nam nhân, lại nhìn nam nhân dưới lầu vì cậu không tiếc hy sinh tôn nghiêm hy sinh sinh mệnh của mình. Chẳng lẽ yêu một người, muốn chiếm lấy hắn là sai sao?

Nhìn hết thảy, sợ hãi khó hiểu bao phủ Andee, từng bước lui về sau, sai lầm rồi sao?

Thật sự sai lầm rồi sao?

"A ~ Tiếng thét chói tai, nhìn Boun bị thương, điên cuồng rời đi, rời đi nơi âm u này!

"Andee ~!" Tuy rằng không nguy hiểm tính mệnh, nhưng máu tươi vẫn như cũ không cầm lại được.

Andee rời đi tức là âm mưu bị phá sản, nhân viên cũng chậm rãi rời đi, chỉ còn lại Prem suy yếu trên lầu cùng Boun bị thương dưới lầu.

"Prem anh đến đây, chờ anh!" Cố gắng đứng lên, đi lên lầu, tới gần người yêu đang cuộn mình.

Khi hắn chạm đến thân thể gầy yếu kia, phát hiện cậu đang khóc!

"Tại sao phải làm như vậy?" Gắt gao bắt lấy nam nhân từng vứt bỏ mình, nam nhân vừa thiếu chút nữa chết đi, nam nhân vừa mới vứt bỏ tôn nghiêm.

"Prem, em ~!" Kinh ngạc nhìn cậu suy yếu, Prem của hắn mở miệng nói chuyện.

Ôm lấy cậu, đau đi, đau đi, làm cho chính mình khẳng định mình không nằm mơ, chứng minh hết thảy là sự thật!

Để cho hắn ôm, để cho hắn gắt gao đem mình ôm lấy, tiếng súng kia phá tan bức tường phong ấn bản thân, xuyên thấu qua dấu vết vỡ tan kia, thấy người mình yêu đối mặt với tử vong. Nhiệt độ cơ thể quen thuộc, biết rõ, chứng minh hắn vẫn còn sống, người mình yêu vẫn còn sống "Anh yêu em Prem! Anh yêu em, anh tới đón em về nhà!"

"Được!" Ở trong lòng ngực anh gật đầu, em chờ anh, em ở trong thế giới của mình đợi anh bảy năm, rốt cuộc đợi đến giờ khắc anh đến rước em!

Tay trái không linh hoạt, tay phải gầy yếu, gắt gao ôm lấy nam nhân đã tìm mình bảy năm!

"Em cũng yêu anh!"

Nhẹ nhàng, chỉ có hai người nghe thấy, chỉ có hai người cảm thụ được thâm tình lẫn nhau!

"Bốp Bốp ~" Tiếng vỗ tay thanh thúy, tiếp theo lại đến mùi xăng gay mũi.

Một người nam nhân đứng dưới lầu, cười, tàn nhẫn cười, " Tốt một đoạn tình chàng ý thiếp, sai rồi sai rồi, là tình lang ý lang, phải không? Noppanut tổng?"

"Tee Patakon?" Giật mình nhìn tổng tài từng chấp hành tập đoàn Pandora, Tee Patakon vốn muốn giậu đổ bìm leo lại bị Boun Noppanut phản đánh một phát. Tee Patakon cuối cùng bị ban giám đốc đá ra cửa, quả nhiên Andee sẽ không dễ dàng hạ quyết tâm đối với hắn như vậy.

"Ha ha, Noppanut tổng, ngài còn nhớ rõ tôi làm tôi thật cảm kích!" Nụ cười giả dối, "Bất quá tôi còn muốn cám ơn ngài đã làm cho tôi thất nghiệp!"

"Đó là mày tự làm tự chịu!" Ôm chặt Prem, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ nhàng hỏi, "Còn đứng lên nổi không?"

Hơi hơi gật đầu, chính là cảm thấy rõ ràng nhịp đập trái tim bắt đầu trở nên bất quy tắc!

"Ha ha ha ~tình nhân cùng chung hoạn nạn, nhưng mà tôi phải cảm tạ ngài, Noppanut tổng!" Cười cười mở bật lửa trên tay, "Nếu không phải nhờ ngài, có thể tôi còn không vào được cửa công ty Gun của ngài!"

"Mày, mày nói cái gì!" Miệng vết thương bởi vì sức nặng của Prem mà bắt đầu truyền đến từng trận xé rách đau đớn.

"Ha ha ha, Boun Noppanut mày sẽ không nghĩ tới là lão già Kana Gunnapat kia để cho tao tới giết mày đi!" Châm thuốc lá, "Thế lực mày quá mạnh, con cáo già kia như thế nào có thể cho mày được sống trên thế giới này".

Xoay người, đi hướng cửa kho hàng, không nhìn hai người đang cố gắng xuống lầu, ngón tay búng ra, điếu thuốc rơi xuống, ngọn lửa nhanh chóng lan rộng!

"Ha ha, đúng rồi, Noppanut tổng, tao đã chuẩn bị cho mày mất hai mươi đồng tiền xăng đó nha, mất của tao không ít tiền đó!" Nhanh chóng rời đi, "Mày cùng tình nhân mày chậm rãi hưởng thụ đi!"

Ngọn lửa nhanh chóng táp về vị trí hai người đứng, "Chúng ta nhanh lên ~!" Lo lắng nhìn ngọn lửa, muốn cùng Prem rời đi. Nhưng hắn cảm giác được người bên cạnh chậm rãi trượt, thân thể trở nên dị thường trầm trọng ~

"Prem, Prem, em sao thế này!" Giật mình nâng thân thể đang trượt xuống, nhìn thấy người trong lòng ngực khóc ròng, bệnh tim tái phát, là điều thứ nhất hắn nghĩ đến!

Ôm lấy ngực mình, không khí dần dần xói mòn, thống khổ tràn ngập thân thể. Chẳng lẽ ông trời thật sự không muốn cho cậu hạnh phúc sao? Hạnh phúc vừa mới nắm trong tay sẽ mất đi như vậy sao?

"Rẹt - Rẹt ~!" Muốn xé rách ngực áo, khó chịu giãy giụa, nhưng lại không làm được gì!

"Prem, không có việc gì, không có việc gì!" Vì cậu ngăn áo sơ mi, ra vẻ trấn tĩnh an ủi, nhưng bàn tay run rẩy lại vạch trần sự kinh hoảng của hắn.

Ồ ồ thở dốc, hy vọng càng nhiều không khí có thể tiến vào, nhưng lại phát hiện căn bản không thay đổi được gì.

Chẳng lẽ để hắn chết cùng mình ở chỗ này sao? Hắn có thể rời đi, có thể rời đi, không cần bị mình liên lụy!

"Đi ~ đi!" Lôi kéo Boun rời đi, buông mình ra là có thể sống đi ra ngoài! "Không, anh sẽ không đi!" Gắt gao ôm Prem vào lòng.

Lửa đã bắt đầu tràn lên lầu, không khí cũng trở nên nóng không chịu nổi!

"Anh, còn sống em từ bỏ! vù vù ~!" Rời đi, buông em ra, hiện tại em không cần tình yêu của anh, từ bỏ.

"Không có em, anh sống có lợi ích gì!" Rít gào kêu, nhìn Prem khó thở trong lòng ngực, không có em còn sống làm gì, không có em còn sống làm gì!

"Đi ~ vù vù ~ không cần, không cần, anh yêu ~!" Từ bỏ, van cầu anh rời đi a, anh có thể còn sống đi ra, không cần vì em chết trong này, không cần a ~! Nước mắt tràn ra, mồ hôi như nước, thống khổ kêu gào, ngọn lửa lan tràn, tại sao lại không đi!

"Không ~ không cần !" Điên cuồng lắc đầu, mặc kệ thống khổ đau triệt tâm phế, lôi kéo Prem đứng lên, cùng nhau về nhà, chúng ta cùng nhau về nhà!

Ngọn lửa nhanh chóng xâm nhập hai người bị thương, hai người muốn hạnh phúc, hai người đã bỏ qua rất nhiều!

Kiệt lực kéo thân thể người mình yêu hướng về phía cửa. Chúng ta phải cùng nhau về nhà, không cần mỗi người một chỗ, không cần một mình ăn một bàn đồ ăn, không cần một mình đối mặt căn phòng to như vậy, không cần!

Nhà kho bắt đầu sập, kho hàng bắt đầu hỏng, hết thảy sắp hóa thành hư ảo!

Lập tức đi thôi, Prem, sắp đến, sắp đến cửa rồi!

Chúng ta cùng ra ngoài, chúng ta mau đi thôi!

"Prem, Prem ~! Xem ~" Phát hiện người trong lòng ngực đã không có động tĩnh, đã không còn hô hấp, thậm chí không cảm nhận được nhịp tim của cậu, nói cho chính mình em không có việc gì, "Prem, em mở mắt ra ~!"

Vẫn không có phản ứng, hai má trắng bệch nói cho Boun rằng Prem của hắn đã không được!

Nhà kho sập, nhìn thấy lối ra trước mắt trở nên bế tắc, trên mặt là một nụ cười thản nhiên. "Prem, không thể trách anh, là anh chưa kịp đi ra ngoài!" Gắt gao ôm lấy người đang im lặng như hát ru một đứa trẻ, "Prem, chờ anh !"

Bên tai tràn ngập thanh âm ngọn lửa cắn nuốt thế giới, nhưng Boun lại tựa như không có cảm giác gì. Thậm chí ngay cả chung quanh hắn cũng có một phần an nhàn!

"Nếu em không đợi anh, anh sẽ tức giận!"

Chậm rãi đem Prem ôm vào ngực, tận lực cách ly cậu khỏi ngọn lửa, "Anh mà giận, sẽ rất hung dữ đó!"

Ngọn lửa diễm lệ, tựa hồ kể ra chuyện cũ của hai người, bi thương như vậy, đáng buồn như vậy! Một người gắt gao ôm chặt người yêu trong lòng ngực, một người im lặng nằm trong lòng ngực người yêu, tựa như cái gọi là ngọn lửa cũng không thể quấy rầy sự yên tĩnh của bọn họ!

Tôi yêu em, Prem, tôi không hối hận cùng em đối mặt thượng đế, thế nhưng tôi sợ tôi sẽ xuống địa ngục, như vậy có phải không thể ở bên cạnh em không?

Không sao, dù thiên đường hay địa ngục thì tôi và em vẫn sẽ ở cùng nhau.

Chúng ta đã bỏ qua nhiều như vậy, em và tôi đã bỏ qua nhiều thời gian như vậy.

Đã chết rồi sao?

Tự do trong bóng đêm chứng minh tôi đã chết rồi sao?

Prem?

Prem đâu?

Prem, tại sao em không đợi tôi?

Chẳng lẽ em không tha thứ cho tôi sao?

Tôi biết tôi sai rồi nhưng tôi yêu em, Prem.

Prem, em có nghe thấy tiếng tôi gọi không?

Prem.....!

"Prem!" Hắn mở to đôi mắt nhưng lại thấy một màu trắng của bệnh viện, mùi thuốc sát trùng gay mũi, trên người là từng trận đau đớn.

"Cậu đã tỉnh?" Cửa phòng mở ra, hắn thấy là Sammy – chị của cậu.

"Prem đâu?"

"Cậu nằm đi, trên người cậu bị bỏng, còn có vết thương, còn......"

"Tôi hỏi Prem đâu!" Hắn đột nhiên quát lớn, đánh vỡ tất cả yên tĩnh, "Em ấy đã chết sao?" Run rẩy nhìn nữ nhân kia, trước khi mất đi tri giác Prem đã muốn, đã muốn........"

"Nó không chết!" Nhặt chai nước bị rơi xuống sàn, yên lặng đặt lên giường, cô nên hận sao? Nên hận nam nhân làm cho Prem thống khổ này còn sống sao? Thế nhưng lúc đuổi tới đã thấy hết tất cả, hắn làm cho người ta không thể hận, hắn yêu Prem, yêu đến ngay cả tính mạng bản thân cũng không cần".

"Tôi muốn đi nhìn em ấy". Muốn xuống giường, muốn thấy cậu.

"Không được, bác sĩ nói cậu phải nghỉ ngơi". Cô vội vàng ngăn hắn lại.

"Tôi chờ không kịp, tôi muốn gặp em ấy".

"Không được!"

"Vì sao?"

"Vì sao? Vì sao? Bởi vì nó không biết được cậu đang đi gặp nó, bởi vì có căn bản không cảm giác được cậu bên cạnh nó, bởi vì trái tim nó căn bản không tự đập được, bởi bì, bởi vì....... Vì nó chỉ có thể nằm đó chờ đợi cái chết,..ô..ô..ô" Cố gắng áp chế bi thương, không còn sức lực mà nói ra sự thật, cô không muốn đối mặt với sự thật.

"Chị, chị nói gì?" Không thể tin được những gì mà hắn đã nghe, Prem của hắn sẽ không như vậy. Sẽ không. "Không thể, không thể nào".

"Tôi cũng hy vọng không thể như vậy nhưng khi tôi nhận được tin tức cậu để lại đuổi tới nơi thì tim Prem đã ngừng đập. Hiện tại chỉ có thể dựa vào máy trợ tim để duy trì sinh mệnh của nó". Đỡ lấy Boun đang lung lay, nước mắt vẫn rơi.

"Mang tôi đi nhìn em ấy".

Yên lặng không nhắc lại, bởi vì Sammy biết lúc này ai cũng không ngăn được hắn, ngăn không được tâm tình, khát vọng được nhìn thấy Prem của hắn,

Bởi vì hắn thật sự yêu em, Prem, em có biết không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro