Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh từng hỏi em, thích làm gì nhất?

Em nhớ rõ em trả lời không biết.

Thích làm gì nhất? Em từng để tay lên ngực tự hỏi? 

Em thích nhất là nhìn anh cười to. Em thích nhất cùng anh chụp ảnh, chụp bức ảnh không phải chỉ có mình em. Em thích nhất giữ cửa cho anh, chờ anh trở về.

Sau này em mới phát hiện, tất cả những chuyện em thích đều có sự xuất hiện của anh, đều có sự tồn tại của anh.

Loáng thoáng em phát hiện tình cảm của em đối với anh bắt đầu lên men, tình bằng hữu đơn thuần bắt đầu biến chất ......thế nhưng em không biết mình nên làm sao. Cho nên em không miệt mài theo đuổi đó là cái gì, vì em sợ, em sẽ sợ hãi khi đối mặt anh.

Ngày đó, lần đầu tiên thấy anh uống say về nhà, em rất hốt hoảng. Em đỡ lấy thân thể nặng trịt của anh. Đó cũng là lần đầu tiên em cảm giác trái tim của mình có thể đập kịch liệt như vậy.

Khi đó, em thấy may mắn vì anh uống say, hay là nên cầu nguyện anh không phát hiện ra sự dị thường của em?

Nhìn thấy gương mặt anh ngủ say, lần đầu trong đời em làm ra chuyện can đảm như vậy.

Vuốt ve đôi môi khêu gợi của anh, tay em rung động. Em còn sợ anh sẽ tỉnh lại. Thế nhưng em vẫn chạm vào môi anh, thực mềm mại, thậm chí em còn cảm giác được độ ấm như thiêu đốt bởi vì rượu.

Chậm rãi  đem ngón tay đã chạm qua môi anh đặt lên môi mình, lẳng lặng dừng lại, lẳng lặng cảm thụ, cảm thụ độ ấm thiêu đốt của anh lưu lại, thậm chí muốn thông qua nó để cảm giác sự ấm áp trên người anh.

Lẳng lặng nhìn anh thật lâu, gương mặt an nhàn khi ngủ của anh, em phát hiện em yêu anh. Thậm chí ngay cả em cũng không biết vì sao em yêu anh. Có lẽ nụ cười sáng lạn của anh bước vào cửa nửa năm trước. Có lẽ là vì một phút kia anh phủ thêm manh áo cho em. Có lẽ là ì một giây kia anh đáp ứng sẽ đón em dưới gốc đại thụ. Có lẽ..........

Em biết tình cảm của em chỉ có thể chôn giấu thật sâu, không thể công khai dưới ánh mặt trời, không thể biểu hiện dưới ánh trăng. Cái gì cũng không thể thấy nó, người duy nhất biết đến sự tồn tại của nó chỉ có thể là chính bản thân em, chỉ có thể chính là em mà thôi!

"Cậu đang làm cái gì?"

Một câu của anh đã đánh vỡ nguỵ trang của em, đánh nát phòng tuyến của em, đem em trắng trợn phơi bày dưới ánh mặt trời của anh.

Em nghĩ anh sẽ  giống như những lần trước, ngủ sau cho em lẳng lặng nhìn. Em nghĩ anh sẽ giống như những lần trước. Em nghĩ...... em không biết em có thể làm gì, bản năng em muốn trốn, muốn rời khỏi tầm mắt phẫn nộ của anh.

"Cậu hôn tôi?" Hai mắt đỏ bừng của anh đột nhiên bừng tỉnh, nhìn chăm chăm em đang vô cùng xấu hổ.

"Cậu là gay?"

Em không phải, em không phải cái mà anh nói. Em muốn hôn anh bởi vì em thích anh. Em không nghĩ sẽ cho anh biết cảm nhận của em, em không phải!

Cúi đầu, em lắc đầu qua lại. Em có thể cảm giác hốc mắt của mình đã ươn ướt.

"Cậu không biết như vậy thực ghê tởm sao?"

"Đúng, thật xin lỗi". Em chạy trốn. Em không dám đối mặt anh. Em không dám nghe những lời tiếp theo mà anh sẽ nói. Em sợ anh nói em dơ bẩn. Em sợ anh nói em biến thái. Thậm chí sợ anh sẽ nói em bệnh thần kinh!

Em không biết đối mặt hết thảy chuyện này như thế nào, vội vàng rời khỏi phòng anh, đem bản thân khoá trong căn phòng nhỏ của chính mình.

Nhìn thấy ảnh chụp treo đầy phòng, nước mắt em rơi xuống.

Có phải em đã mất đi anh, mất đi người duy nhất chịu tiếp cận em trên đời? Một người  cho em sự quan tâm. Em đã mất đi sự tin cậy của anh đối với em, có phải em phải quay về quá khứ không có anh?

Hai ngày nay anh không về nhà. Trong yên tĩnh, em chờ mong tiếng bước chân. Em chờ mong âm thanh ồn ào này phát ra. cái gì em cũng không mở, ngay cả tủ lạnh cũng không mở bởi vì em sợ không nghe thấy tiếng bước chân của anh, sợ không thể nghênh đón anh trước tiên. Em sợ sẽ bỏ qua cơ hội gặp mặt anh, bời vì em biết anh sắp rời bỏ em.

Nhìn thức ăn đã nguội lạnh trên bàn, có phải hôm nay anh cũng sẽ không trở về, sẽ không quay lại căn nhà nhỏ đã khiến anh ghê tởm này? Có phải anh đã tính rời đi?

Chậm rãi đi vào căn phòng nhỏ của anh, cửa không khoá, chậm rãi mở ra.

Hết thảy đều sạch sẽ, gống thời điểm em vội vàng chạy trốn. Chỉ là mặt trên có thêm một tầng bụi mỏng, khẳng định hai ngày nay anh không hề trở về.

Phủi đi một mạt tro bụi, đầu ngón tay trở nên xám trắng. Là anh làm cho cuộc sống của em trở nên sáng lạn, em lại làm cho nó trở nên thê thảm như vậy.

"Tại sao cậu lại ở phòng tôi?"

Nhìn biểu cảm trên mặt anh, là ngạc nhiên hay chán ghét, em đã không còn phân biệt rõ.

"Tôi, kỳ thật tôi. Thật, thật xin lỗi". En không biết nên nói gì. Em muốn nói rất nhiều nhưng chỉ có thể nói ra duy nhất một câu thật xin lỗi.

Em và anh - một người trong phòng, một người bên ngoài đứng lặng yên.

"Tôi trở về lấy đồ đạc". Anh đánh vỡ sự yên lặng của cả hai.

"......." Em biết anh phải rời khỏi nên em khẩn cầu ông trời đừng cho anh tìm được chỗ ở nhanh như vậy. Thế nhưng ông trời cũng chỉ cho em hai ngày.

"Cậu còn có việc gì sao?"

Em chỉ có thể cố gắng cười cười, sau đó lắc đầu. Em hy vọng khi đó trái tim đột nhiên ngừng đập, bởi vì em đã không còn khí lực di chuyển hai chân.

"Tìm , tìm được phòng ở?"

"Phòng ở? Không có". Thì ra anh chán ghét như vậy, chán ghét đến nỗi cho dù không có phòng ở cũng muốn  dọn ra ngoài.

Em cố gắng di chuyển hai chân, em hy vọng có thể kiên cường rời khỏi phòng anh.

Anh không hề biết, thời điểm em đi thoáng qua anh, lồng ngực đập nhanh như thế nào.

"Cậu thích tôi sao?"

Em giật mình nhìn anh, nhìn ánh mắt của anh, nhìn đôi môi của anh. Em thích anh. Em thích anh. Em từng ở trong nhận thức của mình lặp đi lặp lại rất nhiều lần câu nói này.

".........."

"Cậu có thể không trả lời, chỉ là tôi muốn nói tôi không phải gay".

Em biết, em vẫn biết anh không phải, cả em cũng không phải. Em cảm giác được cơ thể em rất đau, đau đến phát run.

"Thế nhưng tôi thích ở bên cạnh cậu".

Boun Noppanat, anh không được hối hận khi nói ra những lời này, bởi vì câu nói này của anh đã trói chặt một người tên Prem Warut.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro