Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạnh phúc đến thật đột ngột, đột ngột làm cho e sợ hãi mất đi.

Em không hỏi tại sao anh lại thích. Thậm chí là câu ghê tởm kia đều bị em cố ý xem nhẹ. Em sợ anh sẽ nói ra đáp án mà em không muốn biết.

"Prem, hôm nay anh không đến đón em, tự em đón xe về nhà đi. À, đúng rồi, hôm nay đồng nghiệp của anh sẽ đến nhà mừng sinh nhật Tae, em........!

"Dạ, em biết". Em ngắt điện thoại, nhìn anh được đám đồng nghiệp nữ vây quanh rời đi. Kỳ thật em chỉ cách anh vài bước sau lưng cây đại thụ.

Em yên lặng treo điện thoại, nhìn xe thể thao chạy vụt qua. Em biết ý nghĩa câu cuối kia của anh. Em mỉm cười nhìn chiếc bánh ngọt trên tay. em đã nghĩ hôm nay có thể cùng người mình âu yếm  vượt qua một sinh nhật tốt đẹp. Em có thể nghe được câu sinh nhật vui vẻ của anh trong đêm khuya, mà không phải những câu từ máy móc của bài nhạc chúc mừng sinh nhật.

Em biết em sẽ không thể về nhà sớm, không phải vì em có việc phải làm, mà bởi vì quan hệ hiện tại giữa em và anh. Em nên đi đâu đây?

Mờ mịt nhét tiền vào túi, nhìn thành phố xa lạ, thời gian năm năm vẫn không thể đem em dung nhập vào thành phố này. Hết thảy vẫn thật xa lạ.

Trong đám người vội vàng cất bước, những người lướt qua bên cạnh em, bọn họ có khát vọng về nhà không?

Nhìn đèn đường lúc mờ lúc tỏ, em lẳng lặng đứng bên đường, đột nhiên cảm thấy một nổi khó chịu không nói nên lời.

Có phải em đã quen cảm giác có anh bên người nên khi anh không ở bên, em sẽ càng thấy khó chịu?

"Bệnh thần kinh à, sao lại đứng ở giữa đường!"

Nghe người khác chửi rủa em chỉ có thể mỉm cười nói thật xin lỗi.

Em không thể về nhà, em biết.

Em nghĩ anh sẽ phủ thêm áo khoác cho em nên em đã quên mặc. Cảm nhận được gió lạnh lùa vào quần áo, em chỉ có thể lấy tay ôm chặt thân mình để bản thân không còn thấy lạnh như vậy nữa.

Cái bánh ngọt kia, em đã nghĩ rằng có thể cùng anh chia sẻ. Em nghĩ anh có thể cùng em thổi tắt ngọn nến trên bánh sinh nhật. Em nghĩ em sẽ có được lời chúc phúc của anh.

Run rẩy ngồi dưới gốc cây đại thụ châm ngọn nến thứ nhất, em chưa bao giờ thổi qua nến sinh nhật. Bởi vì ngày này hàng năm ba mẹ sẽ vì lễ Giáng Sinh mà mở tiệc mời các doanh nhân, còn sinh nhật của em không ai chú ý tới.

Nhìn ánh sáng từ ngọn nến lay động, nhìn con số hai mươi bốn ở trên em nở nụ cười.

Em không có nơi nào để đi, không muốn đi khách sạn, em chỉ muốn dưới gốc cây đại thụ đợi anh đến đón em.

"Chúc cậu sinh nhật vui vẻ........" Đêm yên tĩnh, đã không còn đám người huyên náo, tất cả mọi người đều đã về nhà.

Chỉ có em ở đây hát khúc ca mừng sinh nhật, ở ngã tư đường trống trải chỉ có âm thanh sâu kín của em.

Ôm lấy chân mình, lẳng lặng nhìn chiếc bánh sinh nhật trên mặt đất, một lần nữa nhìn ngọn nến nhỏ đang yên lặng, em nghĩ sẽ thổi tắt nến nên đã mua một báo đựng nến rất lớn.

Nhìn một cây nến tàn lụi, nhìn cái bánh đã không còn đẹp như lúc đầu, em vẫn ngồi dưới gốc cây.

Em biết đêm đã khuya, bạn bè của anh có phải cũng đã rời khỏi?

Ngọn nến cuối cùng sắp tàn lụi. Em biết sinh nhật hai mươi bốn tuổi của em sắp thành quá khứ, giống như ngày xưa, không có ai vì sinh nhật của em mà vui vẻ, không ai vì em chúc phúc, không ai bảo em cầu nguyện, thậm chí không ai biết bây giờ là sinh nhật của một người tên Prem Warut, không ai biết.

Em không biết vì sao lại khóc, nhìn ánh sáng ngọn nến của chính mình, em khóc.

Hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn chiếc bánh ngọt của mình, nhìn bầu trời đêm tối đen.

Anh biết không, lúc em nhìn thấy đôi giày quen thuộc xuất hiện trước mặt mình, em đã cao hứng cỡ nào?

"Chúc em sinh nhật vui vẻ". Em cố gắng cười cho dù lệ đã rơi đầy mặt.

Nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc  của anh, em biết mình khi đó thật xấu, kỳ thật em vẫn rất xấu, thậm chí em bắt đầu hoài nghi tại sao anh lại thích em.

Khi đó anh kéo tay em đứng lên, nhưng bởi vì ngồi lâu nên nên thật khó khăn để đứng vững.

Anh không nói gì với em, chỉ gắt gao nắm lấy tay em kéo vào xe.

Em không biết em đã làm gì sai, nhưng em có thể thấy ánh mắt phẫn nộ của anh.

Anh không khởi động xe, em và anh chỉ yên lặng ngồi bên trong.

Em không dám nhìn anh, không dám đối mặt anh, em chỉ có thể nhìn ngã tư đường tối đen phía trước, còn có ánh sáng ngọn nến chưa tắt phản chiếu qua tấm kính.

"Tại sao không trở về nhà?" Có thể nghe ra sự tức giận của anh.

"Em, em không muốn quấy rầy anh". Em không nói ra em sợ cái gì, em sợ anh trước mặt mọi người phủ định sự tồn tại của em, cho nên em lựa chọn chính mình rời đi.

Anh đột nhiên ôm lấy em "Tại sao không nói anh biết hôm nay là sinh nhật em? Prem, anh muốn biết toàn bộ mọi chuyện của em".

Em có thể cảm giác được  độ ấm của anh, nỗi đau của anh, em biết anh yêu em!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro