Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe dần dần dừng lại Boun nhanh chóng bước ra xe và ôm Prem xuống, cậu nhanh chóng từ chối "Không sao đâu, tôi có thể tự đi được."

"Việc đó sẽ được bác sĩ quyết định sau. Hiện tại, cậu không nên làm mọi chuyện trở nên trầm trọng hơn nữa", Boun nghiêm khắc trả lời khi anh gạt tay Prem ra và tiếp tục nhấc cậu ra khỏi ghế ô tô. Cậu chỉ có thể cau mày khi đặt tay mình sau gáy Boun, "Được thôi, nhưng nếu anh để tôi rơi xuống thì tôi sẽ ném bất cứ thứ gì tôi có thể có vào anh."

"Không phải cậu vẫn luôn làm thế sao," CEO kéo dài giọng khi nhấc cậu lên và điều chỉnh tư thế cho cậu nằm trong vòng tay, đảm bảo rằng anh đã giữ chặt quanh đùi và thắt lưng sau đó anh đá cửa xe đóng lại và đi về hướng vào bệnh viện. "Tôi có thể nhắc nhở rằng vết thương của cậu hoàn toàn là do sự vụng về của cậu không? Tôi thật tốt bụng khi cõng cậu, đứa trẻ nặng nề".

"Ôi!"

"Hãy rút lại lời vừa nãy và nói lời xin lỗi", lời nói của Prem không rõ ràng vì cậu đang cắn vào vai của Boun.

"Tôi xin lỗi tôi xin lỗi! Cậu nhẹ, cực kỳ nhẹ và thực tế là nhẹ như một chiếc lông vũ!

"Và??" Prem gầm gừ, răng cậu vẫn dán chặt vào Boun và còn có dấu hiệu ấn chúng xuống sâu hơn nữa. Boun nhăn mặt vì cơn đau nhẹ mà anh đang cảm thấy lúc này, bực tức vì tình huống hiện tại, một phần trong anh rất thích thú trước những trò hề của cậu. "Và tôi là lý do duy nhất khiến cậu ngã xuống hồ và bị thương! Tất cả là lỗi của tôi, tôi xin lỗi!"

Cậu nhếch mép hài lòng khi cuối cùng cũng thả được vết cắn khỏi vai CEO, "Tốt!" Boun không thể nhịn cười khi bước vào thang máy, nhìn cậu có vẻ kiêu hãnh tiếp tục bài phát biểu chiến thắng của mình. "Tôi sẽ không phải dùng đến tất cả những hành vi bạo lực này nếu anh cư xử tốt hơn, chàng trai trẻ." Anh khịt mũi vẻ hoài nghi, "Cậu thật không thể tin được. Nếu tôi nhớ không nhầm thì tôi khá chắc chắn rằng cậu đã tự mình vấp ngã và rơi xuống nước."

Prem trừng mắt nhìn Boun với vẻ phẫn nộ tột độ, hếch mũi lên và nhe răng nói, "Hừ, tôi sẽ không bối rối và bồn chồn đến thế nếu anh không hôn—". Cậu đột ngột mím môi lại và nhanh chóng chuyển ánh mắt của mình sang góc thang máy. Đôi mắt của vị CEO không hề rời mắt khi quan sát cậu, để ý thấy màu đỏ hồng của cậu bắt đầu lan từ má đến chóp tai. Một nụ cười nhỏ hiện lên trên khuôn mặt anh khi anh tiếp tục nhìn chằm chằm và đôi tay vô thức siết chặt đùi và eo của cậu.

Dễ thương.

Không thể phủ nhận rằng Prem lúc này trông thật dễ thương khi khuôn mặt trắng trẻo của cậu sáng lên, hàm răng dưới lo lắng cắn vào môi trên, hàng lông mi dài che khuất đôi đang cúi xuống tránh xa ánh nhìn của Boun.

"Về nụ hôn... Đó không phải là một khoảnh khắc điên rồ và tôi cũng không hối hận về điều đó."

Cậu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, há hốc miệng nhìn Boun, cậu lắp bắp, "Nhưng... tôi... em gái tôi..."

"Tối qua cậu đã hôn tôi phải không? Cậu nói rằng cậu muốn giành được tôi từ tay em gái của cậu, phải không? Nếu tôi công bố người chiến thắng ngay lập tức thì sao? Từ đầu-"

Prem đặt tay lên đôi môi đẹp như tạc của Boun để ngăn anh nói thêm gì nữa. Bởi vì nếu nói thêm gì nữa, cậu sẽ cảm thấy trái tim mình có thể nổ tung vì nhịp đập cực nhanh hiện tại. Đây chỉ là một phương pháp nhằm đánh lạc hướng vị CEO khỏi phải lòng và ngủ với em gái mình trước khi bị vu oan là cha của đứa cháu chưa chào đời của mình. Lẽ ra cậu không nên có cảm giác này... cảm giác rung động trong trái tim mình.

Hít một hơi thật sâu, cậu lắc đầu khi cố gắng ổn định giọng nói run rẫy của mình, "Anh... Anh không nên đưa ra quyết định nhanh như vậy. Hãy để mọi việc diễn ra chậm hơn, được chứ? ".

Boun mỉm cười dịu dàng, gật đầu như một đứa trẻ ngoan ngoãn, nhẹ nhàng cọ mũi mình lên đôi má mịn như nhung của cậu khiến cậu rùng mình vì tiếp xúc với da thịt. "Nếu cậu nói vậy, mặc dù tôi khá chắc chắn ai sẽ là người chiến thắng". Trước khi Prem kịp trả lời, cửa thang máy mở ra, và đúng lúc đó anh đã hôn lên má cậu một nụ hôn ngọt ngào.

Không thể cưỡng lại nụ cười hài lòng của CEO từ nụ hôn, Prem cũng nở một nụ cười và cậu cụp mắt xuống một cách ngượng ngùng, lầm bầm một câu không thành thật, "Anh đúng là một tên ngốc."

"Prem?"

Cả hai người quay lại với nơi phát ra giọng nói, vẻ mặt kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt Prem "P'Dean!"

"P'Dean?"

Tay của Prem thả ra khỏi người Boun và chỉ về người đàn ông lạ mặt, "Đây là sếp trước đây của tôi, cũng là Giám đốc điều hành của Star Hotel, Dean Charawat. P'Dean, đây là sếp mới của tôi, Boun Noppanut".

Không khí tràn ngập sự im lặng khó xử khi một đôi mắt mèo sắc bén quét qua Bou và dừng lại trên tay anh đang ôm chặt cơ thể nhỏ bé của Prem. Boun nhìn vào ánh mắt khó chịu và không hài lòng đang hiện rõ trên khuôn mặt của Dean, nhớ lại việc Prem đã đề cập đến việc ông chủ trước của đã phải lòng cậu ấy như thế nào. Là một người có sự chiếm hữu cao, Boun đã mang Prem rời khỏi tầm nhìn của Dean khi anh nói rằng Prem cần gặp bác sĩ ngay lập tức.

Họ bước vào phòng bác sĩ, Boun nhẹ nhàng đặt cậu lên giường bệnh nhân để tiến hành kiểm tra mắt cá chân. Sau khi đánh giá ngắn gọn nhưng kỹ lưỡng thì bác sĩ kết luận rằng Prem chỉ bị bong gân nhẹ và có thể hồi phục trong vòng một tuần nếu được nghỉ ngơi đầy đủ và không cần vận động nhiều. Bác sĩ bắt đầu nắn mắt cá chân cho Prem trong khi Boun xin phép đi lấy thuốc cho cậu.

Sau khi bước ra khỏi quầy thuốc, Boun hoàn toàn không ngạc nhiên khi thấy Dean ngồi ở khu vực chờ trước cửa phòng bác sĩ, rõ ràng là đang đợi Boun.

"Vậy ra anh là vị CEO thảm hại đến mức Prem phải rời công ty của tôi để giúp đỡ." Đó thậm chí không phải là một câu hỏi mà là một câu khẳng định. Khuôn mặt của CEO khách sạn Star không có chút thân thiện nào khi nhìn Boun.

"Ừ," Boun thừa nhận lời nhận xét trịch thượng đó một cách không hề nao núng khi ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Dean, "Và Prem đã giúp đỡ rất nhiều không chỉ cho công ty mà còn cho cả tôi"

Bàn tay của Dean siết chặt lại khi anh ta trừng mắt nhìn Boun, "Prem là một người tốt bụng. Nói chung cậu ấy rất thân thiện với mọi người, đặc biệt là những người có hoàn cảnh khó khăn. Khách sạn của anh hoạt động thế nào rồi? Tôi nghe nói mọi việc không được tốt kể từ khi bố mẹ anh qua đời, tôi không biết đó là lỗi của ai."

Có một sự giằng co mạnh mẽ trong trái tim CEO khi anh cố gắng duy trì một quan điểm bình tĩnh, "Việc kinh doanh đang khởi sắc rồi. Tôi chỉ cần một chút thời gian để làm quen với tất cả các bộ phận và hoạt động của khách sạn."

"Hoặc có lẽ con chỉ cần bố và mẹ".

"Boun!" Prem ngắt lời anh khi cậu khập khiễng bước ra khỏi phòng bác sĩ, "Anh đã lấy thuốc giảm đau chưa? Tôi muốn về nhà."

Boun nhanh chóng đến bên cạnh Prem rất tự nhiên mà vòng tay quanh vòng eo nhỏ nhắn của cậu để cậu hoàn toàn dựa vào mình. Kỳ lạ thay, cậu không hề né tránh sự đụng chạm gần gũi mà thậm chí còn ép chặt hơn, đôi môi gần như sượt qua tai Boun và thì thầm, "Bác sĩ nói rằng tôi có thể về nhà, đi thôi chúng ta mau rời khỏi nơi này."

Boun gật đầu, quay sang Dean và cúi chào cộc lốc, "K'Dean, rất vui được nói chuyện với anh nhưng Prem và tôi phải đi sớm vì cậu ấy cần nghỉ ngơi. Chúng tôi hy vọng sẽ sớm gặp lại anh." Chuyển sự tập trung của mình trở lại Prem, anh ấy thấp giọng lẩm bẩm, "Đi thôi"

Cậu không khỏi cười khúc khích trước sự cay đắng trong giọng nói của CEO, vươn cổ ra nhìn Dean, "Hẹn gặp lại, P'Dean!" Nói xong, hai người quay lưng lại với CEO của khách sạn Star rồi bước đi. Chỉ vài bước sau, Prem quay đầu sang một bên, công khai hôn lên má Boun khiến người sau ngạc nhiên.

"Cái đó để cho anh ta nhìn thấy và khó chịu. Anh ta đáng bị như vậy vì đã nói một cách thiếu tôn trọng và thiếu tế nhị về bố mẹ anh ". Prem lẩm bẩm với Boun trong khi cậu vẫn giữ nụ cười ngọt ngào khiến Dean chắc chắn sẽ tức giận.

Boun hài lòng với sự bảo vệ của Prem. Tuy nhiên, anh lại có cảm giác khó chịu "Tôi biết ơn vì tất cả những gì cậu đã làm cho tôi. Nhưng đôi khi, tôi tự hỏi phải chăng cậu đối xử với tôi như vậy chỉ vì thương hại tôi thôi." Lời vừa ra khỏi miệng, anh cảm thấy đầu mình bị đập mạnh cậu thì đang trừng mắt nhìn anh, "Còn nói những điều ngu ngốc như vậy lần nữa thì tôi đảm bảo rằng lần tiếp theo sẽ có một vật thể lớn hơn đập vào đầu anh."

Xoa xoa điểm đau trên trán, CEO cười khúc khích khi Prem đang tập tễnh bước đi với nắm tay phải vẫn còn siết chặt. Anh bắt đầu chạy bộ nhẹ đến bên người cậu, vòng tay qua eo Prem khi anh xin lỗi và bắt đầu gợi ý một số khóa học quản lý. Và điều đó thật hiệu quả khi cơn giận của Prem dần lui xuống.

Khi cả hai đùa giỡn, cơ thể áp sát vào nhau, một đôi mắt ghen tị dán chặt vào họ. Dean nhanh chóng quay gót, ủ rũ và cáu kỉnh gầm gừ trong hơi thở, "Cậu cứ đợi đi, Boun Noppanat. Cậu lấy những gì của tôi thì tôi đảm bảo cậu sẽ hoàn trả lại gấp mười lần".

Boun dừng xe bên lề đường gần chỗ ở của Prem, tắt máy rồi lại đi sang phía bên kia và giúp cậu ra ngoài. Cả hai đều đã quen với nhau, một người ôm, một người bị ôm, họ cùng nhau bước xuống con đường đầy nắng.

Chỉ mới hơn một tuần kể từ khi anh và Prem làm việc cùng nhau nhưng Boun cảm thấy như mình biết rất rõ về cậu và ngược lại. Lúc đầu không có lợi ích chung. Một người thích phiêu lưu, một người thì bận rộn trong công việc. Một người có tinh thần tự do, một người nghiêm túc và đứng đắn. Một người có tính cách hơi bạo lực, một người thì hiền lành.

Nhưng từng ngày trôi qua, mọi chuyện đã trở nên rõ ràng. Một người thích phiêu lưu nhưng lại cảm thấy cô đơn khi làm mọi việc một mình, một người thì bị cuốn vào công việc nhưng thích khám phá thiên nhiên nếu có cơ hội. Một người có tinh thần tự do cần sự tổ chức trong cuộc sống, một người nghiêm túc và đúng mực cần một chút gia vị và niềm vui trong cuộc sống. Một người có chút bạo lực với trái tim quan tâm, một người dịu dàng và cần được chăm sóc.

Cứ thế họ dẫn dẫn gắn kết và thân thiết hơn. Tuy nhiên, cả hai đều giống nhau ở chỗ đều hoàn toàn không biết họ hoàn hảo như thế nào đối với nhau. Một người nghĩ rằng nhiệm vụ của mình là không để người kia phải chịu trách nhiệm sai trái về đứa con chưa chào đời, một người nghĩ rằng anh ta phải thực hiện lời hứa với một gia đình đã giúp đỡ mình.

Vì vậy, khi đến trước cửa nhà Prem, cả hai đều thở dài bất mãn trong lòng khi thời gian riêng tư bên nhau đã kết thúc. Ngay khi cánh cửa mở ra, ông Warut lo lắng và đuổi Prem về phòng yêu cầu cậu tắm rửa và nằm trên giường nghỉ ngơi đàng hoàng. Bà Warut vây quanh Prem, cố gắng giúp cậu cởi quần áo để đi tắm.

"Mẹ ơi! Mẹ có muốn mọi người nhìn thấy con khỏa thân không?" Prem rên rỉ, nhìn thẳng vào Boun và bĩu môi với mẹ cậu. Bà Warut ngừng tay và cười lớn, "Ồ, xin lỗi. Boun à, con đang có hẹn với Pean phải không? Nó đã đợi sẵn để cùng con đi hẹn hò rồi. Không cần phải lo lắng về cậu bé vụng về này, cô sẽ chăm sóc nó".

"Anh có hẹn với Pean à?" Prem hỏi, lông mày cậu nhíu lại khi nhìn Boun bước đi. Anh gật đầu, "Ừ, tối qua cô ấy hỏi liệu có thể cùng nhau ăn tối không và tôi đã đồng ý."

Trước khi cậu kịp nói bất cứ điều gì thì Pean đã xuất hiện với một bộ đồ kín đáo và khoác tay Boun. "P'Boun, chúng ta đi nhé? Em đói!"

"Ừ, tất nhiên là em đói rồi. Dù sao thì em giống như đang ăn cho hai người vậy." Prem mỉa mai, một cơn giận dữ không thể giải thích được đột ngột trào dâng trong lòng cậu.

Pean đã vội vàng nói lời tạm biệt và đẩy Boun ra khỏi phòng ngủ của Prem trước khi cậu kịp nói gì khác và thế là cậu bị bỏ lại với bố mẹ bắt anh tắm rửa và chuẩn bị đi ngủ ngay lập tức.

Cuối cùng, khi lên giường, phòng ngủ tắt đèn và bố mẹ ra khỏi phòng, cậu vẫn lăn lộn trên giường và thỉnh thoảng phát ra những tiếng càu nhàu khó chịu. Cậu tiếp tục cố gắng thuyết phục bản thân rằng cậu thực sự chỉ tức giận vì em gái cậu đang cố lừa Boun nhưng trong sâu thằm lại có một người nói với cậu rằng đó không phải là một lý do để cậu giận giữ. Và lý do tại sao khi cậu tưởng tượng cả hai người họ hôn nhau thì anh hoàn toàn không bình tĩnh được.

Quay sang bên phải, cậu giận dữ lầm bầm, "Tên dối trá. Trước đó, anh bế tôi trên tay rồi hôn lên má tôi và nói để tôi giành chiến thắng nhưng ngay sau đó, anh lại đi hẹn hò với Pean."

Ném mình sang bên trái, cậu tiếp tục giận dữ nói: "Anh nghĩ mình là ai mà lại hôn tôi như thế lúc trong rừng. Anh thậm chí còn nói rằng tôi thật đẹp dưới ánh mắt của anh. Urgh, kẻ dối trá."

Lật ngửa, nhìn chằm chằm lên trần nhà, cậu đá một chân lên không trung, "Tôi sẽ đá anh, tên ngốc quỷ quyệt —ôi!" Chậm rãi đặt cái chân bị thương xuống, cậu tuôn ra một chuỗi chửi bới, càu nhàu càu nhàu không ngừng. Gần ba tiếng sau, cậu nghe thấy tiếng ô tô yên tĩnh nhưng quen thuộc và cậu lén lút bò đến cửa sổ, bám vào khung cửa sổ để kéo mình lên một độ cao vừa phải khi nhìn ra ngoài.

Cậu nhìn Boun mở cửa cho em gái mình, chế giễu "tên ngu ngốc, cư xử như một quý ông" Rồi ánh mắt cậu dõi theo khi họ bước xuống con đường mòn đi về phía ngôi nhà. Chuyện đó xảy ra trong vòng một giây nhưng đôi mắt của Prem không ngừng mở to khi nhìn thấy cảnh Pean kiễng chân lên đặt một nụ hôn bất ngờ lên môi Boun.

"Argh!!!" Prem hét lên đầy giận dữ sau đó nhanh chóng chui xuống mép cửa sổ ngay khi nhận ra sai lầm của mình, cậu nhanh chóng bò trở lại giường và chui vào chăn. Boun và Pean bối rối nhìn quanh nhưng không biết tiếng hét giận dữ đến từ đâu.

Khi cô hoàn toàn đứng vững, Boun cúi chào lịch sự và cảm ơn cô về buổi tối hôm nay. Khi Pean mở cửa, CEO nhìn vào hy vọng vì lý do nào đó mà Prem không ở trong phòng ngủ mà ngồi đang ở phòng khách. Nhận ra không thấy cậu, Boun thở dài thất vọng, khiến khuôn mặt Pean lộ vẻ bối rối.

Lắc đầu để đảm bảo với cô rằng không có chuyện gì xảy ra, anh chào tạm biệt cô và đi thẳng về xe của mình. Chỉ đến lúc mở cửa xe, anh mới nhận ra Pean vừa hôn lên môi mình. Anh nhấc cánh tay lên, dùng ống tay áo khoác lau môi. Sau đó, khi anh ngồi vào ghế lái, nụ cười toe toét xuất hiện trên khuôn mặt anh khi ký ức về việc anh hôn một người khác đang nằm trên bãi cỏ hiện lên trong tâm trí mình. Anh cảm thấy mặt mình nóng lên khi nhớ lại hương vị của người khác, khi lưỡi anh khám phá trong miệng người kia dù chỉ trong chốc lát.

Đánh thức mình khỏi trạng thái mơ màng, anh lái xe trở về nhà. Trong hai ngày liên tiếp, anh luôn cảm thấy phấn khích vì cảm nhận được đôi môi của ai đó trên môi mình. Có lẽ ngày mai, anh cũng có thể may mắn như vậy.

Bây giờ ai đó đang ở trong một trạng thái khác khi nằm dưới tấm chăn của mình. Cậu đang chớp mắt ngơ ngác trong bóng tối, một cảm giác nhận ra nho nhỏ dâng lên trong anh. Tại sao cậu lại cảm thấy tức giận khi nhìn thấy Pean hôn Boun? Tại sao cậu lại cảm thấy thất vọng khi Boun đưa em gái mình đi ăn tối? Tại sao bây giờ cậu lại cảm thấy thật tồi tệ mỗi khi hình ảnh họ hôn nhau hiện lên trong đầu cậu?

Cậu hít một hơi thật sâu và thở hổn hển khi một ý nghĩ nào đó thoáng qua trong đầu cậu, "Chết tiệt, cậu không nên...".

................

"Anh Noppanut, họp khẩn!" Prem kêu lên khi đặt điện thoại bàn xuống, đôi mắt tràn đầy lo lắng, điều mà Boun không quen. Không giống như bình thường khi cậu trở nên điên cuồng hoặc đau khổ vì bất cứ điều gì trong công việc, tuy nhiên, có vẻ như bây giờ nó đã như vậy.

Giám đốc điều hành cau mày cậu trợ lý đã rời khỏi chỗ ngồi của mình và đang lục lọi một số tài liệu, đi khập khiễng quanh phòng, lấy tập tài liệu và xếp chúng trên tay. Anh ấy đứng dậy khỏi ghế của mình và nhẹ nhàng giật tập hồ sơ bằng một tay, tay còn lại kéo Prem ngồi xuống. "Cuộc họp này nói về vấn đề gì vậy?"

"Các cổ đông. Họ đang yêu cầu họp và đó có vẻ không phải là tin tốt. Chúng ta không thể xúc phạm họ vì nếu đánh mất niềm tin của họ, chúng ta sẽ mất nguồn vốn của họ và điều đó đồng nghĩa với việc chúng ta mất cơ hội đưa khách sạn trở lại thời kỳ huy hoàng của nó!"

"Được rồi," Boun nhìn Prem với vẻ không hài lòng, "Vậy hãy nói cho tôi biết cậu muốn thu thập những gì. Bác sĩ nói rằng cậu phải nghỉ ngơi và tôi chỉ cho phép cậu làm việc vì cậu đã hứa rằng sẽ không rời khỏi chỗ ngồi trừ khi thực sự cần thiết." Và bên cạnh đó, mọi thứ đều đi đúng hướng, phải không? Tôi chắc chắn rằng các cổ đông không phải là người vô lý và sẽ thông cảm nếu chúng ta yêu cầu họ cho chúng ta một thời gian để xem kết quả của những thay đổi gần đây của khách sạn."

Cậu rên rĩ vùi mặt vào lòng bàn tay, lắc đầu nói, giọng nói của cậu bị bóp nghẹt. "Bây giờ thì khác, rất khác. Họ không có vẻ ác ý hay hung hăng mà đề cập đến việc sáp nhập với Star Hotel."

Boun ngây người nhìn Prem trong vài giây trước khi nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên thở dài khó chịu, "Dean Charawat. Anh ta đang thách thức tôi sau chuyện ngày hôm qua phải không?"

Cậu thở dài lo lắng gõ các ngón tay của mình lên bàn cậu đang ngồi, hết lần này đến lần khác. Không cần phải là thiên tài mới biết rằng ông chủ trước đây của cậu có bản chất thích cạnh tranh và cậu thực sự nên biết rõ hơn là không nên chọc tức anh ta bằng cách bày ra một trò kịch với Boun để khiến anh ta ghen tị. Tất cả những gì cậu nghĩ đến là thực hiện một trò trẻ con để trả thù Dean vì đã xúc phạm Boun nhưng bây giờ, có vẻ như kế hoạch của cậu đã phản tác dụng và cậu vừa khiến CEO hiện tại của mình gặp nhiều rắc rối hơn.

"Prem à," Boun kiên trì gọi cho đến khi cậu thoát ra khỏi dòng suy nghĩ tự trách mình. "Cậu phải ngừng cảm thấy phải chịu trách nhiệm một cách không cần thiết về tình huống này. Đó là điều đáng lẽ phải xảy ra kể từ khi tôi tiếp quản. Ngay cả khi đó không phải là Khách sạn Star, ngay cả khi đó không phải là Dean Charawat thì cũng sẽ là một khách sạn khác mong muốn mua lại khách sạn này. Dù sao thì khách sạn của chúng ta cũng đang ở vị trí đắc địa".

Prem lơ đãng gật đầu, kéo tập tài liệu mà Boun đang cầm trên tay ra, "Chúng ta phải đến phòng họp chính ngay bây giờ. Họ có vẻ rất nghiêm túc và kiên quyết về việc này vì tất cả đều tập trung ở đó. Tôi khá chắc chắn rằng Dean cũng sẽ ở đó, chắc chắn anh ta không thể không tham gia vào việc này."

Giám đốc điều hành gật đầu nhanh chóng trước khi tiến hành xếp các tập tài liệu,anh quay lưng về phía Prem và khuỵ xuống hai chân. Khi nhận ra rằng dường như cậu không nhúc nhích, anh quay đầu lại nhìn thì thấy cậu đang nghiêng đầu sang một bên tỏ vẻ bối rối. Boun cười khúc khích trước khuôn mặt đáng yêu của đứa trẻ, "Nhảy lên, cậu còn chờ gì nữa?

"Chắc tôi điên rồi mới cho anh cõng vào phòng họp. Người ta sẽ nghĩ gì về anh? Anh là CEO, anh không phục vụ tôi, trợ lý riêng của anh!"

"Không sao đâu. Dù tôi có làm gì thì vẫn sẽ có người nói xấu sau lưng tôi. Nhưng điều quan trọng là tôi cần trợ lý riêng của mình không để bản thân bị thương nặng hơn nữa và chỉ lắng nghe khi tôi nói điều đó." Anh bây giờ đã quay hẳn người lại trong khi nhẹ nhàng vuốt mái tóc xõa ra khỏi mặt Prem, "Và cậu chỉ có hai lựa chọn. Hoặc là tôi cõng cậu trên lưng hoặc chúng ta sẽ làm như ngày hôm qua trong bệnh viện, ôm kiểu cô dâu."

Cậu bị đánh mạnh vào trán vì điều đó nhưng không còn lời phản bác nào nữa khi cậu quay mặt về phía đối diện, cậu cảm thấy có một đôi tay ôm lấy vai và thắt lưng cậu. Cười toe toét trước sự thoả hiệp của cậu, anh bắt đầu bước đến phòng họp. Anh không chắc chắn Dean Charawat đang làm gì và đã truyền đạt gì cho các cổ đông nhưng anh khá chắc chắn... Thực tế là khá tự tin. Rằng với Prem bên cạnh, anh sẽ có thể đối mặt với bất cứ điều gì có thể xảy đến.

Họ lặng lẽ bước vào phòng họp, Boun cẩn thận đặt Prem xuống chiếc ghế bên cạnh chiếc ghế lẽ ra là của anh và lại nhìn thấy Dean đang ngồi yên trên đó. "Anh đang ngồi trên ghế CEO, K'Dean," Vừa mới bắt đầu Prem đã cảm thấy khá thù địch nhưng vẫn giữ sự lịch sự trong giọng nói.

"Chà, dù sao thì tôi cũng có thể sớm trở thành CEO của công ty này..."

"Nhưng anh thì không," Boun ngắt lời, điều khiển chiếc ghế tựa mạnh vào hai bánh trước khiến Dean trượt khỏi ghế. "Cho nên, tôi vẫn ngồi ở đây." Anh nói thêm khi xoay chiếc ghế và ngồi vững chắc trên đó, để lại Dean đang tỏ ra khó chịu ngồi ở phía bên kia của Boun.

"Chào buổi sáng các cổ đông của chúng ta, tôi có thể hỏi lý do của cuộc họp đột ngột này không?"

"Boun tổng, Dean tổng nói với chúng tôi rằng ngài ấy rất muốn trở thành CEO của công ty này và chúng tôi nghĩ đó có thể là một ý tưởng hay vì nó có thể mang lại sự thành công như Star Hotel cho khách sạn này. Chúng tôi biết rằng ngài đang làm việc chăm chỉ nhưng. .. Có lẽ vị trí này không phù hợp với ngài?" Môi Prem cong xuống khi cậu nhìn người đàn ông lớn tuổi vừa nói. Những lời nói rõ ràng đã được luyện tập rất kỹ và cậu phải rất tự chủ để không lao tới kéo hai đầu bộ ria mép xám ngoằn ngoèo của ông già đó.

Cậu không biết Boun đã nhận thấy ngón tay cậu đang co giật và anh đang cố nhịn cười, đồng thời cũng tò mò muốn biết cậu muốn làm gì - chắc chắn là như vậy - suy nghĩ đó vừa lướt qua đầu anh. Quyết định chỉ vỗ nhẹ vào tay cậu với hy vọng giúp xoa dịu sự bốc đồng, Boun bắt đầu, "Tôi vô cùng xin lỗi vì sự khởi đầu chậm chạp và thoái trào mà tôi từng đảm nhận vai trò CEO này. Tuy nhiên, trong khoảng một tuần qua, tôi và trợ lý cá nhân đều đã xem xét lại triệt để các tiêu chuẩn làm việc và kỳ vọng ở đây. Tôi có thể hứa với ông rằng công việc kinh doanh sẽ tiến triển tốt, chỉ cần cho tôi thêm thời gian."

"Thời gian? Còn bao nhiêu nữa? Mỗi ngày khách sạn vẫn là một thị trấn ma, mỗi ngày mọi người đều thua lỗ", Dean cắt ngang một cách mỉa mai, xoay chiếc bút quanh một lọn tóc buông xõa của mình một cách uể oải. "Tôi có một đề nghị thì thế nào?"

"Và anh chắc rằng chúng tôi rất vui mừng khi nghe điều đó sao?", Prem lầm bầm một cách mỉa mai.

"Sắp tới có lễ hội âm nhạc quanh khu vực này trong một tháng nữa và nhiều thần tượng sẽ bay đến. Điều đó có nghĩa là... Họ sẽ phải có một nơi để ở? Chúng ta thi đấu xem ai có được tỷ lệ lấp đầy cao hơn đêm lễ hội đó?"

"Vậy là tôi có một tháng để làm việc này à?" Boun hỏi một cách nghi ngờ, nghĩ rằng việc báo trước cho anh một tháng có vẻ quá tử tế đối với một người như Dean.

"Tất nhiên là không. Tôi nhận được tin rằng các công ty quản lý thần tượng sẽ đặt phòng khách sạn vào ngày mai. Họ muốn tất cả các thần tượng ở cùng nhau, tốt nhất là ở cùng một khách sạn."

"Ngày mai?!" Prem cao giọng, chuẩn bị đứng dậy khỏi chỗ ngồi trong khi tay anh đã nhanh chóng tìm được cây bút và sẵn sàng ném nó đi. Boun nhanh chóng cầm lấy tay cậu trong khi vẫn đang nhìn về phía Dean, "Tôi không có lựa chọn nào về việc này, phải không? Được thôi. Đến cuối ngày mai, chúng ta sẽ xem tỷ lệ lấp đầy phòng của ai cao hơn trong đêm lễ hội."

"Boun tổng!" Prem kinh ngạc nhìn anh, không đời nào họ có thể làm được việc này chỉ trong một ngày. Hơn nữa, cậu biết rõ Dean. Người đàn ông này chắc hẳn đã có mối liên hệ nào đó trước khi dám thách thức Boun như vậy. Tuy nhiên, CEO chỉ siết chặt tay Prem để trấn an cậu trước khi thì thầm nhẹ nhàng, "Đừng lo lắng, chúng ta sẽ tìm ra cách. Hãy thực hiện từng bước một. Chúng ta không thể nào thoát khỏi điều này được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro