Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Prem đưa ánh mắt sắc bén về phía các cổ đông đang trên đường rời khỏi phòng họp, quai hàm nghiền chặt và nắm chặt tay. Có vẻ như đó là một nhiệm vụ bất khả thi để thuyết phục các thần tượng đặt phòng tại khách sạn của họ vì khách sạn của Dean đã có danh tiếng tốt hơn trong vài tháng qua. Bực mình vì những suy nghĩ đang dày vò mình, cậu khoanh tay tỏ vẻ hờn dỗi như trẻ con.

Mĩm cười trìu mến nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của cậu, Boun theo bản năng đưa ngón tay cái của mình dọc theo môi dưới của Prem. "Không sao đâu, chúng ta sẽ tìm ra cách nào đó. Đừng làm tổn thương khuôn mặt xinh đẹp của cậu bằng cái cau mày này", anh nói nhỏ. Một đôi mắt tròn to nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào anh, run rẫy vì thất vọng, "Làm sao có thể được? Chúng ta chỉ có một ngày. Ngay cả tôi cũng không có được sự tự tin đó."

"Vậy thì có lẽ việc tôi phải từ bỏ vị trí này thực sự là định mệnh. Tôi sẽ chỉ thừa nhận rằng tôi đã làm cha mẹ tôi thất vọng vì không thể duy trì công việc kinh doanh mà họ đã nỗ lực cả đời này." Giám đốc điều hành trả lời với một chút cam chịu, đút tay vào túi và hạ tầm mắt xuống. "Đừng nói những điều như vậy. Đó hoàn toàn không phải lỗi của anh và nếu những nhân viên còn lại ở đây hữu ích hơn là gây rắc rồi, tôi chắc chắn rằng anh đã làm tốt . Tôi không thể tin được mọi thứ sẽ kết thúc chỉ sau khoảng một tuần...

"Không sao đâu, Prem. Em sẽ được chào đón làm việc cho tôi một lần nữa.

Cậu trợn tròn mắt nhìn ra phía sau, thực sự rất khó chịu, quay ghế lại nhìn vị CEO đang nói chuyện với mình. Người mà cậu thực sự không muốn làm việc cùng. Cậu tự hỏi liệu mình có cảm thấy khó chịu đến mức này khi làm việc tại khách sạn Star cho vị CEO phiền phức này hay không. Nhưng một lần nữa, cũng có thể là do cậu có xu hướng bảo vệ Boun nhiều hơn và do đó cậu sẽ không nghiêng về phía Dean. Nếu Boun không quyến rũ, hấp dẫn hay dịu dàng với Prem thì có lẽ cậu thậm chí sẽ không – giữ suy nghĩ đó . Cậu không thể tin rằng tâm trí mình lại đi xa khỏi chủ đề đến vậy.

"Anh thậm chí còn chưa giành chiến thắng trong cuộc thi, cậu trả lời cộc lốc và đứng dậy khỏi ghế trong cơn giận dữ. Có những lúc cậu kiên nhẫn hơn một chút, có những lúc cậu sẽ chịu đựng một số người với sự thô lỗ của họ, có những lúc cậu có thể nở môt nụ cười lịch sự giả tạo. Tuy nhiên, đây không phải là lúc. "Tôi thậm chí không biết tại sao anh phải cư xử một cách trẻ con như vậy khi lẽ ra anh phải hài lòng với những gì mình có ở khách sạn Star". Cậu đứng thẳng trên hai chân và quên mất rằng mắt cá chân phải của mình đang bị đau rồi cậu bỗng phát ra tiếng kêu bởi cơn đau nhẹ.

Một cánh tay theo bản năng ôm lấy eo cậu để cậu dồn một phần trọng lượng của mình lên cơ thể rắn chắc của chủ nhân cánh tay. Cậu đỏ mặt bởi ảnh hưởng từ cách cư xử dịu dàng của Boun, người đang nhìn cậu đầy trách móc nhưng cánh tay vẫn ôm chặt lấy eo cậu. Vì một lý do kỳ lạ nào đó, ngay cả trong cuộc trao đổi thầm lặng này, cậu vẫn cảm thấy trong lòng mình có một niềm vui ấm áp, sôi sục khiến cậu muốn cười khúc khích như một nữ sinh. Tất nhiên, điều đó sẽ không xảy ra vì cậu đủ tỉnh táo để giữ bộ mặt lạnh lùng.

Đôi má đỏ bừng của cậu không bị chú ý khi Dean tặc lưỡi và nhìn chằm chằm vào hai cơ thể đang dính lấy nhau. "Đó chính xác là lý do tại sao tôi lại cư xử như một đứa trẻ và làm những việc như thế này. Tôi không hài lòng cho đến khi em là của tôi, Prem. Em sẽ vui khi được làm việc cho tôi và chúng ta đã bổ sung cho nhau rất tốt. Nhưng chính vì người đàn ông thảm hại này mà em mới bị bắt đi khỏi tay tôi."

Prem giật mình khi Dean nói thậm chí còn nghĩ rằng họ bổ sung cho nhau.

"Thành thật mà nói chúng ta làm việc cùng nhau không tệ chút nào. Tuy nhiên, làm việc với ông Noppanut ở đây chắc chắn thú vị hơn". Cậu thực sự không muốn lãng phí thêm thời gian vào những cuộc trò chuyện vô nghĩa và cay độc, cậu muốn đầu tư thời gian nhiều hơn để giành chiến thắng trong cuộc thi và đảm bảo rằng khách sạn của Boun không rơi vào tay Dean. Thúc nhẹ Boun, Prem ra hiệu để cậu có thể nhảy lên lưng anh. Tất nhiên là Boun sẵn sàng làm theo.

Giám đốc điều hành của Khách sạn Star chỉ có thể trừng mắt nhìn cả hai, nheo mắt hơn nữa khi hắn bắt gặp bàn tay của Boun đang để phía sau đùi của Prem rất gần với mông cậu. Niềm kiêu hãnh của hắn không cho phép hắn nói thêm nữa chỉ có thể tiếp tục theo dõi hai người họ. "Ngày mai tôi sẽ trở lại với tư cách là Giám đốc điều hành của một khách sạn đáng thương này." Nói xong, hắn ta đi ra khỏi phòng họp.

Prem cuối cùng cũng thở dài, tựa cằm vào bờ vai rộng của Boun với đôi mắt nhắm nghiền, "Tôi thực sự cầu nguyện sẽ có một phép màu. Khả năng khách sạn Star gặp phải một vụ bê bối lớn hay gì đó là bao nhiêu?" Cậu cảm nhận được tiếng cười nhỏ của Boun "Khả năng cao như chiếc nơ trên áo sơ mi của cậu vậy. Điều tôi nói là trông cậu thực sự rất dễ thương. Tôi thích toàn bộ kiểu cài nút mà cậu mặc hôm nay, có gì mới không?"

"Ừ, tối qua tôi đang xem một cuốn tạp chí và thấy một người mẫu trông rất đep khi đeo nơ. Anh biết đấy, chiếc áo sơ mi màu kem kết hợp với chiếc nơ màu xanh nước biển thật sự rất đẹp. Vừa rồi tôi thoáng thấy mình trong gương của thang máy. Trông tôi như mới năm tuổi vậy."

Boun cười lớn khi nâng Prem lên cao hơn, điều chỉnh cơ thể của cậu trên người minh, "Tôi thích cậu mặc kiểu này trông rất dễ thương". Cậu nâng cằm lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào một bên khuôn mặt của Boun, "Có vẻ như tất cả những lời khuyên giúp anh tự tin hơn đang phát huy tác dụng!"

"Tôi chưa bao giờ có vấn đề với ngoại hình của mình, chỉ là công việc của tôi thôi," CEO nói đùa khi nhìn vào đôi mắt của cậu, "Nhưng thực sự đấy. Tôi thích cậu theo phong cách này. Đáng yêu và xinh đẹp theo cách riêng của mình."

Prem quay đầu đi, đặt má lên vai Boun, bĩu môi nói, "Anh thậm chí còn không ăn nói ngọt ngào với tôi. Chiều hôm qua anh đã nói với tô như thế nào nhưng tối hôm đó anh lại hôn em gái tôi ở trước cổng. Anh đang chơi trò gì thế?"

"Cậu vẫn chưa ngủ à? Cậu đang nhìn trộm chúng tôi? Tại sao? Cậu ghen?"

Cậu véo vào tay Boun, "Không phải đâu! Tôi chỉ tình cờ nhìn ra ngoài cửa sổ vì động cơ xe của anh quá ồn làm tôi thức giấc." Boun nở một nụ cười buồn bã, "Tôi ước gì cậu cũng như vậy."

"Ước tôi là cái gì cơ?".

"Ghen tị."

........................................

Đồng hồ đã điểm 2 giờ 40 sáng - Boun mỉm cười nhìn cậu đang say ngủ, đầu thì gục xuống bàn, miệng hơi hé ra với một vệt nước dãi nhỏ nơi khóe môi. Hình ảnh đáng yêu và êm dịu nhất mà Boun từng thấy.

Họ đã dành cả buổi sáng, buổi chiều và cả đêm sau cuộc họp, gọi đi gọi lại cho các công ty giải trí khác nhau, chạy khắp nơi đến các công ty để gặp quản lý thần tượng hoặc những người có khả năng thuyết phục thần tượng ở lại khách sạn của họ nhưng tất cả đều vô ích. Nhiều người trong số họ đã đặt phòng ở Star Hotel và không có lý do gì để họ hủy đặt phòng.

Đưa ngón tay vuốt tóc, anh lấy điện thoại ra đọc tin nhắn đang sáng lên trên điện thoại. Mở nó ra, anh nở một nụ cười nhăn nhó khi đọc nó. Không do dự, anh bấm nút quay số và chỉ mất bốn hồi chuông đã có người nhấc máy.

"Đã quá nửa đêm rồi. Anh có nghĩ cho tôi không? Tôi là cảnh sát, không phải người cung cấp thông tin 24/7 cho anh. Tôi có quyền được ngủ."

"Xin lỗi sĩ quan Panapat", Boun xin lỗi, "Nhưng về tin nhắn của anh thì đó là sự thật phải không?"

"Đúng vậy, thật sự không khó để tìm thấy gãta. Rốt cuộc thì gã ta chỉ đang trốn tránh cô Pean chứ không phải trốn tránh pháp luật ".

"Anh có hỏi gã ta những câu mà tôi nhờ anh hỏi không?"

"Có chứ. Hoá ra gã ta cũng không phải là một kẻ hoàn toàn khốn nạn. Nhưng gã ta đã đưa ra một quyết định tệ hại và ngu ngốc. Nhưng đúng là đứa trẻ là của gã ta."

"À, đúng như tôi đoán." Boun lầm bầm khi ngồi trên mép bàn, nhìn Prem đang ngủ say một cách buồn bã.

"Vậy anh thực sự thích cô Pean à? Thực sự chưa bao giờ tôi nghe anh nói nhiều như vậy kể từ khi tôi đảm nhận vụ án của bố mẹ và em trai anh. Để anh cố ý tìm đến tôi chỉ vì việc này thì có lẽ cô ấy cũng quan trọng đối với anh".

Boun nở một cụ cười đăm chiêu và bước nhẹ đến bên cạnh Prem, bàn tay vô thức vuốt ve phần tóc mái lệch khỏi khuôn mặt xinh đẹp, nói thật nhỏ vào điện thoại để không đánh thức Prem," Anh có bao giờ nghĩ rằng mình đã có được thứ bản thân mong muốn nhưng chưa đầy hai ngày sau anh lại phát hiện ra tất cả chỉ là ảo tưởng và anh chưa thực sự có được nó?"

"Anh đang làm tôi sợ đấy. Tôi chắc chắn ngoài cô Pean ra còn có người phụ nữ khác hoàn hảo hơn dành cho anh."

Boun nuốt cục nghẹn trong cổ họng và quay lưng lại với người thanh niên đang ngủ say, "Tôi không phải đang nói đến Pean", "Dù sao thì cũng cảm ơn sự giúp đỡ của anh, sĩ quan Panapat. Chỉ cần gửi cho tôi thông tin liên lạc của người đàn ông đã làm cô Pean có thai và tôi sẽ tự giải quyết việc này".

"Không vấn đề gì, lần sau hãy cố gắng gọi cho tôi vào giờ lành mạnh hơn nhé. Thật nực cười, ai lại còn thức vào lúc này?

"Tôi không biết, có lẽ là thanh thiếu niên hay những người trẻ hơn? Này, anh chỉ lớn hơn tôi một tuổi thôi!"

"Ừ, nhưng tôi có một công việc mà tôi yêu thích và tôi cần phải có năng lượng để làm. Chúc ngủ ngon và tạm biệt. Anh vừa làm gián đoạn giấc ngủ hoàn hảo của tôi đó."

Vị CEO cười cúp máy, nhét điện thoại vào túi rồi từ từ quay lại chỗ ngồi trên bàn của CEO và nhìn Prem một lần nữa. Dựa lưng vào thành ghế, những ngón tay đan vào nhau, siết chặt từng chút cho đến khi các đốt ngón tay trắng bệch.

Không thể khóc. Đó là điều mà anh đã tự nhủ với mình kể từ khi đảm nhận vị trí CEO và đó cũng là điều mà anh đã tuân thủ nghiêm ngặt kể từ khi gia đình anh mất đi trong vụ tai nạn định mệnh. Bởi vì dù hoàn cảnh có tồi tệ đến đâu, có cảm thấy cô đơn đến đâu, anh cũng phải tự nhủ rằng mình không được phép bộc lộ bất kỳ sự yếu đuối nào. Đó là tất cả những gì anh muốn làm, suy sụp, tách mình ra khỏi thế giới, từ bỏ công việc CEO.

Tuy nhiên, quyết tâm của anh bây giờ đang dao động khi anh nhìn cậu. Anh lắc đầu giễu cợt, tự hỏi mình thật vô dụng đến mức nào khi cầu xin sự giúp đỡ từ người bạn cũ của gia đình. Thậm chí sau đó, anh còn nhận ra rằng Pean đã mang thai trong bữa tối của họ tối qua. Không khó lắm để nhìn ra nó. Cô ấy lúng túng từ chối uống bất kỳ đồ uống có cồn nào, nhất quyết hỏi các phục vụ xem cá hồi của cô ấy có được nấu chín kỹ hay không, chảy nước miếng khi nhìn thấy món sashimi của Boun nhưng lại từ chối thử dù chỉ một chút. Cô ấy thực sự không giỏi trong việc nói dối.

Đó là lý do tại sao anh rất chắc chắn rằng Prem đã biết về việc Pean mang thai. Đó là lời giải thích hoàn hảo cho lý do tại sao Prem lại bất ngờ hôn anh hai đêm trước và công khai tuyên bố phản đối việc đính hôn trong khi trước đó cậu là người háo hức nhất. Anh thực sự là một người đàn ông thảm hại từ đầu đến cuối.

Boun không thể tin được rằng cậu lại có thể làm như vậy chỉ để ngăn cản anh đính hôn với Pean. Việc cậu phải bỏ việc để giúp đỡ cho khách sạn đang sắp phá sản của mình đã đủ tệ rồi và bây giờ chuyện này cũng vậy. Trong khi anh nghĩ rằng Prem có thực sự thích anh hay không thì anh đã nhanh chóng cúi người xuống hôn môi và bắt đầu các thao tác đụng chạm cực nhỏ trên người cậu. Có lẽ cậu cũng cảm thấy khó chịu khi cơ thể có những cảm giác đụng chạm.

"Boun?"

Anh nhanh chóng thoát khỏi trạng thái trầm ngâm nhìn người hiện đang nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt buồn ngủ và trên má có dấu tay khi anh vừa mới tạo nên. Prem cố gắng chớp mắt để xua đi cơn buồn ngủ, chiếc nơ đã lệch và mái tóc rối bù khi cậu đứng dậy vững vàng đi về phía Boun. Anh ghét điều này.

Anh ghét việc cậu trông thật đáng yêu và anh ghét việc trái tim mình đập thình thịch trong lồng ngực khi Prem khập khiểng bước về phía anh. Hoảng hốt trước sự việc bất ngờ, anh lập tức chạy tới ôm lấy cậu khiển trách: "Cậu cần gì? Đừng di chuyển trừ khi cần thiết, cậu sẽ càng bị thương ở mắt cá chân nhiều hơn đấy"

"Tôi quên mất. Nhưng dù sao thì tôi cũng xin lỗi vì đã ngủ quên vào thời điểm quan trọng như vậy. Hãy tiếp tục nghĩ cách thuyết phục các thần tượng ở lại khách sạn nhé".

Boun đặt hai bàn tay mình dịu dàng ôm lấy khuôn mặt của Prem và tự hỏi anh đã làm gì để xứng đáng với sự quan tâm và giúp đỡ của cậu. "Đã quá muộn rồi. Kết thúc rồi, Prem à."

"Vẫn chưa muộn đâu! Chúng ta vẫn còn thời gian cho đến cuộc họp. Đó là 11 giờ sáng, nếu chúng ta có thể gặp một số người, thực hiện một số cuộc gọi"

"Chúng ta đã gặp tất cả những người quan trọng, thực hiện tất cả các cuộc gọi cần thiết mà chúng ta có thể có. Đã gần ba giờ sáng, sẽ không có ai thức dậy ngoại trừ những thanh thiếu niên".

"Cái gì?" Cậu lo lắng nhìn Boun, người đã hoàn toàn im lặng và nhíu chặt lông mày, dường như đang suy ngẫm sâu sắc về một số vấn đề. "Nó là gì?"

"Những người hâm mộ! Dean Charawat có được thần tượng... Chúng ta có được người hâm mộ." Giọng của Boun có chút phấn khích, đôi mắt anh lấp lánh hy vọng và anh bắt đầu quay trở lại chỗ ngồi ở bàn làm việc bắt đầu gõ phím một cách giận dữ, "Chúng ta sẽ có một buổi sáng, 6 giờ chỉ giảm giá 10% cho những người hâm mộ tham dự buổi lễ hội. Cuộc thi chỉ nói rõ rằng vấn đề là ai có tỷ lệ lấp đầy cao hơn trong đêm lễ hội đó. Người hâm mộ sẽ muốn có một không gian gần chỗ ở của thần tượng để họ có thể nhìn thoảng qua thần tượng của mình! Vì vậy... họ không chỉ muốn ở lại đêm diễn ra sự kiện, thậm chí họ còn muốn đến trước một ngày! Bằng cách này, chúng ta có thể được khuyến mãi 2 đêm hay gì đó!"

Đôi mắt của Prem mở to đầy ngạc nhiên và phấn khích, tập tễnh tiến về phía Boun. Cậu cúi xuống nhìn vào màn hình của Boun "Đó là một ý tưởng tuyệt vời!"

"Đây thực sự là một ý tưởng tuyệt vời. Hãy tưởng tượng đối với mỗi thần tượng thì đều có cả một lượng lớn người hâm mộ và điều đó có nghĩa là chúng ta đang có lợi thế", Boun lầm bầm và tiếp tục hồ hởi gõ vào máy tính, tải tin tức quảng cáo lên máy chủ của khách sạn. Anh vừa ấn nút đồng ý, vừa quay đầu định nói gì đó thì lại bị một đôi môi mềm mại ấn vào.

Prem thậm chí còn ép chặt hơn, tay cậu di chuyển từ má đến sau gáy và ôm chặt anh. Cậu không biết tại sao mình lại làm vậy vào lúc này. Tất cả những gì cậu biết là khi nhìn thấy khuôn mặt của Boun đang phấn khích, cậu cảm thấy những làn sóng nhẹ nhõm đang ôm lấy cậu khi có thể Dean sẽ thua trong cuộc cạnh tranh, khi cậu cảm thấy có những cảm giác khác thường đang dần dần hình thành trong cậu... điều cậu muốn làm nhất lúc này là áp đôi môi mình vào môi của Boun.

Đôi tay của Boun lang thang từ đùi đến vòng eo thon gọn của cậu, ôm lấy nó, ôm thật chặt khi anh hôn sâu hơn.

Bởi khi anh tiết lộ sự thật rằng mình đã biết Pean có thai, Prem sẽ không còn lý do gì để giả vờ yêu anh nữa. Và khi Prem không còn lý do gì để giả vờ nữa thì anh sẽ không còn cơ hội để cảm nhận sự vuốt ve đầy mê hoặc từ môi và tay của Prem. Bởi vì khi không còn cơ hội, anh sẽ nhớ cảm giác đó và anh cần có một thứ gì đó...

Trông thật thảm hại, anh cần một cái gì đó để anh nhớ mãi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro