PN- Chuyện xưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện xưa – Boun Noppanut

Trong không gian yên tĩnh, tiếng rên rỉ ẩn nhẫn của một chàng trai càng rõ ràng hơn bao giờ hết.

Với một quỷ vương ma cà rồng như anh thì càng không đáng nói tới.

Boun không thể khống chế được mà siết chặt đôi tay mảnh khảnh kia.

Trước khi bản thân hoàn toàn bị mất khống chế, anh lùi về sau một bước.

Người trong lòng anh đã không còn chút sức lực nào ngồi bệt xuống đất, hoàn toàn là một bộ dạng mặc kệ ai muốn làm gì thì làm.

Cậu không biết bộ dạng lúc này của mình đối với một ma cà rồng chưa ăn no quyến rũ đến nhường nào.

Boun cắn chặt răng, ngón tay nắm chặt đâm sâu vào trongg da thịt mới miễn cưỡng kiềm chế được ham muốn hút máu và dục vọng muốn làm ra những chuyện quá phận.

Trong lòng anh tự khuyên bảo mình, hôm nay anh đã rất quá đáng rồi. Nếu còn tiếp tục chắc Pao Pao không thể chịu nổi.

Vài giây sau, màu đỏ trong con ngươi của anh mới dần biến mất.

Boun đau lòng ôm lấy eo Prem.

"Anh xin lỗi, anh không thể kiểm soát được".

Anh nghe thấy chính miệng mình lên tiếng.

Nhưng hình như tâm trạng của Pao Pao có gì không đúng lắm.

Anh vuốt ve eo cậu, cảm nhận được có thứ kì quái đang muốn chiếm lấy cậu.

Một sợi dây màu đen từ phía sau cậu bị anh chụp lấy, nhân lúc cậu không để ý, anh dùng hồng quang cắn nát nó rồi tiêu huỷ khỏi không trung.

Anh cảm nhận được một cảm giác bất an đến từ người trong lòng.

Boun không khỏi hoảng hốt, đành phải ôm chặt cậu hơn.

.....................

Ma cà rồng là một loài sinh vật máu lạnh.

Từ lúc Boun còn là một đứa trẻ anh đã sớm biết rõ.

Bởi vì mấy đứa nhỏ xung quanh anh lúc nào cũng chỉ biết khóc.

Khóc vì sinh ly tử biệt, khóc vì ốm đau bệnh tật.

Chỉ có anh là cảm thấy nó thật nhàm chán.

Mãi cho tới khi anh gặp được cậu.

Một cậu bé luôn dẫn theo đám nhóc đi khắp nơi chơi đùa.

Vậy mà cậu lại để ý một người lúc nào cũng chỉ biết thẩn thờ như anh.

"Này, anh có muốn chơi cùng không? Trò rượt đuổi của tụi em ít người quá".

Giọng cậu bé trong trẻo, gương mặt có chút đỏ do cậu chạy quá nhanh.

Boun vốn không định qua nhưng bởi vì vài giây im lặng kia của anh khiến cậu hiểu lầm.

Một bàn tay nhỏ ấm áp bất ngờ nắm lấy tay anh.

Kéo anh vào hơi ấm chỉ thuộc về con người.

-----------

Một đám nhóc con choai choai thích nhất là cùng nhau chơi đùa ở một công viên nhỏ.

Chạy nhảy rồi ngã rồi lại khóc.

Mà bởi vì cậu quá chủ động nên Boun cũng đã trở thành một thành viên trong nhóm.

Chỉ là nếu so với những đứa trẻ lúc nào cũng chạy nhảy tưng bừng khác thì anh trông thật âm u thiếu sức sống.

Cho dù được rủ chơi trò chơi gì thì anh cũng chỉ đứng yên một chỗ.

Nhưng cậu không thèm để ý, cho dù anh không đáp lại thì cậu cũng sẽ dẫn anh chạy đi chơi.

Nhưng vào lúc này lại xuất hiện một chuyện ngoài ý muốn.

Bầu trời vốn dĩ đang trong xanh lại bắt đầu mưa tầm tã.

Mây đen kéo đến, sấm sét dữ dội.

Một mùi hương kì lạ lan toả trong bầu không khí ẩm ướt.

Boun nhận ra được mùi hương này, nó đến từ đồng loại kinh tởm của mình, nhưng bởi vì anh đã hít vào quá nhiều nên đầu óc bắt đầu trở nên mơ hồ.

Đôi mắt trở nên đỏ rực, răng nanh bắt đầu mọc ra.

Đợi đến khi anh tỉnh táo lại sau cơn mất kiểm soát đó thì chuyện gì cũng đều đã diễn ra cả rồi.

Cậu bé vẫn luôn tươi cười hì hì giờ đây mặt mũi toàn là nước mắt, trên cổ tay vẫn còn đang chảy máu, bị anh đè vào cầu trượt ở trong công viên.

Vị ngọt trong miệng nhắc cho anh nhớ 'chuyện tốt' mà mình đã làm ra.

Chàng trai cúi đầu, chậm rãi buông tay ra rồi lùi về phía sau.

Nói lời vĩnh biệt với hơi ấm duy nhất này.

Anh ở trong lòng tự chửi mắng mình, đúng là một dòng máu kinh tởm, một bộ dạng buồn nôn.

Cậu bé không biết tự lúc nào đã nín khóc, kéo anh lại như lần đầu tiên gặp mặt.

"Anh......vẫn còn khó chịu sao?"

Anh giật mình ngẩng đầu nhìn cậu, trong đôi mắt ấy vẫn còn đẫm nước mắt nhưng tuyệt nhiên lại không hề có sự chán ghét như trong dự liệu.

Ngược lại là rất lo lắng.

Thấy anh không có phản ứng gì, cậu liền lo lắng, khụt khịt mũi rồi nói năng lộn xộn.

"Anh đừng tự làm đau mình. Nếu như anh vẫn còn thấy khó chịu thì có thể tiếp tục cắn em".

Cậu không thèm để ý đến vẻ mặt mịt mờ của anh liền ôm anh vào lòng.

..........

Trong một khoảng thời gian rất dài, Boun không thể hiểu được lúc cậu nhìn thấy anh nhe răng nanh ra đã nghĩ cái gì mà sau đó vẫn có thể ôm anh vào lòng.

Anh thật sự rất tò mò.

Một đêm kia, ma cà rồng nhỏ vẫy đôi cánh đen một cách nghiệp dư bay tới phòng cậu bé.

Anh đứng nhìn cậu đang say giấc nồng một lúc lâu mới duỗi tay sờ trán cậu.

Một đoạn ký ức đau khổ xuất hiện.

Lúc đó cậu còn nhỏ hơn bây giờ, cậu nắm tay một người phụ nữ.

Sau đó mọi thứ chuyển cảnh sang ban đêm, cậu đang uống nước thì nhìn thấy người phụ nữ ấy ngồi trong bồn tắm lớn dùng dao rạch từng nhát từng nhát vào tay mình.

Đoạn ký ức loé lên, lại thay đổi sang một cảnh khác, bối cảnh vẫn không đổi nhưng người phụ nữ kia đã không thấy đâu nữa.

Cậu ngồi ở trên bàn mở ra một quyển nhật kí,

Chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo còn lẫn mấy từ đánh vần sai.

[Mẹ gần đây có chút kì lạ, tôi liền hỏi mẹ làm sao.

Mẹ nói mẹ rất đau khổ, tôi nói tôi muốn giúp mẹ nhưng mẹ lại nói tôi không giúp được.

Tôi thấy mẹ vừa nói vừa cầm con dao rạch từng nhát lên tay mình.

Tôi chạy tới muốn ngăn mẹ lại nhưng mẹ lại đẩy tôi ra. Mẹ vẫn dịu dàng như vậy, dịu dàng nhìn tôi, dịu dàng nói 'vô dụng'.

Mẹ càng lúc càng đau khổ.

Tôi càng lúc càng nghe lời nhưng tại sao cũng không thể giúp được mẹ chứ?

Mẹ nói chỉ khi nhìn thấy máu đỏ chảy ra mới làm mẹ đỡ đau hơn một chút.

Vì thế tôi không dám cản mẹ nữa.

Hôm đó mẹ chảy rất nhiều máu, nỗi đau thực sự đã vơi đi, tôi còn nhìn thấy mẹ nở nụ cười nữa.

Nhưng tôi lại sờ mặt mẹ, lạnh lẽo đến đáng sợ.

Bọn họ nói mẹ tôi đã vĩnh viễn rời đi vì cái hành động đũa giúp mẹ tôi đỡ đau hơn.

Bọn họ hỏi tôi vì sao không cản mẹ lại.

Tôi không nhịn được nữa nên oà khóc, tôi cũng không muốn để mẹ đi mà.

Nhìn thấy mẹ bị vải trắng che lại, tôi liền nghĩ tới một cách, cầm lấy con dao bên cạnh.

Nếu tôi lấy máu trong người mình chia sang cho mẹ, có phải mẹ sẽ tỉnh lại không...

Hoá ra mẹ sớm đã mắc bệnh, là một chị y tá giúp tôi băng bó đã nói tôi nghe, chị ấy nói cũng có rất nhiều người mắc bệnh này.

Chị ấy nói tôi đừng trách bản thân, cũng không cần phải sợ hãi bởi vì những người như thế sống thôi cũn là một chuyện rất khó khăn.

Chị ấy còn nói tôi đã làm rất tốt...]

Hoá ra đây chính là nguyên nhân.

Ma cà rồng có được đáp án, lại nhìn sang người đang say giấc, trong lòng anh dâng lên một cảm xúc khó hiểu.

Anh đặt tay lên trái tim, cảm nhận được thứ lạnh lẽo ở bên trong hình như đang đập càng lúc càng nhanh.

..............

Boun bắt đầu quen dần với cách tiếp cận của cậu.

Anh bắt chước con người học cách cười, học cách chơi cùng với họ.

Mọi chuyện giống như đang đi đúng hướng của nó nhưng đây là chuyện không thể nào.

Không biết từ khi nào, cậu bắt đầu đổ bệnh.

Người vẫn luôn chạy nhảy lung tung giờ lại yếu ớt nằm ở giường bệnh, khuôn mặt nhỏ nhíu lại như gặp phải ác mộng.

Một lần bệnh kéo dài hơn 10 ngày, Boun tối nào cũng đến xem, nhưng cũng không thấy có chuyển biến gì tốt đẹp hơn, ngược lại càng thêm nghiêm trọng.

Cuối cùng một ngày kia anh cũng biết được nguyên nhân khiến cậu bị bệnh.

Hoá ra là vì ở gần anh.

Mỗi ma cà rồng đều sẽ mang trên mình một lời nguyền, lời nguyền kinh tởm này căn bản không là gì với cơ thể ma cà rồng nhưng lại như thuốc độc đối với người bên cạnh.

Boun hai mắt đỏ ngầu, móng tay bóp chặt vào da thịt.

Tại sao anh lại quên mất dòng máu đang chảy trong người mình có bao nhiêu kinh tởm.

Bảy ngày sau cậu cũng dần khỏi bệnh, trên mặt lại ngập tràn sức sống.

Nhưng mà cậu không thấy anh trong đám nhóc nữa.

.........

Sau khi rời đi, mỗi ngày Boun đều cố gắng tìm kiếm cách để loại bỏ lời nguyền này.

Chỉ có hoá giải lời nguyền anh mới có tư cách đuổi theo ánh sáng của mình.

May mắn thay, cuối cùng anh đã tìm thấy.

Quá trình loại bỏ rất đau dớn, thiếu niên nằm trong bồn tắm tràn đầy thứ nước màu tím, làm da vốn đã rất trắng, bây giờ càng trắng đến đáng sợ.

Đôi cách đã phát triển lớn vô cùng từ từ tróc ra khỏi cơ thể, cuối cùng hoá thành tro bụi.

Cơn đau thấu xương vẫn còn đó, nhưng anh cũng không thèm để ý, trong lòng vui sướng khiến anh lộ ra nụ cười đã lâu không thấy.

Thành công.

............

Nhưng khi tới chỗ cậu, ma cà rồng luôn không để bất cứ thứ gì vào mắt lại nản chí muốn rút lui.

Boun đứng trong bóng tối tham lam nhìn theo bóng lưng của cậu.

Cậu chắc chắn đã quên anh rồi, liệu cậu còn nhớ tới anh không.

Chàng trai nhìn gương mặt vô cảm của mình phản chiếu trong nước, một lát sau duỗi ngón tay ra kéo khoé miệng lên, nở một nụ cười cứng ngắc.

Cậu ấy nhất định sẽ chán ghét bộ dạng này của mình.

Anh lập tức sợ hãi.

Thế là lúc không biếtt lần thứ mấy bị người tìm kiếm tài năng nhét danh thiếp vào tay, Boun cũng không hề ném đi như những lần trước.

"Các người có thể khiến tôi xuất hiện ở chỗ đó không?"

Boun quay sang hỏi người đó, ngón tay thon dài đẹp mắt chỉ vào biển quảng cáo toà nhà cao ốc đối diện.

..........

"Hot, Lại hot".

Người đại diện phấn khích nhìn vào màn hình máy tính. Người ngồi trên ghế sô pha cách đó không xa chậm rãi nhìn về phía bảng quảng cáo của toà cao ốc đối diện, gương mặt luôn buồn bã ở trên tấm poster đó lại hoàn toàn giống hệt với anh.

Đã đến lúc đi tìm cậu.

........

Cậu quả nhiên không còn nhớ rõ anh là ai.

Khi nhìn thấy ánh mắt quen thuộc đó, Boun cảm thấy tim anh như ngừng đập.

Lúc anh còn chưa nghĩ ra nên nói gì thì đối phương lại có chút phấn khích không thể che giấu lấy ra một cuốn sổ ghi chép.

"Anh là Boun Noppanut đúng không ạ, em thích anh lắm. Anh có thể kí tên cho em không?"

Thích?

Cậu ấy nói thích.

Nếu đã nói thích rồi thì không thể đổi ý.

Anh âm thầm hành động, cuối cùng cũng thành công trở thành người yêu cậu.

Nhưng còn chưa vui vẻ được bao lâu thì anh phát hiện ra lời nguyền hồi nhỏ chưa hoàn toàn biến mất khỏi người cậu.

Bởi vì lời nguyền này mà những năm nay cậu sống cũng không tốt lắm.

Cậu luôn ốm đau không rõ nguyên nhân, mấy năm nay cũng không ngừng làm việc. Vậy mà trước mặt anh cậu vẫn luôn rất ngoan ngoãn.

Cho dù anh có mấy cái yêu cầu quá đáng cậu cũng gật đầu nguyện ý làm theo, khiến anh buông thả đến mức có mấy lần không giữ được kiểm soát.

Cuối cùng sau 1 năm yêu nhau, anh thành công đem mọi nguyền rủa còn sót lại phá huỷ thông qua việc hút máu.

Sau đó, anh dự định sẽ giảm bớt công việc để giúp cậu điều dưỡng cơ thể.

Nhưng đám ma cà rồng kia lại đến tìm anh bày trò.

.......

Lúc nhìn thấy tin nhắn chia tay từ cậu, Boun thật ra có chút vui vẻ.

Anh rất vui vì cậu có thể lựa chọn ra đi một cách quyết đoán như vậy.

Bởi vì như vậy cũng có nghĩa là cho dù sau này anh có xảy ra chuyện không còn sống nữa thì cậu cũng có thể sống một cuộc sống an nhàn thoải mái.

Cho nên trong lúc chia tay với cậu, anh bắt đầu giải quyết những kẻ cản trở núp trong bóng tối kia.

...........

Nhưng mà cuối cùng anh vẫn sống.

Và cậu trai ở đầu quả tim của anh vậy mà cũng tới chương trình này.

Đêm đó, không một ai biết, nghệ sĩ nổi tiếng luôn tỏ vẻ cấm dục trong mắt mọi người, giống như một tín đồ hèn mọn đứng trước cửa phòng của một người một lúc lâu.

Nhưng lại chậm chạp không dám gõ cửa.

Tuy nói cách nhau một cánh cửa nhưng ma cà rồng có thể cảm nhận rõ hô hấp của người trong phòng, hình như cậu không ngủ ngon lắm.

Là do vẫn trách anh hay là vì công việc.

Boun không dám đoán.

Hôm đó, lúc cậu nhắn tin chia tay với anh, anh thật sự không nhịn được nên đã đi theo cậu tới quán bar.

Chỉ là vì anh lo lắng cho an nguy của cậu thôi, chứ không phải muốn quấy rầy cậu.

Trong lòng anh tự biện hộ cho mình.

Nhưng cuối cùng vẫn không thể nhịn được mà nghe lén cậu và bạn thân nói chuyện.

Từ đó mới biết được, anh tưởng rằng anh mọi thứ đều hoàn hảo, hoá ra lại có nhiều thiếu sót như vậy.

Anh không có thời gian để học cách trở thành người mà mọi người thích trong khi đang phải bận rộn giải quyết mấy kẻ núp trong bóng tối, có khi còn không có ngày hôm sau để lập miếu thờ cho bản thân mình.

Thế là sau khi Boun giải quyết xong mọi việc, anh liền bắt chước những gì đã học và nói với cậu rằng:"Pao Pao, em không cần anh nữa sao..."

.............

Boun không phủ nhận rằng ngoại trừ khi đối mặt với cậu thì xưa nay anh căn bản không phải người tốt lành gì.

Cho nên với những kẻ dám làm tổn thương cậu anh từ trước đến nay đều sẽ không nhân từ bỏ qua.

Trong lúc ghi hình chương trình đó, Bass Suradet đã bị phát hiện hàng loạt bê bối như dùng hàng fake, dùng thế thân, khinh thường trợ lý mà mọi thứ đều có video và hình ảnh bằng chứng rõ ràng.

Lúc cậu nhìn thấy loạt tin tức này dường như có chút khó hiểu.

Trong mắt Boun hiện lên một màu đỏ tươi, anh không sợ người khác nói gì về anh, nhưng lại sợ khi cậu biết được anh là người đứng phía sau mọi chuyện sẽ có cảm xúc như thế nào.

Điện thoại trong tay nhẹ nhàng bị lấy đi, cậu ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt trên gương mặt tinh xảo kia chỉ toàn là hình bóng của cậu.

"Pao Pao, chúng ta làm chút chuyện thú vị đi".

Nói xong anh liền hôn cậu.

HOÀN.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro