Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 5.

Santa ghi hình tới ngày thứ 5 thì bị loại khỏi cuộc chơi, nên việc quay hình cũng kết thúc sớm.

Sau đó, cậu ấy bỏ tiền túi ra mời những nhân viên như chúng tôi đi ăn một bữa liên hoan.

Chúng tôi ăn lẩu rồi đi ăn tăng 2 ở một quán ăn khuya, vừa mới lên vài dĩa thịt nướng một vài người liền đề nghị nên uống chút bia.

Tôi không muốn uống rượu lắm nên sau khi cảm thấy hơi no rồi thì định về trước.

Cuối cùng lại bị Tae gọi lại.

"P'Prem. Em có vài lời muốn nói với anh".

Tôi có hơi buồn ngủ, tưởng là chuyện công việc nên cũng không nghĩ nhiều liền đi theo cậu ấy.

"Sao vậy?"

Tae lúc nào cũng nói không biết mệt giờ phút này lại có chút không được tự nhiên, im lặng cả nửa ngày mới đỏ mặt lên tiếng.

'P'Prem, em thích anh. Anh có thể làm người yêu em không?"

Nghe được cậu ấy nói như vậy, nhất thời tôi không biết phải phản ứng ra sao.

Một cơn gió không rõ từ đâu tới mang theo khí lạnh tràn tới chỗ tôi khiến tôi tỉnh táo hơn một chút.

Một lát sau, tôi cẩn thận lên tiếng:"Xin lỗi em, nhưng hiện tại anh không muốn yêu đương".

Tae cũng không nản lòng, hít sâu một hơi rồi nói tiếp.

"Không sao cả, vậy em có thể theo đuổi anh không. Anh cứ việc từ chối không sao cả, đợi đến lúc em hoàn toàn từ bỏ hoặc là anh gặp được người mà anh thích vậy thì chúng ta còn có thể tiếp tục làm bạn".

Tôi trầm mặc suy nghĩ một chút, chỉ là nghĩ đến hiện tại cậu ấy vẫn đang là sinh viên đại học, rất dễ dàng gặp được những người cùng độ tuổi lại có cùng sở thích với mình, đến lúc đó chắc chắn sẽ tự động từ bỏ thôi. Nghĩ thế nên tôi gật nhẹ.

Có được câu trả lời khẳng định, Tae nhoẻn miệng cười.

Trên đường trở về, cậu ấy giống như ngày đầu tiên gặp mặt, vừa cười vừa nói đưa tôi về phòng.

Mà trong lúc cánh cửa vừa đóng lại, tôi liền bị một đôi bàn tay to ép sát vào cửa.

Vừa mới nhìn thấy cặp mắt quen thuộc kia môi tôi đã bị anh hung hăng hôn lấy.

Tôi vùng vẫy muốn đẩy anh ra nhưng cố hết sức cũng chỉ có thể rên rỉ được vài câu từ khe hở của nụ hôn cuồng nhiệt kia.

"Boun.....Ưm...đừng".

Trong phòng không có bật đèn, chỉ có ánh đèn mập mờ từ những toà nhà bên ngoài cửa sổ chiếu vào. Không gian yên tĩnh lại càng khiến cho những tiếng nước đọng mập mờ thỉnh thoảng vang lên càng thêm rõ ràng.

Cũng không biết đã qua bao lâu, mãi cho tới khi tôi không thể thở nổi mới được buông ra, nhưng toàn thân tôi đã mềm nhũn chỉ có thể bất lực bị anh ôm vào lòng.

Tôi hít sâu một hơi, ngước mặt nhìn anh.

Một người vô cùng tự tin trên sân khấu và trước máy quay như anh vậy mà lúc này đâu tôi lại nhìn thấy được sự bất lực toả ra từ trên người anh.

Một giọt nước mắt ấm nóng nhẹ nhàng rơi xuống tay tôi.

"Anh....ưm....này...."

Tôi vừa định mở miệng thì đã bị chặn môi.

Lại tiếp tục dây dưa không biết bao lâu, vất vả lắm mới tách ra khỏi anh lần nữa, nhưng người đang ôm tôi vẫn không hề ngẩng đầu lên.

Anh cúi người vùi vào cổ tôi, động tác này có nghĩa là anh muốn ăn, những sợi tóc lạnh lẽo của anh khiến tôi không khỏi run rẩy một phen.

Cơn đau nhói trong dự liệu lại không tới, ngược lại còn kèm theo một mùi hương quen thuộc không thể hiểu rõ.

Khoảnh khắc da thịt bị răng nanh xuyên qua, toàn tân tôi ngay lập tức trở nên tê cứng.

Cảm giác xa lạ này khiến tôi theo bản năng muốn đẩy ra nhưng ngay sau đó liền bị anh giữ tay lại.

Một lúc sau, tôi cảm thấy mình có một phản ứng khó tả nhưng lúc này tôi đã kiệt sức đến nỗi không thể nói được lời nào.

"Pao Pao, đừng không để ý đến anh......."

Trong giọng nói lạnh lùng ấy mang theo sự yếu ớt không thể che dấu, giống như chỉ cần tôi nói ra một câu phủ định thì sẽ ngay lập tức tan nát thành trăm mảnh vỡ.

Tôi vừa định lên tiếng thì bị anh hôn lên chỗ vừa bị răng nanh cắn nát.

Trong phút chốc, cảm giác tê dại lại lan ra cả toàn cơ thể.

Sau đó, lại nghe thấy anh khàn khàn lên tiếng :"Đừng thích người khác có được không?"

"Cái gì anh cũng có thể đổi. Nếu như em thật sự muốn hẹn hò với người khác vậy thì để anh làm tình nhân của em cũng được..."

......

"Miễn là em đừng ngó lơ anh......"

Lời nói hèn mọn đến cực hạn khiến cho tôi trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.

Đây là có ý gì?

Anh thích một bịch máu tạm thời như tôi à?

Nhưng giờ phút này, những biến hoá của cơ thể lại khiến tôi không cách nào suy nghĩ rõ ràng được, đã vậy trong không khí toàn mùi hương quyến rũ ấy.

Thủ phạm gây nên mọi chuyện cuối cùng cũng ngẩng đầu đối mặt với tôi.

Đôi mắt sắt bén của anh giờ đây đẫm nước mắt, trên mặt như viết rõ bốn chữ 'mặc em chà đạp'

Lúc này trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ.

Anh ấy đang quyến rũ tôi.

Không nhịn được nữa.

Khoảnh khắc bị dục vọng chiếm lấy toàn bộ tâm trí, tôi đã chủ động hôn anh.

Nhiệt độ phòng lên cao, căn phòng tràn ngập những tiếng thở gấp kiều diễm và tiếng rên rỉ đan xen nhau.

==============

Lúc tôi tỉnh lại dã là buổi trưa ngày hôm sau.

Đau nhói ở thắt lưng nhắc nhở tôi sự việc điên cuồng ngày hôm qua.

Đột nhiên tiếng đóng mở cửa vang lên, tôi liền nhìn về phía cửa ra vào, ngay lập tức đối mặt với cặp mắt đào hoa kia.

"Pao Pao em tỉnh rồi à".

Boun vừa nói vừa đi về phía tôi.

Tôi nhìn vẻ mặt vui vẻ không thể che giấu của anh, còn có bộ dạng xốc xếch lo sợ chỉ một giây sau tôi liền biến mất khỏi anh.

Dường như so với người trước đây dù cho có làm việc thân mật nhất với nhau đi chăng nữa cũng khiến cho người ta có cảm giác lạnh lùng xa cạch thật sự quá khác biệt.

Tôi định lên tiếng xác nhận suy nghĩ của anh, nhưng vừa mới mở miệng thì đã bị anh chặn họng.

"Pao Pao muốn đuổi anh đi sao?"

"?"

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí trầm mặc.

Là Sammy gửi tới hai voice chat.

Tôi nhấn phát liền nghe thấy giọng nói sắc bén lớn tiếng từ bên kia.

"Prem, thần tượng của cậu công khai rồi nhưng sao nốt rùi trên tay người này lại giống hệt của cậu vậy".

Lòng tôi tràn ngập nghi hoặc liền lướt xem ảnh chụp mà Sammy gửi tới.

Đây rõ ràng là bài đăng của Boun.

[Không gặp không về]

Đính kèm theo là hình ảnh mười ngón tay đan xen nhau, trong đó trên mu bàn tay nhỏ nhắn kia có một cái nốt ruồi son.

Đó là tay của tôi.

Tôi ngay lập tức muốn vào IG, lại phát hiện nó bị sập nữa rồi.

Boun không biết từ khi nào đã ngồi xuống bên giường, đôi mắt chăm chăm nhìn tôi.

Lại nói ra những lời như một đứa con nít không chịu nói lỹ lẽ, còn chơi ăn gian :"Tối hôm qua em đã hứa với anh rồi, em phải chịu trách nhiệm với anh".

Bỗng nhiên nhớ tới lời nới không chịu nổi giày vò nên đã buột miệng nói ra ngày hôm qua của tôi khiến tôi đỏ mặt, một lát sau hắng giọng một cái.

"Khụ khụ, tạm thời trước mắt em đồng ý nhận anh là tình nhân bé nhỏ bên cạnh".

Boun nghe lời, nâng tay tôi rồi thành kính hôn lên.

"Được. Anh nguyện ý là cún con nghe lời của Pao Pao".

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro