PHIÊN NGOẠI CUỐI : VẾT SẸO HẠNH PHÚC ( 3 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  1 ngày mới lại từng bừng đến, không khí của mùa thu vô cùng mát mẻ khiến cho biệt viện của Mạc gia cũng ấm áp theo . Hôm nay sẽ là 1 ngày vô cùng bình thường của Bạch Thiên nếu như không có sự xuất hiện của vài nhân tố sôi động nào đó .

" Uwaaaaa ! Trong này là cháu của tớ sao ? "

Du Cầm hớn ha hớn hở xoa xoa bụng Dư Ly .

" Đây sẽ là ngài giám đốc nhỏ chăng ? "

Du Minh thì ghi ghi chép chép lại vào cuốn sổ với tựa đề " rèn luyện giám đốc từ thuở còn trong bụng mẹ "

" Chụp tấm ảnh kỷ niệm nào ! "

Du Du thì lôi điện thoại ra liên tục chụp hình lại cái bụng tròn trịa của Dư Ly

" MẤY NGƯỜI IM HẾT CHO TÔI !! "

Bạch Thiên hằng giọng . Tất cả liền im re

" Haha ! Anh đừng nóng mà, mọi người đến để thăm con và em thôi "

Cậu vuốt vuốt nhẹ lưng hắn để hắn bớt giận

" Rồi rồi . Anh không giận, không giận "

Cả ba người nhìn thấy Bạch Thiên lúc này điều đơ ra và có chung một suy nghĩ

" Quả nhiên không có Dư Ly là không được mà !"

" Ủa mà Hắc Anh chưa đến sao ? "

Du Cầm vừa ăn miếng táo của Thế Vinh đút vừa nói .

" Chắc sắp đến rồi đấy  "

Bạch Thiên hờ hững đáp .

Sau 30 phút trôi qua thì cuối cùng Hắc Anh đã đến . Bên cạnh là Nhung Hoa với chiếc bụng tròn tròn khiến ai cũng ngạc nhiên phần hai

" Chị Nhung Hoa cũng đang có em bé ? "

Du Du ngơ ngẩn

" Hihi ! Được 5 tháng rồi đó nha "

Nhung Hoa tươi tắn ngồi xuống sofa . Cậu đi đến tò mò sờ nhẹ vào bụng cô, em bé bên trong đột nhiên đá lại vào tay cậu

" Em bé .  . Em bé đang- đang đá em kìa  "

Dư Ly đang có thai nhưng lại ngạc nhiên vì một thai phụ khác, cậu ngây ngô như vậy trong đáng yêu vô cùng, sự đáng yêu được ai kia tủm tỉm cười lén .

" Sau này em bé của Dư Ly cũng sẽ đạp giống như vậy đó "

Cô cười nhẹ xoa xoa bụng cậu . Dư Ly liền hạnh phúc đến cười ngố lên

" Dạ !! "

Hắn nhìn thấy cậu vui mừng  trong lòng cũng mừng rỡ theo . Lúc trước Bạch Thiên chỉ có một bảo bối để bảo vệ, bây giờ hắn đó tận ba bảo bối để bảo vệ .

" Lúc trước anh có nói với em chị Nhung Hoa bị đổi vị giác đó, nhớ không ? Anh cứ tưởng em ấy mang thai không à . Ai ngờ là gen phôi phát triển thôi, nhưng sau đó thì .  . Thì 5 tháng luôn nè  "

Hắc Anh nhúng vai

" Haha ! Chắc tôi phải nên học hỏi Hắc Anh và Bạch Thiên rồi "

Du Minh cười tươi . Sau câu nói ấy anh ta đã nhận lại ánh mắt đầy khinh thường của Bạch Thiên và Hắc Anh

" Ế mà đòi có con  "

Hôm nay hai con người này lại hợp nhau đến lạ

" Hai tên khốn ! Tôi cũng là người, cũng biết đau lòng đó "

Du Minh tan nát cõi lòng .

  Buổi chiều cùng dần đến, tất cả mọi người cũng phải trở về nhà . Du Cầm ngồi trên xe chóng cằm không ngừng suy nghĩ

" Sao vậy em ? "

Thế Vinh nhìn cậu ta lo lắng

" Anh à, em quyết định rồi "

Thế Vinh nuốt nước bọt trước sự căng thẳng của Du Cầm . Anh ta cứ nghĩ câu nói tiếp theo của cậu ta sẽ vô cùng trọng đại .

" Hai đứa mình .  .  . đẻ một đứa đi anh~ "

Anh ta đơ toàn tập . . Và những ngày sau đó Du Cầm đã liên tục dụ dỗ Thế Vinh sinh con .

___________

  2 tháng dài lại tiếp tục trôi qua . Thai của Dư Ly bây giờ đã tròn 5 tháng, cũng đã tới lúc kiểm tra giới tính của hai đứa trẻ . Vào tháng thứ 4 của thai kì hắn đã nhất quyết không kiểm tra vì đợi tới tháng thứ 5 để độ chính xác của giới tính là 99%, lúc đó hắn mới chịu kiểm tra giới tính .

Sau vài chục phút chờ đợi, kết quả giới tính của thai đã có . Cậu và hắn hồi hộp mở ra xem

" Là song nam !! "

Cả hai đồng thanh . Cậu vui vẻ ôm chầm lấy hắn, Bạch Thiên cũng mừng rỡ cười tươi . Sau khi xong việc ở bệnh viện thì cả hai trở về .  Trên xe cậu vẫn không ngừng mĩm cười, tay thì liên tục xoa xoa bụng

" Em muốn đi dạo một chút không ? "

Hắn nhìn cậu đầy ân cần .

" Dạ đi ạ  "

  Bạch Thiên dừng xe đến một công viên rộng lớn . Nơi này hiện tại đang vào mùa thu nên cũng khá ấm và có rất nhiều lá rơi, hắn choàng chiếc áo khoác của mình cho cậu

" Đừng để lạnh ! "

Cậu vui vẻ mặc vào . Bạch Thiên nắm lấy tay Dư Ly, cả hai chậm rãi bước đi trên con đường yên tĩnh ấy . Lòng của cậu hạnh phúc vô cùng, chắc do một phần nào đó cậu hiểu được cảm giác của một người làm mẹ

" Em đã nghĩ ra tên của con rồi đó "

Cậu cười tươi, nói .

" Là tên gì ? "

Hắn tò mò nhìn cậu

" Em sẽ lấy chữ Hy trong hy vọng làm tên chính, còn tên điệm thì cho anh đặt .  "

Cậu ngồi xuống hàng ghế bên cạnh bờ hồ, hắn cũng ân cần đỡ cậu ngồi xuống .

" Vậy anh sẽ lấy mùa xuân và mùa đông làm tên điệm vậy "

Hắn xoa xoa bụng cậu . Dư Ly khó hiểu nhìn hắn

" Tại sao lại lấy hai mùa đó vậy ạ ? "

" Bởi vì mùa xuân và mùa đông điều là những khoảng thời gian hạnh phúc và bi thương của chúng ta cùng nhau trải qua . Lúc em bị thương là vào gần mùa đông, lúc em và anh gặp lại nhau là vào mùa xuân . Anh đã luôn khắc ghi mãi những điều đó để tự nhắc nhở bản thân của mình rằng phải luôn bù đắp cho em "

Bạch Thiên hôn nhẹ vào má cậu . Dư Ly cũng rạng ngời, tay dịu nhẹ xoa xoa bụng .

" Vậy Mama sẽ gọi hai con là Đông Hy và Xuân Hy nha  "

Vừa dứt câu đột nhiên hai đứa trẻ đá nhẹ vào bụng cậu giống như đang đáp lại lời nói của cậu . Dư Ly tròn mắt, biểu cảm của cậu vô cùng vui sướng

" Thiên ! Con đạp em đó "

Bạch Thiên cũng như một đứa trẻ vui mừng, tay liên tục sờ sờ để đứa trẻ đạp lại lần nữa

" Đông Hy sẽ là anh hai, còn Xuân Hy sẽ là em út . "

Lại một lần nữa đứa trẻ đáp lại . Cả hai nhìn nhau như cảm nhận được cú đá đó .

" Đông Hy và Xuân Hy đang trả lời papa đó "

Hắn gật gật đầu mừng rỡ hôn lên bụng cậu . Không khí dần ấm lên bởi vì niềm vui sướng của hắn, lần đầu tiên hắn được đứa con bé bỏng của mình đáp lại, cũng là lần đầu tiên hắn hiểu được cảm giác làm ba là hạnh phúc như thế nào .

________________

4 tháng sau .

Hiện tại Dư Ly đang ở bệnh viện chờ đến ngày sinh . Bụng của cậu cũng tròn trịa hơn trước rất nhiều

" Anh hồi hộp quá  "

Bạch Thiên siết chặt tay cậu, Dư Ly cười nhạt vỗ vỗ tay hắn an ủi

" Em và Đông Hy, Xuân Hy chắc chắn sẽ an toàn "

Tích tắc ! Tích tắc !

Thời gian dần dần trôi, mới đó mà đã đến nửa đêm, Bạch Thiên đã không hề ngủ suốt 1 tuần qua để canh chừng cậu vì sợ rằng đêm đến cậu sẽ chuyển dạ .  . và rồi ngày đó cũng đến .

" Thiên .  . Bụng .  . Bụng em .  . Đau "

Cậu run rẩy giọng nói

" BÁC SĨ LÝ !!! "

Hắn lập tức hét lên, bác sĩ Lý tức tốc chạy đến, toàn bộ y tá đẩy cậu vào phòng sinh . Bạch Thiên bên ngoài vô cùng sốt ruột, hắn đi qua rồi đi lại . Sau đó thì chợt nhớ ra phải báo cho tất cả mọi người đến .

Sau 30 phút thì ba của cậu và Hắc Anh cùng Du Du, Du Minh đi đến .

" Dư Ly vẫn còn trong phòng sinh sao ? "

Du Du lo lắng chạy hồng hộc  . Bạch Thiên gật đầu, tất cả mọi người điều ngồi xuống hàng ghế chờ . Giây phút này căng thẳng vô cùng

" Du Cầm bảo sáng cậu ấy mới đến kịp "

Du Minh mở điện thoại lên xem . Sau câu nói ấy thì không khí xung quanh lại trở nên yên ắng, mọi người ai cũng hiện rỏ vẻ bồn chồn trên mặt .

10 phút .  . 20 phút .  . 30 phút ding dong !

Phòng sinh tắt đèn, bác sĩ Lý bước ra . Anh ta kéo khẩu trang xuống, nụ cười vui vẻ nở lên . Tất cả mọi người điều đứng bật dậy đón chờ kết quả

" Mẹ tròn con vuông !! "

Câu nói bông đùa của bác sĩ Lý khiến mọi người vỡ oà . Du Du ôm chặt lấy Du Minh cô khóc nức nỡ hạnh phúc

" Hức .  . Mừng quá đi à "

Hắc Anh cũng lén lút lau đi dòng nước mắt trên má

" Nếu khóc thì cứ khóc đi ! Con không cần giấu đâu "

Ông chọc ghẹo con trai mình

" Không có mà "

Hắc Anh né tránh, giấu đi sự ngại ngùng . Mọi người đang ôm nhau mừng rỡ riêng Bạch Thiên thì đã lập tức chạy vào phòng hồi sức để gặp cậu .

" A LY !! "

Hắn chạy nhanh đến nắm chặt lấy tay cậu, mắt cũng đỏ hoe lên vì khóc

" Sao anh khóc vậy ? "

Cậu yếu ớt lên tiếng

" Anh .  . Anh cũng không biết sao mình lại khóc . Trong lúc đợi em ở ngoài anh đã rất sợ và cũng đã tự mình đưa ra quyết định nếu có rủi ro .  . Nhưng thật tốt, em và con điều đã an toàn "

Hắn hôn lên tay cậu đầy nâng niu

" Anh đã đưa ra quyết định gì vậy ? "

Cậu cười nhẹ nhìn hắn . Bạch Thiên do dự không trả lời

" Em không giận đâu "

" Anh đã nghĩ nếu có chuyện bất trắc xảy ra anh sẽ chọn bỏ con .  . "

  Hắn gục mặt xuống tội lỗi .

" Tại vì cuộc đời của anh, ánh sáng của anh là em . Con có thể không có nhưng riêng em thì nhất định phải có . Dù quyết định đó khi em tỉnh lại có thể không chấp nhận nhưng anh vẫn sẽ làm như vậy "

  Dư Ly cười trừ, cậu chóng người dậy ôm lấy hắn vào lòng . Cậu rất bất ngờ vì Bạch Thiên vậy mà cũng có những lo lắng và những sợ hãi như bao người chồng bình thường khác . Khi đứng giữa sự lựa chọn giữa tính mạng của người mình yêu và con thì rất ít ai có thể sáng suốt mà quyết định . Nhưng riêng hắn, hắn nhất quyết dù có thể nào cũng sẽ chọn cậu .  . Bởi vì không đơn thuần là yêu mà là vì tôn sùng . Cậu chính là một ánh sáng, chính là một mảnh hy vọng sống của cuộc đời hắn nếu mất đi cậu, Bạch Thiên cũng sẽ không còn ý nghĩa để sống .

" Thiên à ! Mọi chuyện ổn rồi . Em, Xuân Hy và Đông Hy điều đã an toàn rồi . Anh đừng sợ nữa nha "

Giọng nói ấm áp ấy của cậu đã xua đi mọi lo lắng và phiền muộn của hắn . Bạch Thiên cười nhẹ, hắn bế cậu lên

" Mình đi thăm con thôi  "

" Dạ ! "

Cả hai bước đến phòng đặc biệt, cậu nhìn qua tấm kính với ánh mắt vô cùng trìu mến

" Đông Hy có nốt ruồi dưới miệng bên phải .  Xuân Hy thì bên trái đó em "

Hắn chỉ tay vào hàng chữ bên dưới  . Cậu cười tươi chạm tay vào tấm kính trong suốt ấy, giọng nói ngọt ngào cất lên

" Đông Hy có màu tóc giống anh, Xuân Hy thì có đôi mắt giống anh "

  Bạch Thiên nghiêng đầu

" Hừm !! Sao anh lại thấy cả hai đứa điều giống em nhỉ ? "

" Haha .  . Giống cả hai chúng ta "

  Đứa trẻ được sinh trước thì có màu mắt đỏ của Mạc gia, đứa trẻ sinh sau thì có màu mắt xanh của Nguyên gia . Về gương mặt thì Đông Hy rất giống Dư Ly nhưng biểu cảm lại giống Bạch Thiên và Xuân Hy thì ngược lại . Mặt của Xuân Hy rất giống Bạch Thiên nhưng tóc lại xoăn và trên gương mặt lại có nét ôn nhu của Dư Ly .

Từ bây giờ trở về sau cả cậu và hắn điều sẽ đảm đương một chức vụ cao cả đó chính là làm ba và làm mẹ .

______ còn tiếp _____

Truyện được đăng tải duy nhất tại Wat pad Hattchin

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro