Chương 7: Lần này thôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Hạo Hiên bước về chỗ ngồi. Bàn cậu nằm ở cuối lớp, bên cạnh cửa sổ. Không biết có phải trùng hợp hay không, Hứa Vĩnh Kỳ lại chọn ngay chỗ ngồi yêu thích của cậu.

Thấy Tống Hạo Hiên tới, Hứa Vĩnh Kỳ dịch người vào trong một chút, để lại chỗ ngồi bên cạnh lối đi cho cậu, còn mình thì ngồi sát cửa sổ.

Vào học.

Thầy Trương cầm sách đứng trên bục, giảng dạy về tác phẩm "Thủy hử".

"Vương Giáo Đầu, phủ Duyên lánh gót

Cửu Văn Long, thôn sử ra tay.

Về đời nhà Tống, Triết Tôn Hoàng Đế làm vua, cách với đời của vua Nhân Tôn Hoàng Đế đã xa; Giữa phủ Khai Phong, ở ngay Đông Kinh, thuộc khu của thành Tuyên Vũ Quân nảy nồi một tên con nhà lông bông mất dạy,..."

Tống Hạo Hiên chán nản nhìn vào sách. Tác phẩm này cậu đã đọc trên dưới mười lần, thậm chí còn cày nát mất tập phim truyền hình luôn rồi. 

Tối qua cậu thức trắng đêm, đây lại là tiết văn, khỏi phải nói bây giờ Tống Hạo Hiên mệt thế nào, hai mí mắt đã bắt đầu lao vào đánh nhau.

Tống Hạo Hiên liếc sang bên cạnh. Nam sinh có khuôn mặt không chê vào đâu được. Sóng mũi thẳng tắp, đôi mắt hẹp dài như mắt phượng, hốc mắt sâu, con ngươi đen mực, trông rất hời hợt lạnh lùng, còn có chút bất cần tự đắc của kẻ bề trên.

Hứa Vĩnh Kỳ ngồi thẳng lưng, tay không ngừng ghi ghi chép chép. Xương cổ tay mảnh mai lại tinh tế, đốt ngón tay rõ ràng. Nhìn lên phía trên cánh tay một đoạn có thể thấy một chút cơ bắp thoát ẩn thoát hiện phía sau lớp áo đồng phục.

Tống Hạo Hiên âm thầm đánh giá Hứa Vĩnh Kỳ. Ừm, học giỏi, đẹp trai, nhà giàu, cơ tay múi bụng đẩy đủ. Nếu anh ta được sinh ra ở thế giới của cậu, chắc chắn sẽ có sẵn cái mác là "Con nhà người ta".

Cuối cùng, Tống Hạo Hiên bị cơn buồn ngủ đánh gục, cậu thu hồi tầm mắt, không nhìn Hứa Vĩnh Kỳ nữa. Tống Hạo Hiên gối mặt vào giữa hai cánh tay, ngủ.

Vừa nhắm mắt cậu đã dần chìm vào giấc mơ. Trong mơ, cậu thấy cậu đang dùng góc nhìn của Thượng Đế để quan sát từng tình tiết, và hai nhân vật chính là "Tống Hạo Hiên" và Hứa Vĩnh Kỳ. Cảnh vật lướt qua rất nhanh, nhưng có thể gói gọn bằng bốn từ "Trước ngược sau ngọt". Ngọt thì chưa thấy đâu, nhưng ngược thì hơi nhiều.

Mặc dù dùng bốn từ này cho hai thằng con trai có chút không hợp lý, nhưng có thể hiểu sương sương là như vậy.

Lúc mới ngồi cùng bàn với Hứa Vĩnh Kỳ, anh ta thậm chí còn chẳng để nguyên thân vào mắt. Có lần nguyên thân đuổi theo Hứa Vĩnh Kỳ, không biết có chuyện gì nhưng trông có vẻ rất gấp, ấy thế mà Hứa Vĩnh Kỳ lại làm như không nghe tiếng gọi của "Tống Hạo Hiên". Khi nguyên thân chạy đến cầu thang thì bị ngã, cổ chân bị bông gân, đầu gối bị trầy xước, còn chảy máu không ngừng. Lúc này Hứa Vĩnh Kỳ mới dừng lại nhìn nguyên thân. Tống Hạo Hiên thấy rõ sự lạnh nhạt thờ ơ trong mắt Hứa Vĩnh Kỳ, sau đó anh ta bỏ đi thẳng, không nhìn thêm lần nào nữa.

Hay những lần khác, Hứa Vĩnh Kỳ đều bỏ ngoài tai những lời nói của "Tống Hạo Hiên", không nghe thì không trả lời, mà có nghe cũng không đáp lại.

Bản thân Tống Hạo Hiên vẫn nhận thức được mình chính là "người ngoài", không liên quan gì đến nguyên thân và Hứa Vĩnh Kỳ. Nhưng cậu lại có thể cảm nhận được tâm trạng của nguyên thân lúc đó, có chút đau thì phải?

Tống Hạo Hiên bỗng cảm thấy bất an, không biết đây là mơ, hay là tình tiết không được nhắc đến trong truyện? 

Mơ thấy những cảnh này khiến Tống Hạo Hiên hơi nghi ngờ, làm sao nguyên thân có thể thuần hóa Hứa Vĩnh Kỳ được như vậy? Bỏ bùa à?

Dường như có thứ ánh sáng gì đó chiếu thẳng vào mắt cậu. Tống Hạo Hiên hé mắt, à, lànắng! Rồi cậu thấy Hứa Vĩnh Kỳ hơi hướng người tới phía trước một chút, che đi ánh sáng đang hắt vào mắt Tống Hạo Hiên. 

Tống Hạo Hiên khẽ nhếch môi, vậy giấc mơ vừa rồi, cũng chỉ là giấc mơ thôi.

Nhưng không, chưa đầy một giây sau đó, Hứa Vĩnh Kỳ đẩy tay cậu một cái, giọng nói trầm ấm cất lên: "Ngồi dậy."

Ừ, có lẽ giấc mơ đó là thật rồi.

Tống Hạo Hiên mệt mỏi ngồi dậy, chậm rãi cầm bút mở vở ra, rồi liếc cái tên "bạn cùng bàn" một cái.

"Bạn học Hứa này, cậu không thể để tôi ngủ thêm một chút nữa sao?" Tống Hạo Hiên chống tay lên bàn nói nhỏ.

"Không thể." Hứa Vĩnh Kỳ như có như không trả lời.

Trong một khoảnh khắc nào đó, Tống Hạo Hiên nghĩ liệu ngồi cùng bàn với Hứa Vĩnh Kỳ có phải là lựa chọn đúng đắn?

Trong truyện có nói, thời gian đầu Hứa Vĩnh Kỳ rất chán ghét nguyên thân, sau này mới dần xem nguyên thân giống "người" hơn một chút. Còn chán ghét thế nào thì tác giả không nói. Nếu là như lúc cậu mơ thì... Tống Hạo Hiên chợt rùng mình. 

Thôi không quan tâm, có chán ghét hay ngược gì gì đấy cứ để sau, bây giờ cậu buồn ngủ lắm rồi. Tống Hạo Hiên áp dụng chiêu "làm nũng". Cậu nằm xuống bàn, xoay mặt về phía Hứa Vĩnh Kỳ, cứ hai giây lại tiến gần tới Hứa vĩnh Kỳ hơn một chút. Cho đến khi má cậu áp vào cánh tay đang cầm bút của Hứa Vĩnh Kỳ, Tống Hạo Hiên mới chịu dừng lại. 

"Một chút thôi, nha?"

Hứa Vĩnh Kỳ nhìn cái đầu xù xù đang rúc vào tay mình, có chút buồn cười. Cho đến khi Tống Hạo Hiên ngước mặt lên, anh mới để ý thấy quầng thâm dưới mắt của cậu. Chắc là tối qua thức cả đêm để học rồi. Con ngươi Hứa Vĩnh Kỳ trở nên u ám, cớ gì phải thừa sống thiếu chết lấy top 1 như vậy chứ?

"Mười lăm phút." Đối diện với ánh mắt mong chờ của Tống Hạo Hiên, anh bất lực, đành phải đồng ý. 

Từ trước đến giờ chưa có ai ngồi cạnh anh lại dám ngủ gật trong lớp, ngủ một cách đường đường chính chính như thế lại càng không có.

Tống Hạo Hiên hẳn là người đầu tiên.

Cũng gần như là ngoại lệ.

Tống Hạo Hiên cười cười, dùng chiêu này có vẻ là không tồi nhỉ.

Cơn buồn ngủ đã quật ngã ý chí của cậu, di chuyển người về lại chỗ cũ cũng lười, thôi thì ngủ tạm ở phần bàn của Hứa Vĩnh Kỳ luôn cũng được.

Đến gần Hứa Vĩnh Kỳ cậu mới phát hiện ra, không biết có phải nhầm lẫn hay không, những mùi bột giặt trên áo đồng phục của Hứa Vĩnh Kỳ là mùi mà Tống Hạo Hiên rất thích lúc còn ở thế giới của cậu. Cậu từng ngửi được ở các trung tâm thương mại.

Hình như mùi hương này giúp Tống Hạo Hiên dễ ngủ hơn, nên mặt cậu cứ dán sát vào cánh tay Hứa Vĩnh Kỳ mãi không chịu dứt, làm anh có muốn viết bài cũng không được. Hứa Vĩnh kỳ nhẹ nhàng rút cánh tay ra, nhưng còn chưa kịp động đã thấy Tống Hạo Hiên nhíu mày, rồi xong, tiết nay coi như bỏ.

Thôi thì, ngồi ngắm cậu ta ngủ vậy.

Ánh nắng lại xuyên vào ô cửa sổ, chiếu thẳng vào bàn của Hứa Vĩnh Kỳ. Anh khẽ liếc sang người bên cạnh, quả nhiên, lông mày Tống Hạo Hiên hơi nhíu lại.

Hứa Vĩnh Kỳ dùng tư thế chống cằm, nghiêng người lên phía trước một chút, dễ dàng che đi những tia nắng chói chang ấy, tạo nên một cái bóng trước mặt Tống Hạo Hiên. Thấy nét mặt cậu đã thoải mái hơn, Hứa Vĩnh Kỳ mới nâng nhẹ khóe môi.

Tôi chỉ giúp cậu lần này thôi đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro