Chương 8: Ăn trưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói là mười lăm phút, thế mà Hứa Vĩnh Kỳ lại để cậu ngủ thẳng hai tiết. Lúc tỉnh dậy đã là giờ nghỉ trưa. Bàn bên cạnh trống không, bạn cùng bàn của cậu không biết đã đi đâu mất.

Tống Hạo Hiên thấy có một cuốn sách đặt thẳng đứng trước mặt. Cậu cầm lên xem thử, vài tia nắng ngoài cửa sổ bỗng chiếu thẳng vào mặt, làm Tống Hạo Hiên không kịp đề phòng, vô thức nheo mắt lại.

Hứa Vĩnh Kỳ là đang,

Che nắng cho cậu. 

Kể cả khi bóng dáng chẳng thấy đâu, vẫn phải tìm cách che cho cậu không bị ánh nắng chiếu vào. 

Từ lúc xuyên sách đến bây giờ, Hứa Vĩnh Kỳ luôn khiến cậu xúc động hết lần này đến lần khác. Dù không phải việc gì to tát, nhưng anh cũng không ít lần giúp đỡ Tống Hạo Hiên.

Bỗng nửa bên khuôn mặt cảm nhận được nguồn nhiệt mát lạnh, Tống Hạo Hiên giật mình, theo bản năng lùi lại một chút.

Hứa Vĩnh Kỳ từ ngoài cửa đi vào, thấy Tống Hạo Hiên đang ngẩn người. Khuôn mặt cậu lúc phát ngốc khiến anh cảm thấy buồn cười, bạn nhỏ này đang nghĩ gì vậy?

Bước tới, bạn nhỏ thậm chí còn chẳng biết bên cạnh xuất hiện thêm một người, Hứa Vĩnh Kỳ áp chai nước vào khuôn mặt cậu, rồi quan sát từng phản ứng sắp sửa diễn ra trên khuôn mặt bạn nhỏ.

Tống Hạo Hiên nhìn nam sinh đang khoanh tay đứng dựa vào mép bàn. Hứa Vĩnh Kỳ tốt tính vậy luôn à? Còn biết mua nước cho bạn cùng bàn cơ đấy!

"Đi ăn." Hứa Vĩnh Kỳ gõ gõ mặt bàn, liếc nhìn đồng hồ một cái, bây giờ ăn xong vẫn còn gần một tiếng rưỡi nghỉ trưa, không vội.

"Cậu chưa ăn à?" Tống Hạo Hiên mở chai nước, thậm chí nắp cũng được Hứa Vĩnh Kỳ mở sẵn. Cậu uống một ngụm, ngước mặt lên hỏi anh.

"Ăn rồi." Thấy Tống Hạo Hiên chuẩn bị lên tiếng, Hứa Vĩnh Kỳ lại bổ sung: "Đưa cậu đi ăn."

Tống Hạo Hiên gật gật đầu, định rủ Dương Khải Trạch và Sở Tiêu đi cùng thì thấy Dương Khải Trạch gửi voice chat đến.

"Hiên, mày đi ăn đi nhé, lúc nãy tao với thằng Tiêu đi ăn trước rồi. Vốn định rủ nhưng thấy mày đang ngủ nên thôi. Tao với nó giờ đang ở net, muốn thì ra đây nhá, quán cũ."

Tống Hạo Hiên: "..." Thôi đành đi ăn với Hứa Vĩnh Kỳ vậy.

-

Hứa Vĩnh Kỳ dẫn cậu đến một tiệm cơm gần trường, đi thẳng ra cổng, sau đó rẽ phải rồi đi bộ đến hết đường, tiếp đến rẽ trái là đến. 

Tiệm cơm tên "Cổ truyền", phong cách có chút cổ xưa, menu lại toàn các món ăn truyền thống của Bắc Kinh, vô cùng đúng với tên quán.

"Một cá hun khói, một bánh mỳ thịt áp chảo, một mỳ xào, một ly sữa nóng 50%, cảm ơn." Có vẻ chờ Tống Hạo Hiên chọn món quá lâu, Hứa Vĩnh ỳ dứt khoát gọi luôn giúp cậu. Mà trùng hợp thay, đây đều là món cậu thích.

Nguyên thân là người Thượng Hải, năm cậu ta lên cao trung, gia đìnhh cậu ta mới chuyển đến Bắc Kinh. Bản thân Tống Hạo Hiên cũng là người Thượng Hải, sau khi lên đại học, cậu  học tại Bắc Đại, cũng là ở Bắc Kinh.

Suốt mấy năm sống tại Bắc Kinh, Tổng Hạo Hiên cũng dần yêu thích các món ăn nơi này. Lúc trước,  những khi bận nhiều việc đến mức không có thời gian nấu nướng, Tống Hạo Hiên thường sẽ ghé vào một quán cơm gần Bắc Đại. Bảng hiệu của quán đã khá cũ kỹ, tồn tại hơn ba mươi năm rồi thì phải. Nếu cố nhìn thì hình như cũng có tên là "Cổ truyền".

Trùng hợp thật.

Tiệm cơm Hứa Vĩnh Kỳ dẫn cậu đến rất đắt khách, nhưng phục vụ chẳng có mấy người. Ngoài ông bà chủ ra, cả tiệm cơm cũng chỉ có một người phục vụ bưng bê.

Đồ ăn mang lên khá nhanh, mùi thơm từ cá, từ mỳ xộc vào mũi khiến Tống Hạo Hiên cảm thấy có chút đói bụng.

Cách bố trí hay màu sắc của món ăn đều giống với quán cơm "Cổ Truyền" ở thế giới của cậu. Nếu hương vị cũng giống nữa thì...

Tống Hạo Hiên nếm thử. Cậu ăn một miếng cá, một miếng thịt, một sợi mỳ.

Tống Hạo Hiên: "..." Giống vl.

Trong phút chốc, thậm chí Tống Hạo Hiên còn nghĩ, phải chăng đây mới là thế giới của cậu?

Hứa Vĩnh Kỳ ngồi đối diện với Tống Hạo Hiên. Anh không ăn, chỉ chuyên chú ngồi tách xương cá giúp Tống Hạo Hiên, lâu lâu lại liếc nhìn biểu cảm kỳ lạ trên khuôn mặt cậu.

"Không vừa miệng?" Hứa Vĩnh Kỳ đẩy dĩa cá đã lấy xương tới trước mặt Tống Hạo Hiên, nhẹ giọng hỏi.

Tống Hạo Hiên lúc này mới để ý biểu cảm của mình hơi lố, vội vàng thu hồi, chậm rãi lắc đầu: "Không có, rất ngon."

Thức ăn thì ngon đấy, nhưng Hứa Vĩnh Kỳ ngồi trước mặt, không hiểu sao lại cảm thấy có chút khó nuốt. Tống Hạo Hiên nghĩ nghĩ, có lẽ nên tìm đề tài nói chuyện thôi.

"Cậu là người Bắc Kinh à?" Cậu nhai nhai, nuốt hết cơm, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn Hứa Vĩnh Kỳ.

"Ừ" Hứa Vĩnh Kỳ đang xem tin tức, nghe Tống Hạo Hiên hỏi thì gật đầu: "Nhưng trước đây không ở Bắc Kinh."

Không sống ở Bắc Kinh? Thảo nào khẩu âm có chút không giống. Cứ như hòa trộn giữa nhiều vùng miền khác nhau, không có một âm cố định. Thế mà tuyệt nhiên giọng nói lại hay một cách bất thường.

"Thế ở đâu? Trùng Khánh? Thâm Quyến? Vũ Hán?" Vốn định hỏi có ở Thượng Hải không nhưng có vẻ là không rồi. Với trí thông minh của Hứa Vĩnh Kỳ, ắt hẳn mấy năm trước đã ẳm về rất nhiều giải thưởng. Nếu ở Thượng Hải, chắc chắn Tống Hạo Hiên phải biết, chí ít là thấy mặt trong các tấm ảnh nhận giải của nguyên thân.

"Lúc bé tôi ở Thượng Hải, mười tuổi sang Anh." 

Tống Hạo Hiên: "..." Cũng có ở Thượng Hải à? Mười tuổi sang Anh? May mà cậu ta sang Anh, nếu không trong các cuộc thi, nguyên thân chưa chắc đã thắng nổi tên quái vật con trời này.

Tốc độ ăn của Tống Hạo Hiên vô cùng chậm, Hứa Vĩnh Kỳ cũng chẳng có vẻ gì là mất kiên nhẫn làm Tống Hạo Hiên càng thong thả ăn uống hơn.

Lúc cậu ăn xong đã là một tiếng sau đó. Hứa Vĩnh Kỳ nhìn đồng hồ, không nằm ngoài thời gian dự định.

Anh cầm hóa đơn, chuẩn bị tính tiền. Tống Hạo Hiên thấy vậy liền ngăn, ăn thì ăn chứ cậu không muốn nợ ai bao giờ: "Để tôi..."

Cho đến khi cậu thấy Hứa Vĩnh Kỳ rút ra một cái thẻ đen, câu nói sắp thốt ra được nuốt ngược vào lại, Tống Hạo Hiên sửa giọng: "Để tôi... nói cậu ấy tính tiền."

Lươn vcl!

Hứa Vĩnh Kỳ nhếch nhẹ môi, quẹt thẻ vào chiếc máy người phục vụ đưa tới, sau đó đứng lên.

Cả hai đi về trường. Tuy bây giờ đang là giữa trưa, đáng lẽ phải rất nắng và nóng. Nhưng con đường này phủ đầy cây xanh, che đi những tia nắng chói chang muốn chiếu xuống mặt đấy, tạo nên một dãy bóng râm từ tiệm cơm đến trường học.

Tống Hạo Hiên đi rất chậm, vừa đi vừa nhìn đủ thứ, nhìn xong lại phân tích cái này cái nọ.

Hứa Vĩnh Kỳ nhìn sang bạn nhỏ bên cạnh, bạn nhỏ cứ nhìn đâu đâu. chẳng chú ý làm suýt nữa đi thẳng ra lề đường mấy lần. Anh có chút buồn cười, chân bước chậm lại, chờ Tống Hứa Hiên đi lên trước thì đẩy cậu vào trong, còn mình bước ra đi phía ngoài.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro