Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian sau đó, Trương Hán chỉ cảm thấy mình thậm chí không bằng một đứa trẻ, cho đến khi bất ngờ có một tiếng kêu đinh tai nhức óc, bỗng nhiên từ ngoài truyền tới, làm cậu thức tỉnh.

Cậu lập tức phản ứng lại, lấy bàn tay sát bên người ra, bay đến bên cạnh Long Hồ, "Ngũ Tiểu Thư, không cần lo lắng, Tứ thiếu gia bọn họ sẽ không có việc gì." Cậu an ủi Long Hồ.

"Trương Hán. . . . . ."

"Đây là trách nhiệm của chúng tôi." Đoán được cô lo lắng, cậu lập tức phản ứng lại, lấy bàn tay sát bên người ra, bay đến bên cạnh Long Hồ, "Ngũ Tiểu Thư, không cần lo lắng, Tứ thiếu gia bọn họ sẽ không có việc gì." Cậu an ủi Long Hồ.

Đây chính là số mệnh của bọn họ, nhưng mà bọn họ cho dù là tự nguyện đi bảo vệ địa phương này cũng không bị xem là thuộc hạ, mà luôn đối xử chân thành với bọn họ như người thân.

"Trương Hán, nếu như có thể lựa chọn, cậu vẫn sẽ chọn làm Ảnh Vệ của mình sao?"

Cái vấn đề ngu ngốc này, khiến Trương Hán quên mất chính bản thân cậu đang ở nơi nguy hiểm như trên chiến trường, cậu cười yếu ớt trả lời:"Sẽ, có thể trở thành Ảnh Vệ của tiểu thư, là may mắn lớn nhất của Trương Hán." Có thể cùng nhau lớn lên, là may mắn của cậu.

"Trương Hán. . . . . ."

"Cho nên, cho dù Trương Hán có mất mạng, cũng sẽ bảo vệ tiểu thư thật tốt." Trong đôi mắt to đẹp đẽ đó, có một sự kiên quyết không thể phá hủy.

"Không! Tớ không muốn cậu như vậy, tớ muốn cậu khỏe mạnh, tớ cũng muốn cậu hạnh phúc!"

Câu chúc phúc này, làm trong lòng Trương Hán chấn động, trong mắt không chịu được nổi lên một tầng hơi nước, nhưng càng thêm xác định ý chí của cô, " Hạnh phúc lớn nhất của Trương Hán, chính là tiểu thư có thể hạnh phúc. . . . . ." Một tiếng nổ khác, đột nhiên vang lên, cắt đứt lời nói còn chưa xong của cậu, hơn nữa gần trong gang tấc.

Trương Hán phản xạ hết sức nhạy bén ôm Long Hồ lăn đi, lấy bản thân mình ngăn cản đá vụn không ngừng bay đến, đá vụn sắt nhọn cắt lên quần áo của cậu, ở trên lưng của cậu để lại những vết máu.

Nhưng đau đớn cũng không làm cậu ngừng di chuyển, cậu chỉ bình tĩnh giơ súng bắn ngã mấy tên đang đi về phía của hai người, nhưng cậu không nghĩ người của đối phương lại nhiều như vậy.

Cậu bảo vệ Long Hồ, từng bước một lùi về phía sau, súng trên tay của cậu, đã dùng hết đạn rồi, mà mấy kẻ địch kia lại đang tiến sát từng bước!

Cậu ném súng ra, tạo tư thế, trong nháy mắt đã quật ngã mấy người đàn ông cao lớn, một kẻ địch khác muốn xông lên trước, cậu nhảy lên dùng đầu gối đá vào khuôn mặt, một cước hắn đã bất tỉnh, nhưng bụng đột nhiên truyền đến một trận đau nhói, làm mặt cậu tái đi, vô lực mà quỳ xuống.

"Không còn sức lực" suy nghĩ của cậu lúc này

Một nỗi sợ hãi trước đó chưa từng có, thậm chí cậu còn không biết mình xảy ra chuyện gì, sau đó nhanh chóng bảo vệ Long Hồ.

Cậu rất sợ, cậu thật sự rất sợ, nhưng cậu lại không cho phép bất kỳ người nào tổn thương Long Hồ, bởi vì cậu biết, mất đi Long Hồ đối với Hàn Lạc Đình mà nói, biết bao nhiêu đả kích.

Cậu mang hết một ít sức lực cuối cùng, lại một lần nữa tiến về phía người đàn ông kia, cậu cắn chặt răng, không cho mình ngã xuống, nhưng cơn đau dữ dội giống như từ con dao sắc nhọn kia, lại một lần nữa xẹt qua cơ thể cậu.

Bên tai nghe được tiếng hét chói tai của Long Hồ, cùng với tiếng súng.

Cậu cho là mình chết chắc, thế nhưng không đáng sợ.

Đáng sợ nhất là, cậu nhìn thấy, hướng Long Hồ có một bóng người cao lớn xuất hiện, thời điểm nguy cấp nhất, cuối cùng người anh cứu không phải là cậu.

Lần này, cậu thật sự muốn thừa nhận, trái tim cậu đã bị thương hoàn toàn.

Tất cả trước mắt, bắt đầu mơ hồ, nhưng lần này cậu không muốn chống lại nữa.

Cậu thật sự mệt mỏi, mệt quá, mệt quá.

"Trương Hán. . . . . . Cậu. . . . . ."

Giọng nói Long Hồ yếu ớt, xuyên qua làn khói trắng xóa truyền vào trong tai cậu, làm cậu biết Long Hồ đã bình an vô sự.

Môi cậu chậm rãi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nhưng lại là một nụ cười tan nát cõi lòng, cho phép bản thân mình bất tỉnh, để một mảng bóng tối bao vây.

Nhìn cơ thể Trương Hán đã bất tỉnh, trái tim Hàn Lạc Đình, gần như muốn vỡ nát.

Khi Hàn Lạc Đình bước vào phòng khách, phát hiện một người áo đen đang nhắm về phía Trương Hán, cùng bóp cò súng, trong cùng một lúc anh bắn ra hai phát, một phát bắn trúng người đang nổ súng, một phát súng còn lại là bắn trúng viên đạn đang hướng vào tim Trương Hán, ép buộc viên đạn thay đổi quỹ đạo.

Ngoài dự đoán, viên đạn thay đổi quỹ đạo lại bay về phía Long Hồ, anh không muốn bởi vì mình nhất thời phán đoán sai lầm mà làm Long Hồ bị thương, cho nên cùng một người đàn ông khác cũng trong lúc đó hướng Long Hồ phóng tới, dự định cứu Long Hồ.

Vậy mà, Trương Hán vẫn bị thương.

Anh gần như muốn nổi điên, nhưng ngay lúc này Dương Mặc Phi lại đánh anh một quyền, ép anh phải tỉnh táo lại.

Trước tiên anh cố gắng suy nghĩ về trách nhiệm của mình, mang lý trí hung hăng nhét vào trong đầu Hàn Lạc Đình vốn đã mất khống chế.

Nhìn ánh mắt kinh ngạc của những người ngoài cửa, anh suy nghĩ rất nhiều rồi tự tay mang người con trai mình yêu mến đến bệnh viện, mà không phải để người khác làm thay.

Một nắm đấm khác lần nữa nặng nề rơi trên mặt anh, thiếu chút nữa đánh gãy sống mũi anh.

Nắm đấm của Dương Mặc Phi có khống chế sức lực để không làm người khác bị thương, nhưng hiệu quả cũng rất tốt, Hàn Lạc Đình cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Hàn Lạc Đình nắm cổ áo của Dương Mặc Phi lên, "Cậu tốt nhất con mẹ nó bảo đảm cậu ấy không có việc gì, nếu không tôi nhất định sẽ phá hủy xương của cậu mang cậu đi chôn" anh hung dữ mà đe dọa, rồi sau đó hất Dương Mặc Phi ra, tự quay đầu lại bằng tốc độ nhanh nhất xử lý những chuyện phía sau.

Dương Mặc Phi xoa xoa cổ, cứ tưởng rằng mình sẽ bị anh bóp chết.

Nếu như Hàn Lạc Đình có thể sớm một chút lấy khí thế này ra cùng Trương Hán nói chuyện rõ ràng, hai người cũng sẽ không đến tình trạng này rồi.

Nhưng nghĩ đến tình trạng mới vừa rồi của Trương Hán, Dương Mặc Phi không khỏi lo lắng nhíu mày lại, anh có cảm giác không tốt.

Ý thức mơ hồ tỉnh lại, mùi thuốc khử trùng bay vào trong mũi, giờ phút này rõ ràng nói cho Trương Hán biết mình đang ở trong bệnh viện.

Mắt còn chưa có mở ra, bàn tay nhỏ bé không chịu được đặt lên trước bụng của mình, lo lắng đứa bé trong bụng có còn hay không.

"Con của cậu không có chuyện gì, chỉ là cậu thiếu chút nữa đã không giữ được đứa bé." Cái giọng nói này, cậu cũng không xa lạ, là âm thanh của bác sĩ Cao ở Long Môn.

Ban đầu cũng là Trương Hán tới kiểm tra sức khoẻ, chính miệng anh nói cho cậu biết, cậu sắp trở thành papa.

Có một số việc, cho dù không cần phải chứng minh, nhưng bản thân cậu đã sớm biết trước, cơ thể của cậu có một chút thay đổi.

Mà chính thay đổi này, làm cậu vừa cảm thấy hạnh phúc và cũng là bất đắc dĩ, nhưng không thể không thừa nhận sự thay đổi này làm cho cậu cảm thấy hạnh phúc, nhưng bất đắc dĩ nhiều hơn rất nhiều, rất nhiều, nhiều đến nỗi cậu sắp không nhịn được mà khóc.

Cậu mở đôi mắt đẫm lệ ra, đón nhận ánh mắt không tha thứ của Cao Chánh Văn, "Cậu thật sự là một người papa thất bại, cậu biết không? Biết rõ mình đang mang thai, cũng không sợ chết xông lên, cậu cho rằng mình có bao nhiều may mắn, mỗi một lần đều có thể giữ được đứa bé?"

Im lặng nghe Cao Chánh Văn giáo huấn, cậu biết anh nói rất đúng, "Sẽ không có lần sau." Nghe xong giáo huấn, cậu nhẹ nhàng nói.

Là nói cho Cao Chánh Văn, đồng thời cũng là nói cho tiểu bảo bối trong bụng, cậu sẽ bảo vệ đứa bé thật tốt, tuyệt đối sẽ không cho bất cứ kẻ nào, có một chút cơ hội tổn thương đứa bé.

"Cậu không cần cho là nói như vậy, tôi sẽ dễ dàng tin tưởng cậu, tôi đã từng nghe qua rất nhiều người nói như vậy, nhưng kết quả thế nào? Còn không phải là nằm đưa tới bệnh viện gặp tôi?" Cao Chánh Văn xem thường, còn không nhịn được cất cao giọng.

Bởi vì gần đây người nhà của gia đình anh, cũng làm một chuyện ngu ngốc như vậy, anh giận đến thiếu chút nữa vỡ mạch máu, làm trong lòng anh muốn bắt người đó trói chặt ở bên cạnh, để tránh nhất thời vui mừng lại hù dọa anh hồn bay phách lạc.

Anh mất khống chế không có ảnh hưởng đến tâm trạng tốt đẹp của Trương Hán, vì papa là phải mạnh mẽ, vì đứa bé, khổ nữa, khó hơn nữa, cậu cũng sẽ vượt qua.

Khẽ vuốt ve bụng, cậu mở miệng lần nữa, vẫn là nhẹ nhàng tuyên bố, "Bởi vì tôi đã quyết định muốn từ bỏ chức Ảnh Vệ, đồng thời rời khỏi Long Môn, cùng đứa bé trải qua cuộc sống bình thường." Vì đứa bé, cũng vì chính cậu, cuối cùng cậu quyết định như thế này.

Cao Chánh Văn rõ ràng bị cái quyết định này của cậu dọa sợ.

Có thể trở thành Ảnh Vệ ở Long Môn, không đơn giản chỉ là thân phận tượng trưng, mà là biểu tượng quyền lực, Ảnh Vệ mặc dù là tên được đặt cho thuộc hạ, nhưng lại được người của Long Gia trao cho quyền hạn tương xứng, sức ảnh hưởng tuyệt đối sẽ không nhỏ hơn người của Long gia.

Vậy mà, giọng Trương Hán, lại thoải mái giống như cậu không phải từ bỏ thân phận địa vị người người yêu thích và ngưỡng mộ, mà là từ bỏ một cơ hội.

"Thật ra thì cậu có thể đợi sau khi đứa bé được sinh ra, tiếp tục làm Ảnh Vệ, tôi tin tưởng, Tam thiếu gia tuyệt đối sẽ đồng ý." Cao Chánh Văn cũng không muốn bởi vì mấy câu nói của mình, lại hại Long Triều mất đi một thuộc hạ quan trọng.

Cho Cao Chánh Văn một nụ cười nhạt nhẽo, Trương Hán cũng không nói chuyện nữa, đôi tay nhỏ bé vừa nhẹ nhàng vừa nhu hòa vuốt bụng của mình.

Vẻ mặt như vậy, làm Cao Chánh Văn ngậm miệng, cũng không dám nói gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro