Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi một lúc, Long Hồ không chịu được chạy ra khỏi nhà kính, đi tìm chuyện vui, Long phu nhân vì có việc gấp nên cùng đi với Long Hồ.

Vì đang ở trong nhà,Trương Hán không cần theo sát bên cạnh Long Hồ, cũng chính vì vậy, cậu cố ý ở lại trong nhà kính, tiếp tục chăm sóc các chậu hoa.

Cậu thích cây cối, thích những loài hoa này, mặc dù lúc nào cũng bị Hàn Lạc Đình giễu cợt, nhưng tương lai cậu mơ ước khi về hưu, sẽ đến một nơi vắng vẻ, lẳng lặng trồng hoa, có lẽ sẽ mở một tiệm bán hoa nho nhỏ, bán một ít chậu hoa, bán những loại cây liên quan, nói chung là cậu không muốn rời xa cây cối.

Cắt bỏ những chiếc lá cuối cùng, cậu đứng lên, muốn ngắm nhìn kết quả mình đạt được, thật không ngờ, lại làm hai chân mất thăng bằng, khó khăn mở miệng chua xót đau đớn, động tác của cậu cứng đờ, đợi một lúc sau mới đứng thẳng người.

Cậu cười khổ, không biết tại sao mình lại vô dụng như vậy, loại đau đớn này mà cũng không chịu được.

Bỗng, lông măng trên cổ cậu đứng thẳng lên, mỗi một bắp thịt trên người cũng căng thẳng, tất cả đều ở trạng thái đề phòng, được huấn luyện nhiều năm khiến cậu nhanh chóng nhận ra có một người khác đang đi vào nhà kính, chỉ là, người này, lại không phải người ngoài.

Hơi thở quen thuộc kia, làm cho cậu nhận ra được người đi vào nhà kính không phải ai khác, mà chính là anh, nhưng cơ thể cậu vẫn căng thẳng như cũ, thả lỏng cơ thể, cậu chậm rãi xoay người, bắt gặp một đôi mắt đen lạnh lùng không có tình cảm.

"Thủ lĩnh." giọng điệu cung kính, không có một chút gần gủi hoặc xa lạ, chỉ là quan hệ cấp trên - cấp dưới.

Ánh mắt Hàn Lạc Đình sắc bén tựa như dao nhanh chóng quan sát một vòng trong nhà kính, không nhìn thấy người mình muốn gặp, nhẹ nhàng gật đầu, coi như là đáp lại lời chào hỏi của cậu.

Không đợi anh phải hỏi, Trương Hán nhanh chóng nói ra chỗ ở của Long Hồ, sau đó anh xoay người rời đi, chỉ còn lại mình cậu, nhìn theo bóng lưng anh, một lúc sau vẫn chưa tỉnh táo lại, thật lâu sau mới ý thức được mà thu ánh mắt về.

Anh, lạnh lùng như vậy, vô cảm như thế, làm sao biết cậu yêu anh nhiều năm như vậy?

Cậu không chỉ suy nghĩ về vấn đề này một lần, nhưng lần nào cũng không tìm thấy đáp án, có lẽ, ngay cả bản thân cậu, cũng không muốn tìm ra đáp án này.

Thế nhưng vào lúc này, anh không tìm thấy Long Hồ, lập tức xoay người rời đi, đôi mắt đen sắc bén kia không mang bất kỳ tình cảm gì, rơi trên người cậu.Trương Hán không khỏi cảm thấy chột dạ.

Tối hôm qua anh uống rất say, hoàn toàn không biết gì, người lên giường với anh không phải là Long Hồ, mà chính là người không biết xấu hổ như cậu.

Bởi vì chột dạ, cậu đứng thẳng hơn thường ngày, không muốn cho anh biết bây giờ chân cậu vô cùng đau nhức, vết hôn trên cổ, cũng bị áo len cổ cao che đi cẩn thận, cho dù có thông minh như Hàn Lạc Đình, cũng sẽ không phát hiện ra bí mật của cậu.

Đúng! Điều này là bí mật của mình cậu, cậu sẽ không bao giờ nói với bất kỳ ai, cũng sẽ không để cho ai biết.

Cậu biết rất rõ làm thế nào mới có thể thoát khỏi sự chất vấn của anh, đối với anh mà nói, cậu chính là tai mắt được sắp xếp ở bên cạnh Long Hồ, từng việc làm của Long Hồ, anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay, tất cả đều nhờ cậu.

Mỗi ngày, cậu giống như người hai mặt trong cuộc sống này, cậu cố che giấu tình cảm đối với anh, mang tin tức của người phụ nữ anh yêu nhất nói cho anh biết, sau đó dựa trên sự hài lòng hay bất mãn của anh, tâm trạng của anh sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của cậu.

Nhưng, cậu tự nói với chính mình, như vậy là đủ rồi.

Cậu không muốn tiếp tục sống như vậy nữa, cho nên chuyện của Long Hồ, cậu chỉ chọn những chuyện quan trọng, chuyện liên quan đến an toàn sống chết, mới thông báo cho anh, còn những chuyện khác, nếu Long Hồ tâm sự với cậu, cậu sẽ không giấu diếm giống như trước đây, mỗi một chuyện đều sẽ nói cho anh biết.

Hàn Lạc Đình nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn yếu ớt kia, trong đầu thoáng hiện lên vài hình ảnh, nhưng mà, hình ảnh này quá nhanh, quá mờ nhạt, anh không thể bắt được, anh không cách nào khống chế ánh mắt của mình, rơi trực tiếp trên người chàng trai kia, nhưng cơ thể xiêu vẹo kia chỉ chờ ngã xuống.

"Nếu không khỏe, thì đi nghỉ ngơi, Ngũ Tiểu Thư sẽ do tôi bảo vệ." Hiếm khi, anh nói cho cậu tự do nửa ngày.

Lời của anh, quả thật làm cho cậu có chút ngạc nhiên, bởi vì bất kể khi nào, đối với anh mà nói sự an toàn Long Hồ, mãi mãi là thứ đặt ở vị trí cao nhất, mà hôm nay, anh lại nói sẽ cho cậu thời gian nghỉ ngơi.

Nhưng mà, sự quan tâm như vậy, cậu không cần, "Cám ơn thủ lĩnh, nhưng tôi nghĩ tôi vẫn có thể tiếp tục đảm nhận công  việc của mình, nếu như không còn chuyện gì khác, tôi xin đi trước." Cúi đầu, mắt cũng rũ xuống, cậu giấu đi toàn bộ tình cảm, làm cho âm thanh của mình vẫn như cũ, rất mực cung kính.

Trái tim vì bộ dạng cúi đầu của cậu, mà dâng lên một trận lửa giận ngay cả bản thân mình cũng không hiểu nổi, Hàn Lạc Đình thật sự đã quên, trước kia cậu luôn ở phía sau anh, cậu giống như cái đuôi nhỏ của anh, nhưng từ lúc nào chàng trai trước mặt lại trở thành một bộ dạng cung kính như vậy khi đối mặt với anh.

Anh cũng không vì chuyện nhỏ này mà nổi giận, nhưng, càng nhìn đỉnh đầu cậu, lửa giận trong lòng anh lại bộc phát, không nhịn được muốn bộc phát.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn nhẫn nhịn, chỉ đáp nhẹ một tiếng, rồi rời khỏi nhà kính, đi tìm người phụ nữ chiếm vị trí quan trọng nhất trong lòng anh.

Tiếng bước chân rời đi,Trương Hán ngẩng đầu lên, đáy mắt đã nổi lên một tầng hơi nước, cậu không muốn cho anh nhìn thấy, cậu lại có một mặt hèn nhát vô dụng như vậy.

Nước mắt của cậu, trừ Long Hồ ra, đối với anh mà nói tất cả đều là đáng khinh, không cần ngó ngàng.

Cậu biết, cậu đã làm bạn với anh hơn mười năm, tất cả đều biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro