Chương 10: Em rất nhớ anh, anh có biết không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 10: EM RẤT NHỚ ANH
Lâm gia Apartment,

Gần 12 giờ đêm, Thiệu Huy trằn chọc không ngủ nổi, cậu thực sự rất muốn gặp Lục Tuấn Triết kể về chuyện bọn họ có thêm đồng minh. Nhưng cậu lại sợ anh đang bận hoặc đã ngủ rồi.

Đúng như Lâm Nhã nói, thời gian yêu đương cuồng nhiệt thật kinh khủng, Thiệu Huy không thể ngừng nhớ về Lục Tuấn Triết.

Lúc nào cậu cũng muốn nhìn thấy anh.

Muốn ôm, muốn cùng Lục Tuấn Triết hôn môi.

Thực sự dằn vặt quá đáng.

Nằm vỗ ngực, Thiệu Huy lại mơ màng nghĩ:

Nếu được ở cùng nhà với anh ấy thì tốt biết mấy.

Ể, mà cùng nhà?

Mình với anh ấy cũng chỉ là 2 lần đóng mở cửa là gặp nhau rồi.

Có phải mình mới quan trọng hóa vấn đề lên không. (Ừ, ngốc chết)

Mình chỉ qua gặp anh ấy một tẹo rồi về chắc không đến mức bị nói là dính người đâu nhỉ?

Nghĩ là làm luôn, đúng tiêu chuẩn thanh niên thế khỉ 21, Thiệu Huy rón rén, đi không thấy tiếng, ở không thấy người mà ra khỏi nhà mình.

Cảm giác trốn nhà đi theo zai thật kích thích, còn kích thích hơn bỏ tiết mà không bị giáo viên điểm danh.
Phòng khách căn hộ của Lục Tuấn Triết vẫn sáng đèn, nên Thiệu Huy đành ngồi sofa chơi điện tử chờ Lục Tuấn Triết xong việc.

Âm thầm vui vẻ ngồi chờ người.

Chắc anh ấy đang làm việc. Ngồi đây chờ anh ấy vậy.
Nhà gần nhau thật là tiện,
Kể ra đây cũng là một đặc quyền của bạn trai đấy nhỉ? Thích gặp lúc nào thì gặp lúc ấy, kể cả là đêm hôm. Cứ thế vui vẻ mà ngủ lúc nào không hay. Mãi đến khi có tiếng gọi cậu mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy.

"Thiệu Huy, sao em lại ngủ ở đây?" Lục Tuấn Triết một tay nắm lấy bàn tay bỏ thõng khỏi ghế sofa của Thiệu Huy, một tay vuốt ve bên má ửng hồng vì bị nằm tỳ lên của cậu.
Có chút đau lòng.

Thiệu Huy giật mình, nghiêng người ngồi dậy "Em, em ngủ quên mất"
"Thực ra em muốn sang gặp anh một chút, nhưng thấy anh đang làm việc nên ngồi đây chờ anh" cậu thấy hơi tủi thân. Rõ ràng là vì cậu nhớ anh quá mà. Sao tự dưng như kiểu cậu không tự biết chăm sóc bản thân vậy.

Lục Tuấn Triết thấy cậu nhóc nhà mình như vậy thì đau lòng không thôi. Đáng yêu vậy ai mà nỡ mắng.

"Lần sau nếu muốn gặp anh, em cứ qua gặp anh trực tiếp, không cần phải hỏi ý kiến"

"Dù anh có đang bận thì cũng không sao cả, anh cho phép vì em là 'Bạn trai' của anh"

"Đối với anh, em là quan trọng nhất"

Vừa được cho ăn đường, nên Thiệu Huy lớn mật hơn, cậu ôm chầm lấy cổ anh, rướn lên hôn môi, rồi khẽ thủ thỉ:
"Em vẫn luôn thắc mắc, Anh ưu tú đến vậy sao lại để ý đến một đứa kém xa anh đến cả châu lục như em?"

Lục Tuấn Triết khẽ cau mày 'Cái suy nghĩ này là do mình biểu đạt tình yêu chưa đủ tốt ư?'

Anh xoa xoa mái tóc Thiệu Huy nghiêm túc nói "Nếu như anh nói, em có nhiều điểm tốt hơn anh thì em có tin không?"

"Anh không hoàn mỹ như em đã tưởng tượng đâu"

"Bây giờ muộn rồi, khi nào xong đợt bận rộn này anh sẽ nói lý do cho em biết"

"Còn bây giờ..."

Lục Tuấn Triết chạm ngón tay lên chóp mũi Thiệu Huy, mỉm cười trêu đùa "Bây giờ muốn anh ôm đi ngủ hay muốn anh tiếp tục công việc hửm"

Thiệu Huy đỏ mặt gật đầu, quay đi "Đi ngủ, đi ngủ ạ", Cậu còn chưa định thần hướng phòng ngủ đi như thế nào đã được hai cánh tay rắn chắc bế lên, theo bản năng, cậu vòng tay qua cổ anh, cũng không biết có nên giãy giụa đòi xuống nữa không.

Thiệu Huy biết mình là đàn ông bị bế như vậy thật là mất mặt, nhưng cậu thật sự rất muốn được anh quan tâm như vậy. Cũng đâu có gì ghê gớm,

Giờ này cần quái gì mặt mũi.

Đêm hôm khuya khoắt, tự chaỵ sang nhà người ta rồi còn kêu mất mặt.

Mình đâu ngu gì mà cần mặt mũi.

Được ôm như này có người đang cầu còn chẳng được ấy.

Mình cá mấy nàng bánh bèo dãy dụa chỉ là make collor mà thôi.

Haizz.......,

Thiệu Huy còn rất phối hợp, tựa đầu lên vai Lục Tuấn Triết, trông vô cùng hưởng thụ.

Một đêm không mộng mị.

Sáng hôm sau, Thiệu Huy lại một lần nữa rón rén vào nhà. Thiệu Huy thề là cậu đã giảm độ tồn lại đến mức gần như bằng không mà thế quái nào cái đứa chuyên gia ném đá vào hội nghị Lâm Nhã lại phát hiện ra.

Nhìn thấy Thiệu Huy một bộ dáng lén la lén lút, trong lòng biết thừa nhưng vẫn hỏi "Anh Thiệu Huy, mới sáng sớm anh đã đi đâu về?"

"Liên quan gì tới em" Thiệu Huy dương cao tinh thần thấy địch không lùi bước,

Quả là một chiến sĩ quả cảm, chậc chậc..

Rất cao giọng nha,

"Đừng nói rằng, đêm qua anh không ngủ ở nhà" Nói đến đây dường như Lâm Nhã gì đến chuyện gì đó, kích động run người, vẫn phải kiềm chế không hét lên, nhưng nhìn động tác hai ngón trỏ của Lâm Nhã chụt chụt vào nhau là Thiệu Huy biết trong đầu con bé đang nghĩ đến cái gì.

"Không làm gì hết, anh muộn rồi, đi làm đây" Nói xong Thiệu Huy cũng chẳng thèm để ý xem Lâm Nhã đã thôi cái biểu mặt kích động kia chưa, thực để một bộ mặt như vậy mà mẹ Lâm nhìn thấy chắc tưởng con gái mình bị mộng du sáng sớm.

Thiệu Huy vội vàng đi làm, trước khi đi còn không quên mua đồ ăn sáng cho anh. Vì hôm qua ngủ muộn nên sáng nay Lục Tuấn Triết không tập thể dục, vì vậy sáng nay anh và Thiệu Huy cũng không có chào hỏi nhau.

Cứ vậy một tuần trôi qua không gặp nhau, Lục Tuấn Triết quá bận, Thiệu Huy cũng không thua kém gì. Vì tốt nghiệp khoa Luật của học viện cảnh sát nên trong quá trình công tác Thiệu Huy vẫn phải thường xuyên phải tham gia các khóa bồi dưỡng nghiệp vụ về luật pháp chế, còn buổi tối cậu vẫn tham gia công tác tại Đội CSGT số 6.

Khi học ở trường Thiệu Huy rất ưu tú, tốt nghiệp bằng xuất sắc, rất nhiều bộ vụ ngỏ ý muốn cậu về đơn vị công tác, nhưng cậu từ chối vì cậu thực yêu thích nghề công an giao thông. Cái sự yêu thích này đã ăn sâu vào máu của Thiệu Huy từ khi còn nhỏ.

Công an giao thông thật sự rất ngầu.

Cứ như vậy, nhiều hôm một, hai giờ sáng Thiệu Huy mới trở về nhà, cậu cũng không dám làm phiền Lục Tuấn Triết nên bọn họ cũng chỉ nhắn tin hỏi thăm vài cậu rồi lại vùi đầu vào công việc của mình.

Hôm nay là chủ nhật Thiệu Huy cũng không được nghỉ mà phải tham gia chụp hình cho tháng hành động vì ATGT. (ATGT: An toàn giao thông nha)

Như bình thường thì chỉ mình cậu chụp ảnh tuyên truyền thôi, nhưng lần này thành phố mời thêm một nữ minh tinh đang nổi tiếng, nói là muốn tạo đột phá mới sẽ thu hút được quần chúng nhân dân hưởng ứng hơn.

Nữ minh tinh này vô cùng vui tính dễ gần, cũng vô cùng xinh đẹp. Thiệu Huy thầm nghĩ 'Người ta vốn là người nổi tiếng, không đẹp mà được à'.

Do cả hai đều có kinh nghiệp chụp hình quảng cáo nên buổi làm việc này nhanh chóng kết thúc. Lúc chuẩn bị ra về nữ minh tinh kìa còn vui vẻ xin kết bạn zalo với Thiệu Huy.

"Thiệu Huy về luôn à, có thể add zalo mình không?" Cô nàng vui vẻ đưa điện thoại cho Thiệu Huy.

"Đương nhiên là được" Thiệu Huy rất phối hợp nhập số điện thoại. Dù sao lấy thông tin liên lạc sẽ tiện cho công việc hơn.

"Mà Thiệu Huy vội về vậy, có hẹn gì à?" Đôi mắt long lanh của cô nàng nhìn Thiệu Huy đầy mong chờ.
"Không đâu, vì dạo này hơi bận nên muốn nghỉ ngơi sớm chút" Thiệu Huy ăn ngay nói thật. Cậu thực sự rất mệt. Mệt muốn xỉu. Với còn một chuyện vô cùng quan trọng cậu muốn làm. Nên càng phải về nghỉ ngơi sớm.

"Vậy, tạm biệt" Cô nàng vui vẻ chào Thiệu Huy.

Thiệu Huy đáp lại rồi vội vã rời đi.

Chẳng còn chút sức sống nào, nằm lên giường ngủ một mạch từ 3 giờ chiều đến 6 giờ tối. Coi như cũng bù đắp được năng lượng hao tổn một tuần.

Thiệu Huy vội vàng tắm rửa, khí thế ngút trời đi siêu thị mua đồ. Nhưng chớ trêu thay, số phận anh chàng đi mua đồ nấu cơm cho người yêu thì lại gặp ba mẹ mình cũng đang ở trong siêu thị mua sắm.

Hú hồn con chim én,
Rõ ràng bảo là tối nay không về mà lại.
Giờ phải làm sao đây?

Thiệu Huy buồn bực, ra ngoài công viên cạnh tòa nhà ngồi. Cậu lấy điện thoại nhắn tin cho Lục Tuấn Triết.

[Lục Tuấn Triết, anh đã về chưa ạ?]

Như mọi lần thì phải một tiếng hoặc vài tiếng sau Lục Tuấn Triết mới trả lời, nhưng lần này anh trả lời cậu rất nhanh.

[Anh chưa, vẫn đang ở công ty. Em về nhà rồi?]

Thiệu Huy vui mừng bấm số gọi cho anh, kể lể buồn bực trong lòng. Cậu làm nhảm một lúc trong lòng vẫn đang buồn bực mà người bên kia chẳng thấy an ủi mà cậu còn nghe ra anh lại vô cùng vui vẻ. Càng bực mình hơn.

"Anh vậy là có ý gì?"

Lục Tuấn Triết đáp: "Anh rất vui vì sắp được ăn cơm em nấu"

Nấu cái đầu anh ấy, còn nấu được nữa à?

Thiệu Huy cau mày, cái người này vừa nãy có nghe mình nói không vậy? Cậu giận cá chém thớt, giận cái sự tình không theo ý, nên giận luôn cả cái nhà. Thiệu Huy lẩm bẩm:

"Em thấy đối diện nhà nhau không tốt chút nào"

Biết tâm tính cậu nhóc nhà mình đang không vui nên Lục Tuấn Triết cũng không chọc Thiệu Huy nữa mà vào vấn đề chính luôn.

"Em vào Siêu thị đi. Anh sẽ hướng dẫn em lối đi mà không bắt gặp ba mẹ em. Em mang tai nghe theo chứ?"

Thiệu Huy ban đầu có hơi kinh ngạc, chỉ đi siêu thị thôi mà phải hack camera an ninh của nhà người ta, có hơi dùng dao mổ trâu đi giết gà không nhỉ, khóe môi Thiệu Huy giật giật: "Dạ không, em không dùng tai nghe"

"Không sao"

Lục Tuấn Triết chuyển sang tai nghe Bluetooth, vừa nói tay vừa thao tác, chỉ chưa đầy một phút màn hình đã hiển thị chi chít màn hình camera.

Lục Tuấn Triết nhíu mày vì nhìn hoài không thấy Thiệu Huy của anh đâu.
"Em đang đâu vậy?"

Thiệu Huy nhẹ nhàng thở ra nói: "Em vừa chạy từ công viên vào đến sảnh tòa nhà"

Sau đó Lục Tuấn Triết "Ừm" một tiếng rồi không nói gì cả.

Thiệu Huy hơi nghi ngờ không biết anh có còn nghe điện thoại không, cậu khẽ gọi:
"Lục Tuấn Triết, anh còn ở đó không?"

Lúc này Lục Tuấn Triết mới bừng tỉnh. Tuần vừa rồi bị cuốn vào guồng quay công việc nên anh và Thiệu Huy cũng chỉ gọi điện được vài lần, mỗi lần nói dăm ba phút. Anh cũng không cảm thấy nhớ Thiệu Huy như lúc này. Nhìn được người trên màn hình thôi mà Lục Tuấn Triết đã thấy tim mình đập rất nhanh rồi. Anh thật sự rất nhớ, rất nhớ Thiệu Huy.

"Ba mẹ em đang ở khu hàng trái cây. Em tránh khu đó ra"

Lục Tuấn Triết mỉm cười nhìn người trong màn hình laptop đang loay hoay chọn thực phẩm:
"Hôm nay em định nấu món gì cho anh hửm?"

"Em hầm canh gà cho anh ăn nhé? Chắc anh gầy đi rồi" Cậu vừa nói vừa hình dung dáng người Lục Tuấn Triết đã gầy đi vài cân thịt. Thiệu Huy thấy hơi xót xa. (1 Cân là 1 kg đó nha)

"À, anh có đặc biệt thích ăn món gì không ạ? Em sẽ nấu cho anh?" Thiệu Huy hướng camera nhìn đến. Cậu biết Lục Tuấn Triết đang nhìn mình. Nên cậu ngẩng đầu lên mỉm cười.

Tim Lục Tuấn Triết vừa chệch một nhịp. Dùng một ít lý trí sót lại anh nói:
"Em di chuyển nhanh lên, Ba mẹ em đang tiến về hướng của em đó"

"Gì cơ, Em quên béng mất" Mải thả thính bạn trai, Thệu Huy suýt chút nữa bị phụ huynh bát quả tang.

Cậu nhanh tay đẩy xe hàng đi khỏi quầy thịt.

"Bây giờ em mua thêm chút rau nữa là xong." Thiệu Huy tính toán mấy món cần thiết, nhanh gọn lẹ ra quầy tính tiền.

"Thiệu Huy, hôm nay em có ăn cùng anh không?" Lục Tuấn Triết không chắc chắn nên muốn hỏi, vì Ba Lâm, mẹ Lâm đang ở nhà, có lẽ Thiệu Huy chỉ nấu cơm cho anh xong cũng về nhà em ấy ăn cơm.

"Dĩ nhiên là đợi anh về cùng ăn rồi" Thiệu Huy vui vẻ hướng camera nhìn tới. Cậu biết điều anh lo lắng. Cậu đã báo với Ba Lâm, mẹ Lâm là tối nay ăn cơm nhà bạn rồi mà. Đã lên kế hoạch tóm người thì làm sao mà bỏ về được cơ chứ.

Nhìn Thiệu Huy mở cửa căn hộ của anh đi vào Lục Tuấn Triết mới tắt màn hình máy tính, thu dọn đồ đạc đi về. Công việc của anh cũng coi như tạm ổn. Không cần tăng ca, mà giờ có việc gấp đến đâu anh cũng không có tâm trạng mà làm. Lục Tuấn Triết phải về ngay, phải thật nhanh ôm em ấy vào lòng cho thỏa nỗi nhớ.

Lục Tuấn Triết nghĩ nghĩ 'Chưa đem được người danh chính ngôn thuận về ở cùng, có nên lắp một cái camera bên phòng em ấy không nhi?'

Không lẽ để nhớ đến phát điên thế này thì sợ anh không chịu được lâu.

Hôm nay là cái ngày quằn quèo gì không biết. Có lẽ bước chân trái ra khỏi cửa nhà.

Vừa bước vào thang máy Lục Tuấn Triết đã bắt gặp ngay Lâm Nhã. Với tính cách của anh thì không vấn đề gì cả nhưng anh sợ Lâm Nhã biết được chuyện bọn họ sẽ làm khó dễ Thiệu Huy của anh.

Ầy, em biết hết rồi nhé rể. Lâm Nhã âm thầm cười trong lòng.

Dù biết Lục Tuấn Triết với anh trai mình là cái quan hệ kia, người trước mặt đây là anh dể tương lai của cô. Cô là một hủ nữ mà, sao có thể không kích động mà gào rú phát tiết ra ngoài.

Anh chàng công trong truyền thuyết đang ở trước mặt mình.

Mà còn đẹp trai, lạnh lùng, hút hồn hơn trong truyền thuyết ấy.

Như này nên gọi là 'Ôn nhu công' hay 'Băng lãnh công' nhỉ?

Phải quan sát thêm mới được...

Lâm Nhã vẫn giữ lại lý trí, nở nụ cười tự nhiên chào Lục Tuấn Triết.

"Chào anh Tuấn Triết"

"Chào Tiểu Nhã" Lục Tuấn Triết gật đầu đáp lại.

Vì trong thang máy nhiều người nên Lâm Nhã cũng không tiện trò chuyện, và dĩ nhiên Lục Tuấn Triết thì càng không muốn bắt chuyện. Không phải anh coi thường Lâm Nhã mà là vì anh rất ít nói chuyện.

Huống hồ Lâm Nhã thấy ba cô gái trong góc thang máy đang nhìn cô với ánh mắt ghen tỵ. Quen biết một người anh tuấn đẹp trai như Lục Tuấn Triết mà lại.

Các cô đừng ghen tỵ với tui.

Đi ghen tỵ với anh trai tui kìa.

Mà mấy cô nhìn thấy anh trai tui chắc chắn không ghen tỵ nổi đâu.

Bọn họ quá đẹp đôi.

Nghĩ đến đây Lâm Nhã sung sướng trong lòng. Đây chính là CP chính hiệu mà cô muốn chèo đến già.

Ra khỏi thang máy Lâm Nhã mới thôi phấn kích trong lòng mà bình tĩnh hỏi Lục Tuấn Triết

Tìm đường, phải tìm đường mới được.

Lâm Nhã: "Anh Tuấn Triết, dạo này không thấy qua nhà em ăn cơm"

"Dạo này anh đang hơi bận, để khi nào rảnh anh qua" Lục Tuấn Triết điềm đạm trả lời.

'Khả năng cao là ôn nhu công rồi, phần khích quá, phấn khích quá' Lâm Nhã điên cuồng gào thét.

Vẻ mặt hơi đăm chiêu suy nghĩ, Lâm Nhã hỏi:
"Hôm nay anh Thiệu Huy đi tuyên truyền, không biết đã về chưa"

Đúng 'Thiệu Huy' chính là chủ đề chung của hai người bọn họ.

"Nghe nói, Thiệu Huy hôm nay ăn cơm nhà bạn" Lục Tuấn Triết không trả lời câu hỏi của Lâm Nhã nhưng anh trả lời đúng hướng phát triển câu chuyện. Làm Lâm Nhã chỉ còn biết cúi đầu chào tạm biệt.

Không có đường, không tìm thấy đường...Hầy, phải kiếm chỗ thụ thụ mới được.

Lục Tuấn Triết vào đến nhà cũng đúng lúc Thiệu Huy nấu xong một bàn thức anh. Ban đầu cậu chỉ định hầm một nồi canh gà, nhưng nghĩ nghĩ một thân gầy gò của Lục Tuấn Triết, Thiệu Huy lại đau lòng nấu thêm một món rồi lại một món nữa, vậy là hết luôn nguyên liệu cậu mua định nấu cho Lục Tuấn Triết một tuần.

Thấy tiếng mở cửa Thiệu Huy ngước lên nhìn, tầm mắt hai người giao nhau.

Thiệu Huy thẫn thờ nhìn anh,

Lục Tuấn Triết, anh ấy vẫn rất đẹp trai.

À không, phải hỏi đẹp trai hơn trước rất nhiều.

Thiệu Huy à, có phải cậu, nhớ người ta quá chập IC rồi không, mới có một tuần không gặp mà nhìn người yêu đẹp hơn mới chết chứ. Có thuốc tiên vậy ư? Xin bán cho tác giả một liều.

Lục Tuấn Triết cất tiếng trầm ấm mà gọi "Thiệu Huy" rồi anh dang rộng hai cánh tay.

Thiệu Huy khẽ đáp "Dạ" rồi vô thức chạy lại ôm chầm lấy anh.

Giờ phút này cậu mới thực sự phát hiện ra cậu rất nhớ rất nhớ anh, nhớ đến phát điên lên rồi. Cậu tự hỏi:
'Liệu chờ thêm một ngày nữa mới gặp, liệu mình có chịu nổi không?'
'Không thể'
'Không chờ thêm một giây phút nào nữa'
'Thật muốn dung nhập vào anh hòa thành một thể'

"Em rất nhớ anh, anh có biết không" Thiệu Huy nghẹn ngào.

~~~~~~Hết chương 10~~~~~

Chương này định viết thêm chút cuộc trò chuyện thú vị trong siêu thị của Triết ca và Huy đệ đệ, cơ mà sợ lan man ...
Chứ hai người này chỉ cần có đối thoại là Leevy đã quắn quéo lắm luôn.

Nhã Nhã: Nay chả có đường để ăn, buồn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro