Chương 9: Anh đã có người mình thích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Tuấn Triết đặt xuống môi cậu một nụ hôn, anh hôn rất chậm rãi, như đang thưởng thức một ly kem dâu vậy.

Khi kết thúc nụ hôn, anh ghé vào tai Thiệu Huy thì thầm: "Vụng trộm thế này thật kích thích"

Giờ thì Thiệu Huy nghĩ vành tai của cậu cũng đã đỏ hết luôn rồi. Anh cố tình câu dẫn cậu. Biết cậu có tật giật mình nên còn dám trêu đùa cậu.

Thật sự quá ác.

Cậu đẩy anh ra, uất ức nói: "Tại sao anh lại đồng ý qua nhà em ăn cơm vậy? Anh không sợ ba mẹ em phát hiện ra chuyện của chúng ta à?"

Lục Tuấn Triết ôn nhu mìm cười, xoa đầu Thiệu Huy: "Em không muốn cho ba mẹ em biết chuyện của chúng ta?"

"Không phải, tại em sợ, em..." Thiệu Huy vội vàng phủ định, nhưng cũng không biết nói thế nào.

Trong lòng cậu bây giờ thực sự lo sợ, sợ ba mẹ không chấp nhận mối quan hệ này, sợ ba mẹ chán ghét Lục Tuấn Triết, sợ bị tách khỏi anh, cậu sợ tình cảm của bọn họ không đủ lớn mạnh để đương đầu với rào cản của gia đình.

Thực ra Thiệu Huy chưa sẵn sàng.

Dù sao cũng hơn Thiệu Huy 3 tuổi nên Lục Tuấn Triết chững trạc hơn Thiệu Huy nhiều, anh luôn trầm ổn suy xét mọi khía cạnh của vấn đề, nhìn biểu hiện trên khuôn mặt cậu, anh nhận ra điểm mấu chốt trong lòng cậu hiện giờ là gì.

Lục Tuấn Triết ôm Thiệu Huy vào lòng, vuốt ve:
"Thiệu Huy, anh biết em sợ gì, vấn đề này anh cũng sợ, nhưng chúng ta phải cùng nhau đối mặt. Trước sau gì ba mẹ em cũng sẽ biết, chi rằng bây giờ chúng ta đánh đòn phủ đầu, tạo lập mối quan hệ thật tốt, show ta cho ba mẹ em biết rằng tình yêu giữa nam với nam cũng tốt đẹp như nam với nữ vậy. Anh muốn bố mẹ em thấy rằng con trai họ thật sự rất hạnh phúc không chỉ qua lời nói của em hay của anh mà phải là tự họ cảm nhận thấy"

Thiệu Huy xiết chặt cánh tay đang ôm eo anh khẽ gật gật.

Lục Tuấn Triết tiếp tục: "Việc của em bây giờ là phải thật tự nhiên, cứ cư xử bình thường theo bản năng của em thôi, em coi anh là gì, muốn cư xử thế nào với anh trước mặt ba mẹ em, em cứ làm như vậy, để họ tự nhìn ra. Anh nghĩ vấn đề này rất dễ để nhìn ra nhưng để trực tiếp tiếp nhận thì cần cho ba mẹ em thời gian. Anh tin chúng ta sẽ làm được"

Thiệu Huy ngước mắt lên nhìn anh, nhìn vào đôi con ngươi long lanh, sâu thẳm ấy Lục Tuấn Triết cảm nhận được cậu trả lời của cậu 'Nhất định chúng ta sẽ làm được'.

Anh đặt hai tay lên vai cậu, giữ một khoảng cách như muốn truyền đạt ý chí kiên định của mình mà dõng dạc nói:

"Anh cần phải cho em biết một vấn đề quan trọng nữa. Anh đã gần 30 tuổi rồi, anh không có thời gian để chơi đùa tình cảm với một ai cả. Anh nói thích em là thực sự thích em. Anh nói yêu em là chắc chắn anh thật lòng yêu em. Anh nói muốn tiến xa hơn nữa với em có nghĩa là muốn mãi mãi ở bên em. Cả tâm lý hay sinh lý của anh đều muốn cùng với em. Điều này anh chắc chắn khẳng định ngoài em ra, anh không cần ai nữa. Em là duy nhất đối với anh"

Nhưng ngoài dự liệu của anh, khi nghe xong hẳn cậu nhóc phải ôm trầm lấy anh mà vui mừng mới phải, đằng này cậu nhóc lại đỏ bừng mặt, cúi gằm xuống, không biết đang nghĩ cái gì.

Lục Tuấn Triết lắc đầu, nâng mặt Thiệu Huy lên hỏi nguyên nhân: "Em sao vậy, đang nghĩ cái gì?"

Thiệu Huy xấu hổ, nửa ngày nhìn anh mới nói ra được: "Tối nay, em..., à không, anh có muốn làm với em không?"

Lục Tuấn Triết dở khóc dở cười, chịu thua với cái suy nghĩ của cậu nhóc nhà mình. Vừa xoắn xít chưa được bao lâu đã nghĩ đến vấn đề đen tối rồi.

Anh mỉm cười gõ gõ lên chóp mũi Thiệu Huy: "Em to gan nhỉ? Để hôm khác, anh chưa chuẩn bị đồ"

"Đồ gì cơ ạ, anh nói đi, em sẽ đi mua" Thiệu Huy sốt sắng hỏi.

"Thiệu Huy, ngoan nào, để hôm khác" anh nghiêm nghị dỗ trẻ con.

Thiệu Huy đành thỏa hiệp "Vâng, để em về tìm hiểu chút, ai bảo em không có kinh nghiệm cơ chứ"

Cậu rất chi là ủy khuất, hai má phúng phính ra như trẻ con đang làm nũng với bố mẹ vậy.

Lục Tuấn Triết mỉm cười, lắc đầu nói: 'Em ấy thật đáng yêu, thật không nỡ bắt nạt'

Anh nhéo hai má cậu nói thêm: "Em chờ anh thay đồ nhé. Chần chờ thêm nữa, bố mẹ em lại tưởng anh bắt cóc mất con trai họ"

Thiệu Huy ngượng ngùng nhưng vẫn mặt dày dính lấy Lục Tuấn Triết:

"Nay không làm nhưng anh có thể cho em vào phòng ngủ của anh tham quan một chút không?"

Lục Tuấn Triết: "Tất nhiên là được. Đó là đặc quyền của bạn trai."

Thiệu Huy vẫn đang chăm chú nhìn anh,
Vẫn rất chăm chú nhìn anh,
Vẫn nhìn anh chăm chú,

Cậu muốn nhìn thấy một tia cảm xúc khác biệt trên khuôn mặt điềm tĩnh đó của anh. Nhưng không, cậu chẳng thể nhìn thấy gì cả. Cậu cảm thấy như anh vừa nói một việc hết sức hiển nhiên, như nó vốn dĩ là định lý không cần phải chứng minh. Học sinh Thiệu Huy cứ theo thế mà làm.

Ê, em có thể hỏi rằng 'Bạn trai có những đặc quyền gì không ạ? Đại loại là khi nào mới có thể làm chuyện cấm trẻ em hả thầy Tuấn Triết?' Thiệu Huy vô cùng băn khoăn vấn đề này nhưng thế nào vẫn không dám hỏi lại.

Nhưng vẫn nghi hoặc mà hỏi:

"Anh chưa từng yêu ai?"

"Chưa từng, sao vậy?" Lục Tuấn Triết vừa lấy quần áo trong tủ vừa trả lời Thiệu Huy.

Chưa yêu mà sao anh nói ngọt thế?

"Dạ, không có gì" Thiệu Huy lắc đầu đẩy Lục Tuấn Triết vào phòng thay đồ.

"Anh nhanh lên đó"

Khi hai người bọn họ vào đến trong nhà thì Ba Lâm, mẹ Lâm, đang trò chuyện vui vẻ với Lâm Nhã. Từ lúc được Lục Tuấn Triết khai sáng Thiệu Huy đã tự nhiên hơn hẳn.

"Ba mẹ, Anh Tuấn Triết sang rồi, chúng ta ăn cơm thôi ạ"

Lục Tuấn Triết kinh ngạc quay qua nhìn Thiệu Huy, lần đầu tiên cậu gọi anh như vậy sao lại không ngạc nhiên cho được. Nhưng biểu cảm này cũng chỉ thoảng qua vài giây, anh vẫn lễ phép như thường ngày chào hỏi Ba Lâm, mẹ Lâm: "Thật ngại quá, để cả nhà phải chờ ạ"

Cái con người dư thừa nhất trong nhà này bỗng lên tiếng: "Anh Tuấn Triết, Em rất vui được gặp anh".

Thiệu Huy nhìn thấy cô em gái như muốn dán lên người Lục Tuấn Triết luôn rồi.

Ai lại lần đầu gặp mặt cứ nhìn ngươi ta đăm đăm như vậy.

Lục Tuấn Triết rất ôn nhu gật đầu đáp lại: "Ừm, chào em, Tiểu Nhã"

Dường như kích động, con bé sán lại trước mặt Lục Tuấn Triết mà trò chuyện: "Sao anh biết tên em vậy?"

"Là anh kể cho anh ấy nghe, em lui ra đi, anh ấy là khách đấy" Thiệu Huy lôi cô em gái dại trai ra xa khỏi Lục Tuấn Triết của cậu.

"Xí, tại vì anh ấy đẹp trai chứ bộ, chứ như anh, em chả thèm nhìn" nói xong cô nàng tung tăng chạy vào bàn ăn.

Chứng kiến một màn hai anh em cãi nhau, Ba Lâm, mẹ Lâm chỉ còn biết nhìn nhau lắc đầu.

Mẹ Lâm lên tiếng "Tiểu Triết kệ chúng nó, nào vào đây ngồi"

Năm người ngồi vào bàn ăn cơm, bữa cơm diễn ra rất vui vẻ. Nhưng tâm trạng của 5 người đều chẳng giống nhau.

Ba Lâm: 'Sao hôm nay con trai hơi khang khác, hình như ăn rất ít'

Mẹ Lâm: 'Tiểu Triết thật ngoan, sao một đứa trẻ ngoan ngoan, tuấn tú như vậy cứ mãi một mình'

Lâm Nhã: 'Hai chiếc đồng kia có hơi giống nhau thì phải?'

Thiệu Huy: 'Mình biểu hiện như này đã tự nhiên chưa nhỉ? Có nên gắp thức ăn cho Lục Tuấn Triết không?'

Lục Tuấn Triết: 'Gia đình Thiệu Huy thật hạnh phúc. Thiệu Huy của anh thật may mắn'

Ăn xong bữa cơm Thiệu Huy và Lâm Nhã phụ trách dọn dẹp. Lục Tuấn Triết cùng Ba Lâm, mẹ Lâm ra sofa ngồi nói chuyện

Ba Lâm: "Tiểu Triết, Con hiện đang làm ở đâu?"

Lục Tuấn Triết đang rất muốn ghi điểm trong mắt của ba mẹ vợ nên dĩ nhiên thành thật trả lời thành tựu của bản thân:

"Dạ, cháu đang làm Trưởng phòng lập trình của công ty Softlife, cũng là thành viên hội đồng quản trị của Softlife luôn ạ"

Mẹ Lâm vui vẻ khen con nhà người ta: "Tiểu Triết còn trẻ vậy mà làm được như thế, thế hệ trẻ giờ các bác không theo kịp"

"Dạ không ạ, cháu rất ngưỡng mộ hai bác đấy ạ, đều là giáo sư đầu ngành, lại còn nuôi dạy hai em rất ngoan ạ" Lục Tuấn Triết nói chuyện rất ôn hòa, giọng anh không nhanh không chậm, rất dễ nghe.

Mẹ Lâm nghe đến là vui vẻ, nhưng vẫn phải thừa nhận: "Tiểu Huy, Tiểu Nhã nhà bác vẫn còn trẻ con lắm, khiến cháu chê cười rồi".

"Không đâu ạ, rất thú vị" Lục Tuấn Triết thật thà trả lời. Trong mắt anh Thiệu Huy làm gì anh cũng thấy thú vị, đáng yêu cả.

Phía bên trong nhà bếp, Thiệu Huy lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, nhưng chẳng thể nghe thấy gì vì cô em gái Lâm Nhã cứ lèo nhèo bên tai.
"Anh Thiệu Huy, Chiếc đồng hồ anh đang đeo mua khi nào vậy, đẹp thế?" Lâm Nhã nhìn Thiệu Huy với ánh mắt lấp lánh.

Thiệu Huy giật mình, chả nhã con bé nhìn ra được điểm gì rồi à? Cậu tỏ ra tự nhiên trả lời "Mới mua cách đây ít hôm"

"Cái này là của nam, em không hợp đâu"

"Xí, ai thèm, em thấy nó giống với của anh Tuấn Triết thôi mà"

"Các anh quen nhau từ trước có phải không?" Lâm Nhã nghi vấn hỏi.

"Không, không tính là quen, chỉ thi thoảng vô tình gặp nhau thôi" Thiệu Huy hơi mất tự nhiên nói dối.

"Vậy ạ" Giọng điệu hơi hụt hẫng nhưng cô nàng vẫn đưa ánh mắt đa nghi nhìn xem biểu hiện mất tự nhiên của anh trai. Với ánh mắt của một con hủ nữ chính hiệu, Lâm Nhã tin chắc chắn vào linh cảm của mình. (Ghê vậy ta)

Khi Thiệu Huy và Lâm Nhã bưng đĩa hoa quả ra thì ba người bên ngoài đang nói chuyện đến là vui vẻ. Ba Lâm, mẹ Lâm đang kể cho Lục Tuấn Triết về chuyến đi du lịch hè năm ngoái của gia đình bọn họ. Lục Tuấn Triết nghe rất chuyện tâm, những lúc Ba Lâm, mẹ Lâm kể về Thiệu Huy thì anh còn nói thêm vào rằng "thật đáng yêu, thật thú vị". Dĩ nhiên, có người khen con trai mình thì bố mẹ nào cũng đều vui sướng cả không nghĩ đến có gì đó sai sai ở đây.

Lâm Nhã liếc nhìn anh trai rồi vô cùng tự nhiên ngồi xuống cạnh Lục Tuấn Triết, cô nàng đưa hoa quả mời anh: "Anh Tuấn Triết đã có ngươi yêu chưa ạ?"

Đúng là vấn đề Ba Lâm, mẹ Lâm đang muốn nghe nên cũng không phản ứng tới cái sự vô duyên của cô con gái, chỉ có cái người có tật giật mình kia thì đang sửng sốt, mà lườm em gái "Em có vô duyên quá không? Vào phòng học bài ngay"

Lục Tuấn Triết thì ngược lại, rất tự nhiên nhìn Thiệu Huy mà trả lời: "Hiện tại, anh đã có người mình thích"

Dù đã nhẩm đi, nhẩm lại cả trăm lần trong lòng là phải biểu hiện thật tự nhiên nhưng mà mặt Thiệu Huy vẫn bất giác đỏ lên, tim đập thình thịch không thèm nghe chủ nhân của nó đang điên cuồng trấn định bản thân.

Mẹ Lâm vui như nhà mình có việc hỷ: "Ây da, Tiểu Triết tuấn tú như thế chắc chắn con bé phải thật xinh đẹp và thông minh, khi nào dẫn qua nhà bác chơi nhé"

Tâm can Thiệu Huy "Vâng, con mẹ đương nhiên là xinh đẹp và thông minh rồi"

Ba Lâm cũng vui vẻ bồi thêm: "Đúng đấy, cũng coi như người nhà, dẫn qua nhà bác ăn cơm"

Tâm can Thiệu Huy lắc đầu tiếp tục: "Sao ba mẹ toàn nói chuyện hiển nhiên thế."

Lục Tuấn Triết mỉm cười lễ phép đáp lại: "Vâng, nhất định sẽ ra mắt ạ"

Đối diện, Thiệu Huy không dám ngẩng mặt lên,

Chết tiệt chết tiệt,

Thiệu Huy, mày thật vô dụng,

Còn cái người ngồi bên cạnh Lục Tuấn Triết đang điên cuồng vui sướng trong lòng, hóa ra cái người này lại là anh dể tương lai của cô.

Đọc tiểu thuyết nhiều rồi nhưng được chứng kiến trực tiếp thế này vẫn thật kích thích không nói nên lời.

'Phải vạch mặt đôi cẩu nam nam này để ăn cẩu lương mới được. hí hí'

Aaaa, cuộc sống này thật là vi diệu.

Nhưng mà zai đẹp cứ yêu nhau hết thế này thì đến bao giờ Lâm Nhã mình mới tìm được chân ái của đời mình đây.

Thiệu Huy tiễn Lục Tuấn Triết ra cửa, cậu thật sự mong Lục Tuấn Triết nhanh nhanh ra khỏi nhà cậu, chứ anh mà còn ngồi nói chuyện thêm lúc nữa chắc cậu đột quỵ vì nhồi máu cơ tim quá.

Nằm trên giường trằn chọc không biết làm gì, thật sự quá nhàm chán, chắc cậu bị Lục Tuấn Triết chiều hư mất rồi.

Không có người ở đây sao mà ngủ nổi.

À, chuyên kia, anh bảo cần phải chuẩn bị đồ,

Chuẩn bị đồ gì nhỉ?

Thiệu Huy lấy điện thoại ra tra GG, đúng kiểu lần đầu tiên làm chuyện ấy.

Mặc dù đã đóng cửa phòng mà Thiệu Huy vẫn sợ có người nhìn thấy mình đang xem thứ không đứng đắn, cậu chùm chăn mới tự tin đọc tiếp.

Hóa ra nam nam là cần thứ này.

Để mai đi mua.

"Anh Thiệu Huy, anh không thấy ngột à, sao lại chùm chăn kín đầu thế" vừa nói Lâm Nhã vừa lôi chăn ra khỏi mặt Thiệu Huy.

Thiệu Huy như bị bắt gian tại trận, đen mặt mắng Lâm Nhã: "Sao em vào không gõ cửa"

Lâm Nhã đang vui vẻ không thèm chấp lão anh hà khắc: "Em gõ đến đau cả tay mà có thấy anh trả lời đâu, hóa ra đang xem cái gì đen tối trong này nha"

Đối mặt với cô em gái láu cá, Thiệu Huy đã quen nên nhanh chóng lấy lại tinh thần chiến đấu:
"Em nói linh tinh gì thế"

"Nửa đêm, nửa hôm sang phòng anh có việc gì?"

Lâm Nhã cũng không vòng vo, vào thẳng vấn đề: "Chuyện của bạn anh đấy, em có một vấn đề thắc mắc"

Lâm Nhã dí sát mặt mình vào mặt Thiệu Huy nhỏ giọng thì thầm, thái độ âm trầm biệu thị 'Chuyện này nói to, ai đó nghe được thì không hay'.

Tim Thiệu Huy gia tốc tăng vọt, cậu lo lắng nhìn Lâm Nhã: "Thắc mắc gì?"

Lâm Nhã như được thế thượng phong, ngồi vào ghế xoay một vòng rồi cất cao giọng: "E hèm, anh trai em không giấu nổi em đâu"

"Giấu cái gì?" Thiệu Huy cao giọng nói dối.

"Lục Tuấn Triết, có liên quan đến câu chuyện của bạn anh đúng không?" đúng giọng chất vấn của con em hủ nữ.

"Không, liên quan gì đến anh ấy" Thiệu Huy đứng dậy định bụng đẩy cô em gái ra khỏi phòng, chứ để nó ngồi đây chắc anh không giấu nổi.

Cậu thật sự sợ đám hủ nữ,

Thật quá nhạy cảm.

"Ấy, hay để em gọi mẹ vào đây nói chuyện nhỉ?" Lâm Nhã cười đầy gian xảo.

"Em mà dám, anh đốt hết đống tiểu thuyết của em" Thiệu Huy bình tĩnh lại trừng mắt nhìn cô em gái.

Lâm Nhã thấy anh trai nổi nóng nên cung dịu giọng năn nỉ: "Thôi mà anh trai, em biết hết rồi, nói cho em đi mà, là đồng minh, em hứa" Ánh mắt long lanh đầy mong đợi.

Thực ra, cậu cũng không muốn giấu cái đứa em hủ nữ này, sớm muộn cũng phải kéo nó làm đồng minh, thôi thì nói muộn không bằng nói sớm, cũng tốt: "Thôi được rồi, không được bép xép với ai nhé, nhất là ba mẹ"

Lâm Nha vui vẻ giơ tay ra hiệu kéo chặt khóa miệng: "Anh yên tâm"

Thiệu Huy kể lại chi tiết mối quan hệ của hai người bọn họ, Lâm Nhã kích động không thể ngồi yên. Bị Thiệu Huy lườm cho nhiều lần mới kìm nén không hét to. Cô không ngờ anh trai cô như vậy mà dám theo đuổi người ta, còn tỏ tình trước.

"Ể mà, mà anh tự nhận mình là thụ à?"

"Mà cũng đúng, anh Tuấn Triết đương nhiên là công rồi"

Mặt không cảm xúc, trình bày một vấn đề tế nhị, Thiệu Huy cũng bội phục dân hủ nữ. Nhưng kinh ngạc chưa dừng lại ở đấy,

Lâm Nhã lại nói "Em thấy trong sách ghi lần đầu làm chuyện đấy rất đau đấy"

"Các anh đã làm gì chưa?"

Thiệu Huy đứng hình, không nói nên lời.

"Nhìn biểu hiện của anh thế này, chắc chưa đâu" Lâm Nhã tự khẳng định.

"Em về phòng ngay cho anh, còn nói nữa anh đốt sách" Thiệu Huy đẩy Lâm Nhã ra khóa trái cửa.

~~~~~~Hết chương 9~~~~~~~~~
Nhã Nhã: Suốt ngày doạ đốt sách. Em đây chả sợ. Đốt em lại mua.
Leevy: Ta rất thích cái suy nghĩ của Nhã Nhã nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro