Chương 2: Kế hoạch theo đuổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh Thiệu Huy, sao mặt mũi xầm xì vậy?"
Lâm Nhã đang ngồi trên ghế sofa đọc tiểu thuyết, nhướn mày lên hỏi.

"Không phải việc của em, lo học hành nghiêm túc đi"
Thiệu Huy cũng chẳng thèm liếc em gái lấy một cái mà nhanh lướt qua, đi thẳng vào phòng mình, đóng cửa "rầm" một tiếng.

Lâm Nhã đang mải cày nốt cuốn sách tiểu thuyết mới mua cũng không thèm quan tâm cái lão anh hà khắc của mình, chỉ "Xì" một tiếng rồi lại cúi mặt chăm chú đọc sách.

Chẳng còn tâm trạng mà bật đèn, Thiệu Huy phi thẳng lên giường lấy gối che lấp khuôn mặt.
'Thật mất mặt quá, Sao anh ấy lại nhìn thấy'
'Giờ phải giải thích sao đây?
Hức hức....
'Ôi cái hình tượng tốt đẹp xây dựng bao nhiêu năm qua. Cứ như vậy đổ xuống sông xuống biển hết ư?
"Thiệu Huy à, số mày quá nhọ đi'
'Có lẽ anh ấy sẽ nghĩ mày có người yêu rồi'
'Aaaaaa...'
'Mình không cam lòng'
'Đám con gái thật phiền'
Thiệu Huy bật dậy, lấy lại tinh thần.
'Phải giải thích cho anh ấy. Chứ để anh ấy hiểu lầm thế này, mình không thể yên tâm mà làm việc gì khác'
Hơn 3 năm, Thiệu Huy cũng chỉ vài lần vô tình gặp anh ở thang máy,
Cũng có lần gặp dưới công viên. Khi đó Lục Tuấn Triết chạy bộ còn Thiệu Huy à? Cậu là đang ôm cây đợi thỏ.

Lục Tuấn Triết rất chăm chỉ chạy bộ buổi sáng còn Thiệu Huy cậu chẳng chạy bao giờ cả, thời gian ngủ còn chẳng có nữa là. À, sorry nhé, cái này phải đính chính lại là chạy bộ thì thà nằm ngủ thêm chút sẽ tốt cho sức khoẻ hơn.
Suy nghĩ rất tích cực của thanh niên thời đại mới. Thời đại 5.0.
Thực ra những lần gặp đó đều là Thiệu Huy cố ý sắp xếp, chứ để mà vô tình nhìn thấy nhau thì chắc không có lần nào như cái lần đầu tiên đó mất. Đã phải dậy sớm vậy mà cũng chỉ là đứng nhìn trộm người ta.
Ayza, thật đáng thương mà.
Thanh niên Thiệu Huy có đường tình duyên thật là lận đận quá đi.
Ai bảo cậu đem lòng yêu một người đàn ông thẳng sắt thép đã vậy còn quá bận.

Thiệu Huy để ý Lục Tuấn Triết đi làm về rất muộn, nhiều hôm Thiệu Huy lấy cớ đi bộ để lang thang dọc hành lang trước cửa căn hộ nhà mình hòng gặp anh mà đến mười một, mười hai giờ mới thấy anh xuất hiện. Lúc đó vẻ mặt Lục Tuấn Triết rất mệt mỏi. Vì thế Thiệu Huy không muốn quấy rầy thêm, cậu chỉ chào hỏi đôi câu rồi vào nhà. Nhưng nhiêu đó đã đủ khiến cho trái tim cậu đập điên cuồng không kiểm soát được rồi.

Những hôm buổi sáng đứng ôm cây đợi thỏ thì thiệt tình Thiệu Huy không muốn nhắc lại, càng nghĩ càng chán.
Chán lắm luôn ấy.
Hỏi Thiệu Huy sao chán à?
Thì chả là buổi sáng khi anh chạy thể dục, lúc đó cậu đã phải đi làm mất rồi.
Ai bảo cái nghề nghiệp của cậu cứ khác biệt thời gian với người ta làm chi. Để rồi khóc không ra nước mắt!
Bản thân cậu từ bé đã ao ước lớn lên được làm cảnh sát giao thông (CSGT), vì CSGT rất ngầu.

Cái này thì Thiệu Huy nói đúng thật, có khi nào bạn bị anh CSGT vẫy gọi mà không run chưa.
Chắc chắn là không có, cứ nhìn vào mắt họ là thấy sợ rồi.

Vậy nên nghề nghiệp này hẳn là rất ngầu rồi.

Tuy nhiên nghề nào cũng có những vất vả riêng, đi sớm về tối là điều hiển nhiên, nhưng cái điều mà nghề nghiệp này làm nhiều người ái ngại nhất là nó rất nguy hiểm.

Bạn thử tưởng tượng như này xem, có thấy hãi không?

Một ngày đẹp trời nào đó trong tương lai đi, đang đứng tiêu chuẩn làm nhiệm vụ thì một bác tài ngủ gật lao thẳng vào bạn thì thử hỏi xem bạn sẽ còn yêu thích cái nghề này nữa không?

Nhưng Thiệu Huy yêu thích cái nghề này đã ăn vào máu, vào tuỷ sống của mình. Thiệu Huy nghĩ rằng sự sôi động của cuộc sống là phải cảm nhận ở nơi ngã ba đông đúc, nơi dòng người tấp nập. Nơi đó cậu thấy mình vẫn đang được sống, được cống hiến, nơi cậu có thể cảm nhận được sự tồn tại. Nơi mà người quan trọng nhất trong tim cậu vẫn đang hiện hữu.

Quan điểm của Ba Lâm, mẹ Lâm rất tiến bộ, họ chỉ cần con cái sống vui vẻ hạnh phúc.
Vì vậy ba mẹ để anh em Thiệu Huy tùy ý theo đuổi đam mê, chỉ cần tránh xa các tệ nạn xã hội. Vậy nên từ bé đến lớn Thiệu Huy và em gái mình luôn rất ngoan ngoãn, là người con hiếu thảo.

Từ lần đầu vô tình gặp đó, Thiệu Huy như tìm được đam mê mới, cậu tìm hiểu mọi thông tin về anh.

Thời buổi công nghệ thông tin phát triển nên để tìm kiếm thông tin của một người thật sự quá dễ dàng.
Thời sinh viên cậu cũng từng giúp vài người bạn tìm kiếm thông tin đối tượng, rất nhanh đã có thông tin mong muốn.
Nhưng lần này cậu tìm kiếm cỡ nào cũng không có một chút thông tin gì về Lục Tuấn Triết.

Khi đó Thiệu Huy còn nghi ngờ Lục Tuấn Triết là thành viên bí mật của chính phủ. Đến một hình ảnh ở trên internet cũng không có, mà Lục Tuấn Triết lại đẹp trai thế kia, không thể nào đến một cái ảnh chụp trộm cũng không có được.
Quá thần bí.

Thiệu Huy đành phải từ bỏ cho tới 2 năm gần đây, mới có được thông tin hữu dụng về anh.
Lúc đó cậu thật vui mừng vì đã chọn đúng ngành công an nhân dân này. Vì sao ư? Cái này nói ra kể cũng hơi lạm dụng chức quyền. Thiệu Huy đã dùng mối quan hệ mà nhờ một anh làm về an ninh mạng bên Tổng cục 2 * tìm kiếm thông tin về Lục Tuấn Triết.

(*) Tổng cục 2 hay còn gọi là tổng cục tình báo quốc phòng, thuộc bộ quốc phòng, hoạt động theo pháp lệnh tình báo. (Cái này chỉ để viết chuyện nên tất cả các yếu tố chỉ là tác giả nghĩ ra mong độc giả chỉ đọc để giải trí, không quy kết mà tội nghiệp tác giả)

Tuy chỉ có một chút thông tin cơ bản về anh nhưng cậu cũng đã vui mừng cả tháng liền. Dù sao nó cũng đã giúp Thiệu Huy hơn ba năm qua biết rằng con người ấy vẫn đang tồn tại. Người mà cậu vô cùng yêu thích là có thật, anh vẫn luôn hiện hữu ngoài kia.

Thiệu Huy cũng chẳng biết từ lúc nào từ thầm mếm, dần dần lớn thành yêu thích, mà cái yêu thích này nó cũng giống như sự yêu thích đối phương của những cặp đôi đang yêu nhau ấy.

Lục Tuấn Triết rất tài năng, khi còn đang đi học anh đã tự viết nhiều phần mềm đòi hỏi độ khó cao, ngay cả những người lâu năm trong nghề cũng không dám nghĩ tới bản thân có thể tạo ra được, dĩ nhiên mấy phần mềm đó Lục Tuấn Triết chỉ là thuận tiện ngồi viết chơi cho mấy công ty đối tác yêu cầu mà thôi.

Thời điểm mới vào năm nhất đại học tiếng tăm của Lục Tuấn Triết không ai là không biết, một Đại thần khoa công nghệ thông tin vừa đẹp trai, tài giỏi lại là con nhà giàu.
Mới năm nhất đại học anh đã là nhân viên chính thức của công ty Game online số một trong nước. Năm 23 tuổi đã lên chức trưởng phòng lập trình. Phần lớn game online lúc bấy giờ là do nhóm anh thiết kế.

Phải nói rằng, thành tích này không chỉ các sinh viên thắc mắc việc vì sao Lục Tuấn Triết chưa từng đi học trường lớp nào đã giỏi hơn người thường, mà ngay cả đến các giảng viên cấp bậc giáo sư, tiến sĩ cũng vô cùng muốn được biết lý do.
Chuyện vì sao Lục Tuấn Triết lại bén duyên với công nghệ thông tin cũng phải cám ơn ba mẹ anh đã lôi anh qua Mỹ từ nhỏ, lại thường xuyên bận rộn không giành nhiều thời gian ở bên Anh.
Vì thế một cậu bé thông mình thì sao chịu ngồi yên ở nhà. Lúc đó Lục Tuấn Triết tầm hơn mười tuổi, mà gần như ngày nào cũng đều đi theo anh hàng xóm đến chỗ làm. Anh hàng xóm khi ấy đang làm về mảng công nghệ thông tin ở thung lũng silicon. Với chỉ số IQ cao ngất ngưởng của mình thì chằng cần ai chỉ dạy. Lục Tuấn Triết chỉ cần nhìn qua là nhớ toàn bộ. Vậy nên mỗi ngày Lục Tuấn Triết lại tích lũy thêm được lượng kiến thức khổng lồ của ngành công nghệ phát triển như vũ bão hiện nay.

Khi đó Thiệu Huy cũng chỉ biết Lục Tuấn Triết là trưởng phòng lập trình của công ty game mà thôi, ấy vậy cậu đã cảm thấy mình cách xa anh cả lục địa. Chỉ người với người sao lại khác xa nhau đến thế. Cậu còn âm thầm thừa nhận Lục Tuấn Triết hẳn là có rất nhiều người theo đuổi, không chừng đã có người yêu.
Có chút khó chịu đấy nhưng ai bảo cậu không xứng với anh, vậy thì người ta có đối tượng phù hợp, cậu hẳn phải vui mừng mới đúng, còn ngồi đấy khổ sở cái gì.

Cứ vậy, Thiệu Huy đã yêu đơn phương Lục Tuấn Triết hơn ba năm.

Trằn trọc nằm trên giường, Lâm Thiệu Huy lôi cuốn nhật ký ghi chép lịch sử yêu đương của mình và Lục Tuấn Triệt ra xem.
Thực tế, làm gì có lịch sử yêu đương gì đâu, toàn là tâm tình của Thiệu Huy muốn nói cho người ta được cậu viết vào đây, coi như để an ủi bản thân.

Thiệu Huy nghĩ ngợi, sau đó đặt bút:

Hà Thành, mùa hè năm 2020,
Lại được gặp anh rồi, Nhưng sao em không thể vui nổi. Có lẽ anh đã hiểu lầm em rồi. Em thực sự chưa có người yêu, em chưa từng yêu ai. Lời nói đó chỉ là để gạt bạn nữ kia, bạn nữ đó hiểu nhầm em gái em là người yêu, nên em thuận tiện lấy lý do từ chối người ta, ai ngờ đâu anh lại nghe được.
Lúc đó khuôn mặt anh cũng không biểu hiện gì khác biệt những lần gặp trước, có phải anh cũng không quá quan tâm đến chuyện này đúng không?
À, phải là anh không để ý đến một đứa như em mới đúng.
Hôm này anh mặc âu phục trông hết sức phong độ, còn đẹp trai thì khỏi phải nói đi. Em cảm thấy trên người anh lúc nào cũng tỏa ra một thứ ánh sáng kỳ lạ, ánh sáng thu hút mọi ánh nhìn.

Em nghĩ mình càng ngày càng yêu thích anh hơn rồi thì phải.

Em phải làm sao đây?

"Yêu anh"_"Thiệu Huy"

Đóng nhật ký lại, Thiệu Huy hít một hơi thật sâu quyết định không chần chừ thêm nữa, "Hành động ngay mới là quân tử'.
Dù có bị Lục Tuấn Triết ghét thì cậu vẫn muốn thử một lần.

Thiệu Huy muốn sống thật với bản thân. Cậu sẽ dùng may mắn cả đời để ở bên Lục Tuấn Triết.
~~~~~~Hết chương2~~~~~~~~~~~
Chương này hành văn có hơi lủng củng vì Leevy không mạnh về lối văn dẫn dắt cho lắm.
Nhưng Leevy hứa từ các chương sau sẽ trau chuốt câu chữ hơn.
Cám ơn các bạn đã quan tâm.
_Leevy_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro