12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

12 . Vây hãm

" Tôi chỉ muốn được đi cùng với cậu , tôi chưa bao giờ đặt ai ở thế yếu và tự cho mình phải luôn làm việc vì chính nghĩa . Tôi chẳng có tự đề cao mình là một gã nhân đạo cứu thế .Tôi luôn đặt mạng sống của mình lên hàng đầu . Nhưng tôi không muốn dừng lại ở việc bị động và quanh quẩn , chả bằng xông pha cùng người khác tốt hơn sao ? "

Những lời nói của Dương Tùng Thanh tản ra những hơi thở khói trắng bốc lửng lơ , đôi mắt anh thập phần kiên định . Thật sự không hề có một chút giải thích gượng ép thanh minh .

Ngẫm lại cũng thật lạ . Từ lúc vào chiều không gian thế giới này đến bây giờ sự chú ý của Dương Tùng Thanh luôn vô thức đặt lên người thanh niên này .

Cho dù y có cố ý ẩn dật và sự tồn tại luôn mờ nhạt hơn so với bất kì người nào khác nhưng tầm mắt anh vẫn luôn nhìn về y trước tiên . Cảm giác chắc chắn và tin tưởng tuyệt đối lạ kỳ mỗi lần đưa ra suy đoán thảo luận cứ như bao bọc trong một chiếc áo choàng vệ trang vô hình nhưng đầy kiên cố .

Y khẽ cụp mi mắt cùng nét mặt nhu thuận . Cứ như muốn nói điều gì đó nhưng mãi không nói ra . Dương Tùng Thanh thay cho sự im lặng đó , từ tốn tiếp tục nói .

" Chúng ta cứ mãi lang thang trong đêm tối như vậy không phải là cách hay . Cậu có nơi nào muốn đến chưa ? Tôi đi với cậu . "

Kim Hy Thành trong lòng khá ngại do khi nãy cách cư xử của mình thật ấu trĩ , nhưng bề ngoài vẫn lạnh mặt điềm tĩnh.

" Phòng truyền thống , nơi đó có thể chứa toàn bộ lưu vật của học sinh ."

" Cậu biết rõ vị trí à ? "

" Ừm , lúc trước đã nghía qua. "

Ngừng khoảng một hai giây y lại nói thêm .
" Phòng nhạc cụ , phòng thực nghiệm , phòng máy móc , phòng hiệu trưởng , các câu lạc bộ , thư viện nữa. "

🍓🍓🍓

Khuôn viên trường đổ nát vẫn im lặng như vậy . Không có bất kì tiếng động nào ngoài tiếng bước chân đồng nhịp của hai người đàn ông . Cảm giác lạnh sóng óc rợn sóng lưng vẫn không ngừng tuôn ra dồn ép con tim sợ hãi chạy nước rút trong lồng ngực . Dương Tùng Thanh trên đường đi vẫn không ngừng xoa xoa hai bàn tay , lạnh quá đi à ! Sắp chịu không nổi nữa . Tưởng tượng đi thêm vài chục bước nữa thì lông mi sẽ đóng băng và máu trong cơ thể sẽ đông cứng .

" Kim Hy Thành nè ! Cậu có cảm thấy bây giờ ở đây giống hệt như Oymyakon ở Siberia không ? Tay tôi cóng thật rồi , không biết làm sao để tan lạnh nữa ."

Kim Hy Thành vẫn bình thản đút tay trong túi áo khoác , đưa mắt nhìn sang . Hơi thở từ mũi của y bốc lên những lọn khói như tinh linh bay bổng quanh khuôn mặt. Thoáng nhìn bàn tay anh , giọng nói nhẹ nhàng .

" Anh có muốn khoác tay để truyền nhiệt độ không ? Nhiệt từ người này sẽ chuyển sang người khác coi như đỡ được phần nào , ở đây không có túi chườm ấm ."

Nơi khung cảnh hoang tàn chợt dừng lại , anh và người kia thầm lặng nhìn nhau , bỗng chốc như điêu linh trong tăm tối chẳng còn đáng quan trọng để chú tâm tới .

Thật ngại quá , đường đường là đàn ông với nhau ai mà làm dăm ba cái trò í ẹ này , thật chẳng có ý tứ . Nhưng đó là điều Dương Tùng Thanh nghĩ lúc bình thường thôi chứ bây giờ lạnh quá rồi ai rãnh đâu mà quan tâm nữa . Anh thẳng thừng đưa tay ra khoác lấy theo lời đề nghị .

Nào ngờ đậu má ! Tay cậu ta còn lạnh hơn tay mình gấp mấy lần . Không những thái độ , thần sắc mà cả thân nhiệt cũng lạnh như vậy luôn.

" Tay anh ấm quá đi ! "

Còn tay cậu thì lạnh vl ! Nhưng anh chỉ suy nghĩ như vậy không hề nói ra.

🍓🍓🍓

Phòng truyền thống nằm ở tầng 1 , bọn họ đã đứng trước ngưỡng cửa . Theo quán tính Dương Tùng Thanh lo sợ nhìn giáo giác xung quanh , thấy an toàn rồi thì cầu trời khấn phật cho bên trong cũng sẽ thật an toàn . Những dòng Kinh Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn Hồ Cường Lập đã đọc trước khi ngủ lập tức vang lên .

Tay nắm cửa rỉ sét , anh quan ngại hỏi Kim Hy Thành không có chìa khóa thì làm sao có thể đột nhập . Y không trả lời mà dùng bàn tay phải còn thừa lại khi tay trái đang nắm nhau với anh vặn cái " cạch " . Nguyên một nắm cửa rớt xuống vang lên đầy thâm thúy giữa đêm vắng .

Anh quên rằng đối phương đấm giường sắt còn móp mà huống chi bà đồ quỷ này .

Sau khi mở cửa , bụi cũ trong phòng truyền thống vắng vẻ lâu năm chờ thời cơ chỉ cần có người mở thì bay thẳng vào mặt . Hai người ho sặc sụa , anh đưa tay day mũi ngước mặt lên thì tối om như mực , chìa 5 bàn tay ra cũng không thấy , giọng nói thấp thỏm gọi người kia .

" Kim Hy Thành... Kim Hy Thành cậu đang ở đâu vậy ? "

Luồng sáng lớn lan ra , là đèn flash của điện thoại. Ánh sáng hắt lên mặt y thế mà không giật gân như tình tiết trong phim kinh dị diễn ra . Đèn flash ánh trắng rọi làm nổi bật từng đường nét gương mặt tinh tế như ngọc . Tỉ như sóng mũi cao thẳng , hàng mi rất dày , cả đôi môi mỏng lạnh lùng đó nữa . Như một bức tranh cổ điển trong tòa lâu đài gothic .

Rồi anh chợt nhớ ra dò tìm điện thoại , nhưng lại nhận ra rằng điện thoại mình vốn bỏ quên trên bàn văn phòng mất rồi . Hai ngày nay cũng quên béng đi .

" Tôi bỏ quên điện thoại ở văn phòng rồi . "

" Điện thoại của tôi vẫn luôn bên mình khi đang đi máy bay ."

" Cậu từ máy bay xuyên đến đây à ? "

" Ừm , vừa kết thúc buổi diễn hòa nhạc bên Úc . Nên lúc bị đưa đến đây đã nhanh chóng tiếp nhận hoàn cảnh , không hoảng cho lắm . "

Ánh sáng điện thoại soi sáng được một vùng khá nhỏ . Quả thật ở đây có rất nhiều đồ dùng công văn đã bỏ , vật phẩm được quyên tặng , bằng khen và các giải thưởng của học sinh , những chiếc cúp danh giá , hình chụp từ các buổi lễ kỷ niệm . Có một điều rằng , tất cả đều được đứng dưới tên trường cấp 3 Tân Thành , không phải là Dreamcatcher .

Thùng các tông nhiều vô số dưới sàn khiến họ hay bị vấp . Phần thưởng dành cho sự mạo hiểm tối nay là một tấm hình kỷ niệm đầu năm học , nhưng thời điểm đó họ là lớp 11A1 chứ không phải 12A1 như bây giờ . Hai người đếm rõ ràng số học sinh là 45 , gồm những gương mặt quen thuộc mà bọn họ đã gặp qua mấy ngày nay , kể cả hai người đã chết là Cao Huyền Trân và Minh Nhật , còn thêm sự xuất hiện của hai cô gái lạ mặt khác .

Một cô gái khác đứng cuối hàng hai rất xinh , đuôi mắt hiện lên nét yểu điệu kiêu sa , nụ cười tự tin cao ngạo . Vai cô được khoác thân thiết bởi Minh Nhật , cách bên đó là hội bạn tiểu thư giàu có .

" Tôi phỏng đoán cô gái này lẽ là Triệu Thủy Thủy đã chết trong bồn nước ngày đầu tiên " Kim Hy Thành trầm thấp nói bên tai anh .

" Cô gái lạ mắt đứng vị trí trung tâm là người vắng mặt ? "

Dương Tùng Thanh ngẫm nghĩ điều gì đó " Cô gái vắng mặt thân với Phương Vy sao ? Trông họ không thể ."

" Tôi đã nói rồi mà . Thật sự nó rất dễ , vì nếu chỉ cần tìm đúng chi tiết quan trọng thì toàn bộ phó bản đều sẽ hé lộ . Nhóm bạn kia vốn có 8 người , hiện đã chết 3 , vẫn còn 5 đứa . "

Kim Hy Thành nóng lòng cương quyết " Tôi muốn tìm chìa khóa ra khỏi đây luôn . "

" Anh trai , cậu quá là trâu bò ! Nghị lực của cậu được gắn bằng động cơ tên lửa sao ? Khoan chờ đã ."

Đang gắng lòng dịu hỏa cho người kia , y cứ như con ngựa bị đứt dây cương đòi đi mọi nơi bằng được chả màng đến bẫy rập ẩn giấu nơi bí hiểm . Anh lại thấy chiếc cúp đoàn đội thi đua học sinh , cúp vàng sáng chói ánh flash điện thoại càng khiến nó tỏa sáng hơn bao giờ hết . Theo ánh sáng cúp vàng chói mắt đó , dưới chân chiếc cup đề tên " Lớp trưởng 11A1 - Triệu Thiên Bình ".

" Triệu Thiên Bình là lớp trưởng 11A1 , không phải là Phương Vy ? Mọi chuyện bắt đầu rối lên rồi Kim Hy Thành à ! "

" Nói cái gì ? " Kim Hy Thành không tin được nhìn qua hàng chục chiếc cúp và vô số bằng khen đã phủ bụi rất nhiều , ngả vàng kèm theo vô số vết ố mờ mịt , nhưng tất cả đều có cái tên " Triệu Thiên Bình " .

Từ các cuộc thi đoàn đội lớp học , cho đến văn học , toán học , anh văn và kể cả những cuộc thi các cấp lớn đều có tên cô . Hai kẻ mạo hiểm thẫn thờ hồi lâu , đèn flash điện thoại của Kim Hy Thành vụt tắt .

" Kim Hy Thành điện thoại cậu hết pin rồi à ? "

" Không , hai ngày nay tôi không hề dùng , vẫn còn tận 70%

" Kim Hy Thành cậu nói chuyện thì đừng đứng phía sau tôi , hơi của cậu thổi vào cổ tôi lạnh quá ."

" Anh nói nhảm lắm thế tôi đang đứng kế bên anh mà ! "

Dương Tùng Thanh hỏi quá nhiều một ngàn câu hỏi vì sao khiến y phải phát cáu . Y cau mày bặm môi quay sang lại lặng điếng đi .

Vì động tĩnh rất khẽ khiến cho " thứ " bên cạnh không phát hiện gì , nó vẫn đứng yên đấy đăm đăm . Tim của y đập mạnh như trống không dám thở mạnh nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh giao tiếp với người kia .

" Tôi mượn tay anh nắm nữa được không ? Tôi lại bắt đầu lạnh rồi ."

" Trời ạ ! Nếu vậy thì nắm luôn từ đầu đi sao lại giữa chừng buông ra "

Anh vẫn bất động vì trời quá tối nhưng mơ hồ đưa tay ra , Kim Hy Thành mắt rất tốt nên nắm lấy thật nhanh .

" Dương Tùng Thanh , anh có tiền sử bệnh tim hay đau nhức xương khớp , hạ đường huyết không ? "

" Không . Trời ơi sao cậu không lo bắt đèn pin lên mà hỏi nhiều thế ! Hết tôi giờ lây sang cậu à ? "

" Anh chắn chắc đó , không được la lên đâu đấy ."

" Cậu đến giờ nói sả..." anh chưa nói nết câu thì bị kéo thật mạnh chạy đi . Lờ mờ phát hiện sau khi chạy hai bước có một cô gái đứng phía sau mình , là người trong bức ảnh đó " Triệu Thiên Bình " . Nét mặt cô u ám trắng bệt , đồng phục và toàn thân nhuốm máu , máy tóc cứng khô do máu đông đặc . Có lẽ đã đứng sau lưng họ từ rất lâu .

Anh mới tính la lên vì sợ con quỷ đuổi theo nhưng chưa phát ra âm tiết nào thì con quỷ đã bị Kim Hy Thành đá bay dính ngoài cửa một khoảng thật xa . Cái đập vang thật lớn "bạch" , nó quỵ ngay tại chỗ .

Anh không lo nhìn nó nữa , chỉ nghe tiếng Kim Hy Thành thúc giục " Chạy nhanh lên " . Hai chiếc thanh niên nắm tay nhau trốn quỷ rượt bật tốc độ như vận động viên marathon . Kim Hy Thành dắt anh đến gần cửa sổ phòng truyền thống .

" Giờ tôi đá cái cửa sổ này rồi chúng ta sẽ chạy thật nhanh về ký túc xá . Nếu nó có chạy lại đây thì anh đá kệ trưng bày kia đè bẹp nó , đừng lo tôi sẽ làm thật nhanh ."

Dương Tùng Thanh chỉ biết gật đầu lia lịa , ló ra xem con quỷ kia đã chạy tới chưa . Nhưng vẫn thấy dáng vẻ nó đang cố khuệnh khoạng bò lếch vì cú đá chấn động của Kim Hy Thành.

Khung cửa sổ thật ra chật vật hơn thế nhiều , nó dày đặt những thanh sắc mục nát nhưng không dễ dàng đá ra hết . Kim Hy Thành đành phải dốc sức bẻ từng cái một còn sót lại .

" Đậu má nhanh lên Kim Hy Thành , nó gần tới rồi ! "

" Nếu nó tới thì đá kệ trưng bày đi , tôi vẫn đang cố đây ."

Y cố gắng khẩn trương hết mức , đôi bàn tay thoăn thắt bẻ gãy từng thanh sắc một , cánh tay nhem nhuốc, thần kinh căng chặt . Nửa người đang kiễng lên bẻ số thanh sắt chỗ cao hơn .

Nữ quỷ bước đến gần cách họ chỉ một cánh tay . Dương Tùng Thanh chịu hết nỗi , đá mạnh kệ trưng bày vật phẩm học sinh . Bao nhiêu là thứ ở đó đổ xuống cùng chiếc kệ đè lên người nó khiến nó lại một lần nữa ngã rầm xuống .

Người nhìn còn thấy đau , còn quỷ chắc không đâu ha ?

" Dương Tùng Thanh, xong rồi đi thôi ! "

" Được rồi tôi tới liền ."

Cả hai người vội leo lên cái cửa sổ trống rỗng ra ngoài , chẳng hề hay biết trong đống đồ rớt ầm ầm trên kệ có lăn ra một chiếc đồng hồ cát . Nó chầm chậm nhỏ từng hạt cát rơi xuống bầu rỗng còn lại .

Chiếc đồng hồ thuộc dáng vẻ bình thường, thậm chí còn có phần đáng yêu như quà lưu niệm . Cao khoảng 20cm , những hạt cát màu tím lấp lánh ánh kim tuyến tỏa sự huyền diệu trong bóng tối tĩnh lặng .

Hai người đàn ông nọ không hề nhận ra có một không gian lớn loang màu đang hình thành chuẩn bị nuốt chửng lấy họ . Đến khi nó ập đến , cả hai cũng chỉ có thể trợn mắt thật to còn chẳng kịp vang lên tiếng thét .

Đôi tay họ theo phản xạ nắm chặt lấy nhau . Cùng bị nhốt vào một chiều không gian xa lạ khác .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro