11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11. Đêm dài đến .

Giáo viên tiếng Anh điển trai mặt cắt không còn giọt máu , anh ta thẫn thờ đồng tử mở to hết mức . Sau đó run rẩy nói rằng mình sẽ gọi người lên giải quyết cái xác .

" Tại sao ? Tại sao lại có người chết nữa vậy ? Tôi sợ quá ... Tôi muốn về nhà... Huhuhu ".
Chu Hoài Mẫn ngồi thụp xuống úp mặt vào gối khóc nức nở .

Cô khóc hao tâm liệt phế đến mức người thường xuyên nhút nhát lầm lì như Cao Thịnh Phát còn phải nóng nảy thét ầm lên .

" Cô khóc là khóc cái mẹ gì ? Sơ hở là khóc , sơ hở là gào rống , họng của cô là tàu hỏa à ? Cô nghĩ cô muốn về nhà còn chúng tôi thì không sao ? Nếu khóc là giải quyết được tất cả mọi thứ thì chúng tôi khóc hết cho cô xem !"

Chu Hoài Mẫn không những không dừng lại mà còn khóc nhiều hơn nữa , đến lúc thở không nỗi thì ngất nghẹn lẩm bẩm vô thần .

" Tôi không thể nào chịu đựng nổi nữa . Tôi muốn rời khỏi nơi này .Tôi muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức ! "

Cao San San lại gần ngồi xuống bên cạnh cô nhẹ giọng an ủi .
" Hoài Mẫn à ! Đừng khóc nữa . Lúc đầu đến đây tôi đã rất sợ , khi sáng tôi cũng đã khóc rất nhiều nhưng tôi đã rất quyết tâm . Chỉ bằng ngồi im sợ hãi chờ chết không bằng hãy liều lên ! Suy nghĩ mọi khía cạnh có thể , con người trong nghịch cảnh có thể làm thật nhiều kỳ tích mà . Chúng ta gần tìm ra manh mối rồi khỏi rồi cố lên !"

" Chúng ta gần tìm ra manh mối rồi sao ? Bạn nói thật sao ? "

" Ừm . Chỉ cần vài ngài nữa chúng ta sẽ có thể tìm ra mọi thứ. Khi tất cả mọi người đồng tâm hiệp lực không có gì là không làm được cả ."

Dương Tùng Thanh cũng cố tạo động lực cho họ có tinh thần vực dậy.

" Vì bây giờ đã xảy ra sự cố nên qua đêm nay thôi , rạng sáng chúng ta sẽ tìm tung tích của công cụ mở khóa ra khỏi phó bản . Chia ra tìm sẽ nhanh hơn . "

" Công cụ rời khỏi phó bản là cái gì ?"
Cao Thịnh Phát mừng rỡ xông lên hỏi

" Tỉ như cái chìa khóa chẳng hạn ."

Tống Đạt nheo mắt mơ hồ không hiểu rõ ý diễn giải.
" Cậu nói chìa khóa nào ? Có cái chìa khóa nào quan trọng ở đây sao ? "

Ra là Alice và Trịnh Vĩnh vốn chưa hề nói hết thông tin cụ thể của phó bản . Bọn họ nửa giấu nửa lộ nên kiến thức về trò chơi của mọi người còn quá mơ hồ. Dương Tùng Thanh đành phải thật lòng chia sẻ hết để bọn họ có niềm tin đồng tâm hiệp lực tìm ra phương pháp.

Sau khi nghe hết thì bọn họ phóng ánh mắt như dao găm về hai người chơi cũ kia . Họ vốn tin tưởng giao tất thảy hi vọng vào hai người đó , vậy mà bọn họ lại nỡ lòng nào giấu phần tin tức quan trọng nhất . Chỉ dặn dò có manh mối thì chia sẻ cho họ .

Trần Dư nóng giận nhất thời không thể kiềm chế , đỏ mắt hất mặt nhìn hai người kia mắng mỏ .

" Hai người tính kiếm được chìa khóa xong thì biến mất luôn bỏ chúng tôi lại đây chứ gì ? Đồ lòng lang dạ thú , không có lương tâm ! "

Tống Đạt cũng bức xúc gào to " Uổng công chúng tôi tin hai cô cậu và tôn trọng từ đầu đến giờ , ai dè các người lại coi chúng tôi như bia đỡ đạn ! "

Cao San San thể hiện ý cười châm chỉa , khoanh tay nhìn hai người đàn ông chỉ trích Alice và Trịnh Vĩnh , góp dầu vào lửa.

" Tôi vốn đã mất hết tôn trọng họ từ khi cô ta làm ngơ đẩy tôi vào chỗ chết rồi. "

Hồ Cường Lập cảm thấy khó hiểu , thật lòng thật dạ nói .

" Nói đi cũng phải nói lại . Tôi thấy cô Alice lúc ban đầu cũng đã nói đỡ cho cô một lần rồi cơ , nhưng sau đó cô vẫn cứ khóc nên mới bị cô giáo kia gọi lên bảng . Thời điểm đó thật sự rất nguy cấp , không phải ai cũng có thể nhanh trí suy nghĩ cứu cô . Nói đến đây nữa thì rất nể phục anh Tùng Thanh , anh ấy đã cứu nguy cô kịp lúc ."

Hồi cuối , cậu ta trở nên thật bình tĩnh , gương mặt có chút trầm tĩnh nghiêm nghị nhìn Cao San San.

" Cô có thể mang ơn anh Tùng Thanh vì dĩ nhiên , nhưng cô cũng không thể phủi sạch và ghi hận Alice ."

Cao San San bất ngờ bị phản bác nên đờ mặt ra , ấm ức to mắt nhìn Hồ Cường Lập mà không thể làm gì . Anh ta là đang bênh vực con ả thâm hiểm kia sao ?

" Cô đừng nhìn tôi như vậy tôi nóng người lắm đó . Dù có mạnh mẽ đến đâu cô ấy cũng là phụ nữ , ít nhất ban đầu cô ấy và anh trai kia cũng có lòng giải thích và chia sẻ cho chúng ta thông tin cơ bản . Nếu bọn họ thực muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết với thân phận người cũ họ có thể làm bất cứ lúc nào , không đến ngày hôm nay ."

" Thì dĩ nhiên họ phải dụ dỗ anh tin tưởng tôn thờ họ , sau đó dễ dàng sai khiến anh . Bọn họ thâm hiểm hơn anh nghĩ nhiều ! "

Tuy đã giải thích như thế nhưng mọi người vẫn chưa thỏa đáng , vẫn có người hậm hực chia bè phái . Cô người mẫu Triệu Vi lớn giọng nói .

" Đến cuối cùng thì người đáng tin cậy nhất lại là anh Tùng Thanh . Anh ấy không hề khoe khoang tài cán như các người nhưng lại khiến người ta bội phục vì mưu trí . Chúng ta nên theo anh Tùng Thanh đi !"

Lời nói ra nhanh chóng được mọi người hưởng ứng nồng nhiệt . người trịch thượng khó tính như Tống Đạt cũng phải ngầm tán dương theo phe anh . Phía Cao Thịnh Phát thì không thể tin được thằng cha nhìn hiền so lại có thể leo lên dẫn đầu bọn họ . Các cô gái khỏi phải nói , họ đều mong mỏi chờ đợi câu nói tiếp theo với đôi mắt long lanh thiếu điều muốn nhào qua ôm lấy cánh tay anh chặt cứng nài nỉ .

Dương Tùng Thanh không thích cảm giác nhiều người nhìn mình như thế này . Mỗi lần như thế thần kinh anh bất giác đều cứng ngắt chẳng thể làm gì ngoài đứng trơ ra . Lời nói đến miệng không thể nào thốt ra ngoài.

Kim Hy Thành nực cười nhìn lũ người gió thổi chiều nào theo chiều đó , lạnh nhạt cất lời lại có phần khôi hài .

" Nghe nói rằng nhân viên văn phòng không thích tập tạ đâu ! "

Nhóm người chờ được dẫn dắt hơi sượng nhìn Kim Hy Thành. Thật họ tự cảm thấy mình quá nhỏ bé chỉ biết khuất phục trước những kẻ mạnh . Alice cao hứng bật cười nhẹ , khoanh tay đi ra khỏi cửa lớp học .

🍓🍓🍓

Ông bảo vệ lại một lần nữa lên sàn , mọi người đều quen mắt quá nhiều nhìn đến phát chán . Không thèm nhìn ông ta nữa .

" Máy dọn xác di động và hệ điều hành âm độ như tủ lạnh " bình thản cầm khăn vải và cây lau sàn lau chùi từng vết máu rồi vắt vào trong xô . Những nơi nào có máu bắn đều được ông ta tận tụy dọn qua , những chỗ bàn học sinh có máu văng đến được ông ta cầm giẻ chùi sạch bách . Giẻ lau vô tình chạm trúng tay Chu Hoài Mẫn và Trần Ngọc Nhi , cô giật mình theo phản xạ la lên .

" Tránh xa tôi ra đi đồ gớm ghiếc, đừng để thứ bẩn thỉu đó chạm vào người tôi !!! "

Nước da của ông bảo vệ trắng bệch và tim tím . Cô ta dù ghê hãi và tức giận nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào , liếc xong rồi sợ hãi quay đi nổi một tầng da gà . Cô lấy tay xoa xoa vào cho đỡ ớn lạnh .

NPC Trần Ngọc Nhi lấy tay che mũi miệng .
" Tanh chết đi được , mau lau dọn rồi biến ra chỗ khác đi . "

Các người chơi khác đang quan ngại thay cho Chu Hoài Mẫn . Cô vốn nhát gan sao đột nhiên lại có thể nói thế với NPC , cô chán sống rồi sao ?

Sau khi bảo vệ đã lau dọn xong xuôi thì một tay mở miệng bao ra bỏ xác vào , từ từ mang đi mất . Nam giáo viên tiếng Anh vẫn giữ ôn hòa xởi lởi giả tạo trấn an hủy bỏ buổi học chiều nay . Mọi người thất thần đi về ký túc xá .

Hàng mi nhạt màu của Hồ Cường Lập mang máng nét đượm buồn , cậu vô thức thốt ra.

" Chắc chỉ có mỗi mình tôi nhìn ông bảo vệ thật tội nghiệp ! Ông ấy phải hàng ngày dọn xác , công việc ghê rợn bẩn thỉu nhưng vẫn phải làm lại còn không được sự tôn trọng của những học sinh nhà giàu . "

" Ha , chỉ là NPC trong phó bản thôi mà . Lúc cậu chơi game nhân vật của cậu chết cũng cũng buồn sao ? "
Trần Dư khoác vai cậu nói.

" Anh nghĩ tôi thật giả tạo nhỉ ? Nhưng ông ấy làm tôi đột nhiên nhớ tới người cha đã mất của mình ! "

" Mềm lòng dễ chết . "
Alice đứng đối diện Hồ Cường Lập đôi mắt có phần nhẹ nhàng nhưng lời nói đanh thép mạnh mẽ .

Dương Tùng Thanh trộm liếc nhìn Kim Hy Thành. Y vẫn ổn bỏ xừ, gương mặt bình tĩnh , mắt sáng như sao , khí chất vẫn lẫm liệt như ngày đầu . Bộ dáng cao vời vợi tựa như chẳng thứ gì có thể dao động tới . Anh thầm nghĩ ẩn sâu trong vỏ bọc cứng cáp ấy liệu y có một tia dậy sóng trong lòng hay không .

Chiều nay không có hoàng hôn , chỉ có bầu trời đen xám vẩn vơ hơi lạnh khô hanh .

🍓🍓🍓

Trong phòng im như tới độ nghe kim rơi . 7 giờ sớm chưa ngủ nhưng không ai có ngẫu hứng trò chuyện hay nói về vấn đề manh mối nữa . Hẳn là còn đang giận Alice .

Trần Dư leo qua ngủ cùng giường Hồ Cường Lập. Cứ nhìn đến khoảng gạch ngay giường dưới lại rợn người . Ai biết đêm nay gả ta có thành ác quỷ đòi mạng hay không .

Để chắc chắn bình an hơn Hồ Cường Lập còn đọc một khúc kinh Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn .

Chất giọng thanh lảnh của cậu ta thầm thì những câu từ họ không hề hiểu hết ý nghĩa. Mọi người đều thấy khá buồn cười nhưng chẳng ai khiển trách ai kêu cậu ta dừng lại . Sống thì phải có đức tin chứ .

🍓🍓🍓

Dương Tùng Thanh bị ngắt quãng giấc ngủ thức dậy , anh cố nhắm mắt nằm ngơ nhưng không tài nào quay lại cảnh giới của những giấc mộng. Đồng hồ ký túc xá chỉ rằng 9h33 . Khi ngủ anh thường có thói quen để một cánh tay lên mắt , nhưng khi mới thức dậy độ phân giải vẫn rất ổn áp cứ như chưa từng lim dim.

Đập vào mắt là Kim Hy Thành đứng sững sững ngay trước cửa . Anh chợt gọi nhưng sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ mọi người nên khẽ như chuột leo xuống giường.

Đối phương đã sớm phát hiện ra anh trước đó , lén nhìn từng cử chỉ thỏ thẻ thật chăm chú . Sau khi Dương Tùng Thanh chạm chân xuống đất thì quay mặt đi , anh tiến đến gần Kim Hy Thành, dùng giọng chỉ hai người nghe được nói .

" Đứng ở đây làm gì đấy ? "

" Không ngủ được, vả lại cũng muốn thức canh thử . "

" Không sợ khi chuông gió vang lên à ? "

"Không " . Nói rồi y cuối sát vào lỗ tai anh , giọng nói khe khẽ hơi ấm tản ra tai anh liền cảm thấy nhồn nhột. Vội xoa nắn vành tai nơi giọng nói ấy vừa ghé vào .

" Nãy giờ tôi đứng thấy được một số sự chuyển biến của ngôi trường ấy . Nhưng chỉ cảm nhận được một góc nhỏ , bây giờ đang muốn ra ngoài xem thử ."

Anh vốn định thốt lên đừng đi , nếu ra ngoài thì sẽ nguy hiểm lắm , lỡ có quỷ ở bên ngoài giết chúng ta thì sao ? Nhưng đột nhiên lại không xác định mình sẽ nói gì tiếp theo , sự thôi thúc là kỳ trở lại đã khơi dậy sự kích thích bên trong .Anh bạo gan mở lời .

" Nếu cậu không phiền thì mình đi chung ."

Y nhìn anh không chớp mắt khoảng chừng hai giây , anh có thể thấy khóe miệng nhếch một độ cong nho nhỏ . Kim Hy Thành liền đi đến cửa cẩn thận mở khóa , thò đầu ra ngoài xem xét thử xong ra hiệu bật đèn xanh .

Khoảnh khắc nhấc chân ra ngoài đôi mắt anh như chết lặng . Đều tàn khốc bên ngoài khiến còi báo động trong lòng anh run lên như động cơ .

Tại sao lại gọi đó là điều tàn khốc ? Bởi vì bên ngoài vắng tanh không một bóng người , quanh cảnh hoang tàn thê lương cực độ . Cứ ngỡ đang lạc chốn tử trận ở thế chiến .

Ngôi trường to lớn quy mô sang trọng giờ như đã được bỏ hoang 1000 năm . Rêu phong trải dài đen đúa thi nhau tạo mảng trên tường xem diện tích cá thể nào rộng hơn . Nền trường đóng cát bụi cũ kỹ cực độ , tòa ký túc xá mới cấu bọn họ đang ở mấy ngày nay cũng đã cũ kỹ sắp sập lúc nào không hay . Cỏ vàng chết trơ trọi đầy rẫy , những cái cây chết khô với cành hướng lên bầu trời như những cánh tay khô héo tìm kiếm sự sống . Nơi đây là thế giới hoang vu .

Sự tĩnh lặng chết chóc của nó khiến cho lạnh lẽo dâng lên . Anh hơi lạnh xoa hai bàn tay cho ấm , dù đã mặc áo khoác vào nhưng vẫn lạnh thấu gan mề . Ngoài trời đúng lạnh như Oymyakon , tưởng tượng đi thêm vài bước nữa sẽ đóng băng toàn thân .

Vì quá lạnh nên anh đi rất chậm .Kim Hy Thành thản nhiên nói .

" Nếu không chịu được có thể ở lại ký túc xá , không cần phải miễn cưỡng theo tôi như vậy ."

" Cậu đi một mình rất nguy hiểm , có tôi đi cùng biết đâu san sẻ được phần nào ."

Kim Hy Thành đi phía trước chợt dừng rồi quay về phía anh mặt đối mặt khoảng cách cỡ 2m . Giọng y
rất nhạt nhòa , vang lên trong chốn hoang vắng cứ như loại nhạc cụ êm ái .

" Anh không cần phải quan tâm tất cả mọi người và phải bảo toàn cho bất kì ai . Tôi không phải Cao San San. Tôi không cần bất kì sự lo lắng từ bất kì ai , bao gồm cả anh . Chúng ta không có mối liên kết với nhau , đừng tự ép buộc phải đặt sự bảo vệ lên tôi . "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro