14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

14 . Hoàng hôn như một dải lụa đỏ ...

Thân tàn ma dại rời khỏi văn phòng hiệu trưởng , sau cả buổi học Triệu Thiên Bình về lại ký túc xá. Cô bạn Phương Vy nhanh chóng chạy đến hỏi han đủ điều , nhưng đầu óc của cô bây giờ không nghe thấy bất cứ lời từ ai nữa . Chỉ có tuyệt vọng nhấn chìm , chẳng thể giãy giụa cứu vãn vì đã bị ghìm tận đáy vực sâu .

Ba bốn ngày sau đó nữa , Triệu Thiên Bình phát bệnh nằm nghỉ li bì ở ký túc xá . Phương Vy đều là người tận tay chăm sóc từng chút cho . Qua ngày hôm sau , cô mới có sức khỏe đi học lại bình thường.

Sắc mặt nhợt nhạt đi vào lớp , như thường lệ Triệu Thiên Bình lại trở thành tiêu điểm bị các bạn chỉ trỏ bàn tán xôn xao . Đám ma cô nhanh chóng lại chào hỏi gợi đòn , Phương Vy dang hai tay nghiêm nghị chắn trước , đám quỷ yêu mới nản chí bỏ đi , kêu ca chán chường .

Toàn buổi học trôi qua cô vẫn thất thần trống rỗng , giữa trưa không muốn ăn cơm , chỉ biết gục đầu xuống . Tinh thần đình trệ , ảo cảnh di chuyển đến căn phòng ký túc xá chỉ còn duy nhất hai cô gái là cô và Phương Vy đang mặt đối mặt . Khoảnh khắc này đột nhiên các ảo ảnh bị rè rè như TV nhiễu sóng , xuất hiện hiệu ứng dày đặc như những giọt mực đen nhỏ trên giấy .

Khung cảnh lại hiện ra vào một buổi chiều sắc trời nhá nhem u tối . Có lẽ thời điểm này tất cả học sinh đều đã tan tầm về ký túc xá của mình , nhưng Triệu Thiên Bình đáng thương đang bị một đám bạo lực nắm lấy hai tay hai bên xách đi đến một nơi nào đó . Bọn chúng lôi cô sền sệt như kéo lê một con thú . Cô chống trả trong bất lực , nét sợ hãi bi thương bao trùm cả gương mặt .

Sau khi kéo lê cô gái qua một đoạn hành lang tối tăm , cánh cửa sắt được nhỏ cục mịch Đỗ Thùy Dương mở ra . Cửa sắt phát ra tiếng kêu nặng nề ken két chói tai , hé mở ra khung cảnh phía sau nó ... sân thượng .

Sở dĩ lần này chúng bắt cô đến sân thượng là vì những chỗ thủ ác khác của chúng đều bị Triệu Thiên Bình khai ra hết cả rồi . Sân thượng này cũng rất vắng vẻ không ai lui tới , chúng vừa trộm được chìa khóa của ông bảo vệ nên tốc lực đem cô tới đây .

Lũ nữ sinh thả cô xuống đất cái bịch , cô yếu đuối rút vai ngồi thụp dưới nền sân thượng. Triệu Thủy Thủy hung bạo gầm lên giận dữ giật lấy mái tóc của cô , vì động tác quá mạnh nên chun cột tóc bị rớt ra .

" Con mẹ mày , mày thế mà dám mách lẻo với bà ta về những điều tao đã làm với mày ! Mày chán sống rồi phải không ? "

Đôi mắt Triệu Thiên Bình lờ đờ ngấn lệ đỏ hoen " Tôi sao lại không thể ? Cậu dám làm nhưng lại sợ bị phát hiện sao ? "

" Tao đếch có sợ , chỉ có những kẻ ngang tàng ngạo nghễ mới có thể đem lại sợ hãi cho người khác. Còn mày chỉ là con khốn yếu đuối bên trong ti tiện thối tha rẻ rúng . Sợ ? Từ đó dành cho mày . "

" Triệu Thủy Thủy ! Rốt cuộc cậu bị ngu thật hay giả vờ bao biện . Tôi đã nói với cậu không biết bao nhiêu lần tôi không có dụ dỗ hay yêu thích bạn trai cậu ! Đó là những thứ cậu ta quấy rối tôi , cậu ta vu khống tôi ! "

Triệu Thủy Thủy nghe đến vấn đề khiến mình đau rát như bị kim chít thì nghiến răng giật thật mạnh đầu Triệu Thiên Bình xuống , tóc cô rụng rơi lả tả theo cú giật đó .

" Nó giàu như thế , hiển hách như thế mà phải quấy rối mày sao ? Chỉ cần nó muốn là bao nhiêu gái đẹp đều sẽ vây quanh nó , cần đến cái loại hèn hạ bần tiện như mày sao ? "

" Cậu yêu cậu ta đến thế nào mà lại làm tất cả những thứ này để giành giật lại " tình cảm " ? Nếu biết tôi là con khốn nạn , là một người hiển hách và chính trực đáng lẽ ra cậu ta nên đấm chết tôi ở trường rồi cấm tuyệt đối không nên xuất hiện ngăn cách tình yêu của hai người . Cớ sao lại phải lưu hàng trăm tấm ảnh của tôi trong máy để làm bằng chứng ? Sao lại phải sờ soạng cơ thể tôi nơi vắng vẻ ? Sao lại để cậu phải tự thân xử lý thật tốn công tốn sức .... "

Không cho Triệu Thiên Bình nói hết ý , các cô gái xung quanh cảm thấy quá chói tai trước những lời nói đinh ninh của cô . Ai nấy cũng hùa theo mặc sức phản bác.

" Mày từng làm thuê làm mướn rẻ tiền bên ngoài ai mà biết được mày sẽ vì tiền mà làm thêm mấy công việc dơ bẩn như hầu hạ đàn ông , nằm ngửa không biết bao nhiêu lần ? Minh Nhật chỉ thích con gái vừa xinh đẹp lại cao quý như Thủy Thủy mà thôi , quấy rối mày ? Haha , vô lý đến mức con gián nó nghe được cũng phải bật cười. "

" Lại còn dám ăn mặc ngắn ngủn đến phòng hiệu trưởng để làm chứng cứ , đúng là đã từng lột sạch nhiều lần nên quen tay . Nếu mày thích như thế thì tao sẽ lột trần mày ra đúng như ý nguyện muốn được nhiều người chứng kiến của mày . "

" Giá trị của mày gộp hết lại còn không bằng giấy vệ sinh trong bồn cầu . Nếu như mọi người biết chuyện chúng tao đánh mày thì cũng sẽ suy nghĩ đến trả đũa trà xanh dâm đãng thôi . Danh tiếng mày thối đến mức toàn trường ai nghe ngóng thấy cũng phải bịt mũi vì bốc mùi , tưởng mình thanh cao lắm à ? "

Triệu Thủy Thủy nghe lũ bạn sủa đến khoái chí , đắc ý mỉm cười . Ngồi xổm xuống đối diện Triệu Thiên Bình nhìn cô khinh bỉ .

" Mày biết không ? Tao không chỉ ghét mày vì mày dám cướp bạn trai tao . Tao ghét cái gương mặt giả tạo ra vẻ nai con của mày . Tao ghét sự nghèo hèn rẻ mạt của mày , đơn giản chỉ nhìn mày thở thôi tao cũng thấy ghét . Dựa vào đâu mày có thể trèo lên đầu tao nhậm chức lớp trưởng của một ngôi trường danh giá chứ ? Nó vốn sắp đặt sẵn để cho tao , ở đâu ra có con đĩ điếm như mày ăn hôi ? "

Trần Ngọc Nhi chua ngoa nói .
" Bà già chủ nhiệm lúc nào cũng ra dáng quý mến nó . Ngay cả tiểu thư con gái tập đoàn DK cũng bênh vực nó nữa . "

Đỗ Thùy Dương đảo mắt rồi há mồm cười lớn .
" Đồ ngốc ơi ! Đơn giản vì cô ấy là tiểu thư gia giáo nên tốt bụng thương hại nó thôi . Mày nghĩ cô ấy sẽ bao dung nhân hậu hạ mình để chơi chung đứa thấp kém hơn cô ấy cả nghìn bậc sao ? "

Đoạn nội dung sau đó bỗng dưng rè rè như radio nhiễu sóng . Chỉ thấy hình ảnh lũ ác nghiệt điên cuồng thích chí cười đến long trời lở đất . Trông đứa nào đứa nấy như dạ xoa cái chứ không còn là nữ sinh học đường như trong trí tưởng tượng bao người . Triệu Thiên Bình bị nhục nhã đáng thương khóc ngất , gương mặt đầm đìa nước mắt , đầu tóc xù ,đôi môi mấp máy run rẩy đang nói gì nhưng Kim Hy Thành và Dương Tùng Thanh không thể nghe thấy được .

Màn kịch câm thoá mạ vẫn diễn ra . Lâm Quỳnh Mai xắn tay áo nắm lấy Triệu Thiên Bình ép đứng dậy , hai ba đứa tiến đến khoanh tay ác ý nhìn cô cười ác .

" Tôi sẽ không học ở trường này nữa ... Tôi ...tôi sẽ rời khỏi đây mà ... "

" Ai cho mày đi dễ như vậy ? Đừng nghĩ chỉ cần chuyển đi sẽ tránh được tao , tao sẽ tìm đến đó cho bạn học mới của mày biết hết toàn bộ danh tiếng của mày . Cả việc đó nữa !

" Đừng ... Đừng làm vậy ! Tôi phải làm sao để các cậu đừng nói ra ... Tôi ... Hãy buông tha cho tôi đi mà ! "

Tiếng nấc không thành lời rõ ràng của Triệu Thiên Bình vỡ ra thành câu không hoàn chỉnh .Triệu Thủy Thủy trợn to mắt , lạnh lùng nói .

" Mày đi chết đi ! "

Trần Ngọc Nhi khuyên nhủ cho Triệu Thủy Thủy nguôi ngoai lửa giận , hấp tấp nũng nịu năn nỉ ả .

" Thôi mà Thủy Thủy ... Chuyện đâu đến nỗi mà cậu phải quyết liệt như vậy chứ ! Vả lại ... Nó mà chết thật vạ lây lắm cơ ~ . Thủy Thủy đừng giận nữa mà ~ "

Triệu Thủy Thủy hướng mắt tới một người, ngang tàng nói .
" Thì sao hả ? Cha của Hoài Nhớ là một đại tá đó , tất nhiên ông ấy sẽ không để chúng ta thiệt thòi . Mẹ tớ cũng sẽ để tớ thiệt thòi sao ? "

Trần Ngọc Nhi rối ren đến hốc mắt đỏ ửng .
" Không.... Thủy Thủy ... Chúng ta đánh nó không đủ sao ? Đó là đại sự không thể đem ra đùa giỡn được , tớ sợ ... "

Lâm Quỳnh Mai vò vò tóc mất hứng nói với Trần Ngọc Nhi .
" Sao mà mấy cậu tính đến chuyện tồi thế ? Hiện tại chưa chuẩn bị màn chơi tiếp theo mà , không nói tới mạng . Tớ phải coi kịch cuối buổi chiều xong tối mới ngủ ngon cơ ! "

Ả Ngọc Nhi gắt lên " Đồ điên , tớ không muốn nó có thêm chứng cứ trên người để cáo trạng oang oang cho cả cái nước này biết đâu ! "

" Ầyyy , sao chúng ta lại có thể đánh bạn Thiên Bình chứ , như vậy là bạo lực học đường nha ! "

Cao Huyền Trân giảo hoạt cười điếm đi loanh quanh Triệu Thiên Bình đang đứng , dõi mắt nhìn từ trên đầu xuống tới chân làm cô ớn lạnh .

" Bạn Triệu Thiên Bình của chúng ta thật ra xinh lắm luôn đó ! Gương mặt dịu dàng ngọt ngào như tiểu công chúa nè , chân rất thon nè , eo rất nhỏ nè , vòng ba nóng bỏng y hệt người mẫu nè ... "

Theo tiếng châm biếm của Cao Huyền Trân cả đám cười phá lên ,con ả cũng dừng lại cười cho đã rồi tiếp tục thở ra loạt ngôn từ đáng yêu như thức ăn sau khi được dạ dày chuyển hóa xuống đại tràng.

Ả dán sát mặt lại với Triệu Thiên Bình cách chừng 5cm , cười nhỉnh khốn nạn .

" Cậu để chúng tôi phạt cậu lần cuối rồi từ nay về sau chúng tôi sẽ không làm phiền đến cậu nữa nhé ! Cậu ... Lột hết đồ ra xong thụt dầu hơn 50 cái để chúng tôi xem được không ? "

Triệu Thiên Bình đơ cứng toàn bộ dây thần kinh trước câu hỏi của ả . Mấy đứa khác reo hò phấn khích rồi huýt sáo , có đứa bắt đầu cầm điện thoại thủ sẵn chuẩn bị quay video .

" Cứ coi như đây là món quà lớp trưởng thân yêu dành tặng chúng ta lần cuối khi sắp chuyển trường nha ! "

" Cho chúng tôi thấy cơ thể ngọc ngà của cậu đi hahaha ! "

Dương Tùng Thanh và Kim Hy Thành đứng gần đó nhưng cứ như vật thể vô hình , anh kích động nhặt lấy một vật lộn xộn trên sân thượng hòng chọi tới đám dạ xoa cái . Nhưng đồ vật chọi đến lập tức xuyên qua người , nhắc nhở họ đây chỉ là ảo cảnh , dù họ cố như thế nào cũng không cứu được tương lai sẽ diễn ra .

Đã nghe Alice nói những câu chuyện trong phó bản sẽ không có thật ở ngoài đời . Nhưng Dương Tùng Thanh vẫn không thể nào kìm lòng nổi , mọi thứ diễn ra quá đỗi chân thật, khiến lòng người quá bức xúc .

Có một số người đàn ông với thiên tính rất thích coi thường khinh rẻ phụ nữ . Nhưng những người cùng là phụ nữ với nhau còn chẳng hề tôn trọng và thấu hiểu cho nhau thì đàn ông đã là cái thái gì !

Chúng nó dường như vẫn chưa thỏa mãn , bắt đầu với những yêu cầu ác liệt dung tục , mất nhân tính hơn .

" 50 cái thôi sao ? Tôi thường cúp tiết thể dục lắm , lớp trưởng Triệu Thiên Bình hãy làm mẫu thực hành cho chúng tôi xem mấy động tác khởi động cơ bản nữa nha ! "

" Đúng vậy đó ! Chạy bước nhỏ , xoay khớp gối , xoay khớp hông , nâng cao đùi , bật cao cậu làm luôn cho chúng tôi xem một lần nhé ! "

" Tôi thích coi yoga , cậu thử làm vài động tác cho tôi coi với nào ."

" Xong rồi cậu xoạc ngang với được không ? Hahaha ."

Triệu Thiên Bình sợ hãi mặt không còn sắc máu vội vàng chạy thật nhanh ra khỏi sân thượng . Xui xẻo thay cô bị mấy đứa phát hiện nắm lấy tay và vai giữ chặt đứng lại , Triệu Thủy Thủy đến gần nắm lấy cổ áo cô .

" Chạy cái gì mà chạy , làm thử cho tao xem . Hôm nay tao thấy vui nên sẽ không đánh mày , làm xong rồi tao sẽ thả mày đi ."

" Cậu bệnh hoạn , bỏ tôi ra con khốn ."

Nguyên Như Ý xông lên tát cô thay Triệu Thủy Thủy "Làm sao bệnh hoạn bằng mày , có ai biến thái ****** như mày không , mau làm nhanh lên ! "

" Đồ chó , có chết tôi cũng không làm đâu ! "

Một màn lôi kéo giãy giụa xảy ra , chúng thay nhau tát và đấm vào người cô . Một cô gái đã bị bạo hành xuyên suốt khoảng thời gian dài không thể nào có sức vùng lên với bảy đứa con gái sung sức .

Triệu Thủy Thủy điên tiết , bắt đầu dùng dằng cởi áo khoác ngoài của cô , cô lùi né tránh . Con nhỏ đó vẫn không ngừng mò vào áo đồng phục bên trong tính cởi cúc áo .

" Mày không dám cởi hả ? Vậy thì tao sẽ cởi cho mày . "

Triệu Thiên Bình la hét nhưng không một ai đến cứu cô . Cô càng lùi đi thì Triệu Thủy Thủy càng tiến tới , mãi đến khi thắt lưng đập vào lan can sắt chắn ngoài kia . Hết đường chạy , cô ta đã cởi được cúc áo thứ hai , lần mò xuống dưới nữa thì bị Triệu Thiên Bình đạp mạnh vào chân khiến cô ta đau đớn khụy xuống .

Đám lâu la chưa kịp vung lên , Triệu Thủy Thủy nóng máu thét rống .

" Con đĩ , mày dám đạp tao sao ? Mẹ nó tao giết mày."

Sẵn đang thủ thế ngồi nên cô ả tranh thủ tuột váy Triệu Thiên Bình , ai ngờ do sức nóng giận nhào đến quá nhanh và mạnh thì chộp hụt vào phần bụng Triệu Thiên Bình . Tốc độ đến nhanh như gió cắt , cô chỉ kịp la lên " A " rồi ngã từ sân thượng xuống .

Đám con gái đang vui sướng cười thích chí chợt cứng người lại . Nụ cười trên môi chúng tắc ngúm đổi sang trạng thái run rẩy lạnh người . Bảy đứa nó kéo nhau nhìn từ trên xuống đứa nào đứa nấy cũng lạnh lẽo xanh xao , chẳng còn đắc ý như lúc bắt đầu vở kịch .

Triệu Thiên Bình ngã từ độ cao sân thượng của tòa nhà 5 tầng . Cô nằm dưới vũng máu lớn lan khắp người , chết vẫn không nhắm mắt , gương mặt in hằn nguyên nét sợ hãi tột độ , giờ đây cô vẫn đang mắt nhìn mắt với bọn chúng .

" Nó không chết chứ ? " Triệu Thủy Thủy đớ giọng mất hồn mất vía hỏi mấy đứa còn lại .

Nguyên Như Ý thất kinh " Chắc không ...Không đâu . Đây chỉ là tầng 5 thôi ... Sẽ không sao đâu ."

Trần Ngọc Nhi sắp đứng không vững , run rẩy rớt nước mắt .
" Huhu , tớ đã nói Thủy Thủy đừng nóng giận nữa mà ... Tớ sợ quá ... Triệu Thủy Thủy cậu giết người thật rồi ."

Đỗ Thùy Dương mặt trắng bệt " Chúng ta có nên xuống cứu nó không ? "

Cao Huyền Trân gằn giọng la mắng
" Cậu bị điên sao ? Xuống dưới sẽ có người thấy chúng ta . "

Đôi mắt Triệu Thủy Thủy thẫn thờ như người mất hồn , ngơ đến mức lạc giọng , xoa xoa bớt từng đợt da gà nổi trên tay .

" Sẽ không sao đâu... Nếu có người phát hiện cũng sẽ nghĩ rằng nó trầm cảm do áp lực học hành thôi , vết thương trên người nó lành hết rồi nên không còn chứng cứ nữa . Người ta sẽ nghĩ rằng nó tự vẫn ...chúng ta sẽ không sao cả ."

" Cô ...cô hiệu trưởng biết thì sao ? "

" Cô ấy sẽ không phạt chúng ta đâu , yên tâm đi ! "

Triệu Thủy Thủy chắc nịch khẳng định , sau đó như bị chó rượt chạy thật nhanh khỏi sân thượng. Lúc đến gần cánh cửa sắt còn ngoảnh lại nhìn đám còn lại vẫn đang thất thần nhìn xuống xác Triệu Thiên Bình. Ả quát bọn chúng.

" Còn không mau đi còn đứng đó đợi người đến chứng kiến cùng à ? "

Chúng nó hoàn hồn lại , nhanh chóng theo bước Triệu Thủy Thủy khuất xa nơi vừa gieo tội ác . Tàn ảnh trơ trọi còn lại Dương Tùng Thanh và Kim Hy Thành.

Đôi mắt anh xót xa nhìn nữ sinh đáng thương quần áo nhem nhuốc bẩn thỉu , lạnh lẽo nằm trong vũng máu trơ trọi giữa bầu trời hoàng hôn rực đỏ .

Ánh dương dần lặn xuống , sắc máu của nữ sinh như mới dùng cọ nhuộm lên bầu trời . Hai sắc đỏ ở hai thái cực giờ hòa lại làm một thê lương lẫn kinh dị .

Tàn ảnh dần phai , chúng tản ra như khói bay lượn lờ đưa cả hai trở lại phòng truyền thống . Màn đêm tối tăm quạnh quẽ không tiếng động vẫn như vậy , trong đống đổ nát có hai người mệt mỏi dựa vào nhau . Đôi mắt lờ mờ nhấc không lên trông thấy con quỷ lúc nãy , à không , bây giờ nên gọi nó là Triệu Thiên Bình đang đứng đối diện cả hai .

Bọn họ chẳng còn chỗ nào để chạy nữa .

Thật bất ngờ thay . Triệu Thiên Bình chỉ đứng trân trân ra đó chứ không hề có ý định lao đến giết bọn họ , nhưng cô chăm chú nhìn hai người với con ngươi tối đen , sắc mặt chết chóc tái nhợt .

Dương Tùng Thanh gần chết vẫn thích lắm mồm .
" Khi nãy cậu đá cô ấy văng ra cửa , còn tôi đá kệ trưng bày đè bẹp cô ấy , giờ thì cô ấy đến đòi mạng chúng ta kìa ! "

" Giờ xin lỗi có được miễn chết không ? "

" Đồ điên ! Sáng mai chúng ta thành tử thi nát vụn rồi . "

Dương Tùng Thanh rất ngứa đòn mà cười dù đã mệt đến thở không ra hơi khi trải qua ảo cảnh , nó dùng chính năng lượng cơ thể người chơi để hiển thị hình ảnh.

Triệu Thiên Bình cô vẫn sừng sững im re như cũ đứng nhìn bọn họ nói chán chê . Dương Tùng Thanh thấy buồn ngủ quá trời quá đất , nói không chừng ngủ rồi chết sẽ bớt đau hơn . Khẽ đưa đôi mắt lim dim nhìn Kim Hy Thành lần cuối khi chuẩn bị xuống suối vàng . Đầu óc trống rỗng mụ mị , trước khi cánh rèm mi mắt đóng sầm lại vẫn còn nhớ vẻ mềm mỏng mơ màng của y .

Không thân thiết mến yêu gì nhưng chết cùng ngày cùng giờ , làm đám cùng năm cũng thấy vui vui rồi !

Hoàn





















Giỡn mặt á =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro