1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

không thể phủ nhận rằng, phòng marketing là một trong những phòng có tiềm năng và hội tụ nhiều anh tài nhất tập đoàn gmm. đặc biệt là trưởng phòng mới nhận chức của họ, bright vachirawit chivaree. nghe nói chủ tịch sau ba mươi phút nói chuyện với anh đã lập tức tuyển mộ anh vào hàng ngũ quản lí. điều đó đã đủ thấy anh ta tài giỏi cỡ nào.

khi nghe tin sẽ có trưởng phòng mới đến, nhân viên cả phòng đều vui mừng, niềm nở chuẩn bị chào đón anh.

nhưng điều mà họ không ngờ là, anh ta chính là cơn ác mộng đáng sợ nhất mà họ từng gặp.

chivaree thường tự nhốt mình trong văn phòng gần như trong suốt giờ công sở, và nếu có ra ngoài thì cũng chỉ để lấy cà phê thơm ngon trong phòng giải lao, hay để chạy sang quán ăn bên đường mua sandwich, hay vào nhà vệ sinh. chivaree ít nói chuyện với mọi người, và nếu có nói thì chỉ có quát tháo thôi. rõ ràng không ai đối với anh ta là đạt tiêu chuẩn, khi trưởng nhóm dự án trình bày báo cáo, anh luôn chỉ ra lỗi sai, trách mắng không thương tiếc, và bắt mọi người về làm lại và giao thêm nhiều việc nữa. hàng lông mày lúc nào cũng díu vào, cảm giác đủ để kẹp chết một con ruồi.

anh là một tên cầu toàn, như vậy còn chấp nhận được. nhưng một tên cầu toàn mà còn xấu tính? thế thì còn hơn cả địa ngục.

nhưng những điều đó vẫn chưa là gì so sánh với nụ cười khiếp đảm của anh ta. miêu tả thế này cho dễ hiểu nhé, nó có thể dùng để doạ những đứa con nít đang biếng ăn hay lười học đấy. hoặc nếu có bảo tàng nào tên là "những thứ đáng sợ nhất", nụ cười của chivaree xứng đáng được đặt ở vực trung tâm với tiêu đề ở dưới: "Ôi mẹ ơi, không ngờ có thím cười mà nhe một đống răng thế này, và chắc là thím mới "làm thịt" cu cậu nào đó nên mới khoe hàm như vậy, mấy bác cứu con với."

thời gian đầu, mọi người đều cho rằng anh ta chỉ đang ngại vì là người mới, nên họ cố gắng dụ bright ra khỏi cái hang của mình.

"chắc ổng muốn chúng ta chủ động khích lệ, mở lòng với ổng đó" gigie chắc nịch.

rồi hôm sau cô đã mời vị tân trưởng phòng đi ăn trưa cùng đồng nghiệp. bước ra khỏi phòng làm việc, tên kia thì chẳng thấy đâu mà chỉ thấy gigie trở về với khuôn mặt trắng bệch, lắc đầu nguầy nguậy.

"sao vậy?" love vội vàng ra đỡ người chị em. 

gigie lắc đầu lần nữa. 

"ổng không có mắc cỡ. không chút nào luôn." cô rùng mình. "chị gõ cửa phòng ổng và hỏi ổng muốn đi ăn gì không, và ổng nói, với bộ mặt đơ như tấm thớt, 'Ăn cái gì mới được?' và rồi cười với tôi-"

"cười á... chắc ghê lắm hả?..." first ngồi bên cạnh che miệng, không khỏi lạnh sống lưng ngay khi tưởng tượng được hình ảnh đó.

"tởm lắm mày ơi," cô xác nhận. "Chắc ổng nghĩ chuyện đó vui lắm, nên ổng chỉ – ổng chỉ nhe hàm mà cười thôi, và tôi nghĩ mình nên đi. rồi chị đi thiệt."

những người khác không trách cô; cái bản-mặt-nhăn-nhó-và-nụ-cười-nham-nhở của chivaree không phải là thứ bọn họ muốn đối mặt. 

họ cũng mấy lần mời anh đi uống nước sau giờ làm, nhưng anh thường ở lại văn phòng lâu hơn họ, và lúc nào cũng từ chối họ, nêu lí do là "nhiều giấy tờ". tất cả đồng loạt cho rằng anh nói xạo, vì chẳng thể nào mà anh cứ ngày nào cũng kẹt chuyện giấy tờ suốt hai tuần lễ, và cũng bằng thời gian phòng marketing đã chịu kiên nhẫn với anh trước khi quyết định ném mọi nỗ lực của mình vào bồn cầu. bright vachirawit chivaree được xác định là một tên đểu phản xã hội căm ghét loài người và có lẽ lúc về nhà chỉ biết lột da rùa hay mấy thứ điên dại tương tự, vì đấy có lẽ là sở thích của một gã có nụ cười răng lợi như vậy.

và các thành viên cũng đã cố gắng tìm hiểu về chivaree rồi, nhưng xác suất để hiểu được anh ta là bằng không.

tóm cái quần lại thì là thế này.

thứ nhất: bright vachirawit chivaree là một gã sếp khốn khó ưa, khó chịu, cộc cằn, đểu cáng, mặt cá mập.

điều đó dẫn thẳng đến điều thứ hai: chồng của bright vachirawit chivaree chắc hẳn phải là:

a) một tên điên thích bị hành hạ hàng đầu đất nước thái lan (và có thể là nhất thế giới), hoặc 

b) một tên khốn khó ưa, khó chịu, cộc cằn, đểu cáng, mặt cá mập tương tự. điều làm cho chín mươi lăm phần trăm số người trong phòng marketing sợ muốn són ra quần vì chỉ nghĩ đến chuyện có người kinh khủng hơn chivaree thôi đã là ác mộng rồi, hoặc 

c) một tên ngốc nhát cáy, dễ bị ăn hiếp và số nhọ nồi đến nỗi lỡ chân rơi vào lưới tình của chivaree.

chuyện chivaree đã kết hôn cũng đủ giật gân rồi. còn chuyện có thím nào đấy chịu đựng được hắn, thím nào thật sự đồng ý kết hôn với một người như chivaree, quả thật ảo tung chảo. từ danh tính đến con người thật của người chồng xấu số vẫn là điều bí ẩn của cả ban. đã sáu tháng qua, và họ chẳng biết được thêm chút nào về con người ấy; những gì họ biết là chivaree có đeo nhẫn cưới ở ngón áp út bàn tay trái và anh đôi khi nhận được những cuộc gọi tầm khoảng giờ nghỉ trưa làm hắn nở nụ cười cá mập kinh dị đó.

thêm nữa, thường hay có hoa đặt ở bàn làm việc của chivaree, thường kèm theo một tấm thiệp, và điều này giúp họ loại bớt được một số khả năng – chồng của chivaree ắt hẳn phải đối lập hoàn toàn với anh vì không ai có thể tưởng tượng chivaree gửi hoa cho ai đó, nếu có thì có lẽ anh ta sẽ tặng hoa độc hay mấy loại hoa ăn thịt người quái quái có hàm răng sắc như của anh.

những lời đồn thổi cứ liên tục lan như dịch bệnh. thậm chí tay tawan, một con người nguy hiểm có thể moi tuốt tuồn tuột những bí mật đen tối của người khác, cũng bó tay. một tháng nữa trôi qua, và cả văn phòng nhận ra đã đến lúc phải buông xuôi. bọn họ đã quá mệt mỏi với đề tài này, như thể cuộc điều tra kéo dài suốt bảy tháng đã thành ra công cốc, bí ẩn sẽ mãi mãi là bí ẩn.

thế rồi, một buổi sáng sớm thứ hai tinh mơ nọ, jennie panhan khoan thai bước vào buồn của first, nơi hội chị em bạn dì thường tụ họp, họ cầm trong tay li cà phê nhạt thếch đã nguội, liên tục đưa tay dụi mắt.

"mấy người biết tin gì chưa?" cô hỏi bâng quơ.

"tin gì?" dew hỏi.

"còn tin nào nữa. cái tin đó đó. vụ buổi tiệc thường niên cuối năm tổ chức thứ bảy tuần sau đó."

"à cái đó hả," tay nói. "rồi thì sao?"

"bắt buộc ai cũng phải dự." jennie nói tỉnh bơ.

off hớp một ngụm cà phê "thì sao?"

"nên bright cũng phải đến."

"thì sao?"

cô đảo mắt, một cách duyên dáng. 

"là vầy, tôi được cử đi phát thiệp mời cho phòng marketing và quản lí danh sách khách mời, vì bright chả phải kiểu người biết tổ chức tiệc, hẳn rồi. thế nên, chị đây có quyền nắm hết mọi thông tin."

cô dừng lại để tạo không khí, chờ đợi bọn họ thôi nhấm nháp cà phê mà quay sang chú ý. đến khi một nửa số người trong nhóm chịu quay sang nhìn – sáng sớm thế này mà được từng ấy người chịu tập trung là may lắm rồi – cô trịnh trọng nói, "bright đánh vào ô có người đi kèm."

tất cả đóng băng trong giây lát. rồi tay tawan kêu lên, "hả?" cùng lúc với tiếng của first, "đéo tin được," và rồi bọn họ đều nhìn chằm chằm vào jennie, tỉnh hết cả người và não bắt đầu chậm chạp xử lí thông tin.

cô cười với họ một cách tự mãn. cô được sinh ra để nắm quyền lực, và cô đang tận dụng nó vào lúc này trong sung sướng, cảm nhận từng phút giây thoả mãn với cái cách họ tròn mắt nhìn cô, rồi cô từ từ mở miệng và liếm môi. "ừ thì..."

"thôi nào, nói đại đi," tay nóng nảy nói, tựa người vào cạnh buồng. "thế nghĩa là...?"

"ổng dẫn bồ theo," jennie xác nhận với một nụ cười sáng chói. "dưới ô đó ổng ghi 'metawin opas iamkajorn'"

off như nhảy cẩng lên. "cuối cùng thì cũng biết cái tên. bảy con mẹ nó tháng mình mới có được tên thím đó. thằng cha chivaree kín mồm dữ."

"sao cậu biết chắc đó là chồng sếp?" mix từ tốn hỏi lại. cậu chàng là một gã nhút nhát, im lặng nhưng rất thông minh. 

"mix nói đúng đó," love nói thêm vào. "người ta có họ khác nhau mà."

"đầu tiên là, ổng không dẫn chồng ổng chứ ổng dẫn ai? thứ hai, ổng còn ai khác để dẫn nữa? bạn ổng chắc?"

họ dáo dác nhìn nhau và cùng gật đầu đồng tình. chivaree đâu có bạn, anh có gene dị ứng với người ta mà. Nên cái thím metawin chắc hẳn là chồng anh ta rồi.

"được rồi," tay nói, cắn môi dưới của mình. "được rồi. thế là mình được xem mặt mũi thím ấy, phải không? thế cũng tốt chứ."

"tốt á? lỡ thím chồng của hắn cũng giống y hệt hắn thì sao?" mắt first mở to như vừa mới phát hiện ra điều gì lạ. "Đến hai bright vachirawit chivaree lận đấy!"

cả bọn đồng loạt rùng mình. một tên cũng đã quá đủ; có thêm tên nữa thì chắc họ sẽ đăng xuất khỏi thế giới này luôn.

"nhưng mà," tay trấn tĩnh lại giây lát sau, "dù gì mình cũng được gặp cậu ta. xem ai đoán đúng. thím ấy đâu thể giống y xì đúc như bright được. hoàn toàn không thể."

họ nghĩ đến viễn cảnh đó, nghĩ đến một thế giới có hai chivaree. rồi ý nghĩ đó quá đáng sợ có thể làm tổn hại tinh thần nên khi dew nhanh chóng nói, "thôi kệ đi, tới thứ bảy gặp rồi biết." họ vui vẻ ngừng chủ đề và giải tán.

tuần kế tiếp là thời gian họ rình rập quanh phòng bright, cố gắng không ngừng nghỉ để moi thêm thông tin về cậu metawin bí ẩn này. 

first, người kiếp trước chắc là một stalker chính hiệu, gõ metawin vào thanh tìm kiếm trên google và nhận được hàng tá kết quả, mỗi cái đều khác nhau và chẳng hợp lí tí nào. võ sĩ đấu bò tót metawin ư? trừ khi bright liên tục đến tây ban nha mà chẳng ai biết cả thì còn có thể. chủ hiệu sách tám mươi tuổi metawin? trừ khi bright thích làm phi công trẻ lái máy bay bà già, nhưng bọn họ đều không nghĩ vậy. còn kiến trúc sư nội thất danh tiếng metawin ư? giỡn hả. một người nhìn đáng mến như thế đời nào chịu chung sống với người như chivaree và hàm cá mập của hắn.

một chiều thứ sáu nọ, cánh cửa hang ổ của bright bật mở, và con quái thú ấy bước ra, mặc áo khoác trên người, cặp táp cầm ở một tay. đồng loạt bốn mươi lăm cặp mắt nhìn xuống đồng hồ đeo tay: năm giờ mười lăm. phải đúng một tiếng nữa mới tan ca. chivaree chưa bao giờ ra về sớm thế này. thật đáng nghi. đây là lần đầu tiên trong bảy tháng anh ta phá luật. vụ này mờ ám lắm.

tay tỉnh bơ đứng dậy từ bàn của mình và thủng thẳng bước đến bên bright trong khi anh đang choàng khăn cổ. bốn mươi bốn cô cậu còn lại ngóc đầu lên khỏi buồng, hơi hơi rướn người lên để quan sát và thủ thế sẵn sàng khum người xuống lại phòng khi bright bất chợt quay lại.

tay tawan dũng cảm ra đỡ đạn. "ra sớm vậy sếp?" cậu hỏi ngọt ngào, ra vẻ bâng quơ nhưng thực chất đang tò mò.

bright nhìn cậu. ít ra hắn không cáu, first ngồi cách hai dãy bàn nghĩ thế.

"ừ," anh chậm rãi nói, như thể rất bất ngờ vì được tay hỏi đến. "tôi có hẹn ăn tối."

nụ cười của cậu trai bừng sáng. "à! với cậu ấy phải không?"

bright ném cho cậu một cái nhìn lạ lẫm, chắc là vì vẻ tò mò của cậu đã trở nên đáng ngờ. "ừ...với chồng tôi."

"chồng anh à," tay lặp lại. "tôi có nghe nói," cậu thản nhiên nói tiếp, "là anh sẽ đến dự buổi tiệc ngày mai."

"đúng thế," bright cộc cằn xác nhận. "rồi thì sao?"

"thì là," tay tiếp lời, cố không bị lung lay bởi chất giọng của hắn, "có một chú chim nhỏ nói rằng-"

mắt bright trừng lên. "panhan."

"-một chú chim nhỏ nói tôi là anh sẽ dẫn theo một người." 

bright đá lông mi.

"rồi thì sao?" bright hỏi, bắt đầu rảo bước. anh ta có cặp chân dài nhất loài người, và một trong những điều khó ưa về tên đểu này là tốc độ đi của anh xấp xỉ bằng tốc độ tấn công của một con tê giác – nói cho dễ hiểu là lúc con người ta đi được một kilomet thì anh đã đi được sáu mươi bốn; mà muốn cho dễ nữa là nếu muốn đi được song song với anh thì phải luyện tập với máy chạy bộ mỗi ngày khoảng ba tiếng.

nhưng tay cũng không phải dạng vừa. cậu nhanh chân theo anh, gần như không bắt kịp nổi, và nói, "thì là điều tốt chứ sao. chuyện anh sẽ dẫn cậu ấy theo đó mà."

"cậu ấy cứ nài nỉ tôi mãi," bright nói một cách nhạt nhẽo. "cậu muốn tham quan văn phòng tôi."

"ồ!" tay reo lên thích thú, cố tìm cách moi thêm thông tin và trữ nó vào một thư mục riêng trong não mình đề nhãn 'metawin, con người bí ẩn'. "cậu ấy tốt thế. vậy thì ừm, anh sắp đi ăn tối với cậu ấy à?"

anh ném cho cậu một ánh nhìn hình viên đạn đại bác, "đúng vậy, và tôi đang trễ hẹn đây. thứ lỗi cho tôi."

tay vẫn trưng bộ mặt dày. "hai người hay đi ăn ở đâu thế? win thường thích gì?"

bright dừng quá bất ngờ đến nỗi khiến tay chạy lố ba bước. "cậu biết tên cậu ấy?" anh tra hỏi.

tay nhìn gương mặt khó dò của hắn. lạ thật đấy, vì bright chỉ có hai trạng thái: 99% là cau có và 1% là cười man rợ. chưa bao giờ anh tỏ vẻ khó dò, như lúc này đây. anh có thể đang hứng thú. anh có thể đang giận dữ. anh cũng có thể đang nghĩ đến việc nhấn ngạt lũ chó con xuống bồn cầu nhà hắn.

"tôi biết..." cậu cẩn trọng nói, không biết phải nên xử trí làm sao. "là jennie. tuần trước..."

mép môi anh bắt đầu nhếch lên. hàm răng sắc chuẩn bị lộ ra. "bảy tháng rình rập phòng tôi mà mấy người chỉ mới biết có cái tên thôi sao?" anh nhe răng cười. tất nhiên là nhìn rất hãi, như đang sắp ăn thịt người ta. "khả năng thám thính của cậu quá tệ, có biết không? gần như tệ ngang ngửa trình độ viết báo cáo tháng của cậu đấy."

và anh bật cười, để tay chết đứng trong vài phút, nửa mong rằng anh ta sẽ cười đến sặc mà chết.

tiếc là anh vẫn sống.

khi anh thôi cười đắc chí với vẻ tự mãn về sự độc ác đến tinh ranh của mình, anh bất chợt nói, "về bàn lo làm việc đi. cậu nợ tôi bảng báo cáo vào thứ hai tuần sau, và tôi mong cậu đính kèm đầy đủ giấy note ghi chú. đừng quên như lần trước đấy."

dứt lời, anh sải chân bước đi, với điệu bộ của một tên khốn thế kỉ. tay quay về bàn và dùng mọi ý chí để ngăn mình không xé nát hết mấy tờ note màu mè mình có.

-

đùa chứ nụ cười của bright đẹp lắm đó, nhưng trong bộ này iem dìm đi tí :))))

bộ này chắc chủ two shots thui, đăng phần này lên trước để xem có ổn ko :))))))

còn phần tiếp theo bao giờ mình lại hứng lên thì viết :)))

xin lỗi mọi người vì sự khốn nạn này :)

-

7/6/2022

4:45pm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro