2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

buổi tiệc cơ quan diễn ra đúng như dự đoán. và đặc biệt còn có quầy bar miễn phí thì đều tuyệt cả (và có khi còn hơi mạo hiểm nữa, vì nếu lượng cồn không giới hạn kia rơi vào tay của off và first thì sẽ có chuyện điên rồ xảy ra).

cho dù nó có ồn ào và sặc mùi rượu, mọi người đều ăn diện đồ suit và váy dạ hội. và đặc biệt là nhân viên phòng marketing luôn mặc đẹp thu hút mọi ánh nhìn.

và quan trọng hơn là, chưa ai thấy bright cả. chỉ là chưa thôi.

thế rồi, lúc bảy giờ ba mươi, dew xuất hiện bên cạnh hội nhóm của mình.

"thấy ổng rồi," anh thông báo. họ vẫn còn ở đại sảnh chứ chưa vào phòng khiêu vũ, nơi tiếng nhạc đang ầm ầm phát ra nên anh không cần phải nói lớn. "ổng mới vô khoảng một phút trước."

tay hất đầu về phía cánh cửa. "đâu rồi? metawin đâu?"

dew chỉ lắc đầu. "lúc tôi thấy ổng thì ổng đi một mình."

first kêu than. "phải rồi. mình phải biết là chuyện ổng có chồng là quá khó tin chứ. ê nè mấy ông bà, có khi nào cái thím đó không có thật không?"

tất cả chợt nghĩ đến điều đó.

"bố khỉ nó," tay chậm rãi lên tiếng. "cũng có thể đấy chứ." vì chẳng ai thấy trên bàn làm việc của chivaree có bức ảnh nào cả; bằng chứng duy nhất họ có là chiếc nhẫn cưới đeo trên tay anh ta.

"chắc không phải đâu," mix bác bỏ ý nghĩ đó. "ổng có hẹn ăn tối với cậu ta mà...phải không?"

vừa đề cập đến chi tiết đó, ai cũng nhớ ra. "nhưng mà hắn có thể nói dối mà," off nói.

mix cau mày. "nhưng tại sao phải làm vậy? nhằm mục đích gì?"

"thì mục đích là làm cho hắn có vẻ ít cô đơn và phản xã hội chứ sao," off giải thích. 

rồi cậu suy nghĩ lại và nói tiếp. "Ừm thì, chuyện đó thực ra cũng có tác dụng đó, nếu hắn bớt tỏ ra là một tên đểu cấp cao đi."

"ổng đâu thể bịa chuyện được," tay nói, lắc đầu. "jennie thấy – danh sách khách mời – "

"thôi nào," first cắt ngang. "bịa tên người ta là chuyện như cơm bữa á. ổng đích thị là mấy người không thể chấp nhận mình bị xã hội ghét bỏ nên mới bịa ra một người bạn tưởng tượng, nói đúng không?"

"có mấy người như vậy trên đời hả?" off hỏi, giọng cậu có chút sợ hãi.

"chứ ông nghĩ người như bright vachirawit có trên đời không trước khi làm ở đây?" first vặt lại.

một phút mặc niệm bắt đầu.

sau đó, như từ trên trời rơi xuống, một tiếng nói tao nhã, hỏi một cách lịch sự, "xin lỗi vì đã cắt ngang các bạn ở đây, nhưng mọi người có thể chỉ cho tôi khu của phòng marketing không?"

đồng loạt cả bọn quay lại và thấy một chàng trai trẻ điển trai đứng ở kế nhóm họ, diện một bộ suit lễ phục có lẽ là đắc tiền và sang trọng nhất buổi tiệc và thắt ngay ngắn một chiếc nơ ở cổ. người như cậu lẽ ra nên ở những buổi tiệc gây quỹ thường được tổ chức trong những dinh thự cao sang với những tỉ phú giàu đến độ có lẽ ngủ trên chiếc giường bằng vàng ròng và nuôi báo, tê giác hay hươu cao cổ làm thú cưng.

"phòng..." first lặp lại chậm rãi.

"phòng marketing" chàng trai trẻ tao nhã nói. "tôi nghe nói đây là buổi tiệc chung của cả tập đoàn. Nên nãy giờ tôi đang cố tìm khu của phòng marketing."

jennie ra khỏi đám đông và đến bên cậu ta cùng dáng vẻ thanh thoát thể hiện trong từng bước đi. với sự duyên dáng tự nhiên vốn có của cô, cô là người duy nhất ở đây xứng tầm với chàng công tử.

"xin chào," giọng cô ngọt như mật, và gigie cùng love đều nhìn chằm chằm vào jennie – thường cô thích trở thành người được tán tỉnh hơn là người tán tỉnh. nhưng trong những trường hợp này, với một chàng trai mặc bộ suit trị giá tầm trăm nghìn baht, cô chấp nhận xuống nước. ai mà chẳng thế.

"chào cô," chàng công tử quay lại với nụ cười sáng ngời. thật đấy, răng cậu ta trắng sáng thấy mẹ luôn, đến mức first theo quán tính đeo kính vào. "cô giúp tôi chứ?"

"tôi có thể làm hơn thế," giọng jennie ngọt như mật, êm như lụa, và off thề rằng cậu chưa từng thấy ai tán tỉnh mà táo bạo như cô.

"đây chính là phòng marketing," gigie nhanh chóng chen ngang, trước khi jennie kịp vồ lấy chàng trai và kéo cậu đi. "nhưng chỉ một phần thôi."

"ồ" chàng công tử thở phào. "tốt quá. tôi cứ đi lang thang nãy giờ. ở đây đông quá."

"vào đây với chúng tôi đi," jennie ngỏ lời, nắm lấy khuỷu tay cậu và dẫn cậu vào nhóm. "cậu làm ở đâu thế? tôi thấy cậu lạ lắm."

"à tôi không làm ở đây. tôi đang chờ một người," chàng công tử giải thích, nhập hội cùng họ. "tôi đến trễ hơn dự định. bận công việc ấy mà."

"lúc nào mà người ta chả bận công việc," first than phiền. "bố má ơi, cậu nghĩ bright có chuyện gì khác để làm ngoài giết chúng tôi bằng giấy tờ à."

không một ai để ý rằng chàng công tử bỗng rạng rỡ. họ chỉ tập trung vào chủ đề thị phi bright muôn thuở, vì đó là đề tài duy nhất mà hội bán bưởi của họ thích nhiều chuyện nhất.

"cậu có biết tuần trước ổng nói gì với tôi không?" off phàn nàn. "ổng nói bản báo cáo của tôi thiếu chi tiết. chi tiết cái quần nhà ổng. tới mười hai trang lận đó mà nói thiếu. tôi còn đánh dấu dòng nữa mà.

"và lúc tôi cố mời ổng đi uống nước sau giờ làm," gigie thêm vào, "ổng nói, 'cô hết chuyện để làm sao? cô còn bản khảo sát phải nộp chiều mai đấy.' trời ơi, ổng nhắc tôi đến nỗi nằm ngủ tôi cũng mơ thấy đấy."

"có lần tôi định ra về," đến lượt love tham gia, "thì ổng đến bàn tôi và ném cho tôi một xấp giấy ba mươi tờ và bắt tôi đọc và viết báo cáo về nó rồi sáng ngày mai phải nộp. giỡn hả trời. kiểu như ổng nghĩ ai cũng làm việc mà không biết ăn ngủ hay làm gì khác."

"có khi ổng là người như vậy đó," tay khịt mũi.

"vụ đó và cái vụ thím chồng giấu mặt của ổng," first nói. "nhắc mới nhớ, có ai thấy cái ông chồng không có thật của ổng chưa?"

tất cả bọn họ nhìn quanh, và ngay lúc đó, bright như từ dưới đất chui lên, đứng ngay sau first làm cậu giật bắn mình vì sợ muốn són ra quần.

"ba má ơi," cậu thở dốc, đặt tay lên tim mình. "bright à. tôi không thấy anh đến."

bright chỉ lơ cậu ta đi. anh thản nhiên đến bên chàng công tử và vòng tay ôm eo cậu. "Chào em," hắn nói, đặt một nụ hôn lên má chàng công tử.

mọi người như chết đứng tập thể. chàng công tử cười và đáp, "chào anh yêu. xin lỗi em đến trễ, phòng trưng bày bận việc lâu hơn dự định."

ăn cợt rồi. ăn cợt rồi. nếu có một thời điểm nào có thể bao hàm được định nghĩa của vế 'ăn cợt rồi' thì là lúc này đây. có khi còn hơn gấp nghìn lần nữa. không một ai dám lên tiếng. thật không thể tin được. 

chồng của chivaree đáng ra phải là một con quỷ cuồng dâm, dị hợm và ác độc giống hắn chứ. hay ít ra cũng phải là một chú thỏ gầy gò, ốm yếu và rụt rè. cậu ta làm sao chẳng những điển trai, môi đỏ, đôi mắt nâu sáng ngời như vậy, lại còn có nụ cười hút hồn, khiếu thời trang tinh tế và chất giọng ấm áp nữa chứ. làm sao cậu ta có thể trông tử tế, hay cởi mở, hay – đáng sợ hơn nữa – hạnh phúc đến vậy?

thế quái nào lại có người kết hôn với vachirawit con mẹ nó chivaree và hạnh phúc với điều đó?

không, không thể thế được. tay lắc đầu nguầy nguậy, thầm bày tỏ sự bức xúc dồn nén với đồng bọn trong hội. dew chỉ biết trố mắt nhìn và trông rất khó xử. first chưa thể đóng lại nổi hàm răng đang há hốc của mình. không thể, đây không thể là chồng của bright được. thật sự không thể –

"Tôi là metawin opas iamkajorn" chàng công tử nói với nụ cười colgate. "tôi là chồng của bright. rất vui vì được gặp mọi người. dù rằng," cậu bật cười, "hình như tôi đã nghĩ sai thì sao. bright anh à, có vẻ như anh có anti-fan hơi nhiều đấy."

cả bọn tiếp tục chết đứng, đang chờ đợi ánh mắt căm ghét từ bright. ánh nhìn đó có thể cắt được kim cương, và tất cả họ sắp phải hứng chịu nó. ngàn năm nữa họ cũng không muốn phải đối mặt với nó đâu.

nhưng lạ là bright không nổi cơn điên. thay vì thế, hắn lại trông có vẻ bối rối khi nói, "phức tạp lắm em à."

"phức tạp sao," win lặp lại với tiếng cười khúc khích. "ai cũng nghĩ anh là con rồng lửa kìa."

"anh không tệ lắm đâu," bright thanh minh, giọng hắn dịu dàng đến khó tin.

quả là một lời nói dối trắng trợn đến mức tay phải buột miệng miệng nói, "bright à, xin lỗi anh chứ, nhưng anh là một thằng khốn."

hai giây sau, cậu mới biết mình mới nói gì, và nói với ai, và – đan mạch, đan mạch, đan con mẹ nó mạch – chuẩn bị tinh thần bị anh phanh thây.

mọi người đều tròn mắt nhìn bright, lòng thấp thỏm lo sợ.

nhưng rồi, win mới là người lên tiếng, có vẻ bối rối, "mọi người nói gì vậy? bright là một trong những người tốt tính nhất mà tôi biết đấy."

chính điều đó khiến cả bọn chuyển sang nhìn cậu. cậu ấy đang nói giỡn hay nói chơi vậy? chắc chắn là cậu nói đùa rồi. nhưng mà gương mặt cậu cho thấy sự nghiêm túc đến sợ. thật đấy. có thể đem sự nghiêm túc trên mặt cậu so sánh với sự chắc khoẻ của xương sống bright, mà nên biết là tên khốn đó có dáng người thẳng và khoẻ khoắn hơn tất cả nhân viên từ tầng 86 trở xuống trong toà cao ốc văn phòng họ. vậy là không phải nói đùa rồi.

win nhìn lướt qua nét mặt từng người và nhận ra chẳng ai tin mình. cậu có vẻ thật sự ngạc nhiên với điều đó. "tôi không nói dối đâu," cậu chậm rãi lên tiếng. "bright là người rất đáng mến và thật thà đấy." cậu quay sang nhìn chồng. "phải không anh? bright?"

bright đảo mắt đi. "ờ thì..."

nụ cười colgate của win tắt ngúm. "vachirawit! đã bao nhiêu lần em phải nói anh về cách ứng xử rồi? và cả phép lịch sự nữa?"

"anh...cố lắm rồi," bright lầm bầm.

"không dám đâu," off nói, càng lúc càng trở nên táo bạo hơn khi thấy bright không thể tấn công bọn họ. Có vẻ như chính win là người thuần hoá được bright, điều mà – thôi nào, thừa nhận đi – có lẽ không ai khác trên thế giới có thể làm được. off ngu gì mà không định thừa nước đục rồi thả câu. "ổng chửi hết người này đến người nọ, lúc nào cũng thế cả."

"đúng đó," tay nói, như được off tiếp sức. "và ổng bắt tụi tôi phải làm lại hết báo cáo khi chỉ sai đúng một lỗi chính tả."

love gật đầu. "và khi tụi này rủ ổng đi chơi sau giờ làm, ổng đều từ chối."

"với lại hồi sinh nhật gigie tháng trước," first thêm mắm muối, "ổng kêu tụi này dẹp bữa tiệc và quay lại làm việc đấy." gigie gật đầu xác nhận.

"ổng bắt tôi phải viết lại hết từng tờ tài liệu," dew ngậm ngùi. "Lần nào cũng vậy."

jennie khịt mũi. "xin lỗi cưng nha," cô nói thẳng với bright, "nhưng chị phải nói là cưng ít có đểu lắm."

rồi cả hội lập tức quay sang nhìn mix đầy mong đợi, người chẳng bao giờ thích thị phi nhưng không bao giờ có chuyện làm việc dưới quyền bright mà không tức hộc máu. sau một lúc do dự, cậu ngượng ngùng lên tiếng, "sếp bắt tôi phát biểu trong mỗi cuộc họp, thậm chí khi sếp đã biết-" cậu lại ngập ngừng, rồi đưa mắt liếc trộm bright, và nói nhanh, "-thậm chí sếp biết tôi ngại nói trước đám đông."

win thật sự rất bất ngờ. "bright à, anh đã làm gì mà để họ ra nông nỗi này?"

"anh có lí do mà," bright thanh minh, và đó là lần đầu tiên và duy nhất họ thấy được sự mềm yếu của anh; anh lúc nào cũng tỏ ra đáng sợ và tàn bạo.

"vậy thì nói tụi tôi xem," off vặn lại anh. cậu sẽ tiếp tục lấn tới chừng nào bright không thể manh động. và nếu lỡ anh sắp lật ngược tình thế thì cậu sẽ tính kế bỏ chạy trước khi bright kịp vặt đầu cậu ra – theo nghĩa đen.

"tôi chỉ rầy la mọi người để giúp mọi người tiến bộ thôi," bright nói chậm rãi. "tất cả đều phải nỗ lực rất nhiều thì mới có thể thăng tiến. tập đoàn gmm hay bất cứ công ty hàng đầu khác – họ đều đề mức tiêu chuẩn rất cao. tay, dù chỉ một lỗi chính tả cũng cho thấy sự thiếu chuyên nghiệp. còn về chuyện giấy ghi chú – nếu cậu không biết sắp xếp những thứ đơn giản, không ai sẽ đánh giá cao cậu. tôi đang cố giúp cậu – cải thiện điều đó.

"off," anh tiếp lời, "cậu viết báo cáo rất tốt. nhưng tôi muốn kĩ năng đó của cậu phải thật hoàn hảo. cậu có tiềm năng, và tôi muốn cậu khai thác nó. đấy là vì sao tôi bắt cậu viết lại chúng.

"còn về sinh nhật gigie – dự án phải được hoàn tất tốt vào sáng hôm sau, và không ai trong các cô cậu làm đủ chuẩn cả. chủ tịch đã đến hỏi tôi về nó, và tôi đã cam kết chúng ta nộp đúng hẹn. tôi không muốn phải thất hứa.

"mix, tôi nghĩ cậu biết rõ khả năng thuyết trình của mình quá tệ. rèn luyện sự tự tin là điều tất yếu cậu nên làm nếu muốn được tiến xa hơn sau này. chính vì vậy tôi mới bắt cậu nói mỗi khi họp, để luyện tập.

"cuối cùng là chuyện đi uống nước sau giờ làm – tôi lúc nào cũng muốn về ăn tối với win, mỗi ngày. tôi không nói dối về bất cứ điều vừa nãy," anh dứt lời, có vẻ thoáng chút ăn năn.

tất cả tám cặp mắt ngưỡng mộ đổ về phía bright. đấy là lần đầu tiên bọn họ thấy anh nói nhiều như vậy, không nghi ngờ gì nữa, và lời của anh – họ dám thừa nhận – thật phải lẽ. khác hẳn với con thú dữ tợn, đáng sợ họ từng gặp suốt bảy tháng vừa rồi.

điều lạ thường hơn nữa là anh ta thật sự có ý tốt cho họ. hắn đã và đang giúp đỡ họ bằng cách tỏ ra khắt khe và đáng sợ với nụ cười khiếp đảm kia trong suốt thời gian qua.

trong giây phút sự thật phũ phàng, win lên tiếng, thoáng chút lo lắng, "anh không cần phải về ăn với em mỗi ngày đâu, anh yêu à. em không muốn cản anh có thêm bạn mới."

bright nhìn cậu. "anh muốn ăn tối với em. và không ai -" anh nhìn quanh. "tôi chỉ nghĩ mình sẽ không được chào đón. tôi tưởng...tôi đã không nghĩ mọi người sẽ hiểu lầm tôi. tôi không biết mọi người đều muốn tránh mặt tôi."

giọng anh nghe thật chân thành, điều làm cho cả bọn shock hơn nữa. và anh không biết sao? thế quái nào mà anh ta lại không biết những gì anh làm đã tạo cho anh hình ảnh của một tên khốn thế kỉ, và làm sao có thể trách bọn họ đã sống nơm nớp trong sợ hãi suốt mấy tháng qua? nghĩ lại đi. nghĩ kĩ đi.

"em đã nói anh phải vui tươi hơn mà." win thở dài.

"anh mà. anh đã cố bắt chuyện. anh còn...nói đùa nữa."

tay không thể kìm lại một tiếng cười. "hả? Lúc nào?"

"lúc nào chẳng vậy," anh nói chắc nịch, và ngay lúc đó họ bàng hoàng nhận ra rằng, ôi bố khỉ nó, bright thật sự nghĩ những gì anh nói là chuyện giỡn, chứ không có ý xúc phạm, và anh thật sự cố tỏ ra vui vẻ với họ. nếu mình bị bạn chửi thì còn chấp nhận được. thậm chí còn nghe vui nữa. nhưng vấn đề là chả ai ngờ rằng bright đang muốn kết bạn, chứ không định rút hết mọi danh dự và nhân phẩm của họ chỉ bằng một câu nói.

"nhưng mà-" first như bị mắc nghẹn. "lúc anh...cười cái kiểu đó..."

bright cau mày. nhìn anh có vẻ bối rối hơn là ăn năn. "gì cơ?"

"cái – cái kiểu cười tởm tởm ấy-" first cố minh hoạ nụ cười hở hết răng lợi trứ danh của bright. nhưng cậu thất bại thảm hại, vì lúc này trông cậu nham nhở như bị đấm vào mặt đến sắp khóc.

bright lại lần nữa làm họ ngạc nhiên bởi nét mặt có chút buồn bã. "tôi – win luôn nói..."

"anh yêu của em cười đẹp lắm mà," win an ủi hắn. "chỉ cần mất tí thời gian để quen với nó thôi." môi cậu vẽ nên một nụ cười quyến rũ – trông đẹp gấp n lần bộ mặt cau có của bright. "em nhớ trong phòng cũng có người chịu được nó mà."

bright vẫn còn khó chịu. "thật sự chẳng ai hiểu mấy chuyện đùa của tôi sao?"

win chỉ cười trừ. "bright có khiếu hài hước rất thú vị," cậu nói với họ. "phải là người đặc biệt lắm mới hiểu được nó."

"em nói anh rất vui tính mà," bright phàn nàn, nheo mắt nhìn chồng mình.

"anh rất hài hước, được chưa." win tặng hắn một nụ hôn an ủi lên mép môi "thật đấy."

bright thở dài. rồi hắn nói tiếp sau một lúc, trong lòng vẫn rạo rực không yên về những gì những người họ nói. "em có đói hay khát nước gì không, teerak?"

"nước lọc thôi cũng được, cảm ơn anh," win trả lời. "em phải dậy sớm để đến phòng trưng bày sáng mai nữa, và em muốn phải tỉnh táo."

"được rồi." bright cúi người xuống hôn lên trán cậu và rời đi.

tay nhìn hai người họ trân trối. chưa đầy nửa tiếng trước, cậu đã nghĩ bright vachirawit là một tên lập dị không có cảm xúc nào khác ngoài sự giận dữ của bão cấp 8, hay cấp 10. nhìn hắn lúc này, thật tình cảm và ấm áp với chồng mình, thật hack não. chắc bọn họ đang bị lạc vào một thế giới khác – hay có thể đây là bản sao của bright, một 'bóng ma' – vì bright vachirawit mà họ biết là tên lập dị thích nhốt mình trong phòng và trừng mắt nhìn người khác như muốn nhai đầu họ nếu dám đến gần mình, khác hoàn toàn với người đàn ông chu đáo thương yêu chồng mình và ga lăng đi lấy đồ uống cho cậu. khác. hoàn. toàn.

"này," win phá tan sự im lặng, "bright đã kể về các bạn với tôi. để tôi thử đoán tên mọi người nhé. sẽ vui lắm đấy."

không một thứ gì có thể sánh ngang hàng với nụ cười tươi vui và chân thật của cậu. nên họ cùng nhau gật đầu, và win thích thú gọi tên từng người.

"jennie này, phải không?" cậu nói chậm rãi, trỏ tay vào cô. "Và...tay, và first, và dew, và off, mix, gigie, và love."

"sao cậu làm được hay vậy?" gigie hỏi sau vài giây, rất ấn tượng với cậu.

win cười. "bright kể về mọi người nhiều lắm. với lại, trí nhớ của tôi cũng khá tốt. điều đó giúp tôi rất nhiều trong việc làm, hẳn rồi. tôi sẽ kể thêm về nó, nhưng hầu hết ai nghe tôi nói cũng ngủ gục cả. đâu phải ai cũng thích kiến trúc."

cậu nháy mắt – không phải là cái nháy tinh nghịch; mà là cái nháy đáng yêu, quyến rũ – và ngay lúc đó, gigie thề rằng bất cứ ai tiếp xúc với cậu đều đổ đứ đừ. tay cũng có cùng suy nghĩ với cô. jennie trong phút chốc tự hỏi mình có thể cướp cậu chàng xinh xắn này khỏi tay bright, mặc kệ chuyện cậu đồng tính. off và first cay đắng nghĩ làm sao mà một tên cộc cằn, thô lỗ như bright lại có thể cua được một người đáng yêu và cởi mở như win. mix chỉ nghĩ, chết tiệt, sao thằng cha bright đó hên thế không biết, và dew thì lại nghĩ, nếu cậu ta thích khoa học thì mình sẽ chấp nhận biến thẳng thành cong vì cậu ta ngay.

win đang mải mê nói không ngừng về kiến trúc nội thất – và mix thì mải mê ngắm cậu – thì bright quay về, một tay cầm ly nước lọc còn tay kia thì cầm một chiếc bánh muffin.

"đây em," bright nói, đưa cả hai món cho win.

mặt win sáng lên như được gắn đèn neon. "muffin á? anh tìm ở đâu hay thế?"

"gmm mà em," bright nói. "có gì mà không có ở tiệc của họ chứ."

"cái đó đúng," off xác nhận, và ánh nhìn của bright dành cho cậu có vẻ thân thiện – ít nhất là nó không có hình con dao.

"tôi được sinh ra ở london," win giải thích với họ, "nhưng tôi chuyển đến sống với gia đình lúc mười tuổi. nhưng mà, tôi vẫn còn đậm chất anh quốc." cậu chỉ tay vào chiếc bánh anh và cười toe. "rõ ràng luôn: tôi nhớ mấy món ở đó,. bright lâu lâu phải chạy đi chợ cho tôi đấy."

"bậy," bright lầm bầm. "anh chạy đi chợ mỗi lần em thèm ăn hàng tuần đấy nhé."

"em nói là lâu lâu mà."

"ổng chịu chạy đi chợ cho cậu á?" off hỏi, có vẻ bị ấn tượng. "ổng sẽ không thèm cứu bọn tôi nếu tụi tôi bị chết cháy đấy."

"nếu tụi tôi bị chết cháy và bị một tên sát nhân hàng loạt phồng tôm," first thêm vào.

"nếu tụi tôi bị chết cháy và bị một tên sát nhân hàng loạt phồng và bị ngã từ tầng mười," off nói tiếp.

"nếu tụi tôi bị chết cháy và bị một tên sát nhân hàng loạt phồng tôm và bị ngã từ tầng mười và bị ninja rùa đấm phát chết luôn!"

"cái quần gì thế – first, chú mày dở hơi quá!"

"cũng có thể xảy ra mà!"

bright chỉ nhìn bọn họ. "tôi sẽ cứu chứ," hắn nói, đầy thật thà. "tất nhiên tôi sẽ cứu mọi người."

"ảnh nói thật đó," win nói. "tôi nói rồi mà, bright là một trong những người tốt bụng nhất mà tôi biết."

nói xong, cậu cắn một miếng bánh lớn. cậu vừa nói vừa nhai bánh, "trời ơi, bright, đây là cái bánh ngon nhất em từng ăn đấy. chủ tịch của anh tìm được nó ở nơi quái quỉ nào thế?"

"đồ của gmm lúc nào cũng là tốt nhất," hắn nói. "nhìn sự nghiệp của của tập đoàn là hiểu."

"cái đó, và ý định từ bỏ ngành sản xuất điện tử của gmm," win tiếp lời. "rất đáng ngưỡng mộ đấy."

bright dặng hắng. "dẹp tiệm ngành công nghiệp thành công nhất của mình sao? ừ, đáng ngưỡng mộ thật."

"nhưng họ đã thay thế bằng những ngành khác mà," win bày tỏ quan điểm. "tập đoàn gmm sẽ tiến xa hơn nữa, phải không anh? họ sẽ khám phá ra nhiều thứ hơn, phát minh nhiều thứ hơn. tập đoàn này còn lâu mới phá sản."

"nhưng nếu không bỏ thì sẽ tốt hơn nữa," bright phản bác. "nền móng của công ti này được tạo dựng từ ngành sản xuất điện tử. thay đổi chuyên ngành trong chớp mắt thế này là điều không thể, điều mà gmm đang cố làm đây."

"anh cũng phải công nhận họ thật đáng khâm phục chứ," win nói, uống một ngụm nước. "đó là điều đúng đắn."

"đúng không có nghĩa là tốt nhất."

"với điều đó, tình yêu của em, là điều không đúng," win nói với một nụ cười thách thức. "luôn luôn là vậy."

"luôn luôn là vậy." thế là bright đã đầu hàng.

cả bọn đều choáng ngợp. bright chưa từng chịu thua. chưa bao giờ. với bất kì ai. metawin là ai và cậu ta có phải là phù thuỷ không chứ?

"em có chắc mình không muốn uống champagne không?" một lát sau bright hỏi.

chắc chứ," win trả lời. "em tuyệt đối không được say rượu vào sáng mai. ngày mai quan trọng lắm."

bright khịt mũi. "say rượu sao? em chẳng phải dạng vừa đâu."

"anh nói đúng. nhưng để đề phòng thôi."

"không phải dạng vừa sao?" tay ngờ vực, lướt mắt ngắm thân hình mảnh mai của win. cậu trông như một người có thể ngã gục trong ít nhất mười hai tiếng chỉ với một chai bia.

bright cười khẩy với giọng điệu nghi ngờ của cậu. "nếu chưa từng thi uống với win thì cậu chưa sáng mắt. cậu ấy sẽ đánh gục mọi người."

"đâu có đúng đâu," win cãi lại.

"ừ không đúng. cậu ấy sẽ đánh gục cậu và rồi vẫn tiếp tục uống lúc cậu tỉnh lại."

win bĩu môi. "nói xấu em, tung tin đồn về em, bôi nhọ danh dự của em sao? anh là chồng kiểu gì vậy?"

"là kiểu tuyệt nhất," bright trả lời, và hôn cậu.

thật mùi mẫn. mùi mẫn không chịu nổi. tay có thể cảm nhận được tiếng não cậu bị nổ tung vì sự thật phũ phàng này – họ rất đáng yêu, và từ đáng yêu thì đến hàng đơn vị, chục, trăm, nghìn, chục nghìn, trăm nghìn, triệu, chục triệu, trăm triệu, tỉ năm nữa cũng không bao giờ được gắn với bright vachirawit, một tên chủ nô độc tài kiệt 'xuất chúng'.

nhưng mà lúc này thì...

suốt đêm hôm đó, win không ngừng kể về chuyện đại học của mình, về công việc kiến trúc sư, rồi chuyện cậu và bright. cậu thật sự đạt đến cấp độ vũ trụ về sự dễ mến, đáng yêu và hài hước. hầu hết cả nhóm đều phải lòng cậu sau vài phút, và nếu cậu và bright có chia tay, thì sẽ có đến ít nhất hai lời cầu hôn cho cậu trước khi cậu kịp kí đơn li dị. cậu nói về mọi thứ nhỏ nhặt nhất và xấu hổ nhất của bright, và anh ta thì đứng kế bên với gương mặt ngán ngẩm có ý nói, "nếu em là ai đó khác, thì win à, anh sẽ cắt lưỡi em vì dám nói xấu anh đấy."

"hai người gặp nhau thế nào?" gigie hồ hởi hỏi. bên sâu dưới bản chất giang hồ độc địa của mình, cô là người rất sến hường. "kể tụi tôi nghe đi."

bright rên rỉ. "đừng mà."

nụ cười của win sáng ngời ông mặt trời. "bright ghét chuyện đó lắm vì nó lộ rõ sự mềm yếu của ảnh, nhưng tôi lại thích lắm. là như vầy, lúc đó là khoảng...gần bảy năm về trước. tôi đang đi bộ qua phố 8 vào một tối nọ. chắc lúc đó khoảng tám-"

"là chín giờ rưỡi," bright sửa lại.

"đúng rồi, là chín giờ rưỡi. nên là trời khá tối, và tôi đang cố đi nhanh nhất có thể vì mọi người biết là đường sá buổi tối nguy hiểm thế nào mà. căn hộ của tôi cách khoảng – gì nhỉ – bảy dãy nhà nhỉ?"

"tám," bright nói.

"tám," win đồng tình. "tôi phải đi qua tám dãy nữa mới đến. và rồi đột nhiên, một chiếc taxi đậu ngay kế chân tôi, khiến tôi giật bắn mình. tôi đã khá chắc ai đó sẽ nhảy ra và xác định là tôi sẽ bị bắt cóc hay bị cướp hay gì đó, nhưng rồi một người cao to, điển trai bước ra khỏi xe và hỏi thăm tôi." cậu cười lớn. "thật đấy, lời đầu tiên anh ấy nói với tôi là, 'cậu cần giúp gì không?' thế rồi – mọi người tin nổi không – anh ấy đưa áo khoác cho tôi. cho một người hoàn toàn xa lạ."

"trời lạnh lắm," bright lầm bầm. "em đi bộ mà không mặc áo khoác hay quàng khăn, và đêm đó bên ngoài khoảng bốn độ C lận. em như sắp chết cóng ấy."

"anh còn tưởng em là kẻ vô gia cư nữa," win giận dỗi, dù nụ cười trên môi cậu cho thấy rõ ràng là cậu chỉ đang giỡn.

"em mặc áo vải tuýt cơ đấy. nhìn em trông như đã bước vào từ tiệm goodwill và nhắm mắt chọn đại một bộ đồ treo trên giá."

win rên rỉ. "có phải đâu." thấy được ánh nhìn ngạc nhiên của những người khác – vì có vẻ như cậu là người ăn mặc sành điệu nhất đêm ấy – cậu chỉ cười, như thể đã đọc được suy nghĩ của họ, và giải thích, "gia đình tôi rất khá giả nên tôi biết cách chọn quần áo. chỉ là lúc đó tôi không thích thôi."

bright đảo mắt. "thật đáng tiếc." giọng anh chùn xuống một tí, và bắt gặp ánh mắt của win. "em trông đẹp lắm đấy."

win hơi đỏ mặt. "cảm ơn anh. anh cũng vậy."

rồi họ như lơ mọi thứ đi và bắt đầu làm tình bằng ánh mắt, nên tay húng hắng ho một cách khó xử. "ừm...còn câu chuyện thì sao?"

win quay lại trước, hắng giọng một cái. "phải rồi. còn câu chuyện nữa. đến đâu rồi nhỉ?" Cậu ngẫm nghĩ trong giây lát, uống một ngụm nước. "à nhớ rồi. Thì bright hỏi tôi sao không gọi taxi mà lại đi bộ, vì ban đêm mà đi bộ một mình rất nguy hiểm. tôi nói với ảnh rằng mình không mang ví tiền, cái đó đúng; tôi lỡ để quên nó ở văn phòng trong trường đại học, và tôi đi cũng xa rồi nên không định quay lại lấy. nên bright bắt tôi vào xe chung với ảnh."

"anh đề nghị mà."

"đâu có, chính xác anh đã nói là, 'vào xe đi. cậu không được đi một mình.' có vẻ như khá ép buộc đấy, nghĩ lại thì nếu anh là kẻ sát nhân hàng loạt, em đã tiêu đời rồi"

"ừ đúng, vì em nhảy vào xe mà không ý kiến gì cả."

"tại em lạnh thật chứ, và đúng là cũng nguy hiểm nữa." win dừng một lát. "với lại, vì anh là sinh vật đi hai chân đẹp trai và nóng bỏng nhất em từng thấy, và em còn định tán tỉnh anh nữa."

"và cậu ấy làm thật đấy," bright nói thêm. "tiện thể nói luôn, cậu ấy tán tỉnh dở tệ."

"đâu có đâu," win phản bác. "chính anh đã đổ mà."

"anh chỉ thương hại em vì em dở quá thôi. cũng là tại sao anh đồng ý đến quán cà phê với em hôm sau đấy."

"em vẫn tự tin là anh đã đổ," win nói. cậu giơ tay trái lên, chiếc nhẫn cưới ở ngón áp út sáng lấp lánh. "bằng chứng là đây."

"thế là ổng đưa cậu về sao?" gigie hỏi, nét mặt cô thật mơ mộng. "đáng yêu thế."

"đúng vậy. đưa tôi thẳng về căn hộ và trả luôn tiền xe." win cười toe toét với bright, sự dịu dàng ẩn hiện trên gương mặt cậu. "đã nói anh ấy là một quý ông bên dưới vẻ bề ngoài cau có đó mà."

"ồ thôi đi nào," bright cằn nhằn, nhưng có vẻ trìu mến. hắn chỉ cười lại, và lần đầu tiên trong cả thế kỉ, nhìn hắn không có chút gì là đang toan tính giết người cả; nói đúng hơn, nụ cười đó trông vui vẻ và khá đẹp trai. ngay lúc ấy, tay nghĩ mình đã thật sự thấy được hắn với góc nhìn của win: một bright khác hoàn toàn với tên khủng bố đàn áp họ bằng chuyện dán note sai thứ tự.

họ lại nhìn nhau quá lâu, như thể họ chuẩn bị vồ lấy nhau và làm chuyện đó, nên jennie quyết định lên tiếng, "ai muốn uống gì không nào?"

"tôi," bọn họ đồng thanh trả lời, nhận ra rằng từ nãy đến giờ chưa ai đụng đến ly rượu, một điều kì diệu chưa từng thấy ở những bữa tiệc của gmm. Chứng tỏ rằng metawin là một con người rất thú vị.

"tôi nghĩ mọi người phải chừa chúng tôi ra," bright nói. "xin lỗi." giọng hắn ta thật sự có chút hối lỗi.

"xin lỗi nhé," win nói theo. "tôi không muốn uống rượu tối nay."

bright đặt tay dưới phần lưng của cậu. "mình sẽ về nếu em muốn."

"vâng, hẳn rồi." win cười với bọn họ và đưa tay lên trán làm động tác chào cờ. "rất vui được gặp mọi người. hi vọng mình sẽ gặp nhau lần sau."

họ cũng vui vẻ đáp lời cậu – đúng vậy, rất vui được gặp cậu, bữa nào cậu đến văn phòng họ chơi, hay đi uống nước với họ sau khi tan ca. cậu hứa sẽ làm thế, rồi cho bọn họ số điện thoại mình để tiện liên lạc sau này. và cậu nắm lấy tay bright, những ngón tay họ đan vào nhau, rồi vẫy tay chào tạm biệt mọi người lần cuối trước khi đi về.

"chà," first lên tiếng sau một phút mặc niệm. "ngạc nhiên chưa."

"nếu ý chú mày nói đến nguyên buổi tối nay," off trả lời cậu, "thì ờ đúng. đi uống cho say nào."

đó có vẻ như là cách duy nhất để xử lí sự thật ảo banh não là người chồng của bright quá hoàn hảo, tuyệt vời, phi thường, đáng mến, tốt bụng và đã phá vỡ hết mọi lời đồn trước đây của họ thành trăm mảnh, nên họ tiến thẳng đến quầy bar.

---

chốc sau, khi cả hai người họ cùng nằm trên giường sau khi bright lột bộ suit của win bằng răng – điều này làm cậu phải tiếc đứt ruột – cậu nói, "đồng nghiệp của anh dễ thương thật đó."

"bọn họ ghét anh lắm," bright than thở, leo xuống người win và nằm sang bên cạnh.

"thôi nào," win dịu dàng nói. "ai lại đi ghét anh. họ chỉ...không hiểu anh bằng em thôi."

"ừ" bright hôn lấy tay win. "và họ sẽ chẳng bao giờ hiểu đâu."

win bật cười. "thì, nếu ý anh là như thế thì em hi vọng vậy." lát sau, cậu mới nói tiếp, "em muốn anh có bạn ở đây, bright à. em không muốn anh bị cô đơn trong văn phòng đâu. chuyện đó không tốt."

bright chỉ im lặng vài giây. rồi anh nói tiếp, có chút ngập ngừng, "anh sẽ cố."

"cố á?"

"lần sau anh sẽ đi nếu họ có mời. em vui chưa?"

"vui lắm anh à."

bright thở dài. "ép anh đi với những người ghét anh đến tận xương," anh than vãn. "em là chồng kiểu gì vậy hả?"

win cười tươi và quay sang ôm lấy phần thân trên của bright, mắt đắm đuối nhìn anh. cậu ngắm nét mặt của bright trong giây lát: vẻ nửa đùa nửa thật, môi thì nhếch lên nở nụ cười. anh thật sự rất tuyệt. hi vọng một ngày nào đó đồng nghiệp của anh sẽ nghĩ như vậy.

"là kiểu tuyệt nhất đấy thôi," cậu trả lời, và rồi hôn lên môi anh.

---

cảm ơn mọi người đã ủng hộ nhaa

----

7:18pm

16/6/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro