side: nightwing

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

xi.

Để nói rằng Clark bị sốc khi một lần nữa thấy Robin ở Gotham là một cách nói quá nhẹ nhàng.

Dick đã dùng trang phục mới và cái tên mới trong nửa năm nay, đồng thời cũng đã cư trú tại Tháp Titans. Theo hiểu biết của Clark, cậu với Bruce không thể liên lạc nhiều được, và Wonder Girl có khả năng tấn công Batman ngay khi anh ta lọt vào tầm mắt cô nếu xuất hiện ở New York.

Tất cả những điều đó đều bất hợp lý với hình ảnh một cậu trai mặc đồ đỏ, vàng và xanh lá đang chiến đấu cùng Batman trên các mái nhà ở Gotham.

Khi Clark tiến lại gần hơn, sự khác biệt trong phong cách chiến đấu càng trở nên rõ ràng, và sau đó là sự khác biệt về vóc dáng–về chiều cao. Đó không thể nào là Robin-của-Dick, mà là một đứa trẻ khác mặc cùng một bộ trang phục và—anh nghe với vẻ mặt nhăn nhó—đáp lại cùng một cái tên.

Clark đáp xuống nóc tòa nhà khi tên côn đồ cuối cùng ngã xuống.

Đôi mắt đứa trẻ mở to. "Superman", nó thì thầm trong sự kinh ngạc.

Bruce quay lại và nhìn Clark, môi mím lại thành một đường mỏng. "Robin," anh nói, "đợi tôi trong xe."

Đứa trẻ bĩu môi, rõ ràng là không hài lòng với mệnh lệnh này, nhưng nó vẫn vội vã rời khỏi tòa nhà.

"Giải thích đi," Clark nói, sau khi chắc chắn rằng nhịp tim của đứa trẻ đã ở đủ xa.

"Tôi không nợ cậu một lời giải thích nào hết," Bruce nói.

Clark thở hồng hộc. "Tốt thôi. Vậy thì chờ tôi ghé qua Tháp Titans—"

"Đừng," Bruce nói qua hàm răng nghiến chặt.

"Em ấy thậm chí có biết không?"

Bruce nheo mắt. "Cậu đã nói chuyện với cậu ấy."

"Tôi không ở đây dưới tư cách là lương tâm của anh," Clark nói. "Tôi ở đây dưới tư cách là bạn của em ấy. Nhận thêm một học trò trẻ khác đã là một chuyện; để người đó lấy đi tên gọi và màu sắc của em ấy lại là chuyện khác nữa. Chúng không phải là của anh để mà cho đi như vậy."

"Nếu cậu ấy cảm thấy có vấn đề với điều đó, thì cậu ấy biết phải tìm tôi ở đâu."

Clark giơ tay lên. "Vì Chúa! Anh không thể trừng phạt em ấy vì đã chấp nhận một quyết định của anh chỉ vì bây giờ anh đã hối hận được."

Bruce nghiến chặt hàm. "Nếu tôi nhớ không lầm thì cậu cũng đâu có chấp nhận sự tồn tại của Robin đầu tiên."

Robin đầu tiên, như thể Dick chỉ là một chú chim nhỏ mà Bruce mang về từ cửa hàng thú cưng, và rồi khi cậu bay đi—khi bất cứ ai trong số họ bay đi—Bruce có thể chỉ quay về và mua lại một con khác giống hệt cậu.

Robin thứ nhất, thứ hai, và có lẽ vào những ngày sau là Robin thứ ba—nếu tất cả bọn họ đều mang chung một cái tên, chung một danh tính, phải chăng Bruce có thể tin rằng chúng là cùng một cánh chim.

Phải chăng anh có thể tin rằng chưa ai trong số chúng từng rời bỏ mình.

"Em ấy sẽ quay lại ngay tức thì, nếu anh muốn em ấy như vậy," Clark lặng lẽ nói.

Bruce im lặng. Rồi anh quay người đi, kéo chiếc áo choàng quanh người như một tấm khiên. "Chăm sóc cậu ấy thay tôi."

"Tôi sẽ, nhưng không phải vì anh", Clark nói. "Nếu anh muốn biết em ấy thế nào, anh biết tìm em ấy ở đâu rồi đấy."

Bruce đứng lặng người một lúc, bất động và ẩn mình trong bóng tối.

"Cậu là một người bạn tốt," cuối cùng anh nói, và Clark không chắc câu nói đó có ý gì—liệu đó là một lời khen chân thành hay một lời mỉa mai, và chính xác thì Clark là bạn của ai.

Nhưng Bruce đã mất dấu trong màn đêm trước khi anh có thể nói một lời nào đáp lại.

xiii.

Khi Clark mở cửa căn hộ và thấy Dick Grayson đang đứng ở phía bên kia, trông thật dày vò và với vết bầm tím còn mới trên mặt, anh đã giật mình đến nỗi bật tung nắm đấm cửa.

"Ừm." Dick nhìn chằm chằm vào nó. "Em định hỏi liệu anh có cần giúp sửa nó không, nhưng... trông hỏng nặng như vậy thì mua cái mới đỡ tiền hơn đấy."

"Đừng lo về cái đó," Clark nói thật khẽ khàng để không đánh thức Lois hay Jon. Anh dẫn Dick tới ghế dài và lấy một gói rau đông lạnh từ tủ đông rồi cầm vỏ gối để bọc nó lại.

"Không tệ như bề ngoài đâu," Dick nói khi ấn túi chườm tạm bợ lên mặt.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?" Clark hỏi. Nếu đây chỉ là chấn thương từ một trận chiến bình thường thì Dick đã tự mình xử lý, hoặc với hội Titans— cậu sẽ không cần phải tìm đến Clark.

Một cơn sóng kinh hãi dâng trào trong dạ dày anh.

"Anh phải hứa là đừng rùm beng lên đấy," Dick nói, và cơn sóng ấy ngày một lên cao.

"Có phải—" Clark nhìn thấy câu trả lời trên khuôn mặt Dick trước khi cậu kịp nói xong. "Anh có cần phải nói chuyện với anh ta không?"

"Không," Dick nhanh chóng đáp. "Đừng, chuyện không phải như—là em đã chọc tức anh ấy."

"Lois chọc tức anh suốt ngày, nhưng anh chưa bao giờ đánh cô ấy."

"Lois không phải là cộng sự đánh đấm của anh trong mười năm có lẻ," Dick phản bác. "Đó chỉ là tai nạn thôi."

"Anh thấy chuyện này không giống tai nạn một chút nào."

"Em đã có thể né đi," Dick nói. "Hoặc chặn nó lại, hoặc một trong hàng ngàn cách khác để chuyện không đến nỗi này."

"Em không có trách nhiệm phải né nó," Clark nói. "Anh ta là người đã đánh em."

"Anh ấy không ngờ nó sẽ trúng."

Nhẹ nhàng nhất có thể, Clark nói, "Em biết điều đó nghe như thế nào mà, phải chứ?"

"Không phải như vậy," Dick khăng khăng. "Bọn em không— Anh ấy không ngược đãi em. Clark, chẳng lẽ anh thật sự nghĩ rằng— Anh hiểu anh ấy mà. Anh ấy là bạn của anh."

"Và em cũng là bạn của anh," Clark nói. Việc Dick nhận thức được điều đó rất quan trọng với anh. "Và anh không thích cách anh ta đối xử với em. Anh ta đã đối xử tệ với em suốt nhiều năm rồi."

"Đó chính xác là điều sẽ xảy ra khi một mối quan hệ kết thúc."

"Mối quan hệ giữa cha và con trai không chỉ—"

"Nhưng anh ấy không phải cha của em," Dick nói. "Anh ấy là người giám hộ được chỉ định của em, và rồi em tròn 18 tuổi, thế là mọi chuyện kết thúc. Bọn em từng là cộng sự, và rồi anh ấy quyết định rời bỏ, thế là mọi chuyện cũng kết thúc. Mối quan hệ giữa bọn em đã kết thúc. Bọn em chẳng là gì cả. Không còn gì nữa rồi."

"Anh ta chưa từng nhận nuôi em?" Clark không biết điều này. Đúng thật là Bruce có lẽ chưa sẵn sàng để làm cha khi lần đầu tiên nhận Dick về, nhưng Clark đã cho rằng, vào một thời điểm nào đó trong suốt mười năm, quyền giám hộ đã chính thức trở thành quyền nhận nuôi—đặc biệt là khi Bruce đã rất nhanh chóng nhận nuôi Jason Todd.

"Em không muốn anh ấy làm vậy," Dick nói. "Em là con trai của cha mẹ em—con trai của John và Marie Grayson—và... anh ấy hiểu, em nghĩ vậy. Anh ấy cũng không bao giờ muốn được nhận nuôi. Nhưng nếu em biết rằng điều đó có nghĩa là một ngày nào đó anh ấy có thể chỉ—chỉ đơn giản là kết thúc với em như vậy... Em không biết nữa. Có lẽ em sẽ đổi ý."

"Anh hiểu rồi," Clark lầm bầm, lật đi lật lại những từ ngữ trong đầu. "Em có muốn làm con trai của anh ta không?"

"Em chỉ muốn trở thành một thứ gì đó," Dick nói. "Để biết rằng em có ý nghĩa gì đó với anh ấy, nhưng..."

Nó phức tạp lắm gần như là tổng hoà bề mặt mối quan hệ giữa Dick và Bruce. Cộng sự, không phải trợ thủ; học trò, không phải cấp dưới. Cậu đã cùng một lúc đóng vai con trai cũng như người anh trai kém tuổi hơn nhiều của Bruce, và rồi giờ đây cậu còn chẳng thật sự là gì cả.

"Dù sao thì cũng chẳng quan trọng nữa," Dick nói. "Thật ngu ngốc khi nghĩ đến tất cả những điều này khi Jason—"

Giọng cậu nghẹn lại trong cổ họng, vỡ ra vì những giọt nước mắt chưa rơi. Clark vòng tay ôm lấy Dick và kéo cậu lại gần. "Em không biết," anh nhận ra.

"Bọn em đã mất liên lạc trong một nhiệm vụ cho đến ngày hôm qua," Dick nói, nghẹn ngào. "Em biết anh ấy nhận nuôi Jason qua một tờ báo và em biết Jason chết qua màn hình máy tính. Em hiểu là anh ấy không cần em bên cạnh, nhưng sau tất cả những gì chúng ta đã trải qua, chẳng lẽ thậm chí anh ấy còn không thể cố gắng ở bên em sao?"

"Em cũng yêu Jason chứ. Em gạt mọi thứ sang một bên, và em yêu em ấy, vì Bruce. Và nếu Bruce chỉ cần cho em vào, có lẽ Jason sẽ vẫn còn thở. Có phải em thật tồi tệ khi nghĩ như vậy không? Em cảm thấy thật tệ. Em còn không hiểu tại sao em lại biến tất cả mọi thứ là về mình trong khi Jason mới là người đã chết."

"Sự thương tiếc được thể hiện qua nhiều cách khác nhau," Clark nhẹ nhàng nói. "Không có gì lạ khi ước mọi thứ diễn ra khác đi—rằng em có thể thay đổi gì đó. Nhưng đó không phải lỗi của em khi mọi thứ diễn ra như hiện tại."

"Em vẫn cảm thấy rằng có hàng triệu điều em có thể làm khác đi."

"Và hàng triệu điều Bruce có thể làm khác đi. Và hàng triệu điều Jason có thể—"

Dick lùi lại. "Anh không thể đổ lỗi cho Jason về những gì đã xảy ra với em ấy!"

"Em cũng không thể đổ lỗi cho mình được."

Dick quay đầu, ấn trán vào vai Clark trong một khoảng lặng thật dài. "Em không biết phải giúp anh ấy thế nào," cậu lặng lẽ nói. "Anh ấy đang suy sụp, còn em thì chẳng thể tìm ra cách để giúp anh ấy."

Clark không nỡ nói với cậu rằng một số người không muốn được giúp đỡ.

Lúc sau Lois rón rén bước vào phòng, và Dick ngẩng đầu lên. Mặc dù không có thính giác siêu phàm, nhưng cậu dường như luôn có thể phát hiện ra khi có người đến.

"Chào Lois," cậu nở nụ cười yếu ớt. "Xin lỗi vì đã xông vào giữa đêm và lấy mất chú gấu bông của chị."

"Eh, anh ấy đủ bự để xài chung mà." Lois đặt tay lên vai Dick. "Sao em không ngủ ở đây đêm nay nhỉ? Đã muộn lắm rồi, và có vẻ như em cần được nghỉ ngơi."

"Ồ." Dick liếc nhìn Clark. "Em không muốn xen vào đâu."

"Em có vậy đâu," Lois nói, nắm lấy tay cậu và kéo lên. "Nhưng cảnh báo trước nhé, Jon sẽ muốn em chơi trò máy bay với cậu nhóc vào sáng mai đấy."

Dick cười, trông chân thật hơn một chút. "Ổn thôi."

Lois mỉm cười đáp lại. "Tuyệt vời."

Clark phi nhanh lên trước để đảm bảo ga giường và gối đã được chuẩn bị sẵn sàng trong phòng ngủ của khách, sau đó anh cùng Lois sắp xếp cho Dick ngủ qua đêm. Khi chắc chắn rằng cậu đã thiếp đi, Clark quay sang Lois. Biểu cảm của cô cho thấy cô đã biết anh đang dự tính làm gì.

"Cho anh ta biết thế nào là lễ độ đi," cô nói.

Clark xông vào Hang Dơi trong cơn thịnh nộ chính đáng. Bruce đang ngồi cứng đờ trên ghế máy tính, đối mặt với màn hình. Anh không nhận ra sự hiện diện của Clark.

Clark bước nhanh đến chỗ chiếc ghế và xoay nó lại. Anh mong đợi sẽ đối mặt với đôi mắt lạnh lùng và cái hàm bướng bỉnh mà anh thường gắn cho Bruce khi đang chuẩn bị cho một cuộc chiến; thay vào đó, anh đối mặt với một Bruce gục xuống vì kiệt sức.

"Cậu có thể tha cho tôi phần thuyết giảng," Bruce khẽ nói.

"Anh đã quá đà," Clark nói, hạ tông xuống.

"Cậu nghĩ là tôi không biết điều đó à?" Bruce quát, xù lông. "Cậu nghĩ là tôi tự hào lắm sao?"

Clark nói, "Tôi nghĩ là anh nợ Dick một lời xin lỗi."

Bruce quay ghế lại. "Tôi đã muộn mất mấy năm rồi."

"Nhưng em ấy vẫn đang chờ đợi một lời."

Bruce không rời mắt khỏi màn hình, nhưng cuối cùng anh cũng hạ vai xuống và nói, khẽ khàng: "Tôi không biết phải làm thế nào."

"Nói câu 'Tôi xin lỗi' thường có tác dụng."

"Như thế là chưa đủ."

"Đó là một sự khởi đầu."

"Nó vô nghĩa thôi."

"Đó là một sự khởi đầu," Clark nhấn mạnh. Bruce chưa từng làm điều gì nửa chừng, nhưng không có nghĩa là lúc nào anh cũng phải làm hết sức mình. Ngay cả những cử chỉ nhỏ nhất thôi cũng đã rất có ý nghĩa với Dick rồi. "Nếu anh muốn sửa chữa mọi thứ, thì ít nhất anh cần phải cho em ấy biết rằng anh muốn cố gắng."

Bruce lắc đầu. "Cậu còn chẳng thể biết được mọi thứ đã rạn nứt từ lúc nào."

Clark thở ra bằng mũi. Có lẽ anh không biết—Bruce chẳng bao giờ là người sẽ chia sẻ vấn đề cá nhân với người khác, và Dick thì luôn giữ khư khư tất cả bí mật cho riêng mình, ngay cả khi cậu tìm kiếm sự an ủi. Clark thậm chí còn không biết họ đã tranh cãi những gì để đẩy đến việc Dick phải tìm đến anh giữa đêm khuya tại Metropolis.

Những gì anh biết là Dick vẫn còn yêu và muốn được ở bên người đàn ông bướng bỉnh, khó chiều này—và Bruce mỗi ngày, kể từ lúc ban đầu, đều hối hận vì đã đẩy Dick ra xa.

"Cho dù chuyện gì đã xảy ra giữa hai người," Clark nói, "tôi hứa là nó không tệ như anh nghĩ đâu."

"Không," Bruce nói. "Nó tệ hơn nhiều."

xv.

Có một Robin khác tại Gotham.

"Tên em ấy là Tim," Dick đã nói với Clark qua một cuộc điện thoại. "Em ấy có ý chí lắm. Có thể em ấy là thứ Bruce cần."

Thế là Dick chuyển đến Bludhaven. Thảng hoặc Robin lại xuất hiện ở đó, cũng như Nightwing thỉnh thoảng lại xuất hiện ở Gotham, và mọi thứ có vẻ ổn, nếu không nói là khá tuyệt.

Dick tiếp tục chấp nhận và bước tiếp, dường như không bận tâm đến việc danh hiệu Robin đã lớn dần vượt qua danh tính của cậu, đến mức mà Robin đã mặc nhiên đồng nghĩa với trợ thủ của Batman và không còn ai nhớ đến nguồn gốc thật sự của nó nữa.

Nhưng Clark vẫn nhớ.

Robin thứ nhất, thứ hai, thứ ba.

Tại sao phải nghĩ đến chuyện trở về tổ ấm, khi bạn đã bị thay thế hoàn toàn?

xvi.

Một đêm nọ, Dick gọi anh, một tiếng thầm thì Superman vương theo làn gió, và Clark lần theo giọng của cậu để tới sân sau của trang viên Wayne. Cậu đang xoa hàm khi Clark hạ xuống, làn da bầm tím với đôi môi sứt sẹo của cậu chính là bằng chứng rõ ràng cho thấy có một ẩu đả mới đây—với ai thì có lẽ Clark đã có vài suy đoán.

Anh thật sự hy vọng rằng mình đã sai.

Dick mỉm cười yếu ớt trước biểu cảm của Clark. "Anh nên gặp anh chàng kia."

"Dick."

"Em đánh anh ấy trước, nếu điều đó làm mọi chuyện dễ nghe hơn."

Không chút nào cả.

Clark ngồi cạnh cậu trên bãi cỏ. Dick hầu như lúc nào cũng chuyển động, dù khi phấn khích hay bồn chồn hay vui vẻ hay bối rối. Cậu chỉ lặng yên như vậy khi ở điểm thấp nhất của cuộc đời—khi cuộc sống đè nặng lên vai cậu với một lực mạnh đến nỗi Clark gần như có thể thấy nó đang ghì chặt cậu xuống mặt đất.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" anh nhẹ nhàng hỏi.

Dick kể cho anh nghe về vụ bắt giữ Bruce, cuộc trốn thoát của anh ta, thái độ không muốn để bất kỳ ai giúp đỡ, sự sẵn sàng để danh tính Bruce Wayne của anh ta tan thành tro bụi.

"Anh ấy nổi điên vì em đã gọi anh ấy bằng tên," Dick nói với vẻ khó tin. "Anh có tin anh ấy không? Anh ấy rất— Anh biết đấy, Clark. Cả cuộc đời em đều xoay quanh anh ấy, và giờ đây anh ấy muốn nói rằng người đàn ông mà em biết—người đàn ông mà em yêu—chưa bao giờ tồn tại từ giây phút bắt đầu? Thế còn em thì sao? Em đã xây dựng cuộc sống của mình quanh tên quái nào vậy? Giống như thể anh ấy chẳng hề quan tâm vậy."

Clark điền vào khoảng trống bị bỏ ngỏ: Giống như thể anh ấy chẳng hề quan tâm đến em vậy.

"Anh ta có quan tâm," Clark nói. "Em biết là anh ta có quan tâm mà."

"Em biết," Dick nói. "Đó là điều tồi tệ nhất về chuyện này. Em có biết. Và em sẽ không từ bỏ anh ấy. Bọn em sẽ xoá bỏ tên của anh ấy, mặc cho việc anh ấy có là một tên khốn cứng đầu đi chăng nữa. Nhưng việc anh ấy hành xử như vậy vẫn thật..."

Đau đớn.

"Anh có nghĩ là em chọn sai rồi không?" Dick khẽ hỏi. "Em cứ ngỡ rằng mình chỉ cần yêu anh ấy nhiều hơn phần cho cả hai chúng ta là đủ. Nhưng nếu anh ấy cứ đẩy em ra xa như thế, lần nào cũng vậy— Không phải là em cần anh ấy đáp lại điều gì, nhưng nếu anh ấy thậm chí còn không cần đến em, thì hoá ra giờ đây em chỉ là gánh nặng thôi sao? Anh ấy thậm chí còn chẳng tin tưởng để em trở thành Batman. Không phải là em muốn làm, nhưng nếu có ai cần phải làm vậy thì tại sao anh ấy lại chọn—"

Dick ngừng lại với một âm thanh bực bội và luồn tay qua tóc. "Em hiểu anh ấy. Em hiểu những gì anh ấy muốn cho Gotham, loại di sản mà anh ấy muốn để lại. Nhưng anh ấy— Có phải là em đang tự lừa mình dối người, để tin rằng bọn em là đặc biệt không? Rằng em quan trọng với anh ấy như là anh ấy quan trọng với em vậy?"

"Em là cộng sự lâu năm nhất của anh ta," Clark nói, "và là người bạn lâu năm nhất. Nếu có bất cứ chuyện gì, thì có lẽ sự thật rằng em rất quan trọng với anh ta là điều khiến anh ta sợ hãi nhất. Bruce không muốn làm em thất vọng, và nếu anh ta có làm vậy..."

"Tự mình giải quyết chúng sẽ dễ dàng hơn là đối mặt với em." Dick thở dài, vai chùng xuống, như thể tất cả những gì cậu cần là sự xác nhận. Và có thể đúng là như vậy; không có điều gì Clark có thể nói về Bruce mà Dick không biết—đôi lúc, Clark nghĩ Dick còn hiểu Bruce hơn cả Bruce hiểu chính bản thân mình.

"Anh ấy là người thông minh nhất em từng biết," Dick nói, "nhưng đôi khi..."

"Ngắn gọn về Batman," Clark đồng tình.

Dick cười nhạt, "Anh thử nói chuyện với anh ấy xem sao? Anh ấy sẽ không nghe em đâu, nhưng có lẽ nếu là anh..."

Nếu Bruce không nghe lời Dick, Clark nghi ngờ về chuyện mình sẽ gặp may, nhưng anh vẫn nói, "Anh sẽ thử."

Tất nhiên là nó không có tác dụng.

Rất dễ để tìm thấy Batman, nhưng lại khó để nói chuyện với anh—như thể cố gắng thuyết phục một bức tường gạch mở ra chỉ bằng lời nói vậy.

Ít nhất thì nỗ lực của Clark hoá ra cũng chẳng mấy cần thiết: sau vài tháng, Dick và những Bats khác đã giải quyết được vụ án, và Bruce Wayne đã trở lại Gotham.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn.

Bruce xin lỗi Dick, và có vẻ như ít nhất thì họ sẽ ổn.

Bruce không xin lỗi Clark, nhưng cũng không sao cả; nếu anh luôn chấp nhặt mỗi khi bị Bruce phớt lờ thì có lẽ họ sẽ chẳng bao giờ trở thành bạn bè.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn, thế giới vẫn không ngừng quay, khủng hoảng vẫn tiếp tục xảy đến.

.

Và rồi một ngày nọ, Bruce không bao giờ quay trở lại nữa.

xvii.

Một phần nào đó trong Clark luôn tin rằng Batman sẽ sống mãi.

Đó là mâu thuẫn cố hữu của Batman: anh là một trong những người "người" nhất của nhóm họ, nhưng sự hiện diện của anh lại quá bất khuất, quá thần thánh, đến nỗi thật dễ để quên đi rằng mạng sống của anh mong manh đến nhường nào.

"Em luôn nghĩ mình sẽ chết trẻ," Dick lặng lẽ thú nhận khi Clark đến viếng thăm. "Nhưng em chưa bao giờ nghĩ rằng anh ấy sẽ..."

Họ ôm nhau thật lâu, Dick run nhẹ khi Clark cố giúp cậu giữ thăng bằng. Clark có thể tan vỡ trong vòng tay của Lois sau, nhưng Dick vẫn sẽ ở đây, một mình trong căn hộ lạnh lẽo và trống trải của mình.

Cuối cùng, Clark hỏi: "Em sẽ làm gì?"

Dick hít một hơi thật sâu. "Làm những gì em phải làm."

Và đó là điều mãi chẳng đổi thay ở Dick: bất kể cuộc sống có mở ra dưới chân cậu hàng vạn chiếc hố sâu, cậu vẫn sẽ tìm được sợi dây để đu qua chúng.

Clark chỉ lo rằng sợi dây ấy chỉ còn có thể chịu được một chút áp lực nữa thôi trước khi nó đứt lìa.

xviii.

Ơn trời là Bruce đã trở về.

Clark luôn tin rằng có một khả năng—sau cùng thì điều tương tự đã xảy đến với Clark cách đây vài năm, và với Jason Todd cũng như Donna Troy—nhưng anh không dám hy vọng, và anh biết Dick cũng vậy. Bruce quá quan trọng đối với cuộc sống của cậu. Việc tiếc thương anh dễ dàng hơn là canh cánh một niềm hy vọng mà có thể sẽ không bao giờ thành sự thực.

Giờ đây họ đang tập trung tại một trong những phòng khách rộng rãi nhất ở trang viên Wayne để dự bữa tiệc chào mừng trở lại. Đó không phải là một nhóm lớn—chỉ có gia đình và những người bạn thân thiết nhất. Jason Todd vắng mặt, Clark không ngạc nhiên lắm, nhưng hầu hết những đồng minh khác của Bruce đều ghé đến, ít nhất là tham dự một lúc.

Dick ở đó suốt đêm, tất nhiên, đóng vai trò chủ nhà vì Bruce vẫn đang hồi phục. Cậu chạy qua chạy lại khắp phòng, trò chuyện với từng nhóm nhỏ khác nhau—nhưng ánh mắt cậu luôn hướng về phía Bruce, như thể nếu cậu nhìn đi chỗ khác quá lâu, Bruce sẽ cứ thế mà biến mất vậy.

Clark bắt lấy cánh tay của Dick khi cậu quay lại và kéo cậu về phía bên kia căn phòng.

"Em ổn chứ?" Clark hỏi nhỏ.

Dick liếc xung quanh. Họ đã ở đủ xa các nhóm khác, và vì tiếng ồn của bữa tiệc nên đôi tai dơi của Bruce cũng sẽ không nghe ngóng được gì nếu họ hạ giọng xuống.

Dù vậy, Dick vẫn nghiêng người qua một chút trước khi thì thầm. "Nói thật thì... Đây là khởi đầu của một số cơn ác mộng mà em từng có. Anh ấy trở lại, và rồi— chuyện gì đó xảy ra. Anh ấy phải đi và cứu lấy thế giới. Và rồi em lại mất anh ấy một lần nữa." Tầm nhìn của Dick đã trôi về phía Bruce, cậu kéo nó trở lại để gặp ánh mắt Clark. "Em không biết liệu em có thể trải qua điều này lần thứ hai không. Nhưng... một ngày nào đó, em sẽ lại phải làm vậy, phải chứ?"

Clark ôm cậu vào lòng thay vì đáp lại. Đối với họ, cái chết có thể không phải là vĩnh viễn, nhưng nó là thứ không thể tránh khỏi, và dù cho cậu có đau đớn đến mức nào đi chăng nữa, Dick cũng không muốn nghe những lời hứa hão huyền.

"Đến nói chuyện với anh ta đi," Clark nói. Để ý những gì Dick đã làm từ nãy đến giờ, Clark nhận ra cậu không lúc nào dừng lại để trò chuyện với Bruce, thay vào đó là liên tục quay theo quỹ đạo quanh anh.

Dick lùi một bước và lắc nhẹ. "Bọn em đã nói chuyện trước đó rồi, và sau đó em vẫn sẽ ở đây. Bữa tiệc này giống như là dành cho mọi người hơn. Như là anh vậy."

"Không cần phải quá lâu đâu," Clark nói. "Chỉ để nhắc nhở bản thân em rằng anh ta thật sự đang ở đây."

Dick lặng người, như thể cậu chưa từng nghĩ theo cách đó. Sau đó, cậu nói khẽ, "Ừ. Thật— Ừ. Cảm ơn anh, Clark."

"Tất nhiên rồi."

Dick vẫn phải đi quanh vài vòng trước khi cuối cùng cũng đến gần Bruce và ngồi cạnh anh trên ghế dài. Họ trao đổi nhẹ nhàng, đầu cúi về phía nhau. Clark không nghe vì tôn trọng sự riêng tư của họ, nhưng tại một thời điểm nào đó trong cuộc trò chuyện, Bruce nắm lấy tay Dick, nụ cười của Dick dịu lại thành một thứ gì đó chân thực hơn, và Clark nhẹ nhõm, biết rằng họ sẽ ổn thôi.

Lúc sau, khi Clark đang nhấp một ngụm nước thì Bruce ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh anh, còn Lois thì đang trò chuyện với Diana ở phía bên kia phòng.

"Cậu ấy thế nào?" Bruce khẽ hỏi. "Với Liên minh?"

"Anh sẽ tự hào lắm khi thấy em ấy," Clark đáp.

"Tôi vẫn luôn như vậy," Bruce nói. "Với tất cả những gì cậu ấy đã làm, nó—cậu ấy thật đáng kinh ngạc."

"Mọi chuyện không hề dễ dàng với em ấy chút nào," Clark nhắc nhở anh.

"Tôi biết." Bruce khoanh tay trên đùi. "Dick đã kể cho tôi nghe một số chuyện. Với tính cách của cậu ấy, có lẽ tôi sẽ không bao giờ được nghe toàn bộ sự việc, nhưng... Tôi cần phải bù đắp cho cậu ấy—về rất nhiều thứ."

"Anh đã từng thử nói 'xin lỗi' chưa?" Clark hỏi, nửa đùa nửa thật.

Bruce nhăn mặt. "Tôi chưa. Nhưng có lẽ đó là một sự khởi đầu."

Lần này, với không một lời cãi vã khiến cho Clark quan sát Bruce kỹ càng hơn, và để ý cách anh đang nhìn Dick—với sự hối tiếc và một nỗi khắc khoải sầu bi.

"Tại sao anh lại làm vậy?" Clark hỏi khẽ khàng. "Tại sao lại đẩy em ấy đi?"

Ngay cả trước khi Bruce mất, Dick đã đến Gotham ngày càng thường xuyên hơn, kiếm tìm một vị trí mới trong gia đình, nhưng mối quan hệ thân thuộc mà Clark từng ngưỡng mộ giữa Dick và Bruce đã không bao giờ trở lại—đã vỡ nát, Clark nghĩ, từ khi Dick bị buộc phải rời khỏi Gotham, và chưa bao giờ được hàn gắn đúng cách những ngày sau đó.

"Cậu ấy đã sẵn sàng ra đi," Bruce nói. "Cậu ấy đã luôn sẵn sàng. Chỉ còn là vấn đề thời gian. Vậy nên khi có đủ lý do để Robin có thể rời khỏi tầm mắt của công chúng, tôi nghĩ rằng sẽ... dễ dàng hơn... cho cả hai chúng tôi, nếu tôi là người đưa ra quyết định."

Clark thở ra đầy khó tin. "Thật tuyệt khi biết rằng ngay cả Batman cũng mắc lỗi."

Bruce nhìn anh với vẻ khó chịu. "Bao nhiêu năm nay cậu đều biết là tôi đã hối hận—"

"Tôi không nói cái đó," Clark nói. "Ý tôi là— Anh hoàn toàn sai về Dick. Em ấy sẽ không bao giờ rời đi. Nếu như anh cho em ấy một cơ hội, có lẽ em ấy sẽ ở lại Gotham mãi mãi."

"Cậu không thể biết được đâu."

"Tôi biết, vì em ấy từng nói với tôi như vậy," Clark nói. "Anh có biết được em ấy đã khóc vì anh bao nhiêu đêm rồi không? Và đó mới chỉ là những đêm mà tôi biết thôi."

Bruce cau mày. "Tại sao cậu ấy lại..."

"Tôi không nghĩ anh nhận thức được em ấy yêu anh nhiều đến nhường nào," Clark nói, nhẹ nhàng nhất có thể. "Hay em ấy tuyệt vọng muốn biết anh yêu em ấy nhiều ra sao. Nếu anh không thể cho em ấy điều đó, thì tốt nhất là anh nên để em ấy ra đi."

"Không," Bruce vội nói. "Tôi muốn hàn gắn lại mọi chuyện giữa chúng ta, chỉ là—tôi không biết phải làm thế nào." Anh quay sang Clark. "Anh hiểu cậu ấy, có lẽ là cả hơn tôi ở thời điểm hiện tại. Anh có thể giúp tôi được không?"

"Tất nhiên rồi," Clark nói. "Anh muốn biết những gì?"

——————

"Clark," Dick nói khi Clark nhấc máy, đó đã là chuyện của vài tháng sau. Đây không phải là đường dây khẩn cấp, nên Clark không thực sự lo lắng về bản chất cuộc gọi—nhưng anh lo lắng tại sao Dick lại có vẻ mệt mỏi như vậy. "Dạo này anh có kể chuyện về em cho Bruce không?"

Dick không có vẻ tức giận, ít nhất là vậy, nhưng giọng điệu đó cho thấy cậu đang không có tâm trạng tốt. Clark nhăn mặt. "Anh ta đã làm gì?"

"Làm ngập phòng tập của em bằng hoa linh lan, đấy là cái thứ nhất," Dick nói. Giọng cậu bị lẫn trong những tiếng ồn ào của đường phố đằng sau, có vẻ như cậu đang đi bộ. "Em thậm chí còn không biết là có thể mua được nhiều như vậy. Sau đó, anh ấy cử một anh chàng đến giúp cải tạo phòng tập, mà— Được rồi, có thể nó là cần thiết, và khách hàng của em rất vui về điều đó, vậy nên em vô cùng cảm kích— Nhưng rồi sau đó anh ấy đã cố mua cho em một chiếc ô tô. Ý là, em thích ô tô thật, nhưng việc lái một con xe hơi ở Blud là không thực tế và anh ấy biết điều đó."

"Ừ thì, anh ta đã mua cho Justice League một chiếc vệ tinh," Clark nói lí. "Và em nên thấy đống đồ dùng cho trẻ sơ sinh mà anh ta đã gửi khi Jon chào đời. Anh không nghĩ bọn anh đã phải mua thêm một thứ gì cả. Đó chỉ là cách anh ta thể hiện sự quan tâm thôi."

"Chuyện còn tệ hơn nữa," Dick u ám nói.

"À."

"Bọn em đang ăn tối với mọi người khi cuối cùng cũng gạ được Jason trở về, và em ấy chỉ nói mấy điều linh tinh với em và Bruce tự nhiên quay ra mắng em ấy! Trước mặt tất cả mọi người!"

Nghe có vẻ bình thường với Clark. "Jason đã nói gì?"

"Cũng chẳng có gì lạ cả," Dick nói, theo kiểu hơi bực bội mà cậu thường thể hiện khi ai đó quá tập trung vào tiểu tiết. "Bruce đã chấn chỉnh lại em ấy vì đã gọi em là Dickhead, nhưng thỉnh thoảng em ấy vẫn gọi thế mà."

Clark cau mày. "Thật sự thì, nó nghe không được tốt tính lắm."

"Thì là Jason mà," Dick nói, như thể vậy là đủ để giải thích. "Em ấy nghĩ là nó hài hước, chắc vậy. Em cũng chẳng để ý lắm. Và cũng chẳng ai để ý cả, cho đến khi Bruce đột nhiên cáu lên."

"Ồ, có lẽ họ nên như vậy."

"Chúa ơi, Clark," Dick nói, giờ đây đã hoàn toàn tức giận. "Em đã hai mươi sáu tuổi rồi, được chứ? Một người đàn ông hoàn toàn trưởng thành. Ba mấy cái biệt danh không gây hại gì cho em hết, và kể cả nếu có như vậy thì em cũng có thể tự giải quyết được. Em chỉ muốn biết tại sao Bruce đột nhiên lại muốn trở thành kỵ sĩ bóng đêm trong bộ đồ hình dơi của em đến mức anh ấy sẵn sàng làm phật lòng những người khác vì điều đó. Cũng chẳng phải là chúng em không hoà thuận kể từ khi anh ấy trở về."

Clark vẫn không nghĩ rằng việc bảo vệ Dick khỏi lời xúc phạm là hành vi đặc biệt vô lý—Đâu phải là Dick sẽ bận tâm làm điều đó, bất kể sự xúc phạm đó có nặng nề đến đâu, vì vậy nên có ai đó—nhưng anh biết đó không phải là một cuộc tranh luận mà mình có thể thắng.

"Anh ta không nói chuyện với em à?" Clark nói. "Anh ta đã nói với anh rằng anh ta sẽ làm vậy."

"Bruce và nói chuyện ở trong cùng một câu á?" Dick hoài nghi.

"Không thể nào đúng không, anh biết mà, nhưng anh ta có vẻ chân thành," Clark nói. "Dù sao thì đó cũng là cuộc trò chuyện mà em nên có với anh ta."

Dick thở dốc. "Được thôi." Cậu dừng lại một giây, rồi nói tiếp, "Anh ấy không— Anh sẽ nói em nghe nếu đó là điều gì đó tệ, đúng không?"

"Không tệ chút nào," Clark đáp nhanh. "Tốt là đằng khác, Dick ạ, anh hứa đấy. Anh chỉ nghĩ rằng em nên nghe điều đó từ anh ta, chứ không phải anh."

"Được thôi," Dick nói, giọng nhẹ nhõm hẳn. "Cảm ơn nhé, Clark. Em chỉ— Đợi em chút."

Nghe như thể Dick đã hạ điện thoại xuống để nói chuyện với một ai khác khi cậu nói, "Tôi không nghĩ là có ai đó lại thèm bận tâm đến việc cải tạo mấy căn hộ cũ này. Chính xác thì các anh đang làm cái gì vậy? Chủ sở hữu mới nào? Tôi xin lỗi, anh vừa nói Wayne à?" Cậu lại nhấc điện thoại lên và nói, với vẻ rạng rỡ tương đối nguy hiểm, "Em phải đi đây."

Cuộc gọi kết thúc và Clark thầm chúc Bruce may mắn sống sót qua cơn bão sắp tới.

Anh ta sẽ cần nó.

xix.

Cảm giác như thể đã qua một kiếp người, Clark mới lại có cơ hội được làm việc với Nightwing.

Dick, ừ—cậu đã thay thế Batman ở cả Gotham và Justice League, vậy nên Clark đã hợp tác với cậu khá thường xuyên—nhưng với Nightwing thì không. Dick luôn từ chối lời mời gia nhập League của họ, tuyên bố rằng cậu thích ở gần mặt đất hơn, cho nên những lần duy nhất hai người thực sự hợp tác là khi họ cần gọi Titans đến để hỗ trợ.

Lần này họ đã triệu tập tất cả mọi người: Titans, Teen Titans và bất kỳ anh hùng nào khác sẵn lòng giúp đỡ—một cuộc xâm lược trên quy mô toàn cầu của người ngoài hành tinh cần tối đa nhân lực để đối phó.

Và mặc dù Clark sẽ không bao giờ nói rằng anh biết ơn vì cuộc xâm lược của người ngoài hành tinh, nhưng anh vẫn trân trọng cơ hội được chứng kiến Nightwing hành động một lần nữa. Cậu vút bay thật tự do, không bị đè nặng bởi chiếc áo choàng và mũ trùm đầu—theo cách mà cậu được sinh ra để sống. Và theo cách cậu phối hợp với Batman—

Phải nói không ngoa rằng nó khiến mọi người phải dừng lại và chăm chú ngắm nhìn.

Dick đã là một người lãnh đạo trên chiến trường kể từ khi lên mười ba. Và vai trò đó cũng kèm theo những trách nhiệm nhất định—cậu vừa phải dành nhiều thời gian tập trung vào mục tiêu của riêng mình cũng như vừa phải giám sát và chỉ đạo những người khác. Đó là lý do tại sao Bruce đã rất miễn cưỡng trong việc ủng hộ các hoạt động của Teen Titans từ rất lâu về trước; với tư cách là một thủ lĩnh, anh ta biết vai trò này có thể nguy hiểm đến mức nào—và mệt mỏi đến nhường nào.

Clark không nghĩ rằng Dick thực sự muốn trở thành một người lãnh đạo, nhưng cậu chắc chắn là một trong những anh hùng được tin tưởng nhất trên toàn địa cầu, cũng như là một trong những người có nhiều kinh nghiệm nhất, vậy nên cậu luôn là sự lựa chọn hàng đầu để gánh vác sức nặng.

Đã lâu lắm rồi Dick mới có thể buông bỏ mọi thứ—có thể hoạt động theo cách mà cậu và Batman hành động cùng nhau, nối tiếp che chắn điểm mù của đối phương và thực hiện các động tác phối hợp phức tạp một cách nhịp nhàng mà hầu như không cần giao tiếp, tin tưởng rằng người kia sẽ ở đúng nơi họ cần vào đúng thời điểm. Đó là mức độ tin tưởng mà Dick không cho phép mình có với bất kỳ ai khác ngoài Bruce, đơn giản bởi vì cậu cảm thấy quá có trách nhiệm với những người khác. Và Bruce... ừm, anh ta không tin tưởng con người nói chung—và ngay cả trong số những người mà anh tin tưởng, Dick vẫn luôn ở một đẳng cấp riêng.

Dynamic Duo một lần nữa tái xuất, thậm chí còn năng động hơn trước—và có lẽ đó cũng là cách mà họ được định sẵn để trở thành.

Clark đi tìm hai người sau khi chiến trận đã ngã ngũ. Họ đã thành công mà không có thương vong, mặc dù không phải là không bị thương, và Dick đã được chuyển đến khoa y tế của Watchtower để điều trị chiếc chân gãy. Cậu đang ngồi trên giường khi Clark vào phòng, Bruce ngồi trên chiếc ghế bên cạnh cậu—mặc dù ngồi có vẻ không phải là từ chính xác để miêu tả. Bruce đang gục xuống, ngủ say với mái đầu gối trên đùi Dick và tay Dick thả trên vai anh.

Dick mỉm cười khi nhìn thấy Clark ở cửa và vẫy tay ra hiệu cho anh vào mà không chạm vào Bruce.

Clark bay là đà vào gần hơn. "Anh có thể quay lại sau", anh gần như thì thầm.

Dick lắc đầu. "Anh ấy đã thức liền ba ngày rồi," cậu nói khẽ. "Anh ấy sẽ gục trong một khoảng thời gian. Những người khác thế nào rồi?"

"Ổn," Clark nói. "Một vài người bị gãy xương, nhưng không có gì nghiêm trọng. Hầu hết mọi người đều đang trên đường về nhà."

"Tốt lắm," Dick lẩm bẩm, tay vô thức vuốt ve lưng Bruce. "Thành thật mà nói, đáng lẽ ra em cũng có thể đi về, nhưng... Ờ thì, lý do duy nhất khiến anh ấy ngủ lúc này là vì anh ấy muốn ở lại và đảm bảo rằng em ổn," Dick nói, mỉm cười chua chát. "Nếu không, em cá là anh ấy đã về lại Hang rồi."

Clark cười toe toét. "Anh chắc rằng chúng ta có thể nghĩ ra lý do để giữ em lại qua đêm để tiện theo dõi."

Nụ cười của Dick trở nên tinh ranh. "Em biết là có lý do để anh là siêu anh hùng yêu thích của em mà."

Clark liếc mắt xuống Bruce rồi lại nhìn. "Hai người ổn chứ?"

"Ừ." Dick quay sang Bruce, nụ cười của cậu nhạt dần, nhưng không tan đi—giống như bóng đèn chuyển hình thành một ngọn nến lấp lánh đầy thân mật. "Ừ, em nghĩ là vậy."

"Anh rất mừng cho em," Clark nói một cách chân thành. "Cho cả hai người."

"Cảm ơn anh," Dick nhẹ nhàng nói. "Anh ấy nói với em rằng anh đã giúp anh ấy hiểu. Nếu không có anh chắc bọn em sẽ vẫn tiếp tục nói chuyện quanh co với nhau suốt một hay hai thập kỷ nữa mất."

"Anh không nghĩ là bất cứ ai trong chúng ta có thể chịu nổi nó," Clark nói nửa đùa nửa thật, và Dick khẽ cười đáp lại.

Bruce thở nhẹ một tiếng và hơi dịch chuyển, nhưng không tỉnh dậy.

Clark hạ giọng. "Anh nên để hai người nghỉ ngơi một chút. Thế lúc về lại Bludhaven em có cần giúp gì không?"

"Thực ra thì em sẽ ở lại trang viên một thời gian," Dick nói, và điều đó thực sự chứng minh mối quan hệ giữa cậu và Bruce đã tiến triển đến mức nào, khi điều mà cả hai đều coi là không tưởng cách đây một năm giờ đây lại có vẻ bình thường đến lạ.

"Vậy anh sẽ đến thăm em sau", Clark hứa.

"Hẹn sớm gặp lại," Dick nói. "Và cảm ơn anh lần nữa. Vì mọi thứ."

Clark lặng lẽ đi ra ngoài như lúc anh đến. Khi quay lại để đóng cửa, anh thấy tay Dick rời khỏi vai Bruce và nhẹ nhàng chạm lên tóc người kia, nụ cười dưới ánh nến vẫn còn vương trên khuôn mặt cậu.

Cánh cửa đóng lại, và anh tự hỏi.

xx.

"Anh ngạc nhiên lắm đấy," Clark nói, nhìn ngôi nhà đá nâu trước mặt. "Anh còn tưởng rằng em sẽ không bao giờ trở về Gotham nữa."

"Đôi khi gần nhà vẫn tốt hơn mà," Dick nói, như thể Bludhaven không ở ngay bên kia cầu. Cậu bê một chiếc thùng từ trong xe ra và đưa cho Clark. "Cảm ơn anh vì đã ghé qua phụ một tay nhé."

"Tất nhiên rồi," Clark nói, nhìn Dick lấy ra một chiếc thùng khác từ cốp xe. Cậu trông thật nhẹ nhõm, kể cả khi bị đè nặng bởi năm mươi pound đồ đạc trong thùng các tông. "Em biết đấy, Jon luôn muốn có một cái cớ để đến chơi với Damian."

Dick cười toe toét và đóng cốp xe bằng chân trước khi dẫn đường trở lại nhà. "Đừng để Dami nghe thấy anh bảo đấy là chơi . Đó là một bài tập rất quan trọng trong việc xây dựng đội nhóm và trực giác kỹ thuật."

"Trực giác kỹ thuật?" Clark lặp lại. Tất cả đang quy về một mối. "Bọn chúng đang đóng đồ nội thất mà không cần xem hướng dẫn, phải không?"

"Cháy khét," Dick nói. "Và chúng nó đang đua với nhau. Batgirls vs Super Sons vs... bất cứ thứ gì Tim và Jason tự gọi bọn nó. Reds à?"

"Anh đoán chúng là đội yếu thế nhất."

"Jason đóng đồ nội thất nhưng em ấy có hiềm khích cá nhân với flatpack," Dick nói. "Và Tim đã đọc hướng dẫn lắp ráp mọi thứ tại IKEA một lần cho một vụ án—đừng hỏi gì cả—nên thực sự mọi thứ đều là có thể. Đợi đã, Alfred, cháu đã nói là để cháu giúp mà! Để xuống đi! Xin lỗi nhé, Clark, em sẽ quay lại ngay. Giờ anh có thể ném đồ vào phòng khách. Cảm ơn anh nhiều!"

Dick chạy vụt xuống hành lang, và Clark dành một chút thời gian chỉ để cảm thấy hân hoan rằng, lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài thật dài, Dick cuối cùng cũng có thể lướt bay mà không bị gánh nặng của thế giới đè lên vai. Suốt những năm tháng ấy, cảm tưởng như cuộc sống là một sức nặng vật lý luôn trói chặt cậu xuống mặt đất. Cậu sinh ra là để bước đi như thế này—vui vẻ, với bước nhảy tung bay trong từng bước chân, như thể cậu có thể duyên dáng bay qua phòng bất cứ lúc nào. Clark vui mừng khi lại được chứng kiến điều đó.

Anh để thêm chiếc thùng mà Dick đã vứt xuống vào chồng đồ của mình, rồi đi theo tiếng nói đến phòng khách. Căn phòng vẫn hoàn toàn trống không, rất hữu ích cho cuộc thi đóng đồ nội thất đang diễn ra. Chăn được trải trên mặt đất để bảo vệ sàn nhà, và ván gỗ cũng như túi đồ kim khí được vứt rải rác khắp nơi. Clark rất hy vọng bọn họ đều nhớ được cái nào thuộc về bộ nào, nếu không thì Dick có thể sẽ không có bất kỳ món đồ nội thất nào khi cuộc thi kết thúc.

"Chào bố!" Jon nói, vẫy một miếng gỗ phẳng, rộng về phía anh. "Nhìn nè, bọn con đang dựng một cái giá sách!"

"Cho đến hiện tại thì trông có vẻ ổn," Clark nói, mỉm cười khi quan sát công việc của các đội. "Không phải sẽ tiện hơn nếu lắp ráp những thứ này trong đúng căn phòng mà chúng thuộc về sao?"

Cassandra và Stephanie có vẻ như đang đóng một chiếc bàn có ngăn kéo trông phù hợp hơn với phòng làm việc, còn Jason và Tim có vẻ như đang đóng toàn bộ khung giường.

"Điều tối quan trọng là bọn tôi cần phải để ý những đội khác, phòng trường hợp có gian lận", Damian nói. "Chỗ đồ đạc này sau đó bọn tôi có thể dễ dàng di chuyển đi được."

"Chú hiểu rồi," Clark nói. Anh nghi ngờ về việc chiếc giường cỡ lớn đó có thể chui vừa qua khung cửa, nhưng đó không phải là vấn đề của anh. "Vậy cháu có biết giá sách của các cháu sẽ được để ở đâu không?"

"Nó là một bộ hai cái!" Jon nói. Cậu bé chỉ vào một bức tường trong phòng khách. "Chúng sẽ ở thẳng dưới đó, quanh chiếc TV."

Damian khịt mũi. "Tôi đã nói với Richard rằng bọn tôi có thể xử lý khung giường, Nhưng thay vào đó anh ấy lại giao cho những tên đần đó." Cậu trừng mắt nhìn Tim và Jason ở phía bên kia phòng. "Thật tệ hại."

"Mày vừa gọi tao là gì cơ?" Jason quát.

"Chúng ta có thể tập trung vào được không?" Tim nói, vẫy tay để thu hút chú ý của Jason. "Vì không đời nào chúng ta lại thua Batgirls—mà nhân tiện thì họ đang gian lận. Mấy người không thể có ba người trong một đội được!"

"Vấn đề kỹ năng." Damian nói, và Jason gầm gừ với thằng nhóc.

"Barbara đã đến đâu," Cassandra chỉ ra.

Tim nhìn cô chằm chằm. "Chị ấy sẽ đến."

"Cứ khùng lên đi, Boy Wonders!" Stephanie cười khúc khích khi đập búa xuống hai miếng gỗ mà Cassandra đang giữ.

"Cảnh cáo lần cuối," Jason nói, "đấy không phải là tên đội của bọn tao!"

"Thế tên đội của các anh gì?" Cassandra nói.

"Jason và Tim," Jason dõng dạc tuyên bố.

"Tôi khá thích Red Robins," Tim nói. "Anh biết đấy, vì giờ chúng ta đều có màu đỏ trong tên, nhưng chúng ta từng là Robin."

"Đừng nghĩ tao sẽ không giết chết mày chỉ vì chúng ta đang ở trong nhà Dickie."

"Mà biết sao không," Steph nói, "tại sao chúng ta lại được gọi là Robin nhỉ? Ý tui là," cô tiếp lời trước biểu cảm không tin tưởng của bộ đôi trước câu hỏi, "tại sao các anh không phải là, kiểu, Batboys hay gì đó?"

Jason và Tim quay sang nhìn nhau, nhìn rồi lại nhìn.

"Thật không thể tin được," Damian lầm bầm, quá nhỏ để không ai nghe thấy ngoại trừ Clark và Jon.

"Thật sự?" Jason chế giễu. "Mày mà không biết á?"

"Ủa xin lỗi?" Tim nói. "Anh là người đến chỉ sau anh ấy! Đáng lẽ ra anh phải biết chứ?"

"Mắc gì anh ta phải kể cho tao?" Jason nói. "Mày mới là người được anh ta quý nhất mà!"

"Ý anh là sao? Anh ấy đã rất quý anh! Anh ấy yêu anh!"

Jason khịt mũi. "Hẳn rồi, ý là, anh ta đã khá tốt với tao, nhưng anh ta chưa bao giờ vượt qua được sự thật rằng Bruce cho tao làm Robin. Như thể anh ta có quyền lên tiếng vậy. Anh ta là người đã bỏ đi mà."

"Đó là điều cậu thật sự nghĩ sao?" Clark nói, vẻ không tin. Anh không định ngắt lời, dù cho cuộc trò chuyện hoàn toàn làm anh bối rối, nhưng—thật sao?

Jason quay lại nhìn anh, lông mày nhíu lại.

"Clark ," Dick xen vào trước khi bất kỳ ai khác kịp nói gì. Cậu đang đứng ở lối vào với nụ cười tươi tắn, và Clark nhận ra rằng cậu đã lắng nghe cuộc trò chuyện suốt từ đầu—cậu chỉ không cảm thấy mình cần phải xen vào. "Em cứ tìm xem anh đang ở đâu. Anh giúp em mang nốt mấy cái thùng này lên được không?"

Đây rõ ràng là một nỗ lực nhằm kéo Clark đi, nhưng không ai dám vạch trần Dick, và thế là Clark phải đi.

"Em chưa bao giờ kể cho họ à?" Clark khẽ hỏi.

Dick nhún vai và đóng chiếc cửa sau lưng họ lại. "Họ biết hay không thì có quan trọng gì đâu? Cho đến hiện giờ thì tất cả cũng chỉ là lịch sử xưa cũ nằm lại trong quá khứ thôi."

"Nhưng đó là lịch sử của bọn trẻ," Clark nói, đi theo cậu đến xe. "Tưởng tượng nếu em lấy tên Nightwing mà không biết về câu chuyện của anh ta hay hiểu mọi thứ anh ta đã trải qua. Nó không phải chỉ là một cái tên và một bộ trang phục mà còn hơn thế nữa— nó là một thông điệp. Một di sản."

"Và chúng đã biết mọi thứ mà chúng cần biết," Dick nói. "Tất thảy những điều khác đều là câu chuyện của Dick Grayson, không phải của Robin."

"Robin Dick Grayson," Clark nói. "Nó không chỉ là một cái tên; đó là tên của em. Được mẹ em đặt cho em. Và em chưa bao giờ có ý định để nó lại. Đôi khi anh cảm giác như thể chỉ còn hai chúng ta là vẫn còn nhớ điều đó."

"Như thế này sẽ dễ dàng hơn." Dick đưa cho Clark một chiếc thùng khác từ cốp xe. "Thôi nào, còn nhiều thứ khác trong chiếc Bentley nữa, sau khi chúng ta giải quyết xong đống này."

Clark thở dài, hiểu rằng đây là kết thúc của cuộc trò chuyện. Dick tuy nhẹ nhàng hơn, nhưng cậu cũng cứng đầu cứng cổ như Bruce vậy, và khi cậu không muốn tiếp tục nói về một chủ đề nào đó, cậu sẽ không nói nữa.

Họ trò chuyện bâng quơ trong khi di chuyển các thùng các tông, và sau đó Dick đánh lạc hướng anh bằng cách treo những bức tranh lên tường ở hành lang. Vào một lúc nào đó, cánh cửa mở ra sau lưng họ.

"Hai người đây rồi!" Dick chào Bruce và Barbara Gordon bằng một cái ôm và nụ hôn lên má mỗi người, sau đó cậu dẫn Barbara vào phòng khách để tham gia cuộc thi.

"Rất vui được gặp cậu," Bruce chào và bắt tay Clark.

"Tôi cũng vậy," Clark nói. "Anh trông ổn đấy."

Bruce mặc một chiếc áo hoodie đen bên ngoài áo phông xám và quần nỉ xám sẫm mà Clark khá chắc phải tốn ít nhất một trăm đô la một chiếc, tư thế anh không còn căng lên cảnh giác, và những nếp nhăn trên lông mày mà Clark từng nghĩ là bẩm sinh đã dịu đi thành thứ gì đó dịu dàng hơn. Những nếp nhăn quanh khóe mắt Bruce co lại khi anh nở nụ cười yếu ớt.

Đã lâu rồi Clark không thấy anh thoải mái như vậy.

"Cuộc sống gia đình ổn áp với anh chứ?" Clark hỏi.

"Tôi đã quên mất cảm giác đó là như thế nào," Bruce thú nhận. "Được bao quanh bởi quá nhiều... sự sống."

Đó là một câu nói gần như vô nghĩa, nhưng Clark hiểu. Lần cuối cùng anh thấy Bruce thoải mái như thế này là hàng thập kỷ trước, khi Dick mang ánh sáng trở lại trang viên Wayne—và cuộc sống của Bruce. Khi Dick rời đi, ánh sáng cũng theo cậu mà đi, và Bruce đã phải mò mẫm trong bóng tối kể từ đó.

Cho đến hiện tại.

"Tôi mừng cho anh," Clark nói.

Bruce mỉm cười và vỗ vai anh cảm ơn. "Lần này không định thuyết giảng à?"

"Tôi nghĩ là anh đã có đủ rồi", Clark nói, khi tiếng đổ vỡ từ phòng khách báo hiệu hàng loạt những lời buộc tội gay gắt khác. "Thành thật mà nói, tôi không biết anh đã xoay xở thế nào nữa."

"Không thể làm được nếu không có rất nhiều sự giúp đỡ," Bruce chua chát nói.

"Ít nhất thì cuối cùng anh cũng đã học được cách chấp nhận nó."

Như thể được báo trước, Dick đi xuống hành lang với nụ cười rạng rỡ. Những giọng nói từ phòng khách đều im bặt một cách rõ ràng. "Này Clark, anh có phiền không nếu em lấy trộm B khỏi anh một phút? Anh ấy đã hứa sẽ giúp em đo đạc rèm cửa."

"Của em cả đấy," Clark nói, và nhìn Dick vui vẻ nắm lấy cổ tay Bruce, kéo anh vào phòng và đóng cửa lại.

Anh quay lại công việc trưng bày bộ sưu tập tranh khổng lồ của Dick. Clark đã xong một bức tường và đang xem xét sắp xếp cho bức tường còn lại thì bị một nhóm những đứa con thứ nhà Bat bao vây—Jason, Tim và Stephanie.

"Muốn kể cho chúng tôi nghe chuyện đó là sao không?" Jason nói.

Clark cẩn thận căn chỉnh khung ảnh với mắt laser và vẽ một chấm trên tường. "Dick sẽ cho mấy đứa biết khi em ấy sẵn sàng."

"Nhưng mà anh ấy chẳng bao giờ kể cho bọn tôi cái gì cả", Tim nói. "Trừ khi anh ấy nghĩ rằng bọn tôi cần biết."

"Đó là cuộc sống của em ấy", Clark nói nhẹ nhàng. "Chú có thể không đồng ý với quyết định của Dick, nhưng cuối cùng thì việc chia sẻ với ai là quyền quyết định của em ấy."

Stephanie nheo mắt nhìn anh. "Hai người, giống như... là bạn thật sự thân, đúng không? Kiểu như, không phải chỉ là bạn bè như cách Dick làm bạn với mọi người í?"

"Bọn chú đã là bạn từ lâu rồi," Clark nói. "Chú quen em ấy gần bằng thời gian chú quen Bruce."

"Huh," Stephanie nói.

"Nghe này," Jason nói. "Tôi hỏi không chỉ vì tò mò. Tôi chỉ không muốn tức giận với anh ta vì những lý do giả dối."

"Và anh ấy thực sự không nói gì về khoảng thời gian đấy," Tim nói. "Tất cả những gì tôi biết là mọi Titans ở đó đều có một thời ghét Bruce—thực sự rất ghét Bruce."

Clark nghĩ có lẽ Dick đã đúng khi cho rằng không cần phải tiết lộ mọi thứ với mọi người—chia sẻ lịch sử là một chuyện, nhưng việc phơi bày những bất hoà cũ với thế hệ trẻ thực sự chẳng đem lại giá trị gì, đặc biệt là khi bản thân Dick và Bruce đã bước tiếp từ lâu.

Họ là trụ cột của gia đình, và cuối cùng cũng có thể thật sự gắn bó với nhau lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài. Chi tiết về những nốt thăng trầm của thời kỳ Dick làm Robin được giấu sâu bên trong chiếc hộp Pandora ấy đe dọa đến sự hoà hảo và ổn định mà họ mới tìm được; Clark hiểu tại sao Dick rất miễn cưỡng mở nắp hộp trừ khi cậu thực sự cần phải làm thế.

"Nếu các cháu muốn biết, các cháu cần phải hỏi em ấy, hoặc Bruce," Clark nói. "Và nếu họ không muốn nói về điều đó, thì họ có lý do của họ."

"Nhưng-"

"Ồ, ồ, chúng ta có gì ở đây nào", Dick nói, và tất cả những Bats khác hét lên và quay lại để thấy cậu đang dựa mình vào tường. Theo sau cậu, Bruce đang nhàn nhã bước xuống hành lang, chiếc hoodie đã biến mất.

"Anh biết Supes là người của công chúng," Dick nói, "nhưng làm ơn đấy, bây giờ không phải lúc ký tặng đâu. Anh ấy đang bận làm cu li cho anh rồi."

"Yeah, Dick," Stephanie nói. "Đừng có chiếm dụng Superman nữa."

Dick nhướn mày nhìn cô. "Còn em ở đây chỉ nhằm đánh lạc hướng hai tên này để Babs và Cass có thể hoàn thành cái bàn thôi."

Stephanie nháy mắt và giơ hai ngón tay hình chữ V tượng trưng cho chiến thắng. "Lộ tẩy rùi!"

Jason gầm gừ. "Sao mày—"

Stephanie cười khúc khích và chạy nhanh vào phòng khách, Jason và Tim chạy theo sát nút cô, mặc dù Tim vẫn liếc nhanh về họ khi chạy đi.

Dick thở dài. "Xin lỗi vì bọn trẻ. Đáng lẽ ra em phải đoán được là bọn chúng sẽ không bỏ qua chuyện này."

"Bỏ qua chuyện gì cơ?" Bruce hỏi.

Clark và Dick liếc nhìn nhau.

"Em sẽ kể anh nghe sau," Dick nói, vỗ nhẹ vào cánh tay Bruce để trấn an. "Không có gì nghiêm trọng đâu."

"Hrm." Bruce cau mày, nhưng ngay cả biểu cảm đó dường như cũng không có sức nặng như thường lệ.

"Sao chúng ta không vào xem cuộc thi như nào rồi nhỉ?" Dick nói, tay vẫn đặt trên vai Bruce. "Anh nữa, Clark. Em đoán là chúng ta sắp có người chiến thắng rồi. Ngoài ra, em cần xem liệu em có thực sự có một chiếc giường đàng hoàng để ngủ đêm nay không hay em cần phải đi tìm một chiếc giường khác."

"Nếu muốn có giường, đáng lẽ em cân nhắc giao nó cho bất kỳ đội nào khác." Bruce nói.

Dick lè lưỡi quở trách, bàn tay đang đặt trên cánh tay Bruce chuyển sang đấm nhẹ anh. "Trong ngôi nhà này, chúng em tin vào việc đặt kỳ vọng cao ở đồng đội và giữ hy vọng rằng phép màu có thể xảy ra." Cậu quay sang Clark và nháy mắt nói, "Tất cả đội hình đều đang ngày càng bed-er (*)."

(*): bed-er = better + bed. Đang chơi thi lắp nội thất nên Dick chơi chữ =))

Bruce đảo mắt một cách tươi vui đến không ngờ, anh dường như định nói gì đó, nhưng thay vào đó lại thở dài trước khi bước về phía phòng khách, bỏ họ lại phía sau.

Dick cười toe toét và hét lớn, "Em hi-chair-ious (*) mà!" vào lưng Bruce, và Clark thấy Bruce thực sự đang đưa tay lên che mặt—dù cho bản thân anh cũng đang mỉm cười.

(*): hi-chair-ious = hilarious + chair. Chơi chữ +1

"Em và Bruce," Clark nói.

Dick nhướn mày tỏ vẻ nghi ngờ.

Clark liếc nhìn cánh cửa nơi Bruce đã biến mất, rồi quay lại nhìn Dick. "Cách đây rất lâu, em từng nói với anh rằng Gotham không phải là nhà của em."

Dick mỉm cười. "Em đã nói vậy."

"Dù có là gì đi chăng nữa," Clark nói, "anh cũng rất mừng vì em đã tìm lại được nó."

Nụ cười của Dick nở rộng hơn. "Cảm ơn anh," cậu nhẹ nhàng nói. "Vì tất cả."

Họ trở lại phòng khách, nơi cuộc cạnh tranh dường như trở nên gay gắt hơn khi bọn trẻ đang được Bruce theo dõi.

Theo tín hiệu của Barbara, Cassandra và Damian phát động một cuộc tấn công phá hoại phối hợp, khiến những thanh gỗ được sắp xếp cẩn thận của Tim và Jason lệch đi. Tim gào lên phẫn nộ, Jason thề sẽ trả thù, Jon cùng Stephanie phá lên cười khùng, và Dick thì thầm điều gì đó với Bruce khiến anh phải giấu tiếng cười khẽ sau nắm đấm.

Robin thứ nhất, thứ hai, thứ ba, thứ tư và giờ là thứ năm. Tất cả bọn chúng đều được trao cơ hội để bay đi, nhưng đến cuối ngày, tất cả đều chọn về đây, về cùng một tổ—trở lại như một phần của cùng một đàn, được gắn kết với nhau bởi cùng một cái tên.

Như cách chúng vốn nên như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro