#no56 - [Chuyến tàu của hai kẻ xa lạ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[Chuyến tàu của hai kẻ xa lạ]

Trên chuyến tàu đến Yokahama đi thăm con gái, tôi đã gặp một người đàn ông kì lạ.

Mái tóc đầu nấm cắt lộn xộn, khuôn mặt mang theo mệt mỏi của tuổi già, khoác lên mình bộ tây trang màu trắng, nhìn có vẻ cũ nhưng lại rất phẳng phiu, có vẻ như bộ quần áo này được chủ nhân bảo quản rất tốt. Người đó tay cầm một mảnh báo bị cắt xuống, trên báo có vòng tròn đen khoanh lại khuôn mặt một thiếu niên tóc trắng.

Khuôn mặt nghiêm túc kia dịu lại, ngón tay nhẹ nhàng sờ vào thiếu niên trong tranh, giống như một người cha từ ái ngắm nhìn đứa con trai của mình.

"Đây là con trai anh sao?"

Tôi không nén được tính tò mò, lập tức hỏi. Có vẻ như câu hỏi của tôi quá đột ngột, anh ta giật mình suýt tí vò mảnh báo lại, quay ngoắt qua kinh ngạc nhìn tôi.

Tôi ngại ngùng che miệng, bình thường ở nhà con trai tôi cũng thường bảo tính tình của tôi quá tự nhiên, yêu cầu tôi sửa lại. Hôm qua tôi còn hùng hồn bảo rằng sẽ sửa, nào ngờ lại quên mất.

"Thật xin lỗi, tôi chỉ là... Ừm, trong nhà tôi cũng có một đứa con trai, cho nên hơi tò mò mà thôi."

Tôi nói, sợ đối phương không tin, còn lục túi xách lấy ra tấm hình của con trai mà tôi vẫn mang theo.

Người đàn ông đó dường như cũng nhận ra phản ứng của mình quá lớn, vẫy tay đáp: "Không có gì." Sau đó đối phương nhìn ảnh con trai tôi, gật đầu khen: "Con trai chị rất đáng yêu."

Không có người mẹ nào không thích nghe người khác khen con mình cả, tôi vui vẻ bật cười, rồi lại chỉ vào mảnh báo mà đối phương đang cầm, hỏi lại: "Đây là con trai anh sao?"

Giống như một phép màu nào đó, khuôn mặt mệt mỏi nhuốm màu năm tháng của đối phương rực rỡ hẳn lên, mang theo sự mềm mại cùng áy náy nào đó mà tôi không hiểu hết được.

"Vâng." Người kia nói. "Đứa bé này là ... con trai tôi."

"Vậy là anh cũng đến Yokohama để thăm con trai sao?"

Trên mảnh báo của đối phương có mấy chữ lớn Nhật báo Yokohama, dường như đang nói đến một vụ nổ nào đó gần đây.

Người đàn ông kia sờ thiếu niên trong hình, gật đầu: "Tôi hôm nay muốn đi thăm nó." Rồi bỗng nhiên, đôi mắt đó buồn đến kì lạ. Người đàn ông lẩm bẩm nói nhỏ, dường như muốn tâm sự một câu chuyện nào đó mà mình cất giữ trong lòng với người xa lạ.

Anh ấy nói: "Lần này tôi đến để khen nó, nhưng mà... tôi sợ nó sẽ không muốn nghe lời khen từ kẻ ác độc này."

Ác độc?

Tôi nhìn người trước mặt, cảm thấy dùng từ ngữ này gắn lên đối phương có vẻ sai lầm. Một người cha với ánh mắt từ ái tràn ngập tình yêu như vậy không có lí do nào lại phải mang theo cái mác 'ác độc' trên người cả.

"Vì sao anh lại tự nhận mình là kẻ ác độc?" Tôi hỏi.

"Bởi vì tôi có tội."

Người đàn ông nói với giọng chắc nịt đầy thương cảm, vén màu câu chuyện đau thương mà tôi không thể nào tưởng tượng được.

Một nhà cô nhi viện, một người viện trưởng độc ác, một đứa trẻ đáng thương luôn bị vùi dập, cuối cùng nhận kết cục bị đá khỏi chốn nương thân, lưu lạc bên ngoài.

Tôi không hiểu vì sao đứa bé đó lại phải nhận lấy những bất công như vậy, cũng không hiểu vì sao người đàn ông trước mắt lại phải tàn nhẫn với đứa con mà mình yêu thương. Tình yêu trong mắt anh ta không phải sự giả dối làm ra để người đồng tình, câu chuyện anh ta kể cũng không làm bản thân đẹp hơn, vận mệnh của hai người này cũng không để cho người xa lạ như tôi bình phẩm.

Tôi đơn giản chỉ là một người nghe, mà anh ta là một người đọc.

Chúng tôi là hai kẻ xa lạ giao nhau trên chuyến tàu, cùng một điểm đến, cùng một mục đích, và cuối cùng sẽ tách nhau khi con tàu dừng lại.

"... Cho nên tôi có tội." Anh ta kết thúc câu chuyện của mình, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm tôi, sâu thẳm trong đôi mắt kia là sự giằng xé cùng áy náy.

Tôi không thể phán xét điều gì. Anh ta làm đúng hay sai, đứa bé đó đáng thương hay không, đó không phải là chuyện mà người ngoài như tôi có thể nhúng tay vào.

"Vậy anh có hối hận hay không?"

Hối hận vì đã đối xử tệ bạc với đứa bé kia, hối hận vì đuổi đứa bé kia đi, hối hận vì tình thương sai trái của mình.

Khóe môi anh ta cong lên, lắc đầu: "Tôi không hối hận, cho dù có lặp lại lần nữa thì tôi vẫn sẽ chọn cách đó."

Đấy là lựa chọn của người đàn ông trước mặt tôi, sự lựa chọn mang đầy máu tươi cùng gai nhọn.

Tiếng thông báo đến ga của tàu vang lên, đưa chúng tôi đến điểm dừng của giao điểm.

"Vậy chúc anh may mắn."

Tôi đứng dậy, mỉm cười vỗ vai đối phương, kết thúc câu chuyện giữa hai người xa lạ.

Dưới ánh ban mai tuyệt đẹp của thành thị, chúng tôi hòa vào dòng người, lần nữa bước theo hành trình của riêng mình.
"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro