Odazai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Odasaku, tôi thích anh."

Dazai Osamu chống tay lên bàn, cười tủm tỉm nhìn người đàn ông tóc đỏ đang nấu cơm trong bếp. Người đó là bạn thân của anh, Oda Sakunosuke, một cựu sát thủ với tính cách ngay thẳng và có vài phần chậm tiêu. Ví dụ như khi hắn nói lời này, anh sẽ cười và nói: "Tôi cũng thích cậu, Dazai."

Lần này quả nhiên cũng thế, Oda nói: "Cậu thật là, lúc nào cũng như vậy nhỉ."

Dazai cười khúc khích.

"Cà ri của cậu đây." Oda đặt phần cơm của hắn lên bàn, đẩy về phía trước, còn bản thân thì ngồi ở vị trí đối diện.

"Oa~" Dazai hít một hơi, khoa trương múa máy chân tay nói: "Thơm thật đó, không hổ là Odasaku!"

Oda bị phản ứng của hắn chọc cười: "Ăn đi."

"Chúc anh ăn ngon miệng!"

Sau khi dùng xong bữa tối, Dazai nằm dài trên ghế sô pha, lười biếng nhìn anh rửa chén bát. Sau đó con mắt của hắn hơi đảo lộn, chắc lại nghĩ ra trò gì đó, bèn vẫy vẫy tay: "Này này Odasaku."

"Gì vậy?"

"Tôi thích anh!"

Oda ngẩn người: "Ừ thì tôi cũng---"

"Không không không." Dazai lắc lư ngón tay, ha ha, đúng là người đàn ông khô khan độc thân hoàng kim: "Không phải thích kiểu đó, là thích, thích cơ!"

Oda Sakunosuke buông bát xuống. Anh không nói gì. Dazai chưa hề phát giác ra mà vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt về cái loại thích mà hắn nói.

"Được rồi." Cuối cùng Oda đứng lại trước mặt của thiếu niên này, lên tiếng ngắt lời: "Dazai, đùa giỡn đến đây thôi."

"...Odasaku?"

"Cậu thích tôi à?" Người đàn ông tóc đỏ cúi người xuống, hơi thở của hai người quấn lấy nhau: "Tôi cũng thích cậu."

Một cái hôn nhợt nhạt rơi xuống, và Oda Sakunosuke tựa hồ cười một chút.

"Cảm ơn vì bữa ăn."

Dazai: ...?

Dazai: Từ từ! Điều này không có trong kịch bản!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro