Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta mạn phép,xin được đổi tên các nhân vật sang tên Hán Việt.

----------------------------------------------------

-Nae???

Một giọt nước trong suốt đọng lại trên gò má ửng hồng dịu dàng chậm rãi lăn tan xuống xương quai xanh tinh xảo,nhẹ nhàng lướt qua cơ bụng sáu múi rồi đi vào lớp quần trong,chạm tới ph...à mà thôi,dừng lại chỗ đó.Động tác vuốt tóc làm những giọt sương tung bay trong gió,tỏa ra làn hào quang mị hoặc,câu hồn đoạt phách chúng sinh,rồi gương mặt ngây thơ vô số tội.A........ta thài.

Khuôn mặt An Hỷ Nghiên muốn đỏ lắm,nhưng không được.Cô không còn sức lực để thể hiện cái gì nữa rồi.

Đáy mắt Mẫn thiếu tối sầm lại,sau khi nhìn thấy Hỷ Nghiên lẫn Biện Bạch Hiền trong tình trạng kia.Có vẻ anh giao sai người cho nhiệm vụ của mình rồi.

Đám người nháo nhào khu ngoại khóa khi thấy Hỷ Nghiên, phản ứng đầu tiên là hoảng sợ rồi tự động đứng gọn ra một bên, im bặt không một tiếng động.Hoảng sợ, không phải chỉ vì cái uy áp chết chóc dữ dội tản ra trên người vị hội trưởng hội kỉ luật trước giờ chẳng kiêng dè một ai, không phải chỉ vì áo trắng hồi sáng lúc này nhuộm một màu đỏ rực lẫn đất cát, vết thương trên cổ và trên vai không ngừng nhỏ máu, hay đằng sau là những con người không thể mạo phạm, mà là họ đã đối xử với Điền Chính Quốc, riêng hôm nay xét về độ cay nghiệt của nó chính là bằng cả năm cộng lại.Họ không ngu ngốc,nhưng chính bản thân lại hùa theo làm tổn hại Chính Quốc – người hiện tại có vị trí trong lòng Hỷ Nghiên không nhỏ. Tất cả im bặt co rúm người, nhìn đôi mắt trong trẻo lạnh ngắt nay đỏ ngầu mà trong lòng cảm thấy vô cùng bất an. Sai rồi, họ sai rồi, đánh lẽ ra họ không nên tự đưa cổ mình đặt dưới lưỡi dao như vậy.

Chính Quốc nhìn sang, thấy được hình bóng quen thuộc mà tươi tỉnh hẳn ra gọi một tiếng "Nghiên Nghiên", nụ cười chưa kịp cất lên đã bị sự lo lắng thay thế. Khuôn mặt tròn tròn đáng yêu lo đến xụ xuống, máu, rất nhiều máu thấm vào áo của người kia, tại sao Hỷ Nghiên lại bị thương nặng đến mức này? Đáy mắt phóng về phía Doãn Kì cao cao tại thượng ngồi ở đối diện, rét lạnh đến mức khiến đôi mắt sắc ngọt kia lóe lên một tia bối rối cùng tò mò hiếm thấy.

Trịnh Hạo Thạc bắt gặp được hành động đó,gương mặt điển trai xuất hiện nụ cười cứng đờ với ánh mắt hứng thú.

Quả không sai,anh thật không nhầm mà.Không ngờ con chuột nhắt đó cũng biết tính kế a,khá hay cho cái chiêu thay đổi.

Thực thú vị...

Hỷ Nghiên hờ hững nhìn vào thiếu niên tóc bạc hà, vẫn là đáy mắt trốn rỗng vô hồn đó, sau đó đột ngột rời tầm mắt, tập tễnh từng bước bước tới chỗ Chính Quốc.Chưa để hắn đi tới đã vội vàng lao thẳng vào lòng hắn. Bàn tay gắt gao ôm chặt lấy tấm lưng gầy, gương mặt sưng đỏ dán chặt vào ngực người kia, mặc kệ sự ngạc nhiên vô độ của người xung quanh, mặc kệ cả nước làm lấm lem gương mặt đã sớm bầm tím, làm từng vết xước trên mặt sưng lên

Chính Quốc bất ngờ mà đơ người giây lát, cuối cùng đưa tay nhẹ nhàng chạm lên tấm lưng run rẩy liên hồi, cẩn trọng trấn an nhịp tim dồn dập cùng hơi thở gấp gáp. Bàn tay cố gắng truyền hơi ấm như làm dịu nỗi đau của người trong lòng.

Hắn cảm nhận được,một chất lỏng ấm áp đang chảy xuống người hắn,cho tới khi nghe thấy tiếng khịt mũi vô cùng nhẹ, cùng bàn tay kia lần nữa ôm chặt lấy hắn,chơi vơi tuyệt vọng lạ thường, tâm Chính Quốc như vỡ ra.

Nước mắt,An Hỷ Nghiên rơi nước mắt.

-Cậu ổn không? Chúng ta đi bệnh viện nha, vết thương của cậu nặng lắm. 

Giọng nói ấm áp ngọt ngào đến lạ thường, Chính Quốc cẩn thận vỗ về người trong lòng đang rối ren hỗn loạn thành một đoàn, mặc kệ những người chứng kiến mắt tròn mắt dẹt không thôi. Bàn tay yếu ớt lại siết chặt thêm một chút,Hỷ Nghiên nấc lên một tiếng, tong giọng run rẩy gượng ép càng khiến hắn lo lắng.

-Tớ ổn mà.

Không đâu,cứu tôi với.

Một chút nữa thôi,rồi tất cả sẽ qua,chỉ cần cho tôi ôm một chút thôi,được không...

-Nhưng...tớ gọi bác sĩ tới cho cậu được không??

-Không..không muốn..không muốn gặp bác sĩ..muốn ngủ...

Giọng người ấy nhỏ dần, nhỏ dần rồi chợt tắt lịm, vòng tay siết chặt lấy Chính Quốc bất chợt buông lỏng, cơ thể An Hỷ Nghiên như con rối đứt dây mà ngã ra sau.Điền Chính Quốc vốn trong lòng loạn thành một đoàn bỗng vì thế mà hoảng sợ, bàn tay vội vàng bế thốc người kia lên, mảnh khảnh mà hữu lực, cẩn thận ôm chặt trong lòng,ngước lên cầu cứu những người xung quanh,đau đến cực hạn.

Lạp Lệ Sa Mã Nặc Ba(vl cái tên,ta gọi tắt là Lạp Lệ thôi nhé!) từ cái giây phút Hỷ Nghiên buông thõng tay đã theo bản năng tìm điện thoại, nhưng đáng tiếc, nó hiện tại đang không có ở trong tay cô.Cô bất lực nhìn theo thiếu niên dốc lực cầu cứu những người xung quanh.

Không một sự giúp đỡ.

Khuôn mặt xinh đẹp hoa lệ lúc này tràn ngập căm phẫn, băng lãnh tưởng như hạ nhiệt độ khu ngoại khóa xuống mấy độ. Chân trần lao ra ngoài cửa, gặp Biện Bạch Hiền.

-Tiểu Hiền...Nghi..Nghiên Nghiên,cứu..lấy cậu ấy đi...-hắn đau khổ nhìn 

Thân nhiệt người ấy nóng lạnh bất thường, tay chân cùng gương mặt tái nhợt lạnh ngắt chồng chất thương tích.Giọt nước mắt nặng nề lăn dài trên gương mặt Hỷ Nghiên,tiếng lòng người ấy vỡ vụn.

Máu,mồ hôi và nước mắt,chưa bao giờ chúng lại làm hắn sợ hãi đến như thế này.

Bóng lưng Chính Quốc vừa khuất,Trịnh Hạo Thạc và Kim Nam Tuấn cười to.

-Khá hay cho tên chuột nhắt đó.Mẫn thiếu,giờ ngài định làm gì đây???

Hạo Thạc cười lớn,nhưng mắt lại liếc sang phía Mẫn thiếu đang có khuôn mặt cứng đờ đến buồn cười.

-Hmmm,có lẽ ta sẽ chờ,để xem con chuột đó sẽ làm gì được ta...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro