8.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Jeongguk đang ở ngoài đường khi điện thoại của cậu rung lên. Cậu nhìn thấy số của anh mình rồi trả lời. "Hyung!" Cậu miễn cưỡng vui vẻ chào anh trai mình. Cậu dừng lại, chân gác lên đất và một tay giữ thăng bằng xe đạp của mình.


'Jeongguk, em không thể đoán được chuyện gì vừa xảy ra đâu.'


Anh trai của cậu nghe vui vẻ quá. Từ lâu rồi giọng của Yoongi mới hạnh phúc như thế này. "Chuyện gì vậy?"


'Anh có việc mới rồi!' Yoongi như hét qua điện thoại. 'Anh sẽ chơi đàn trong một nhà hàng sang trọng đó. Không chỉ vậy đâu, tiền lương còn cao hơn nhà th- ý anh là, quán bar anh từng làm.'


"Tuyệt quá, hyung! Anh không còn phải rửa bát nữa đúng không?"


'Không! Anh không cần phải rửa bát nữa. Anh sẽ có tiền để gửi cho em và về nhà dự lễ tốt nghiệp của em.'


'Anh sẽ về dự lễ tốt nghiệp của em sao?"


'Tất nhiên rồi,' Yoongi nói với giông thản nhiên. 'Anh đâu thể nào bỏ lỡ lễ tốt nghiệp của em trai mình được chứ. Hơn nữa, anh có quà cho em nè. Em sẽ thích lắm đó!'


Jeongguk cảm thấy nước mắt đọng trên khoé mi, như thể có một cây kim đâm qua tim cậu. "Em sẽ thích bất cứ thứ gì anh mua mà," cậu nói. Cậu hắng giọng, vẫn còn vài thứ để giao. "Em phải đi đây, hyung. Em đang chạy xe – đi mua sắm." cậu vội vã thêm vào. "Bà nhờ em đi mua đồ."


'Ngoan nhé, Guk. Chăm học nhé," Yoongi nhắc cậu lần nữa.


"Luôn luôn, hyung. Tạm biệt anh..." cậu tắt điện thoại, nhìn nó một chút rồi cất vào túi.


Hôm nay là cuối tuần, nhưng cậu phải đi giao bánh. Cậu cần phải kiếm thêm ba ngàn đô để trả cho lũ cho vay nặng lãi. Cậu mừng rằng Ten nhường cho cậu ca làm của cậu ta, vì nếu không thì cậu phải tìm thêm một công việc nữa. Thế nhưng cậu không biết liệu tiền lương của cậu – bao gồm cả tiền boa, có đủ hay không nữa. Chúng chỉ cho cậu ba tuần, và một tuần đã qua rồi.


Cậu cúi đầu chào một gã đàn ông kỳ lạ khi cậu nhận tiền boa. Cậu chưa từng nghĩ tên điều đó, nhưng địa điểm giao bánh của cậu đều ở những nơi rất tồi tàn. Cậu từng giao ở khu vực của dân chiếm nhà và bánh cupcake không hề rẻ chút nào. Cậu nhíu mày khi nhận ra điều đó, nhưng cậu không quan tâm. Thi thoảng đến cả người nghèo cũng xứng đáng tận hưởng bánh cupcake mà. Jeongguk leo lên xe đạp của cậu, chuẩn bị đi giao mẻ bánh cuối cùng trong ngày.


Lần này, địa chỉ Ten đưa cho cậu dẫn đến một căn nhà đủ to để được gọi là biệt thự. Thậm chí ở trước cổng còn có cột canh gác nữa. Cậu dừng lại ở cột và thấy một người đàn ông xăm trên mặt cười nhếch môi với cậu. "Tôi có thể làm gì cho cậu nào nhóc?"


"Tôi có bánh cupcake đã được đặt trước –khoảng một tuần rồi," cậu nâng chiếc hộp cho ông ta thấy.


"Cậu đâu phải là Ten," ông ta nói điều hiển nhiên nhất.


"Ừ – phải," cậu liếm môi. "Tôi nhận ca của cậu ta."


Ông ta gật đầu, "Hiểu rồi. Cậu cần tiền nên cậu nhận ca của nó." Ông ta nhấn một nút cạnh màn hình máy tính trước mặt mình. "Tôi nhấn chuông cho cậu rồi, họ sẽ mở cửa cho cậu rồi đi thẳng vào phía sau. Cậu sẽ tìm thấy đại ca ở đó, nói với ổng những gì cậu nói với tôi về Ten nhé."


Cậu gật đầu, "Tôi để xe đạp của mình ở đâu thì được?"


"Cứ gác nó về một bên đi, không có ai ăn cắp đâu."


"Được, cảm ơn." Cậu làm theo những gì ông ta bảo và đi bộ về cánh cổng tự động mở cho cậu. Cậu đi trên con đường dẫn thẳng đến phía sau căn nhà. Cậu đi được một nửa thì nghe thấy tiếng cười rộn rã và tiếng vẫy nước. Cậu cho rằng chắc là có sinh nhật của đứa trẻ nào đó.


Khi cậu đến cuối đường, cậu thấy một nhóm đàn ông và đàn bà đang thư giãn với ly rượu trên tay. Nhất định là không phải tiệc sinh nhật của con nít rồi, cậu nhìn xung quanh để tìm 'đại ca'. Một bàn tay đặt lên vai của cậu khiến cậu giật mình.


Một người đàn ông cao hơn cậu bật cười, "Bình tĩnh nào cu. Trông cậu lạc lõng quá, cậu làm gì ở đây thế?"


"Tôi đến giao bánh cupcake," cậu trả lời.


"Ồ, được." Anh ta nhìn về phía bên kia của bể bơi, "Jackson!" Một người đàn ông tóc vàng quay sang nhìn họ. "Dắt nhóc này đến đại ca đi, nó đem bánh cupcake đến nè!" Không lâu sau, Jeongguk được hộ tống đến nhà bếp.


Nội thất căn nhà sang trọng như ngoại thất. Anh chàng Jackson liên tục nhìn chiếc hộp bánh cupcake trong tay cậu, khiến cậu cảm thấy một chút kỳ quặc nhưng cậu không dám nói ra. Trong nhà bếp, một người đàn ông đầu tóc lộn xộn đang đeo một chiếc tạp dề.


Hắn ta thấy họ và thở dài nhẹ nhõm. "Ôi cảm tạ trời đất. Tao tưởng tao phải đối mặt với CL mà không có chút chất phiện trong máu chứ."


Jeongguk không bày tỏ sự sốc của mình ra mặt, cậu chỉ đặt chiếc hộp lên bàn bếp. "Tôi chỉ cần tiền rồi đi ngay."


Người đàn ông kia mở hộp ra và bẻ đôi một cái bánh cupcake. Bên trong là một bao nhựa trong suốt chứa chất bột màu trắng. Hắn mở bao ra, dùng ngón tay trỏ chấm vào trong bao và chà chất bột lên răng mình. "Hảo, là hàng thiệt này," Hắn ta cười khúc khích rồi đút tay vào túi, đưa cho Jeongguk một xấp tiền mặt. "À, đợi đã – quên mất tiền boa cho nhóc." Hắn ta đút tay vào một lọ bánh quy và đưa cho cậu thêm một xấp tiền. Rồi hắn bắt đầu xua đuổi cậu, "Biến đi. Ngay lập tức. Tao cần phải thăng hoa!"


Cậu không biết bằng cách nào mà cậu ra khỏi nhà bếp và ra ngoài đường đi. Tim cậu đập thình thịch trong ngực, cả triệu thứ chất đầy trong não cậu và chỉ một cảm xúc chiếm trọng cậu – sợ hãi. Cậu như hồn xiêu phác lạc đến khi một người đàn ông hét về phía cậu, cậu quay lưng lại và anh chàng Jackson kia đi về phía cậu. "Cậu biết họ nướng mấy cái bánh cupcake ở đâu không?"


Trong họng Jeongguk như nghẹn lại. Cậu chỉ gật đầu.


"Ở đâu?" Jackson đề nghị với một chút khinh bỉ.


"Yeah, tôi biết họ nướng nó ở chỗ của Ten, đồ ngốc. Ý tôi là địa chỉ cơ. Địa chỉ là gì?" Lưỡi của Jeongguk như tê dại, nặng đến độ cậu không thể nói được. Nhưng có vẻ như Jackson nghĩ rằng sự im lặng của cậu là lời thách thức. Jackson vén chiếc áo khoác của mình ra, để Jeongguk thấy cây súng sáng bóng anh ta gài trong quần jeans của mình. "Trông cậu có vẻ sốc khi thấy thuốc phiện bên trong bánh cupcake, tôi đoán là cậu không biết về chúng. Nên cậu có thể là một cậu nhóc cần tiền và được thuê làm người giao hàng." Jackson dừng lại, tạo hiệu ứng bất ngờ, "Để tôi nói cho cậu nghe chuyện thường xảy ra với lính giao hàng một khi cậu ta dính sâu vào loại kinh doanh này. Công việc sẽ không kéo dài lâu đâu. Tôi khá chắc rằng cậu có thể nghĩ ra vài lý do." Jackson bước về phía trước, "Sẵn sàng nói ra địa chỉ của bạn cậu chưa?"


Jeongguk chỉ biết ấp úng nói ra địa chỉ của Ten.


Jackson gật đầu với cậu, ghi nhớ lại địa chỉ. "Tôi khuyên rằng cậu nên bắt đầu tìm việc mới. Cậu đi được rồi đó," anh ta nói.


Jeongguk không phí chút thời gian nào, cậu nhanh chóng chạy ra ngoài cổng là leo lên xe đạp của mình. Dù người gác cổng bắt gặp cậu hoảng sợ, ông ta cũng không thèm quan tâm. Điều duy nhất cậu có thể nghĩ ra là chạy về chỗ của Ten. Nhưng cậu nên nói gì với cậu ta đây? Rằng cậu đã phản bội cậu ta ư? Ten không giống như loại người biết tổn thương ai đó. Cậu có nên mạo hiểm không? Cậu có thể tin rằng Ten sẽ không làm hại cậu không?


Nước mắt cố nén lại trào ra. Cậu chưa bao giờ cảm thấy lạc lõng như bây giờ. Nếu cậu nói ra sự thật, sẽ có khả năng cậu sẽ bị tổn thương – có khi cả bị giết nữa. Nếu cậu không nói sự thật thì cả đám sẽ gặp rắc rối. Cậu bực dọc chùi nước mắt bằng ống tay áo của mình. Kiếp trước cậu đã làm gì mà kiếp này cậu phải chịu đựng như thế này vậy?


Cậu gõ cửa nhà của Ten, trong tay là xấp tiền. Cửa mau chóng mở ra, Ten mỉm cười với cậu.


"Hey, Guk! Cậu về sớm vậy," Ten nói.


Jeongguk đưa cậu ta xấp tiền nhưng Ten đẩy về phía cậu. Cậu bối rối nhìn cậu ta.


"Nè ông bạn..." Ten thở dài. "Hầu như mọi người ở đây đều biết về vấn đề của ông cậu. Ổng dây dưa với loại người xấu, và cậu cũng bị dính vào. Cậu là một đứa nhóc ngoan, Guk," Ten gãi đầu, "Giữ tiền đi, hãy xem đây là lời cảm ơn vì đã giúp tôi giao bánh này nọ."


"Sao- Không cần đâu-"


"Guk, tôi biết cậu cần tiền đến cỡ nào." Ten trở nên nghiêm túc hơn, "Lũ người đó không đùa cợt gì với tiền bạc đâu. Chúng có thể chuồn khỏi bất cứ thứ gì vì đại ca của chúng thân thích với thủ lĩnh của băng Big Bang." Jeongguk chỉ hiểu được một nửa những gì Ten nói. "Giữ tiền đi, rồi đền bù cho ông cậu. Sau khi vào đại học thì đừng có nhận thêm việc kỳ quặc nữa."


Cả chân của Jeongguk như tê lên, cảm giác như cậu bị trói bởi dây thừng. Cậu gật đầu với Ten, "Điều này có ý nghĩa với tôi lắm." Cậu ấp úng, có vẻ như Ten không nhận thấy cảm giác tội lỗi của cậu. Có thể Ten nghĩ rằng nước mắt đó đến từ sự biết ơn. "Sau này, tôi không làm thêm việc mờ ám nữa."


Ten đặt tay lên vai cậu. "Tốt. Giờ thì để lũ cho vay nặng lãi đến về phía cậu, đừng đi tìm chúng. Chúng là rắc rối đó, Guk. Tôi nói thật."


"Tôi thề, tôi sẽ không tìm họ." Cảm giác tội lỗi có vị còn tệ hơn sữa hết hạn.


Jimin nhìn bản thân qua gương trong studio nhảy. Cậu ghét ballet – ừ thì, không hẳn là vậy. Cậu ghét cha mẹ cậu. Đó là một câu nói tốt hơn. Vì nếu cậu thật sự ghét ballet, cậu không ở trong studio này làm gì cả. Nhưng cậu đang ở đây, nhảy những bước nhảy phức tạp và nhảy dưới nền nhạc cổ điển.


Có những ngày cậu ước bản thân là người tốt hơn. Loại người không chứa nhiều nỗi căm ghét – hoặc ít nhất là ghét có lý do. Phải, cha mẹ cậu giao cậu cho người hầu nuôi. Họ là những người duy nhất cậu biết khi cậu lớn lên. Và khoảnh khắc cậu có tài năng nhảy, họ gửi cậu đi học nội trú ở Nga – nơi cậu có thể luyện kỹ năng đó. Ở tuổi 13, cậu nhận ra rằng cậu không còn nhớ mặt hay giọng của cha mẹ mình nữa. Cậu nhận ra rằng cậu không có cơ hội nhớ sự giả tạo của họ.


Cậu không biết nữa – cậu không nghĩ đó là lý do phù hợp để chứng tỏ cậu nhiều nỗi căm ghét như vậy. Có rất nhiều cha mẹ mặc kệ con cái của mình đó thôi, nhưng đâu phải tất cả đều trở thành người như cậu. Cậu cố nhớ những thứ về tâm lý Namjoon cố giải thích cho cậu. Nhưng thành thật à cậu không muốn nhớ hết những thuật ngữ gã dùng.


Cậu đang giữa chừng nhảy vở Kẹp Hạt Dẻ thì cửa studio mở ra. Cậu dừng cú xoay của mình và thở dài với Taehyung. Rồi cậu nhận ra rằng Taehyung không vào một mình, bên cạnh cậu là Yoongi. Cậu ấy khá bận rộn và cậu biết cả hai – dù Yoongi đã có việc làm, luôn dành thời gian với nhau. Cậu khá chắc rằng Yoongi nằm trong danh sách những người Taehyung yêu thích rồi. Và nếu cậu thành thật thì, danh sách đó không có nhiều người.


"Mini," giọng của Taehyung vui vẻ và đầy năng lượng. "Cậu phải nghe bài hát Yoongi hyung vừa sáng tác cho tớ nè."


Jimin nhướn lông mày. Họ đã đạt đến mức tình bạn đó rồi – sáng tác nhạc cho nhau này nọ. Suy nghĩ đó trong đầu cậu nghe thật kỳ lạ. "Ồ, được," cậu trả lời.


Mắt của Taehyung mở to hơn, Jimin đã từng thấy ánh sáng lấp ánh trong đôi mắt đó rồi. Cậu ấy nảy lên một ý tưởng. "Yoongi có thể chơi đàn và cậu có thể múa theo nhạc."


"Anh không chắc liệu Jimin có thể nhảy dưới nền nhạc này hay không nữa," Yoongi nói.


Jimin nhìn Yoongi với ánh mắt khó tin, "Em có thể nhảy với bất cứ bài hát nào. Nghiêm túc đó."


"Đúng rồi đó!" Taehyung cổ vũ cho bạn mình. "Anh không thấy cú xoay của cậu ấy vài phút trước sao? Mini có thể nhảy với bất cứ bài hát nào." Taehyung lôi Yoongi đến chiếc đàn piano ở trong góc phòng.


Từ trước đến giờ chiếc đàn piano luôn nằm ở đó, nhưng không ai có thể chơi cả. Mỗi khi muốn nhảy, Jimin luôn dùng điện thoại hoặc loa của mình ở góc đối diện. Cậu không biết ai lại nghĩ ra ý tưởng đặt đàn piano trong studio nhảy nữa vì nó luôn làm Hoseok nhớ đến chị gái quá cố của hắn. Cậu nghĩ chiếc đàn này là một trong những lý do Hoseok không vào studio nhảy này.


Rồi cậu nhớ đến buổi sáng thứ Bảy tuần trước. Hoseok bước vào nhà bếp, mặc một chiếc áo thụng, quần thun và giày cao su. Hắn quấn một chiếc khăn mặt nhỏ quanh cổ và ánh mắt của hắn sáng bừng thật quen thuộc Jimin đã từng thấy trong các vũ công khác. Hoseok đã chính miệng thú nhận rằng hắn đã ở đó vào buổi sáng đó. Cậu không cần phải thắc mắc liệu Yoongi có phải là lý do hắn bắt đầu nhảy lại.


Yoongi bắt đầu chơi đàn và cậu bắt đầu múa. Trong bản nhạc của anh chứa một câu chuyện, và dù cậu đã nhảy theo bất kỳ thể loại nhạc nào – cậu vẫn chưa đủ kiến thức để hiểu ý nghĩa của nó là gì. Khi đến giữa bản nhạc, cậu hiểu tại sao Yoongi lại nói bản nhạc sẽ khó nhảy theo. Nó là sự kết hợp giữa cổ điển và jazz. Nhưng cậu tự tin với kỹ năng của mình.


Bản nhạc kết thúc, cậu cũng thở nặng nhọc. Cậu thấy qua gương Yoongi đang nhìn cậu với ánh mắt cậu không thể hiểu.


"Hai người tuyệt quá," Taehyung thốt lên. "Đáng ra tớ phải quay video để mọi người xem, và nó có thể được thêm vào bộ sưu tập của Hoseok hyung nữa."


"Bộ sưu tập nào?" Yoongi hỏi khi anh đóng nắp đàn.


"Bộ sưu tập video nhảy của anh ấy."


Cử động của Yoongi dừng lại một giây – chỉ đúng một giây. Jimin nheo mắt, cử động của anh tiết lộ rất nhiều. "Cậu ấy – nhảy sao?"


"Ôi trời ơi!" Taehyung cảm thán, "Làm sao em lại quên nói với anh điều đó nhỉ?"


"Có lẽ là vì cậu không nên nói?" Jimin bình luận nhưng Taehyung đã lôi Yoongi đi nữa rồi.


"Thôi mà, Mini." Taehyung gọi cậu, "Tớ biết cậu cũng muốn xem bộ sưu tập đó mà."


Jimin đảo mắt nhưng cũng theo họ vào phòng giải trí. Cậu phải hoàn thành nhiệm vụ nhỏ Jin giao cho cậu.


To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro