13. Đêm xuân nồng cháy [H+] và cậu Tư ghen rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cái chết đầy bi thương của con Chang, trông ông bà Hội như già thêm mấy cái xuân. 

Cậu Ba với cô Hiền cũng có khác cái chi đâu, cũng sầu não lắm đó. Con Chang kể ra cũng tốt tánh, bao năm nó thương cậu Ba như thế. Đôi khi ta không thể đứng ở góc độ của Tấm mà phán xét Cám được, vì đâu phải ai cũng có thể hiểu cho tấm lòng của Cám đâu. 

Cũng giống như con Chang, thứ nó khao khát là tình yêu trọn vẹn của cậu Ba, thứ nó mong muốn là một gia đình ấm no với người nó thương. 

Đàn bà mà, họ dễ đau đớn, dễ ganh tị trong tình yêu lắm đa. Cô Tư ngồi ngoài hàng ba nhà, đôi tay thoăn thoắt sàng sẩy mấy mâm đậu. Dù cậu Ba hông có cho cô mần, mà cô bảo là mấy này nhẹ hều, để cố mần miếng cũng có sao đâu. Cậu Ba ngồi cách đó không xa, tay tuy cầm cuốn sách nhưng mắt thì toàn là hình bóng cô thôi. Tâm trí cậu chợt quay về cái đêm hôm đó.

(Theo chân Pò lên cỗ máy thời gian nèo!!!!!!!!) 

Quay về cái đêm định mệnh ngày hôm đó... 

Lúc cô Tư về tới nhà thì cậu Ba bên ngày thật sự khó ở. Cái cảm giác nhộn nhạo nó cứ hành hạ cậu, mà bây giờ cũng tối muộn rồi, chưa kể đây còn là quê, chứ có phải trên Sài Gòn đâu mà có "gà"? Mà giả dụ có đi chăng nữa, cái đạo đức của cậu cũng không cho phép! Trời ơi! Chắc cậu chết mất. 

Cậu đành đi lòng vòng cho khuây khỏa vậy. "Tí! Bây vào bây coi cái bàn cho cậu với. Nó lung lay quá. Mấy tuần nữa cậu thi rồi, bây chỉnh cho chắc để cậu còn có chỗ ôn bài nhá!", cậu Ba xuống dưới nhà củi, chỗ mà đám người ở đang đánh bạc, dặn dò đôi ba câu rồi rời đi. 

Trăng đêm nay đẹp lắm, trăng vừa tròn vừa sáng, chiếu rọi cả đoạn đường cậu đi. Cậu Ba nay vui lắm đa, vì chỉ cần cậu thi xong cái kì này, là được cưới cô Hiền rồi. 

Dưới ánh trăng tròn vành vạnh ấy, cậu cứ thế đi, rồi lúc dừng lại thì thấy cậu đang đứng trước cây táo nhà cô tự bao giờ. 

Bây giờ chẳng phải đã muộn rồi sao? Sao đèn phòng cô còn sáng thế kia? Cô thân con gái, đêm nay ông đồ Thạch lại đi khám bệnh tận làng bên, tầm mấy hôm nữa mới về, cửa nẻo không khóa nữa. 

Cậu Ba đẩy cánh cửa nhỏ bước vào, con Lu sủa vang cả một góc mà cô cũng chẳng thấy bóng dáng. "Em định làm cái chi đây hả Hiền? Em...", cậu Ba định mắng cô thêm vài câu nữa, nào ngờ bước đến bên cửa sổ thì thấy ai đó nằm lăn lóc ngủ, tóc mai còn dính hết vào cả môi cơ. 

Khỏi phải nói luôn, trái tim cậu Ba nào có sức đề kháng với cô đâu. Cậu Ba tuy là học bác sĩ, nhưng quậy phá tuổi dậy thì là không ai bằng cậu hết. Cậu lấy đà, nhảy phóc qua cửa sổ, nhẹ nhàng đáp xuống bên giường cô. (Sao nghe khúc này giống miêu tả tiên tử quá vậy nè 🤧🤧🤧) 

Cô thì ngủ ngất ngây, nào biết chuyện gì đâu đa, cứ thế lăn người, một phát ôm chặt lấy cậu Ba. 

Lửa gần rơm không mồi cũng cháy mà. Cậu ba vén mấy lọn tóc ra sau tai cho cô, sau cuối xuống hôn lên bầu má ửng hồng kia. 

Cậu định bụng là chỉ thơm một miếng rồi về, nhưng mà lỡ nghiện rồi, biết dứt ra làm sao đây? 

Cứ như thế, từng cái thơm cứ liên tục thả xuống khuôn mặt ấy. Cậu hôn lên vầng trán rộng, hôn lên mái tóc óng ả thoảng mùi hoa lài, hôn lên cả đôi mắt đầy xinh đẹp mà cậu dành trọn tình yêu kia. 

Những chiếc hôn của cậu dần không còn nhẹ nhàng như ban đầu, mà dần trở nên nóng bỏng, vội vàng và đầy tham vọng. Phải! Nói một cách chính xác, là cậu tham vọng có được cô, có được người mà cậu yêu hết lòng hết dạ. 

úc này, những chiếc hôn của cậu khiến cô lờ mờ tỉnh giấc, "Ưm... cậu Ba...". 

"Hửm? Tôi đây...", cậu Ba ôm cô chặt hơn, hàng cúc áo trước ngực cô đã bung ra tự lúc nào, chỉ còn lại chiếc áo yếm trắng mỏng tan che đi phần xuân sắc nào đó. 

Hơi thở của cậu nóng thổi, phả vào cần cổ trắng ngần của cô, "Ưm...cậu...Ba...nhột...", tay cô vô thức bám lên bờ vai của cậu. 

Dưới ngọn đèn dầu, khuôn mặt cậu Ba đầy hưng phấn, sống mũi cậu phập phồng dí sát vào mũi cô. Yết hầu cậu nhô lên rồi lại hạ xuống liên tục, lúc này chiếc áo yếm trên người cô đã được cởi hẳn ra, hai gò bồng đảo nhô lên dưới ánh đèn dầu. Cậu ba trườn người chạm khẽ cánh môi lên môi cô, như một cách thể hiện sự tôn trọng của cậu đối với cô. 

Vì cả kích thích và cả tình yêu, cậu hôn mạnh lên môi cô, bàn tay cũng nhân đó kéo chiếc váy ở phần thân dưới. Cậu hôn đến đâu toàn thân cô như có dòng điện chạy qua đến đấy, bàn tay cậu mềm mại, nhẹ nhàng xoa nắn từng chỗ. 

Cô không thở nổi, hai tay bấu chặt lên vai cậu. Cậu mỉm cười, thơm lên từng thớ da thịt trên người cô, giống như khắc cốt ghi tâm, sợ một mai này sẽ không còn cơ hội nữa. Cậu Ba khẽ thì thầm vào tai cô: "Hiền! Tôi yêu em, em phải nhớ lấy điều này!" 

Cô bị cậu trêu đùa đến quay cuồng, nhịp thở đột nhiên gấp gáp, cả người sắp không thể chịu nổi, đê mê vô cùng. 

Trên vách tường, dưới ngọn đèn leo lét, bóng cô và cậu in hằn lên đó, cậu ôm chặt vào eo cô rồi từ từ đẩy vào. Da thịt hoà quyện với nhau tạo nên những xúc cảm hoàn toàn mới mẻ mà lần đầu tiên cô được nếm thử. 

Cậu Ba thật sự rất đẹp trai, càng nhìn lại càng cảm thấy tim xao xuyến, nhất là khi cô vừa say rượu, lại vừa say tình như lúc này...Những cái nhấp nhô của cậu mạnh vừa đủ, không nhanh không chậm khiến cô gần không kìm được mà phát thành tiếng rên. 

Cậu Ba đối với cô không tồn tại thứ gọi là thô bạo, khiến cô cảm thấy thân thể này được cậu đối xử như một đoá hoa, nhẹ nhàng trân trọng và yêu thương. 

Cậu Ba sau khi thỏa mãn nhu cầu của bản thân, thì không vội rời đi dù bên ngoài đã có tiếng gà gáy sớm. Cậu xuống bếp, nhúng vài chiếc khăn bông lên lau người cho cô, mặc lại quần áo cho cô, thơm vào bầu má, đôi môi kia thêm vài lần nữa rồi mới quay về nhà. 

Con Nhi mới sáng sớm bị kẻ nào đó làm phiền, đầu bù tóc rối bước ra mở cửa, "Bà mẹ mày Châm ơi! Để tao ng...". Lời nói còn chưa kịp phun ra hết, con Nhi bị một thế lực mạnh mẽ nào đó ôm chặt, không ngừng cuốn lấy đôi môi của nó. 

Bàn tay to lớn nhanh chóng phủ lên bờ mông mây mẩy của nó, "Nhi nay gan nhỉ? Chửi cả cậu.", nghe tới đây là biết ai rồi đó đa. Ngoài cậu Tư ra thì còn ai nữa? 

Con Nhi bị cậu hôn đến hoa cả mắt, chân nó cũng run lên bần bật. Hãy cảm thấy lúc này tác giả nhân đạo để cậu Tư ôm nó, chứ nếu cậu Tư mà không ôm, có lẽ nó đã hôn đất mẹ từ đời nào rồi.

"Mới sáng sớm, cậu mần chi mà xuống dưới đây? Cậu mau lên nhà đi, kẻo bà la con mất", con Nhi mới được thở đôi chút, liền bị cậu Tư hôn hôn hết cả nửa ngày. 

"Sao nay Nhi dậy trễ thế? Hửm? Làm cậu đợi cả buổi", dường như cậu Tư vẫn chưa thỏa mãn, bàn tay cậu cứ kéo lên rồi lại vuốt xuống chỗ eo nó, khiến nó ngọ nguậy không thôi. Bộ nó có quên cái gì hay sao mà mới sáng sớm cậu Tư đã mở ra một màn đại sát thế này? "Hôm qua cậu dặn Nhi nay lên tỉnh lấy đồ mà, Nhi quên sao?" 

Èo ôi! Con Nhi nó có máu buồn đó cậu ơi. Cậu cứ nhè cái tai nó mà vừa thổi vừa cắn như ăn đậu hũ nóng thế kia là sao? "Cậu...đừng...nhột con lắm cậu ơi!", con Nhi nó choàng tay qua cổ cậu bật cười khanh khách. 

"Cậu cho Nhi chuẩn bị đấy, nhanh nhé, đừng để cậu đợi lâu!", cậu Tư trước khi đi còn quay lại hôn nó thêm một cái. 

Con Nhi chạy vội ra sàn nước sau nhà đánh răng rửa mặt, rồi lại chạy vào phòng, lôi mấy bộ đồ mà hôm trước cô Hiền dắt nó với con Châm đi may ra, chọn đi chọn lại một hồi lâu lắm. Lúc nó ra tới sân trước thì cậu Tư mặt mày quạo đeo luôn rồi, hằm hằm bỏ đi trước. 

"Cậu Tư! Cậu đợi con với!", con Nhi tủm tỉm đuổi theo, trong lòng vui như mở hội vậy. 

Lúc ở tỉnh, cậu Tư lấy đồ xong thì dắt nó đi chơi, đi nhiều chỗ lắm. Con Nhi đó giờ lủi thủi trong cái nhà cậu, mãi mới được lên tỉnh nên đương nhiên nó tò mò lắm. Mà chả hiểu sao, cậu Tư dắt nó đi chơi mà cậu chẳng có vui chút nào.

"Sao nay trông cậu không vui thế?", con Nhi cất cái nón lá lên đầu tủ, tiện mồm hỏi cậu. Cậu Tư vốn chỉ định đứng ở cửa, sau khi nghe nó hỏi xong liền sấn đến ôm nó, tay đét vào mông nó nữa. "Cậu... cậu Tư! Nay cậu làm sao thế?", con Nhi tuy dễ tánh thiệt, nhưng mà bản năng của phụ nữ, nổi khùng lên lúc nào thì đến cả tạo hóa cũng chào thua đó. 

"Mốt Nhi đừng mặc đồ như thế này nữa. Nhi mặc như thế này, hồi lúc trên tỉnh, tụi con trai nó dòm ngó lắm. Người Nhi lại nẩy nở, mặc như thế chúng nó nhìn. Nhi để cho mình cậu nhìn thôi nhé?", cậu Tư hôn lên tóc nó, thì thầm. 

Ủa? Hóa ra là do cậu Tư ghen đó hả ta?????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro