Chương VII:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook từng bước tiến gần lại phía căn nhà gỗ, nơi này đã từng là "căn cứ" đầu tiên của Tổ chức X vào thời điểm xuất phát đầu khi tất cả bọn họ chẳng có gì ngoài hai bàn tay trắng. Bước chân cậu trai trẻ chững lại, ngập ngừng một hồi mới đẩy cửa bước vào. Jimin ngồi quay mặt vào trong một góc tường, cả căn nhà tối đen không có lấy một tia ánh sáng, trên tay nắm chặt bức ảnh bảy người chụp cùng nhau mà cậu đem về từ phòng làm việc của Taehyung sau khi đến tìm hắn trong giận dữ và nỗi thất vọng. Jungkook ngồi xuống bên Jimin, đối với cậu mà nói từ nhỏ đã dính lấy anh như hình với bóng, bao nhiêu tâm tư của anh cậu đều hiểu cả.

"Jimin hyung..."

Jungkook nhẹ giọng cất lời, Jimin trầm ngâm im lặng không đáp lại, trước khi cậu đến anh đã ngừng khóc, giờ có người xuất hiện vỗ về, mấy giọt nước mắt lại trào ra khỏi khoé mi, rơi xuống ướt đẫm khung ảnh.

" Em làm gì ở đây? Nếu tới để thuyết phục anh trở lại thì hãy đi đi, đừng lãng phí thời gian." - Jimin cất tiếng giọng khản đặc, ánh mắt vô thần cứ vậy hướng tới khoảng không vô định.

" Taehyung anh ấy cũng chính là vì bị dồn đến bước đường cùng, không còn cách nào khác. Chẳng phải anh cũng biết chỉ huy của chúng ta đứng trên vạn người mà gồng gánh trên vai trách nhiệm nặng nề, trải qua bao khó khăn mới đưa Tổ chức đi được đến bước này. Hoseok hyung chắc chắn cũng không oán trách anh Taehyung đâu, bởi vậy anh cũng đừng như thế."

Jungkook đặt tay lên vai người anh của mình, cậu biết Jimin là người coi trọng tình cảm nên trong lòng vẫn nhen nhóm những tia hi vọng anh sẽ cùng mình quay về. Nhưng Jungkook cũng không biết, chính bởi bản tính coi trọng tình cảm nhiều đến như vậy lại như con giao hai lưỡi đang kề sát cổ Jimin.

" Dừng lại đi Jungkook, đừng nói gì nữa. Anh không thể thở được khi cứ mỗi lần nghĩ đến việc nếu anh tha thứ cho cậu ấy, nụ cười của Hoseok hyung cứ như mũi dao đâm thẳng vào trái tim anh. Tại sao chúng ta phải hi sinh chính gia đình của mình, tại sao? Mọi việc còn có ý nghĩa gì nữa nếu như khi chúng ta thắng trận, Hoseok anh ấy cô đơn lạc lõng dưới cõi âm u khuất. Còn ý nghĩa gì nữa nếu như tập thể này không còn nguyên vẹn bảy mảnh ghép, em nói xem, cố gắng nhiều đến như vậy để làm gì?"

Jimin nấc nghẹn lên trong cơn lửa giận, anh giờ đây cảm thấy bản thân như bị rút hết tất cả sinh lực, không muốn hiểu cũng lại càng không thể hiểu bất kì chuyện gì. Quẩn quanh mãi trong đầu anh là hình ảnh bảy người bọn họ những ngày còn vô tư vô âu lo, là nụ cười rạng rỡ như ánh dương của Hoseok, là Taehyung và chính mình những ngày trẻ dại, càng nghĩ tim anh lại càng thắt lại. Jimin trước nay, quá khứ và hiện tại vẫn luôn coi Taehyung là gia đình của chính mình. Từ ngày còn nhỏ đã thiếu thốn tình thương, gặp hắn bao nhiêu tin tưởng, thương yêu, muốn ở bên, muốn sát cánh, muốn bảo vệ liền xuất hiện. Việc gì cũng có thể vì hắn mà làm, nhưng giây phút này tại sao sợi dây liên kết giữa hai người họ lại như mong manh đến như vậy, bờ vực của nỗi thất vọng và đau thương chẳng xa nhau là bao, Jimin lại như chênh vênh, mang vác theo mình nỗi sầu thương trăm ngả.

" Vậy nếu như bây giờ anh không thể tha thứ cho Taehyung hyung, liệu khi anh mất luôn anh ấy, anh có thể tha thứ cho chính mình không? Em biết là anh không thể chịu đựng được đâu, đừng cứng đầu như chú ngựa hoang để rồi lạc lối mà cả đời chết chìm trong ân hận. Taehyung hiện đang một mình chiến đấu ở ACL, sẽ rất nguy hiểm nếu như một thân một mình anh ấy xoay xở, khó mà giữ được mạng. Bọn em đang làm hết sức để tìm ra vị trí chính xác của anh ấy, Jimin," - Jungkook ngưng lại, quay qua nhìn vào đôi mắt của Jimin tô lên một màu đỏ quạch - " anh sẽ đi với em chứ?"

Cổ họng Jimin nghẹn ứ, anh lắc đầu trước đề nghị của cậu em út, khó khăn lắm mới có thể giữ bình tĩnh mà đều đều hạ giọng.

" Anh không đi. Nếu Taehyung đã biết một thân cậu ấy tới ACL là đâm đầu vào chỗ chết, thì cứ để cậu ấy làm những gì mình muốn."

Jungkook sững người, trong một vài giây cậu dường như không nhận ra người ngồi cạnh mình là ai, đôi mắt lạnh lẽo u quạnh ấy, mấy lời nói như vết dao cứa, đây không phải là Jimin hyung, nhất định người mà anh ấy nói sẽ để mặc mà chết không phải là anh Taehyung. Tất cả đều không phải, cậu không muốn tin, cậu chỉ muốn nghe Jimin bật cười và nói rằng anh chỉ đang đùa thôi, như ngày trước. Nhưng không, Jimin chỉ nở một nụ cười đầy chua chát, anh lấy ra từ túi một chiếc vòng cổ, bỏ vào lòng bàn tay Jungkook. Chiếc vòng này là kỉ vật của riêng hai người họ, mỗi người giữ một nửa, khi ghép lại sẽ có hình âm dương tròn trịa.

" Em đi đi, anh không muốn nghe bất kì lời nào về Taehyung nữa. Đem cái này về, nếu gặp Taehyung hãy đưa cho cậu ấy, nói rằng anh trả lại vật này, đoạn đường anh và cậu ấy cùng bước tới đây đã là quá xa rồi. Chân anh không thể vững được nữa, con đường cậu ấy đi, cách cậu ấy bước, con người của cậu ấy, đều không phải là Taehyung suốt bao năm nay anh quen biết, anh tin tưởng, anh ở bên. Đứt gánh giữa đường thế này, nói với cậu ấy, đều là do một tay cậu ấy làm nên."

" Jimin hyung! " - Jungkook tức giận hét lớn, cậu nắm chặt bàn tay thành hình nắm đấm, hận không thể đánh người ngồi trước mặt mình một trận cho tỉnh táo lại. Cậu một hai đập tay thật mạnh vào vách tường, máu cũng theo đó mà bắt đầu chảy từng giọt. Jimin vờ như không nghe, vờ như không thấy, nuốt trọn đau thương vào trong, tiếp tục lạnh lùng buông lời vô tình.

" Cậu ấy hi sinh anh em của chính mình, vậy thì kể cả có dùng mạng của mình để chuộc lỗi, cũng là điều trước sau phải làm."

Jungkook nhớ có lần Jimin đánh rơi chiếc vòng, sống chết thế nào cũng phải tìm cho bằng được, coi nó còn quý hơn mạng mình. Vậy mà giờ đây có lẽ đã vô vọng rồi, người ngồi trước mặt cậu buông lời vô tình không còn là Jimin hyung mà Jungkook cậu từng biết nữa, anh lỡ lòng nào chối bỏ tình cảm suốt bao năm nay của hai người họ. Khoé mắt cậu út hằn từng tia máu đỏ, chóp mũi cay xè, nén uất ức vào trong, trước khi quay gót rời đi đã nhìn anh lần cuối rồi để lại một lời,

" Anh không phải là Jimin nữa, Jimin hyung của em không phải là người dửng dưng đứng nhìn anh em của mình dẫu sống chết cũng không màng. Cái này, hãy tự mình mang đến mà trả lại cho anh ấy. " Cầm chiếc vòng dúi lại vào tay thân ảnh vô thần đằng kia, Jungkook song liền nhanh chân tiến đến cửa chính.

Một lời của người trước khi rời đi bỏ lại, người kia chỉ đợi bóng dáng ấy đi khuất khi cánh cửa gỗ khép lại liền đốt lên lửa hận chính mình, nước mắt rơi lã chã không thôi.  Anh ôm lấy khung ảnh trong vòng tay mà như ôm lấy gai xương rồng, níu giữ càng chặt bao nhiêu, máu trong tim càng túa ra vô kiểm soát. Người ta nói, thương càng nhiều, lúc hận lại càng đau.

.

Jungkook cuối cùng cũng bước ra tới bên ngoài, Namjoon không thấy Jimin đi cùng liền chạy lại sốt sắng.

" Jimin đâu?"

" Anh ấy rất cứng đầu, còn nói sẽ để mặc anh Taehyung. Em hết lời rồi, nhưng thật sự không thể nào lay chuyển."

Jungkook lắc đầu đầy thất vọng, Namjoon vỗ vai cậu em nhỏ, lên dây cót tinh thần. Hiện tại không còn thời gian để ủ rũ, tình thế không cho phép họ chùn bước. Nếu như Jimin nhất định muốn bỏ lại, bốn người bọn họ sẽ thay phần cậu mà bước tiếp.

" Được rồi, anh tin Jimin sẽ hiểu ra. Chỉ mong khi đó vẫn chưa quá muộn." - Namjoon đưa mắt nhìn về phía căn nhà gỗ lần cuối rồi khởi động động cơ xe - " Giờ thì đi thôi, không còn thời gian nữa rồi. "


_ _ _



Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đến cả người trong cuộc cũng chẳng có thời gian ngồi xuống mà hấp thụ hết. Dù chưa nắm được tình hình thì cũng phải ngay lập tức vác súng lên mà ngắm. Họ đang nằm trong thế thụ động, và kế hoạch duy nhất chính là đối mặt với bất cứ thứ gì sẽ xuất hiện ở đầu bên kia. Có ai trong số họ hiểu chuyện gì đang diễn ra không? Không. Nhưng điều đó làm cho họ chùn bước chứ? Câu trả lời cũng vẫn vậy, không.

" Jungkook, em biết là tất cả có thể sẽ phải bỏ mạng ở đây đúng chứ? " Namjoon hỏi, ánh mắt vẫn hướng về phía cửa kính.

" Hyung đừng nói với em đây sẽ là bài diễn văn trước khi chết đấy nhé, em chưa sẵn sàng để nghe mấy lời sến sẩm đó đâu. " Cậu út bật cười, vừa điều khiển tay lái vừa cẩn trọng để ý đến hai bên đường.

Namjoon không đáp, chỉ theo em trai mà hai bên khoé miệng nhếch lên. Câu trên thực chất chính là một lời khẳng định, một lời nhắc nhở cho chính bản thân mình. Làm gì có chuyện họ đi đến bước này mà còn lăn tăn chuyện sống chết. Ngày thành lập tổ chức, cả bảy người họ cũng đều đã cùng nhau viết di chúc đó thôi. Vả lại, sống mà không được tự do làm điều mình muốn mới là đáng sợ, chứ chết thôi mà, có gì to tát chứ?

Namjoon thừa nhận, trong một thoáng sau khi hay tin Hoseok bị Taheyung bắn chết, hắn đã nghi ngờ em trai mình. Tuy nhiên sau khi tỉnh táo suy xét, hắn nhận ra đó chính là cách duy nhất để cứu sống những người còn lại.

" Yên tâm đi hyung, em sẽ để mắt tới anh mà! " Jungkook cảm thấy không khí trong xe quá ngột ngạt liền giở trò chọc ghẹo, cả hai cứ vậy cười đùa cho đến khi bụng đau quặn lên thì mới thôi.

.

Toàn đội sau đó tập trung tại toạ độ đã định sẵn. Theo như những gì Gấu trắng biết, tới thời điểm hiện tại đối phương đã có thể nhận dạng được khuôn mặt cũng như danh tính thật sự của các thành viên.

" Thông tin đã bị đánh cắp, điều đó có nghĩa bộ xử lý hiện tại không còn an toàn, mọi người chỉ có thể dựa vào điện đàm mà thôi. Đây là lần đầu tiên chúng ta không mang mặt nạ khi chiến đấu, mong tất cả sẽ trở về toàn vẹn. " Namjoon đứng đó hai tay đút túi, chậm rãi nói.

Ai trong số họ cũng cảm nhận được lần chiến đấu này sẽ là dấu chấm hết cho toàn bộ tất cả những gì họ đã cố gắng trong suốt những năm vừa rồi. Không chỉ là mồ hôi nước mắt, không chỉ là hai tay nhuốm máu, không chỉ là đau đầu mệt mỏi. Họ làm việc không nghỉ ngơi, họ đấu tranh cho tự do và cho nhân loại. Họ làm những việc mà không ai dám làm, đánh đổi những thứ mà không ai dám đánh đổi.

Namjoon hoàn toàn có thể lấy bằng đại học, trở thành một vị luật sư tài ba. Nếu như anh không chọn tự do, nếu như anh không chọn cái tên: " Cú."

Seokjin hoàn toàn có thể trở thành một chuyên viên nghiên cứu chế tạo và lắp ráp, tiền lương hàng năm lên tới cả trăm ngàn đô, vừa có tiền tài lại vừa có danh vọng. Nếu như anh không chọn tự do, nếu như anh không chọn cái tên: " Đại Bàng."

Yoongi, hay Hoseok hoàn toàn có thể trở thành những nhà bảo trợ, sáng lập công nghệ, chỗ đứng vững vàng lại còn được nhà nước tôn trọng. Nếu như họ không chọn tự do, nếu như họ không chọn cái tên: " Gấu trắng - Gấu đen. "

Jimin hoàn toàn có thể trở về Châu Âu đòi lại ngai vàng, trở thành một vị vua và sống giàu sang cho đến hết đời. Nếu như anh không chọn tự do, nếu như anh không chọn cái tên: " Mãng Xà. "

Jungkook hoàn toàn có thể trở thành vận động viên chuyên nghiệp, hay một nhà vô địch võ thuật dựa vào sức mạnh và độ dẻo dai phi thường của mình. Nếu như anh không chọn tự do, nếu như anh không chọn cái tên: " Thỏ Nâu."

Taehyung hoàn toàn có thể tiếp tục làm việc trong quân đội, ăn sung mặc sướng. Nếu như anh không chọn tự do, nếu như anh không chọn cái tên: " Hoả Long. "

Họ đều đã có thể sống như những thanh niên hai mươi bình thường, nhưng rồi cuộc đời mang họ tụ hợp lại thành một. Để chiến đấu cho ngọn lửa đang cháy rực trong lòng, chiến đấu cho trái tim đang đập mạnh mẽ hơn bao giờ hết.





.

" Đã dò được vị trí của Taehyung! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro