Chương 2: Khởi đầu của sự "trừng phạt"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ trong bếp, Thạc Trân bước ra với hai tách trà nóng trên tay. Ôn nhu đặt xuống bàn, anh hướng một tách về phía Nam Tuấn và giữ cho mình một tách.

"Do cậu đến đột ngột nên tôi không kịp chuẩn bị tiếp đón. Mong cậu thứ lỗi." Thạc Trân gượng gạo ngồi đối diện Nam Tuấn, vẻ mặt rất không tự nhiên vờ chăm chỉ thổi trà.

Nam Tuấn cũng rất lịch sự tiếp nhận hảo ý của anh. Cậu từ tốn đưa chiếc tách lên đẩy qua đẩy lại trên mũi, mặt tỏ vẻ hài lòng vì mùi thơm của nó.

Nhìn biểu hiện của Nam Tuấn, Thạc Trân liền nảy sinh thiện cảm, anh còn trách bản thân quá đa nghi và thiếu lịch sự. Nhưng thiện cảm chưa tồn tại được bao lâu thì đã bị ác cảm đè bẹp. Chuyện là cậu ta nhân lúc anh không để ý đã trơ trẽn cướp tách trà trên tay anh còn tỏ vẻ ngây thơ, ngồi nhâm nhi như đúng là của mình.

Hậm hực nhìn Nam Tuấn. Thạc Trân trách một nỗi không thể lập tức kề dao, rạch một đường ngay cổ họng cậu ta. Nhẫn nhịn nuốt cục uất vào lòng, anh tự an ủi bản thân rằng đây chính là lần cuối cùng anh chịu nhục trước tên tiểu tử này.

Lôi lên bàn sấp giấy tờ cần thiết cho bản hợp đồng với vẻ mặt không mấy gì vui vẻ. Thạc Trân giở từng trang giấy và giải thích một cách cặn kẽ cho Nam Tuấn hiểu.

"Thật ra nếu cậu chịu hợp tác sẽ nhận được rất nhiều nguồn lợi. Bởi phía Nam Seoul hiện đang trong nguy cơ thiếu nơi ở trầm trọng, vậy nên nếu chúng ta đầu tư vào khu chung cư sẽ thu về những lợi ích không nhỏ. Đây là bản vẽ của toà nhà."

Giở khổ giấy A4 với những nét chì ngoằn nghèo. Anh tỉ mỉ chỉ cho Nam Tuấn thấy những kiến trúc trọng tâm.

Có thể nói Thạc Trân là một kẻ yêu nghề, gương mặt của anh lúc làm việc hết sức nghiêm túc, nó mang vẻ gì đó chính chắn mà lại quyến rũ. Nhưng cũng vì điều này mà mọi lời Thạc Trân nói nãy giờ đều như gió thoảng qua tai Nam Tuấn. Cậu say mê ngắm nhìn anh mà tảng lờ đi mọi điều anh vừa truyền đạt.

Mải mê đắm chìm vào niềm đam mê vô bờ bến với công việc nên chuyện Nam Tuấn rời khỏi vị trí ngồi Thạc Trân không hề hay biết. Đến khi cảm thấy chỗ bên cạnh mình chợt bị vật nặng đè lên thì anh mới giật mình xoay qua thì phát hiện Nam Tuấn đã áp sát anh với khoảng cách có thể nghe được cả tiếng hít thở oxi.

Giả vờ như chưa có gì xảy ra, Nam Tuấn ôn nhu bắt chéo chân, gương mặt trưng ra biểu hiện tự nhiên đến vô liêm sỉ.

"Bên kia thật sự nghe không rõ cho lắm."

Thạc Trân hai má đỏ ửng, bối rối đến ấp a ấp úng không thành lời. Anh muốn đuổi cậu ta về lại chỗ của mình cũng không được mà cho ở lại cũng không nên. Cảm thấy sắp có chuyện chẳng lành xảy ra với mình anh bèn nhích ra xa một chút thì liền bị cậu ta nhích lại gần, bàn tay thô bỉ còn cả gan đặt lên đùi thon của anh.

"Chúng ta tiếp tục chứ, trưởng phòng Kim?" Nam Tuấn nhìn Thạc Trân đầy ẩn ý, cậu nở một nụ cười tà mị.

Đồ đê tiện. Đồ hảo mặt dày. Cậu bảo bàn thế nào khi tay cậu đang để lên đùi tôi. A... Đừng có cử động. Không được chạm vào chỗ đó... Ư... Nhích ra đi, cậu mau mau nhích ra. Cấm cậu áp sát người tôi. Aiss... Ha... Không. Không phải là khoá quần.

Thạc Trân hai má đỏ ửng dùng lực đẩy Nam Tuấn ra. Anh ôm ngực thở dốc rơi bẹp xuống sàn.

"Anh làm sao thế?" Nam Tuấn cong môi, mặt không giấu nổi sự thích thú nhìn Thạc Trân khổ sở vì mình. Bộ dạng đáng yêu này của anh đã lâu rồi cậu không được thấy nha.

Sau một lúc lấy lại được bình tĩnh, Thạc Trân toan bỏ chạy nhưng vừa đi được vài bước đã bị thân thể cường tráng của Nam Tuấn đè xuống.

"Á, mau thả tôi ra." Thạc Trân chống cự quyết liệt.

"Ngốc ghê. Khó khăn lắm mới đè được anh ra mà anh bảo buông thì buông thế nào? Hmm. Nếu muốn em buông thì chí ít cũng là sau khi ở đây hạ xuống đã." Nam Tuấn ép thân dưới lên tay anh. Cự vật nóng hổi cương phồng sau lớp vải khiến Thạc Trân trong nhất thời bối rối.

"Cậu... cậu là tên không biết tự trọng!" Thạc Trân liên tục uốn éo hòng tránh sự đụng chạm sờ mó của người ở trên lên bờ ngực của mình.

"Tôi... Tôi sẽ la lên và sẽ kiện cậu vì tội xâm nhập bất hợp pháp. Không... không những thế cậu còn bị gán ghép tội có ý đồ bất chính với tôi! Vì vậy nếu không muốn thì mau buông tôi ra." Thạc Trân trong hoàn cảnh này bị dồn vào tình thế bất thoái lưỡng nan, bây giờ một tia hi vọng nhỏ nhoi anh cũng nhất định bám víu lấy.

Đe dọa như thế. Thạc Trân cứ ngỡ Nam Tuấn sẽ biết sợ mà buông tha cho anh nhưng cậu ta lại trưng ra bộ mặt không thể nào dửng dưng hơn nữa, có thể nói là đê tiện kinh khủng.

"Được. Em cho phép anh kêu cứu. Nhưng anh thử suy nghĩ nào..." Nam Tuấn bắt đầu phả từng hơi nóng lên cổ Thạc Trân. "Anh quên rằng chúng ta đã đăng kí kết hôn sao? Tòa án sẽ xử thế nào khi mà em đang thực hiện nghĩa vụ với vợ của mình? Em thật thắc mắc nha. Vả lại... Ai lại muốn rêu rao khắp nơi rằng mình được chồng làm đến sung sướng van xin chứ." Le lưỡi rà dọc vành tai của người phía dưới, Nam Tuấn làm Thạc Trân không kiềm được rùng mình.

Sau khi tiêu hoá được mớ thông tin vừa nhận được, Thạc Trân xấu hổ chống chế.

"Cậu... Cậu nói bậy. Tôi tuyệt đối không phải hạng người đó."

"Hà hà. Thật không? Hay là lúc em đưa vào trong, anh sẽ động dục rên la cầu khẩn mong em điên cuồng sát nhập?" Nam Tuấn sau khi đã khống chế được Thạc Trân, cậu thô bạo dùng đầu gối tách hai chân anh ra.

"Á, bỏ ra đi. Mau bỏ tôi ra. Đồ háo sắc. Tôi không cho cậu chơi SM đâu!"

Thạc Trân đáng thương cố gắng vùng vẫy trong vô vọng nhưng trớ trêu thay hành động này của anh lọt vô mắt Kim Nam Tuấn lại trở thành ý niệm gợi tình dâm đãng.

Hảo! Kim Thạc Trân, tôi thề với anh nếu hôm nay không thao anh thích đến chết thì tôi không nằm trên nữa.

Nam Tuấn cởi phăng chiếc áo phao dày cộm trên người Thạc Trân rồi ném xuống đất. Vì tiếp xúc với không khí lạnh đột ngột nên hai nhũ hoa của anh theo phản xạ nhô lên qua lớp vải, tạo thành hai điểm vô cùng nổi bật.

"Đừng, không được nhìn." Thạc Trân xấu hổ chéo tay thành dấu cấm trước ngực hòng che đi hai vật lạ đang cộm lên nhưng anh liền bị Nam Tuấn hất tay ra. Cậu ta còn cương quyết giữ tay anh lên cao, không cho anh có cơ hội che chắn.

Nam Tuấn tinh nghịch miết đầu ngón tay cái lên một trong hai đầu nhũ với biểu cảm thích thú.

"Đồ láu cá. Anh còn bảo không phải hạng người đó? Thế nơi này là gì? Không phải là khêu khích, là quyến rũ à?"

Không phải. Hiểu lầm mà. Aish... a...

Thạc Trân đáng thương bị Nam Tuấn dùng lực khống chế chỉ còn biết cong mình lên chịu đựng. Dây thần kinh khoái cảm của anh liên tục bị cậu ta tác động.

"Ưuu... Nam Tuấn. Mau dừng tay. Tôi... Tôi thấy khó chịu quá." Dù mới chỉ là ma sát gián tiếp qua lớp vải áo nhưng Thạc Trân cảm thấy như đang có hàng ngàn cây kim nhỏ đâm vào từng mạch máu li ti trên hai đầu nhũ hồng khiến anh bị kích thích dữ dội.

Nam Tuấn ở phía trên tỏ thái độ khoái trá thì thầm vào tai Thạc Trân. "Vợ nhỏ của em, đến giờ chúng ta tạo ra em bé rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro