4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn cậu như vậy một lúc thật lâu, anh chợt giật mình khi thấy mấy ngón tay của cậu nhúc nhích, hình như cậu tỉnh dậy.

Chạy tới nắm lấy bàn tay cậu, ánh mắt như đang trông mong. Cậu từ từ mở mắt, ánh sáng bên ngoài rọi vào làm cậu có chút nhíu mày.

Mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên cậu thấy chính là anh. Toàn thân cậu tê liệt lại, không thể cử động và cũng rất đau nữa.

Cậu từ từ nhớ lại, hình ảnh đêm qua như một thước phim chạy liên tục về làm đầu cậu có hơi đau. Cậu trợn mắt, nhanh chóng bật dậy.

AAAAAAAAAAAA~~

-"A, TaeHyung anh có sao không? Tên đó có làm gì anh không?"- cậu khó khăn ngồi dậy, khẽ la lên một tiếng khi động phải vết thương

-"Cậu nằm yên nghỉ ngơi đi, tôi không sao"- TaeHyung hoảng đỡ cậu nằm lại, trong đầu không hiểu sao cậu lại lo lắng cho mình trong khi bản thân đang bị thương nặng như vậy.

-"Vậy tốt rồi, hihi"- cậu nằm xuống mỉm cười toe toét

-"Cậu có khùng không? Bản thân như vậy không lo mà lo cho tôi"- TaeHyung nhìn cậu có vẻ tức giận

-"Chỉ cần anh không sao là em cũng không sao"- cậu nhìn xuống, tay anh đang nắm lấy tay cậu, khẽ mỉm cười

-"Tôi có mua cháo cho cậu đây, cậu ăn đi cho lấy lại sức"- TaeHyung đỡ cậu dậy dựa vào tường, rồi quay qua đổ bịch cháo ra chén cho cậu

-"Để em tự ăn được rồi, không phiền anh đâu"- cậu nhướn người lấy cái chén từ anh nhưng bị anh từ chối

-"Không được, cậu đang bị thương, không thể nào mà ăn một mình được, để tôi đút cho"- TaeHyung trừng mắt nhìn cậu, cậu lập tức im bặt ngồi im

TaeHyung đút từng muỗng cho cậu, còn thổi thổi để cậu không bị nóng nữa, cậu miệng mỉm cười suốt, đôi khi cậu bị thế mà lại hay có thể được anh chăm sóc.

Thầm nghĩ, nếu cậu có bị thương như vầy mãi có lẽ anh sẽ chăm sóc cho mình mãi! Nhưng cậu lại nhanh chóng lắc đầu dẹp bỏ cái suy nghĩ vớ vẩn, anh mà chịu chăm sóc cho cậu sao? Hoang đường!

-"Cảm........ơn"- anh bất chợt nói lời cảm ơn với cậu khiến có chút sững sờ

-"À, không có gì ạ, anh không sao là được"- JungKook cười cười xua tay

-"Cậu ăn hết nhé cho khỏe"- TaeHyung tiếp tục đút cho cậu ăn, cậu cũng mỉm cười mà ăn hết

Cả buổi tối hôm đó, anh ngồi trò chuyện với cậu suốt, có vẻ thân hơn trước rồi. Ngồi được một lúc, cũng rất khuya rồi, giờ này cũng 10, 11 giờ gì rồi, cậu mới bảo anh về.

Lúc đầu anh nói ở đây chăm sóc cậu nhưng bị cậu từ chối, cậu bảo anh về nghỉ ngơi rồi mai lại đến, anh gật đầu còn nói ngày mai sẽ xin phép nghỉ học một tuần giùm cậu để cậu lấy lại sức.

Ngồi một mình cậu có một chút buồn, cố gắng lết thân xuống giường, mấy sợi dây truyền nước cũng được tháo bớt chỉ còn truyền nước biển thôi.

Đứng dựa vào thành tường, cậu thở nhẹ, gió ở ngoài thổi nhè nhẹ vào, không lạnh mà rất mát, còn rất sảng khoái nữa.

***

Vài ngày sau cậu cảm thấy lạ khi anh chẳng đến, cũng chẳng nghe cô y tá nói gì luôn, một chút tin về anh cậu cũng không biết, không phải anh lại xảy ra chuyện gì chứ?

Ngồi trên giường với mấy cuốn tạp chí mà cô y tá tốt bụng đưa cậu để đọc mỗi khi chán, cậu thở dài.

Buồn buồn, cậu xuống giường đi dạo. Cậu bây giờ cũng khỏe rồi, đi lại cũng được rồi, chỉ là không được vận động mạnh thôi.

Vừa bước xuống, cái mền cũng bị cuốn theo chân cậu rớt xuống, cậu khựng lại khi thấy một tờ giấy rơi ở đó, ở đầu tờ có ghi Jeon JungKook nữa.

Nhặt cái chăn lên, cậu từ từ mở tờ giấy ra, đây là một lá thư và người gửi cho cậu là Kim TaeHyung.

"Nội dung lá thư":

-A...JungKook à, tôi là TaeHyung đây. Khi cậu đọc bức thư này, chắc có lẽ tôi không còn ở cùng cậu nữa rồi. Tôi rất cảm ơn về tình cảm cậu dành cho tôi, tôi biết cậu hay ở sau theo dõi, quan tâm và chăm sóc cho tôi. Những gì cậu làm cho tôi đều là tấm lòng chân thành, tôi rất biết ơn. Chuyện cậu cứu tôi cũng vậy , cậu không màng sống chết để cứu tôi trong khi thân thể đầy vết thương, cậu rất nhát, tôi biết rõ điều đó nhưng cậu lại can đảm đứng ra đỡ cho tôi hai nhát dao đó, đủ biết cậu yêu tôi đến mức nào. Nhưng.............xin lỗi.....tôi không yêu cậu. Tôi đơn thuần cũng chỉ xem cậu là bạn thôi, một người bạn không hơn không kém. Tôi nghĩ cậu đã đặt tình cảm của mình sai chỗ rồi.Tôi nghĩ cậu nên từ bỏ tình cảm của mình dành cho tôi đi, tôi biết điều đó rất khó đối với một người yêu sâu đậm, nhất là cậu. Tôi nghĩ cậu sẽ từ từ làm quen được thôi, thời gian sẽ giúp cậu quên tôi mà, tôi.......nghĩ vậy. À tiền chi phí thuốc men của cậu tôi đã trả hết rồi cậu không cần phải lo đâu, cậu cứ yên tâm dưỡng bệnh nhé. Chúc cậu mau khỏe.

Kim TaeHyung

JungKook tay cầm lá thư run cầm cập, nước mắt không ngừng tuôn như suối. Tim cậu bây giờ như thắt lại đến nghẹt thở. Ha, anh đúng là một sát nhân hàng loạt đúng hiệu. Mấy hôm nay cậu còn đang lo lắng sao anh không đến thì ra là không muốn gặp cậu.

Vậy mà cậu còn mơ tưởng anh đến đây chăm sóc mình nữa chứ, đúng là điên rồ.

---------------------

TẶNG BẠN VÌ ĐÃ ỦNG HỘ TRUYỆN, CHÂN THÀNH CẢM ƠN: Joenkendy12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro