5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh cho cậu hy vọng, cậu còn điên rồ hơn khi nghĩ phải chăng anh cũng có tình ý với mình nữa, có lẽ bệnh hoang tưởng của cậu đến giai đoạn cuối rồi nhỉ?

Ngồi dựa mình vào chiếc giường nước mắt của cậu cứ rơi như vậy ướt cả một mảng chăn và giường. 

Nghĩ lại, cậu đúng là người có một không hai. Yêu người ta say đắm nhưng người ta lại chẳng yêu mình. Nhớ lại hai năm trước, khi anh mới chuyển đến đây, cái gì cũng bỡ ngỡ một người bạn cũng không có. Cậu lần đầu gặp anh đã bị trúng tiếng sét ái tình của anh và mang lòng yêu anh đến giờ.

Mỗi khi làm gì, đi đâu, thích gì, ghét gì........tất cả những thứ đó cậu đều biết. Cậu để ý từ những chi tiết nhỏ nhất của anh, đối với người khác đó là bình thường nhưng đối với cậu lại là chuyện lớn.

Chuyện cậu biết nấu ăn cũng là bắt nguồn từ anh. Nói thật lúc trước khi gặp anh, ai mà bảo cậu nấu ăn chính là không muốn sống, bởi vì cậu vốn dĩ không nấu được.

Cậu nấu thì thức ăn chưa chín nồi đã cháy, canh thì mặn chát, món kho thì lạc lõng, món xào thì cứ như chè, không muốn nào ăn được, nói trắng ra là tệ hại.

Nhưng khi gặp anh, cậu lại thay đổi, cậu học nấu ăn trên mạng, học rất lâu và rất chân thành. Cậu muốn tự tay làm đồ ăn rồi tặng anh, món cậu làm thành công cậu cũng muốn để anh nếm thử đầu tiên nhưng............anh từ chối.

Anh không chịu nhận thành quả của cậu từ chối một cách thẳng thừng. Nhưng cậu nào bỏ cuộc hằng ngày luôn nấu cho anh cho đến khi cậu thành công.

Tính đến bây giờ cũng đã hai năm cậu cố gắng nhưng nhận lại là con số 0. Hay thật, cậu đã cố gắng đến thế mà anh vẫn vô tình.

Đừng hỏi cậu đã tỏ tình chưa, cậu tỏ tình với anh không dưới 50 lần nhưng bạn biết đấy cậu trả lời luôn là không.

Nhiều khi tự ngẫm cậu thấy anh đúng chất tàn nhẫn và độc ác đấy. Anh làm gì biết được chuyện cậu bị bọn nữ sinh đánh chỉ vì dám nói chuyện và tỏ tình với anh. Ngày nào cũng vậy chúng luôn tìm cách hành hạ đánh đập cậu, sỉ nhục và chà đạp cậu.

Thầm nghĩ nếu anh biết được sẽ sao nhỉ? Sẽ chấp nhận cậu? Hay tiếp tục lơ? Cậu nào biết được. 

Hay thật càng nghĩ càng buồn, có lẽ anh nói đúng cậu đã đặt sai chỗ rồi. Tình yêu của cậu không nên dành cho anh.

Nhưng biết sao được cậu không thể thoát khỏi nó, càng không thể từ bỏ được.

Nói đến đây, nước mắt cậu lăn dài, cậu............đã quá đau khổ rồi.

Đứng dậy tiến lại cửa sổ, những bước đi của cậu có phần loạng choạng khi mới vừa bị đã kích khóc một trận lớn.

Nhìn ngắm thật kĩ cảnh vật ở đây, nhìn kĩ ánh sáng và mặt trời vì cậu chắc sau ngày hôm nay cậu sẽ không thấy nó nữa đâu. 

Hít thở không khí, cậu nhìn xuống, nơi cậu ở là tầng 69 nếu nhảy xuống không chết cậu thề không làm người.

Bước chân có chút run, cậu trèo lên ngồi thẳng lên cửa sổ, hai tay nắm chặt cánh cửa, một giọt nước mắt lại lăn xuống, cậu hứa đây sẽ là lần cuối cậu khóc vì anh, sẽ không có lần sau đâu.

Tình cảm của cậu, cậu đương nhiên không thể bỏ nhưng cậu cũng không thể sống đau khổ như vậy chi bằng................đem nó đến một nới xa khác, như vậy sẽ đỡ hơn.

Cậu chớp mắt để dòng nước mắt lăn xuống rồi lại dùng tay lau đi. Nở một nụ cười hạnh phúc, cậu thả tay chòm người về phía trước để ngã xuống, đây chính là giải pháp tốt nhất để cậu có thể giữ được tình yêu nhưng cũng không đau khổ.

Thời khắc cậu ngã xuống đã hô to một câu"

 KIM TAEHYUNG, EM YÊU ANH.

Nếu như anh không chuyển đến đây thì bây giờ cậu không như vầy rồi!

Nếu như cậu không gặp anh thì đã không đem lòng yêu anh!

Nếu như cậu không cố chấp yêu anh thì giờ đã chẳng phải khổ!

Nếu như anh chịu hiểu tình cảm của cậu thì hay biết mấy!

Nếu như cậu không đặt tình yêu sai chỗ đã không đến nước này!

Nhưng nếu cuộc đời cho phép chữ Nếu tồn tại thì chắc đã loạn hết mất.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro