Part 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vùi mặt mình ướt đẫm nước mắt vào gối, cô chợt nhận ra mình chưa từng quên được Chang Wook . Nhớ lắm. Cô đã không thể kìm nén đươc nỗi nhớ mình cố chối bỏ suốt mấy nắm qua, về một người mà Cô đã trót dành trọn yêu thương.

Chỉ một cái tên nhưng suốt ba năm qua Cô luôn cố tình lẩn tránh, cố quên đi, vậy mà hôm nay, tất cả như dậy sóng trong lòng nó. Hình ảnh về cậu bạn ngày nào mang tên của cơn gió hoài niệm quây lấy cô...

Cô bé t/b mười lăm tuổi ngây thơ ngày nào lại tìm về cùng những ngày tháng thật vui vẻ, bình yên cùng với cậu bạn thân duy nhất của mình- Chang Wook. Bốn năm thơ ấu, cô và Wook là bạn thân của nhau. cô vô tư đùa giỡn, đón nhận sự tốt bụng, chân thành của một tình bạn từ cậu. Chỉ có vậy thôi, nhưng có lẽ cả đời này, nó cũng chẳng thể quên.

Mười ba tuổi, cô quen Wook, cậu bạn cùng lớp. Cậu chân thành, giản dị, cậu dạy cô biết bao điều. Cậu dắt cô bước ra khỏi thế giới nhỏ bé, cô đơn của mình. Wook dạy cô học, cốc đầu  cô mỗi khi nó ngốc nghếch, đùa giỡn cùng cô, vô tư với một tình bạn thắm thiết. Đôi bạn cùng nhau học bài, cùng nhau ngắm những cơn mưa đầu hè, cùng nhau kể cho nhau nghe những câu chuyện nho nhỏ. Hôm nào, cậu đã vén tóc cô và thì thầm "Tớ sẽ làm bạn với cậu suốt đời". Lời hứa đó, cô bé t/b đã vô tình khắc sâu vào trái tim mình...

Tuổi mười lăm đầy mơ mộng, cô nhận ra, nó đã không còn xem cậu là bạn nữa. Cô biết mình chỉ vui thật sự khi ở bên Wook, được nhìn thấy cậu cười, được cậu quan tâm thật nhiều. Nhưng... khi nhận ra mình đã thích cậu ấy mất rồi thì cũng chính là lúc cô chợt nhận ra Wook đã thay đổi nhiều lắm, cậu đã khác với cậu bé mười ba tuổi lúc nào bênh vực, giúp đỡ nó. cậu không còn đối xử với cô như xưa nữa, cậu khó tính hơn, đôi lúc giận dữ với cô, bỏ mặc cô một mình để đi với ai khác.Cô buồn vì tính cách cậu thay đổi nhiều quá. Nhưng cô vẫn chịu đựng được. Nó vẫn kiên trì níu giữ tình bạn ấy vì dù tính cách Wook thay đổi nhưng vẫn có lúc cậu thật tốt với cô.

Wook luôn quan tâm cô những điều nó thực sự cần, những điều mà không ai hiểu được như cậu. Những khi thi học kì, thậm chí là thi tuyển sinh lớp mười, Cậu cất công soạn đề, các dạng bài tập, ôn cho cô. Cậu không quản những đêm chấm bài cho nó , bị muỗi đốt đỏ cả tay chân. Dù cứ luôn mồm oán trách nhưng lúc nào cũng vậy, cậu luôn vì cô. Cô hỏng kì thi chọn học sinh giỏi, chỉ có cậu ngồi bên cạnh, cho nó trẻ con trút giận vào vai cậu. Lúc cô đi học muộn hơn mọi ngày, chính cậu gọi điện tìm nó. Ngày nào, đến nhà Wook chơi, chính cậu đã gắp cho nó miếng cá thật to khi trên bàn ăn, chỉ mình nó thôi. Có những hôm đi học về, nó cùng cậu đến hiệu sách cũ tìm mua sách ôn tập, chỉ có hai đứa thôi. Cả khi đã xa nhau, mỗi đứa một trường, tìm được tài liệu,  Wook cũng gửi cho cô. Cậu quan tâm, lo lắng cho nó nhiều lắm. Có những lần nói chuyện điện thoại với cậu xong, cô chợt nhận ra mắt mình đã ướt nhòe từ lúc nào. Vì tương lai của cô, ước mơ của cô, thực ra chưa một ai hiểu như Wook, kể cả gia đình nó. Cậu đã nhiều lần khích lệ, động viên cô, trong khi gia đình cô nhiều khi làm nó nản chí vô cùng. Chỉ có mình cậu thật sự hiểu cô cần gì, chỉ có mình cậu thôi.

Đôi lúc cậu la mắng cô, cậu tỏ ra lạnh lùng, ghét bỏ nó làm bạn bè xung quanh tưởng cậu thật sự ghét nó, nhưng thật ra, chỉ cô mới hiểu được cậu thôi. Chưa từng có ai tốt và hiểu nó như cậu. Chỉ mình cô hiểu mà bỏ ngoài tai tất cả những lời chỉ trích đôi khi là quá thậm tệ của bạn bè khi nó sẵn sàng làm tất cả vì cậu. Mỗi ngày, cô vẫn cứ lẽo đẽo theo cậu, cậu sai gì nó cũng nghe, xuống căn tin mua chai nước, ra ngoài kia photo tài liệu cho cậu, cô không hề ngần ngại, đôi khi thấy vui vui lạ thường. Ra ngoài chào cờ, bất chấp những quy định về chiều cao, cậu bảo cô ngồi sau, nó vẫn ngồi sau lưng cậu, quạt cho cậu. cạu đi ôn thi học sinh giỏi cả hai tuần liền, chính cô chép bài hết tất cả các môn cho cậu, không chịu chia cho ai. Không được gặp cậu trên lớp, cô ngồi một mình buồn buồn nhớ đến cậu bạn tinh nghịch giờ ra chơi nào cũng leo lên bàn mình ngồi chễm chệ, nói chuyện, đùa giỡn vui biết chừng nào. Thời gian đó, tối nào hai đứa cũng gọi điện cho nhau, cô như một chú chim nhỏ, ríu rít kể bao nhiêu là chuyện. Với cô ngày ấy, hạnh phúc ngày ấy chỉ là được lo lắng cho Wook lúc cậu đi thi, được gửi tin nhắn "cố lến nhé", " thi tốt nhé " vào ba giờ sáng, được bước sau cậu, nhìn đôi chân cậu bước đi như một cái bóng lặng lẽ, âm thầm nhìn cậu.

Cô thương Wook nhiều lắm, để cậu vui nó chấp nhận làm tất cả. Vì cậu, nó ngồi cả buổi chiều để giúp cậu giải hơn mười vòng Violympic Tiếng Anh, vì cô biết cậu bận nhiều việc hơn nó, nó vui vì giúp được cậu bạn thân nhất của mình. Đến sinh nhật cậu, cô lại bí mật chuẩn bị quà cho cậu, điều mà cô chưa từng làm với ai trước đó. Nhìn ánh mắt vui vẻ pha chút ngượng ngùng của cậu, cô vui lắm. Nó đã từng ước năm nào cũng được cùng cậu chúc mừng sinh nhật như vậy. Thương cậu, cô sẵn sàng gạt sang một bên chuyện ngày mai mình có tiết kiểm tra mà ngồi trước màn hình máy tính, giúp cậu viết bài viết đầu tiên khi hai đứa đã không còn chung lớp, chung trường...

Tình cảm cô dành cho cậu, nó tin rằng cậu rất rõ nhưng nó cũng biết rằng lúc này chỉ nên là bạn không hơn không kém. Dù đôi lần Wook đối xử với cô bạc bẽo, vô tình làm nó tủi thân lắm, ánh mắt bạn bè nhìn nó đầy thương hại làm nó đau lắm nhưng cô vẫn cứ bất chấp tất cả chỉ để được ở bên cậu.

Rồi... sau tất cả, những điều ấy, cô đâu ngờ có mình nó trân trọng, những điều đẹp đẽ ấy đã không còn ai nhớ nữa, ngoài đứa ngốc là nó.

Ngày cậu xa cô, đến một ngôi trương danh giá, cô buồn lắm. Thuở ban đầu, tình bạn của cậu và cô đó còn là những cuộc điện thoại dài, những đêm nói chuyện cùng nhau, quan tâm nhau. Hạnh phúc lúc đó với cô là được cậu nghĩ đến như một người bạn thân những khi cậu bệnh, cậu buồn. Tình bạn ấy với cô quan trọng biết nhường nào kể cả cậu không thể nào biết được. cô cố gắng trân trọng, nhưng rồi... cậu cũng rời xa nó. Gọi điện không được, nhắn tin chỉ có dòng chữ vô cảm "đã xem", khi trả lời thì cậu vô tình rằng cậu bận, cậu không biết gì hết.

Rồi sau đó, cô nhận được món quà mà lúc chia tay nó đã tặng Wook làm kỉ niệm, đúng như dòng tin nhắn mấy hôm trước cậu đã làm nó đau như cắt "tớ sẽ gửi trả cậu món quà đó". Chỉ vậy thôi nếu... ngày hôm ấy không phải là ngày phụ nữ , không là ngày mấy cặp hẹn hò trong lớp tặng quà cho nhau. Thấy có người đưa hộp quà cho cô, cả lớp nhốn nháo trầm trồ ngưỡng mộ, nhưng đâu ai hay, lòng nó đau đến tê tái. Đôi mắt nó lệ đã ngấn nhưng phải nuốt vào trong tim. Nói gì đây chứ ? Quà bạn tặng hay nói tặng quà cho người ta rồi bị trả lại. Cô chỉ biết cúi mặt, cố kìm nén không để mình khóc. Tiếng trống tan trường vừa vang lên, Cô đã chạy thật nhanh ra ngoài kia, lao mình vào màn mưa, nước mắt chan hòa nhưng nào ai biết cô khóc. Cầm hộp quà trên tay, nó biết bên trong là chú khỉ nhỏ nó đã tặng cậu, là một chú khỉ mang nụ cười tinh nghịch như chính nụ cười của Wook. Đôi bàn tay nhỏ bé run run, nó không dám mở, sẽ đau lắm, đau lắm... Cô đã từng mong chú khỉ này sẽ ở bên cậu, cười với cậu mỗi khi cậu buồn, mỗi khi không có nó bên cạnh, vậy mà.... Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì chứ ? cô đau khóc trong cơn mưa. Nó biết mình ngốc lắm.

Những ngày Wook bỗng nhiên cắt đứt mọi liên lạc với cô, không thèm quan tâm nó nữa, thậm chí trả lại món quà kỉ niệm của nó, nó đã khổ sở, day dứt đến tột cùng. Mười sáu năm, cô chưa từng vì ai mà đau đớn đến vậy. Bao nhiêu suy nghĩ cứ dày vò, day dứt rồi đơn độc, cô như trơ trọi trước tất cả vì mất cậu. Cậu đi rồi, chẳng còn ai hiểu cô, ở bên nó, quan tâm nó những gì nó thực sự cần nữa. Từng bài hát cô thích, bộ phim mà cô xem, quyển vở, cây bút đều mang mình bóng của Wook. Cậu đã thật sự quá quan trọng với nó, hình bóng cậu ở khắp mọi nơi trong cuộc đời nó. Tất cả thật sự quá đơn độc, quá khó với một cô bé cô lúc nào cũng thích nói, thích cười....

Còn gì nữa chứ? Còn lại gì sau những hi sinh, yêu thương? Nụ cười hồn nhiên, đôi mắt mơ mộng ngày xưa ai đã đó mang đến cho cô vậy mà giờ người đi chỉ còn lại những đêm nước mắt ướt gối, những giấc mơ tuổi thơ đẹp đẽ hằng đêm cứ bao vây nó. Thân nhau chi thắm thiết, quan tâm nhau quá nhiều, hiểu nhau quá rõ làm chi để rồi bỏ rơi nó chứ ? Đã ba năm rồi, kể từ khi Wook bỏ rơi cô, vì ngôi trường danh giá kia mà thay đổi, nó vẫn không hề biết mình đã làm gì sai, đã làm cậu buồn điều gì.

Wook rời xa, cô như một cái bóng lặng lẽ, âm thầm trước tất cả. Vừa mới lên cấp ba, cái gì cũng mới, cũng lạ, cũng đầy áp lực. Thế giới đó không có Wook cũng không có ánh mắt thương hại của tụi bạn nữa, nơi đây cô độc lắm. Còn cậu, nó biết cậu đang vui vẻ lắm, nơi ấy có bao nhiêu là thiên thần vui vẻ, đem lại cho cậu những nụ cười, những niềm vui. Cô cứ tưởng mình sẽ chìm mãi vào cái cảm giác đánh mất niềm tin, mất tất cả, chìm sâu vào cảm giác bị phản bội, bị bỏ rơi. Nhưng thật may ở bên cô đã có Taehyung.

Nhưng, có đôi khi, nớ chợt nghĩ... tình bạn này, phải chăng là một cái duyên mà Wook để lại cho nó?

Taehyung là bạn qua mạng của Wook. Trước khi gặp Tae ở cấp ba, đã có lần Wook giới thiệu Tae với cô, hai đứa cũng đã vài lần nhắn tin. Chỉ là không ngờ, trong lúc cô dường như mất lòng tin với tất cả thì Tae lại giúp cô đứng dậy. Cậu quan tâm cô nhiều lắm. Dù khi Wook rời bỏ nó, nó buồn đau lắm, nhưng trước mặt bạn bè, lúc nào nó cũng cố gượng cười nhưng thật sự Tae đã làm cho cô vui vẻ nhiều lắm bởi cậu là một người bạn hiền lành, thích pha trò làm cô vui và quan tâm nó nhiều thứ..

Taehyung quan tâm cô nhiều lắm, cậu lo đến từng bài kiểm tra của cô, cậu dạy cô học Hóa, cho đề Toán, giải đề, giảng bài cho cô. Đôi lúc cô cảm giác sự quan tâm đó có gì đó giống Wook ngày xưa nhưng mà ...đã lâu lắm rồi. Cậu đã không còn nữa. Suốt ba năm học qua, Tae cùng cô học tập, cùng cô đi chơi, Tae lúc nào cũng làm cô cười và chưa bao giờ hai đứa giận nhau. Tình bạn đó luôn là những tiếng cười. Nhưng thật sự cô vẫn chẳng thể nào quên được hình bóng Wook, dù biết cậu sẽ chẳng bao giờ trở về bên cạnh, quan tâm nó như ngày xưa nữa. cô biết mình cần phải trân trọng hiên tại, quý trọng tình bạn giữa nó và Tae. Còn tình cảm mà nó đã trót dành quá nhiều cho Wook, nó chỉ biết trân trọng cất vào một góc nhỏ nhưng quan trọng trong trái tim mình thôi.

Đã ba năm làm bạn với nhau, cùng nói biết bao là chuyện vui buồn, nhưng Tae chưa một lần nhắc đến Wook dù cô biết rằng Taehuyng biết nó và Wook từng là bạn thân, dù nó biết cậu vẫn hay nhắn tin nói chuyện với cậu. Cô cũng không một lần hỏi, vì cô biết mình sẽ đau lắm khi nhắc đến Wook. Những khi có ai đó vô tình nói đến Wook, cô cũng tránh đi, bắt mình không được nghe tên cậu, nếu không thì nó chọn cách chịu đựng nghe kể về một cậu bạn học giỏi xa lạ nào đó. Cảm giác đó, ai hiểu được cho nó ?

Thời gian ròng rã ba năm, là bấy nhiêu lâu cô bắt mình phải cười với tất cả, cô tưởng mình đã quên được cậu khi mỗi ngày nó lại vô tư cười đùa, nghịch phá như một đứa trẻ bên Taehuyng nhưng...vẫn là không thể.

Ngày thi xong kì thi quan trọng nhất đời mình, cô lại chợt nhớ đến cậu, lại nhớ đến lời ước hẹn năm nào "Cậu học điều dưỡng đi, tớ sẽ làm bác sĩ. Tớ khám bệnh , cậu lấy thuốc...hi hi" và nó lại khóc, lần đầu tiên từ ngày cậu rời xa nó. Rồi hôm nay, một lần nữa, tất cả những đau đớn, buồn tủi chỉ như ngày hôm qua khi Taehuyng lại bất ngờ nhắc đến Wook. Cái tên ấy, cô đã cố vùi sâu, trốn tránh nhưng cuối cùng cũng một lần nữa lại làm cô xót xa. Cái tên ấy đã len vào tình bạn ngây ngô tiếng cười của cô và Taehuyng, vào cái thế giới vui vẻ của cô từ bao giờ ?

Giây phút Taehuyng chạm vào quá khứ của cô, bao nhiêu kỉ niệm, tiếng nói, nụ cười cả những lời hứa hẹn ngày xưa cứ ùa về trong tâm trí cô. Tất cả dường như giờ trờ thành cảm giác tội lỗi, một cái nuối tiếc, thương đến xót và có lẽ là một chút nữa oán hận. Về một người đã bỏ rơi nó lâu rồi...

Đau xót, day dứt, nó khóc vì tình bạn đẹp đẽ đã lỡ lớn lên âm thầm, vì những kỉ niệm xưa chẳng có ai nhớ nữa. Cô biết mình vẫn thương người ta quá nhiều dù biết người ta có đoái hoài tới nó đâu, đã ba năm rồi. Cô hận mình quá ngốc nghếch vẫn còn thương nhớ ai hoài, nó hận người đã vô tâm bỏ rơi nó dù nó đã làm tất cả những gì cậu muốn. Nước mắt cứ rơi, thì ra bấy lâu trốn tránh, cô vẫn không thể nào trốn được nỗi đau, tủi nhục của kẻ bị bỏ rơi, bị coi thường đến tột độ.

Nước mắt cô đêm nay cứ rơi hoài, nó khóc như để thay cho những tháng ngày chôn giấu trước kia. Đau đớn lắm khi nó nghĩ đến cậu của ngày xưa và ánh mắt lạnh lùng của cậu ngày cuối cùng của tình bạn cũng là chút tình cảm đầu đời phong phanh kia.

Cô nghe tiếng gió ngoài trời thổi từng cơn lạnh buốt. Vậy là mùa hè lại về, cơn mưa hạ đầu tiên đã về lất phất những hạt li ti bên của sổ. cô thờ thẫn nhìn mưa rơi, cô đã mệt mỏi quá rồi, nước mắt cũng đã cạn rồi nhưng...tình cảm đó có cạn chưa ?

Đau...

Một nỗi đau âm ỉ về một mối tình đầu chưa một lần chớm nở...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sausaku