Taehuyng part 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi liên hoa cuối cấp nào cũng đong đầy cảm xúc, hương vị. Ai cũng có những cảm xúc của riêng mình, buồn vui lẫn lộn, nhưng ai đều cố mang một nụ cười cả. Đó là nụ cười thanh thản vì kì thi đã qua, mười hai năm đèn sách đã khép lại; là nụ cười gượng khi phải xa thầy, xa bạn, xa tuổi học trò để bước vào đời. Trong những nụ cười đó cũng chất chứa biết bao nhiêu kỉ niệm đẹp của một thời áo trắng đến trường mãi sẽ không quên được. Mọi hờn giận đã xóa bỏ, tụi bạn xúm xít nhau kí tên lên áo nhau, gửi đôi lời tâm sự vào quyển lưu bút kỉ niệm. Mỗi người một cảm xúc riêng, ai như cũng muốn níu giữ cho mình ngày hôm nay

---------------------------------------------------------------------------

Bên cô, Taehuyng đang nắn nót viết lên quyển lưu bút. Cậu là người bạn quan trọng của cô suốt những năm cấp 3, cô đã dành cho cậu trang đầu tiên vì lẽ đương nhiên, trang đầu tiêng của lưu bút là dành cho bạn thân.

Nhìn anh hồn nhiên ghi ghi viết viết, cô lại chợt thấy buồn. Đã ba năm nay, nó không hề cho phép mình nhớ về những ngày tháng ấy, vì nhiều lí do. Cô sợ mình đau, sợ mình không thể tập trung học hành và nhất là  tình cảm ngày xưa sẽ ngày thêm sâu nặng. Ngày hôm ấy, ngày chia tay năm nào, nó đâu có biết gì là buồn. cô vô tư bên người ấy, vui vẻ biết bao nhiêu vì cô đâu có ngờ người mà cô thương rồi sẽ bỏ nó mà đi. Trang đầu tiên của quyển lưu bút năm ấy vẫn còn trắng. Một hối tiếc đến day dứt...

Vội xua tan đi những hoài niệm xa xôi đó. Cô không cho phép mình bỏ lỡ hiện tại.

"Đây này, tớ vẽ cậu luôn rồi đó. Thấy cái mặt già khó tính hông, y chang luôn!". Taehuyng hí hoái vẽ vẽ, vừa luôn miệng trêu. Cô trừng mắt dọa cậu.

"Này, cuối năm rồi đó. Muốn tớ tặng cho vài vết răng làm kỉ niệm thì nói nhé. Bà già nào hả?"

"Dạ, em xin lỗi chị ạ...em hông dám nữa đâu.... Xong nồi nè, hihi". Anh trưng cái mặt ngây ngô ra, đổi giọng đớt đớt y như mấy đứa nít con.

"Ừa, ngoan. Tối về chị đọc hén cưng."

Hai đứa hất mặt nhau tủm tỉm cười khoái chí, rồi anh đưa lưng cho cô kí tên lên áo mình. Tụi con trai luôn bất chấp như vậy đó. Cô tinh ngịch trả thù vụ "bà già" lúc nãy, vẽ cái mặt cậu ngố không sao tả được, chiếm muốn nửa lưng áo. Tội, anh đâu biết, vác cái lưng đi khắp lớp làm cô cùng tụi bạn một phen cười nghiêng ngả... Nụ cười lại về với cô.

Ngày cuối cùng của quãng đời học trò áo trắng, buồn lắm nhưng ai cũng cố giấu. Tụi con trai, liều mạng trèo lên cây phượng đỏ đã thèm thuồng hai mùa mưa nắng, hái cho mấy bạn nữ những chùm phượng đỏ thắm, bất chấp vị nữ giám thị có thể xông ra bất cứ lúc nào. Phạm tội xong, cả đám kéo nhau vào lớp, xếp xếp, ép ép những con bướm xinh xinh ép vào những quyển lưu bút. Tụi con trai y như mới lần đầu làm bướm, nhiệt tình quá thành ra phá hoại bị mấy đứa con gái la oai oái. Đương nhiên cô cũng không phải vừa, mấy lần Taehuyng bị ăn đòn vì cái tội không biết làm.

Lớp học rộn rang, tiếng cười tiếng nói, cả tiếng la câu hét nữa. Tất cả dường như xua đi nỗi buồn ngày chia xa. Nhưng rồi cuối cùng cũng phải xa. Cầm trên tay, những đóa hoa phượng đỏ buồn, những quyển lưu bút đã nặng kỉ niệm, chúng bạn thút thít chia tay nhau, ôm nhau thật chặt như muốn níu mãi phút giây này. Anh và cô cảm động biết bao tình bạn thuở học trò nhưng cũng gượng cười chia xa chúng bạn, gửi nhau những lời chúc chân thành nhất.

Bầu trời hôm nay như xanh hơn, đóa hoa bên đường dường như cũng rực rỡ hơn và con người dường như cũng trưởng thành hơn. Anh,cô, bước bên nhau những bước cuối cùng của quãng đường học trò. Đến bao giờ, cô mới có thể cùng cậu bạn thân của mình bước đi như ngày hôm nay một lần nữa. Mỗi đứa đong đưa theo những cảm xúc riêng, không còn đùa giỡn, chọc phá nhau như ngày trước nữa. Nó và cậu, những con người ngày thường vui vẻ, ngây ngô với mọi điều vụn vặt nhưng đến lúc này cũng phải buồn thực sự. Hai đứa không nói với nhau lời nào nhưng cũng hiểu được nỗi buồn xa bạn, nỗi lo kết quả kì thi quan trọng vừa rồi và cả nỗi sợ khi sắp phải bước vào đời.

Đến cuối con đường, đến lúc phải chia tay. Con đường này, hôm nay sao mà ngắn quá.

"Taehuyng-ssi này, tớ...tớ...chúc cậu đạt kết quả tốt nhá, chúc cậu đậu vào trường mà cậu mơ ước...". Cô cố nói thật rõ, nhưng mặt thì...cắm xuống đất. Phải khó khắn lắm nó mới có thể thốt ra những lời ấy, bấy lâu nay có bao giờ sến đến như vậy đâu. Nhưng mắt cô cũng rưng rưng.

"Ừa, bà già cũng vậy , chúc cậu sớm đạt được ước mơ của mình, hén?" Teaehuyng cười thật tươi, nhe cả hàm răng trắng tinh. Nhưng ai mà chẳng biết cậu cũng đang nuồn, vậy mà cũng gượng cười.

" Giờ này còn giỡn hả" cô nhéo cậu ta một cái, coi như để đỡ nhớ.

Anh la oai oái, cười ha hả: "Hung dữ hà"

"Hứ, thôi, tớ về đây, chừng nào có kết quả nhớ báo cho tớ biết đó..."

"À...ừm"

Cô cười rồi quay đi, sắp bước đi thì...

"Này....có chuyện này, tớ nghĩ là cậu cần phải biết"

"Chuyện gì vậy, cậu nói đi." cô quay mặt lại, bỗng thấy lạ.

"Chuyện về...Chang Wook..."

Chang Wook ?

Giây phút ấy cứ như ngưng lại, cái tên ấy như đông đặc lại trong đầu cô. Lặng đi vì bất ngờ, vì nhói đau, vì cái gì đó sắp ùa về làm cô đau đớn. Tê dại, một cảm giác nhói đau trong lồng ngực.

"Cậu..." cô chợt thấy khóe mắt cay cay, một cảm giác đau đớn, hoang mang. Taehuyng nhìn cô bằng ánh mắt dường như đã hiểu tất cả, ánh mắt ấy đâu còn sự vui vẻ khi nãy nữa...

"Tớ...tớ xin lỗi...Tớ không muốn...không bao giờ muốn nghe đâu. Làm ơn để tớ yên." cô vụt chạy đi, để lại Anh nhìn theo dáng hình bé nhỏ mà xót xa.

Chang Wook ? Tại sao, đã bấy lâu nay cô đã chấp nhận được rồi mà, cô đã chấp nhận để người ta đi, mà sao mỗi khi nghe tên cậu, nó lại nhói đau như vậy. Đã ba năm rồi, Taehuyng chưa từng nhắc đến Chang Wook trước mặt cô nhưng hôm nay sao lại làm nó nhói đau đến như vậy chứ. Cô chạy thật nhanh, nó phải trốn nỗi đau đó, nó không muốn nhớ. Không muốn...

------------------------Tạm dừng chờ phần 3 nhaaa-----------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sausaku