Chương 7: Tình yêu tam giác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 7: Tình yêu tam giác

Kim Tae Hyung cố ngăn chặn sự không thoải mái trong lòng, miễn cưỡng nâng lên một nụ cười:

"Xin lỗi, anh đến không đúng lúc, lần khác anh sẽ tới tìm em, hai người...cứ tự nhiên."

Nhìn Kim Tae Hyung toan xoay người rời đi, Kim Soo Jung còn chưa mở miệng, Jeon Jung Kook đã lên tiếng trước:

"Khoan đã, anh Tae Hyung, dù sao em cũng nói xong rồi, vừa vặn, chị Soo Jung cũng có chuyện muốn nói với anh, anh ở lại đi, em sẽ không quấy rầy hai người nói chuyện."

Kim soo Jung trừng mắt nhìn cậu, thật không hiểu nổi vì sao Jeon Jung Kook luôn thích châm dầu vào lửa, không thấy sắc mặt Kim Tae Hyung lúc này rất là không tốt hay sao? Vả lại, cô thật sự chưa chuẩn bị sẵn sàng để nói chuyện nghiêm túc với Kim Tae Hyung nhất là sau khi bị anh bắt quả tang như thế này.

"Sao thế? Em nghĩ chị có chuyện cần nói với anh ấy đấy. Thôi hai người cứ thoải mái đi nhé, em ra ngoài đây."

Jeon Jung Kook đè lại hai vai muốn dãy dụa của Kim Soo Jung, thoải mái nói ra, ánh mắt bao hàm cảnh cáo cô nhất định phải giải quyết cho xong việc này. Còn đó là việc gì, không cần cậu nói ra, cả ba người ở đây đều hiểu rõ.

Đứng dậy bước nhanh ra ngoài, nhìn thấy bàn tay phải của Kim Tae Hyung siết chặt nắm đấm, Jeon Jung Kook thản nhiên liếc mắt một cái, khóe môi nhếch lên một nụ cười đắc ý.

Tỏ tình trước thì sao? Người khiến Kim Soo Jung rung động rốt cuộc cũng là cậu.

Jeon Jung Kook không phúc hậu nghĩ, dù trong lòng có một tia không thoải mái với Kim Tae Hyung, nhưng càng nhiều là đắc ý của kẻ chiến thắng, cậu không tin đến hôm nay, Kim Soo Jung còn sẽ đồng ý Kim Tae Hyung.

Không quá nhiều lâu, trong phòng chỉ còn lại hai người.

Kim Tae Hyung và Kim Soo Jung trầm mặc đứng đối diện nhau, Kim Soo Jung thở dài, biết chuyện gì nên đến cũng phải đến, nếu trong lòng đã quyết, như vậy cũng tốt, cô sẽ không kéo dài thêm nữa, bằng không sẽ chỉ khiến hai bên tổn thương.

"Tae Hyung à, thật ra em..."

"Anh biết!"

Kim Tae Hyung hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nhìn Kim Soo Jung, trong đôi mắt màu rám nắng tràn đầy hiểu rõ và bất lực, điều này làm cho Kim Soo Jung muốn nói ra lời đành nghẹn trong họng, cô nhấp miệng, im bặt.

"Soo Jung."

Kim Tae Hyung liếm liếm môi, kêu một tiếng, anh có chút khẩn trương nhìn cô, hầu kết giật giật, tầm mắt bồi hồi trong tầm mắt Kim Soo Jung, bởi vì khẩn trương, ngữ khí cũng nhanh hơn bình thường rất nhiều:

"Anh biết đáp án trong lòng em, anh biết em đã có sự lựa chọn cho chính mình, anh biết hành động lúc này của mình rất kỳ cục, nhưng mà anh chỉ muốn nói một điều, em từ chối anh đó là chuyện của em, còn anh thích em là vấn đề của anh, cho nên xin em..."

"...Làm ơn...một chút quyền lợi duy nhất này của anh, em đừng chối bỏ nó, có được không?"

Anh than thở nói qua những lời này. Ngữ khí khẩn thiết làm Kim Soo Jung không biết phải nói gì.

Kim Tae Hyung gắt gao nhìn chằm chằm Kim Soo Jung, thanh âm trong trẻo bình thường vào lúc này lại nghe ra chút run rẩy:

"Anh sẽ tận lực không làm em khó xử, cũng sẽ cố gắng không vượt quá giới hạn giữa hai chúng ta, cho nên mong em, hãy đối xử với anh như bình thường, thậm chí là như một người bạn, thậm chí cho dù em cố ý không nhìn tình cảm của anh nhưng làm ơn đừng bài xích nó, được không?"

Kim Soo Jung đối mặt biểu tình không yên bất an của Kim Tae Hyung, có điểm mềm lòng, cô thu hồi sự rối rắm trên mặt, thập phần chân thành nói:

"Tae Hyung à, trên đời này, có lẽ anh là người duy nhất mà em không muốn làm tổn thương. Nhưng có một số việc em phải nói rõ ràng."

Đôi mắt màu đen của Kim Soo Jung thoạt nhìn càng thêm trấn định:

"Có lẽ thái độ trước giờ của em sai lầm rồi, mới khiến cho nhiều người mang ảo giác, bởi vì không muốn lừa mình dối người, cũng không muốn về sau anh sẽ vì vậy mà tổn thương, cho dù lời này anh không muốn nghe, em cũng phải nói. Em xác thực thích anh, nhưng chỉ dừng ở mức độ tình bạn, không hơn. Cho nên em mong anh hiểu rõ đoạn tình cảm này, tránh về sau sẽ càng xa vào, như vậy em sẽ thấy rất tội lỗi."

Kim Tae Hyung không nói, lại nhìn lên trần nhà ngẩn người, thản nhiên nhếch một nụ cười chế giễu lại bi ai, lòng Kim Soo Jung nhói lên một chút, nhưng cô cũng sẽ không can dự vào.

Anh rõ ràng thở dài, quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời:

"Thích em, là do chính bản tâm anh, là anh tự chọn tiếp tục, không cầu hồi báo. Cho dù vết thương đầy mình, cũng là anh tự chịu."

Kim Soo Jung không biết tại sao khóe mắt lại có chút chua sót, cơ hồ hít thở không thông, nhìn vẻ mặt anh phong đạm vân khinh, trong lòng cô lại nặng trĩu, ngữ khí phập phồng đè nén:

"Vì sao phải khổ sở như vậy? Nếu biết đây là lựa chọn khiến anh thương tích đầy mình, vì sao phải chấp nhất đi vào con đường đó, anh là đồ ngốc sao?"

Rõ ràng, Kim Tae Hyung cũng biết đoạn tình cảm này sẽ khiến anh thất bại thảm hại, nhưng lại vẫn tiếp tục như thiêu thân lao đầu vào lửa, tình cảm của anh không oanh oanh liệt liệt, không hiện ra bất kỳ nơi nào chèn ép cô, cũng không dồn cô vào đường cùng, ôn nhu tận lực không khiến cô khó xử, tình cảm của anh luôn bao dung rộng lớn như vậy, luôn tràn đầy sủng nịnh dịu dàng như vậy, yêu không cầu hồi báo không cầu trả giá, một Kim Tae Hyung như vậy, khiến Kim Soo Jung vừa đau lòng, vừa thất thố không biết làm sao.

"Thật là mù quáng. Vì một người như em, đáng giá anh làm như vậy sao?"

Khó khăn lắm mới thốt ra được một câu, toàn thân Kim Soo Jung đã thấy mỏi mệt, thật sự. Lần đầu tiên, bị một người si tình nhớ nhung, cô lại thấy gánh nặng như vậy. Trước giờ người thích cô không thiếu, yêu đơn phương cũng càng nhiều, nhưng Kim Soo Jung chưa từng đặt vào trong lòng, đối với loại yêu không hồi báo, nếu là trước đây, Kim Soo Jung nhất định sẽ khinh thường bọn họ ngu ngốc nhu nhược, riêng đối với Kim Tae Hyung, Kim Soo Jung lại thấy đau thương nhàn nhạt.

Có lẽ cô thật sự quan tâm Kim Tae Hyung, cũng coi trọng tình bạn với anh. Cho nên mới sợ anh tổn thương, mới sợ anh đau lòng. Nhưng Kim Soo Jung dù mềm lòng nhưng cũng là một cô gái nhẫn tâm, cô biết nếu không yêu thì không nên cho người ta hy vọng, bằng không hy vọng càng nhiều, thất vọng càng nhiều, cuối cùng còn không phải đi vào bi kịch sao?

Cho nên cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Kim Tae Hyung đau khổ, cũng không nói lời an ủi. Đôi khi Kim Soo Jung lại cảm thấy chính mình quá mức cực đoan quyết đoán.

Anh nói:

"Đáng giá, sao lại không đáng giá, từ mới gặp, đã không cách nào trốn tránh, dù biết rõ cô gái này tuyệt thế độc lập, thông minh kiên cường, lại quá mức đa tình, luôn có người che chở cẩn thận, có người đau khổ chờ đợi, mà anh chỉ là một trong số đó mà thôi. Cho dù là một bên tình nguyện, cho dù tình cảm này nhỏ nhoi hèn mọn, anh cũng nguyện ý."

Cô tuyệt vọng:

"Anh không cần như thế!"

Kim Tae Hyung bước tới gần, vươn tay vuốt ve hai má của cô, động tác nâng niu trân trọng như đang nâng niu một kiện tác phẩm kiệt tác, hơi thở tươi mát bao bọc cô gắt gao, cô không có dũng khí nhìn lại sự kiên trì và tái nhợt trên mặt anh, cũng giống như cô không thể tha thứ chính mình tùy hứng. Cô biết rõ, biết rõ tâm tư của anh đối với cô, đảo mắt lại là có thể thấy anh đang chờ đợi.

Kim Tae Hyung, anh đáng giá được tốt nhất, mà không nên là em, tình cảm của anh, quý trọng như vậy, em nên hồi báo như thế nào cho phải?

Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, mỉm cười ấm áp:

"Em không cần cảm thấy tình yêu của anh là gánh nặng. Anh sẽ cố gắng khắc chế bản thân mình, em cứ yên tâm làm những gì mà em thích, như vậy là đủ rồi."

Anh có chấp niệm của anh, cô có kiên trì của cô, anh có thể cho cô sự kiêu ngạo và tự tôn của anh, thứ cô cho anh, là không gì cả.

Cô biết anh bình tĩnh nở nụ cười, nhưng lại chỉ đang ngăn chặn sự đau xót trong lòng, đáy mắt anh tràn đầy thâm tình, yên lặng không nói gì, chỉ ngóng nhìn khiến cô mê muội một trận.

Tất cả cảm xúc khó xử, dằn xé, áy náy, khổ sở, đau lòng, cuối cùng đều hóa thành một cái thở dài. Kim Soo Jung thật sự chỉ có thể thở dài.

Nhìn bóng dáng Kim Tae Hyung rời đi, cao lớn mà lại đơn bạc, Kim Soo Jung trầm mặc thật lâu, thậm chí Jeon Jung Kook tiến vào, cô cũng không để ý.

Cậu thở dài nhìn cô, bàn tay vuốt ve lòng bàn tay cô, bình thản nói:

"Như vậy cũng tốt, ít ra trong đoạn tình cảm này anh ấy sẽ không chủ động tiến công, tuy là cuối cùng yêu đơn phương, dù trong lòng em có chút không thoải mái, nhưng cũng không phải khó chấp nhận như vậy, điều này chẳng phải chứng minh Soo Jung nhà chúng ta rất có mị lực hay sao?"

Kim Soo Jung liếc cậu một cái:

"Em còn dám nói? Nghe lén vui lắm sao? Đúng là lần này về Hàn Quốc chính là sai lầm của chị, bằng không anh Tae Hyung cũng sẽ không...."

Jeon Jung Kook xoa đầu ngắt lời cô:

"Chị không cần áy náy làm gì, không phải ảnh cũng nói chị đừng khó xử hay sao, chỉ là không nghĩ anh Tae Hyung lại có mặt si tình như vậy, thật khiến người ta mở rộng tầm mắt mà. Qua thời gian, chỉ cần chị không cho anh ấy hy vọng, anh ấy sẽ bỏ cuộc thôi. Yên tâm, có em ở đây, cá chắc sẽ không cho anh ấy có cơ hội nào với chị."

Kim Soo Jung giận dữ, cái tên này thật đúng là phúc hắc, mở miệng không câu lời hay.

"Đủ rồi, em mau ra ngoài đi, làm idol mà suốt ngày không chuyện gì làm là sao? Chị còn phải làm việc, em đừng thêm phiền cho chị nữa."

Vừa nói vừa đẩy Jeon Jung Kook ra ngoài phòng. Jeon Jung Kook cũng không phản kháng, đại trượng phu co được dãn được, không cần bức cô quá chặt, bằng không tốt quá hóa xấu, cho nên Jeon Jung Kook cũng nhẹ nhàng để cô đẩy mình ra ngoài, trước khi cô đóng cửa lại, còn không quên dặn dò:

"Khi nào tan làm em sẽ tới đón chị, chị không được chuồn đi trước, nghe không?"

Đáp lại cậu là một tiếng hừ lạnh và đóng cửa cái rầm.

Jeon Jung Kook xoa mũi, cười khẽ một tiếng, xoay đầu rời đi.

--------

9h tối.

Kim Soo Jung ngồi trong văn phòng, nhìn đồng hồ, thở dài, cô thề, hôm nay nhất định là ngày làm việc mệt nhất trong đời cô, cả ngày đờ ra trước máy tính, làm gì cũng không tập trung tinh thần được, trong đầu sắp bị ba mớ tình cảm hỗn độn phiền chết.

Đứng dậy thu dọn đồ đạc, cũng không nhớ tới Jung Kook bảo chở cô về, lúc này nói thật Kim Soo Jung như cái xác di động, đại não không hoạt động như thường ngày, tạm thời lâm vào tình trạng chết máy. Cô đứng dậy, kéo ghế, mặc áo khoác, xách túi, tắt đèn, khóa cửa phòng, rồi đi ra ngoài, lúc này cũng đã trễ, mọi người tan tầm sớm, bên ngoài không có ai.

Cô đi một mạch xuống bãi đậu xe, tìm kiếm xe của mình, xe thể thao màu đỏ chót cực kỳ bắt mắt, vừa nhìn lượng xe khoa trương lại tao bao, hôm nay nó lại khiến Kim Soo Jung thấy chói mắt dù ngày thường cô cực kỳ yêu chiếc xe này.

Vừa toan mở cửa xe, bàn tay đã bị nắm lấy, Kim Soo Jung ngẩng đầu, không cần nhìn cũng biết là ai, cô thở dài:

"Em chưa về sao? Ở đây làm gì?"

Jeon Jung Kook không vui đáp:

"Chị không bị mất trí nhớ chứ? Chẳng phải em đã nói là em sẽ đưa chị về sao? Chắc là chị xem lời em như gió thoảng bên tai rồi chứ gì, em mà không đứng đây canh, chắc chị tính đào tẩu một mình rồi đúng không?"

Kim Soo Jung liếc cậu một cái, không muốn tranh cãi, vứt chìa khóa cho cậu, tự mình mở cửa ngồi vào ghế phụ:

"Không phải nói đưa chị về sao? Còn không mau qua đây?"

Jeon Jung Kook không nghĩ Kim Soo Jung lại dễ nói chuyện như vậy, còn tưởng phải tranh cãi với cô một hồi cơ. Trong lòng hí hửng ngồi vào ghế lái, cắm chìa khóa, khởi động xe.

Bởi vì đầu óc không tinh thần, thiếu linh hoạt, cô cứ cài mãi dây an toàn mà không xong. Nhưng vẫn không quên ngẩng đầu ý bảo Jung Kook lái xe đi, không dự đoán được Jung Kook lại từ ghế điều khiển cúi người lại đây, chuẩn bị giúp cô cài dây an toàn. Hai người chỉ cách nhau có mấy centimet, hai cặp mắt đen láy giằng co lẫn nhau, hai người đều ngẩn ra một chút.

Xoang mũi rót đầy mùi hương thơm ngát trên người Kim Soo Jung, tại một khắc này xâm chiếm đại não của cậu. Bên trong chứa đầy khuôn mặt cô, khí vị của cô, cậu tham lam nhìn chăm chú vào Kim Soo Jung, phảng phất như muốn khắc cô vào trong xương cốt. Trong ánh mắt cháy đen thiêu đốt hai luồng khói lửa, sáng ngời đến kinh người.

Da thịt cậu không tì vết, lông mi dày đặc, màu môi mê người, mỗi một chỗ trên người cậu đều tản ra dụ hoặc vô hạn.

Kim Soo Jung cảm thấy mình giống như bị ai điểm huyệt, không thể động đậy, ánh mắt cũng không thể rút ra khỏi đôi mắt màu đen sâu thẳm kia, đại não tràn đầy hương vị mát lạnh dễ ngửi trên người Jung Kook, dưới đôi mắt nhìn chăm chú như thể sắp thiêu cháy cô kia, trái tim Soo Jung không thể tự khống chế mà nhảy loạn cả lên.

Giờ phút này cậu phảng phất như hóa thân thành yêu tinh, tràn ngập mê hoặc, chiếm lĩnh đại não cô.

Kim Soo Jung gian nan điều khiển tư duy của mình, rốt cuộc phản ứng tới...

"Soo Jung... em rất nhớ chị."

Tiếng nói mềm như nhung thiên nga mang theo một chút mất tiếng, chui vào trong đầu cô:

"Cho dù chúng ta mới gặp không lâu...nhưng chỉ rời xa một chút, cũng khiến em nhớ phát điên rồi..."

Dấu môi lạnh lẽo dán lên, dây thần kinh kia vang lên tiếng "Bang" trong đầu cô, chặt đứt.

Trong não Soo Jung trống rỗng.

Ở lồng ngực có một phần xao động bất an gãi lấy, một chút lại một chút, ngứa đến độ cậu sắp nổi điên.

Cậu hít sâu một hơi, hơi thở mỹ diệu trên người Soo Jung càng đậm dày, hàng mi dài của cô run rẩy một chút, nhẹ nhàng đảo qua cậu, phần xao động rít gào kia càng ngày càng đáng sợ, cậu cảm thấy máu toàn thân cậu đều dâng lên cao.

"Soo Jung..."

Môi cậu cọ nhẹ, vuốt ve trên cánh môi mềm mại như hoa của cô, mút hôn ôn nhu vạn phần, lại nhịn không được mà nỉ non tên của cô.

"Soo Jung..."

Cậu động tình, lưu luyến ở môi cô, mềm mại, trơn bóng, thơm ngọt như thạch trái cây...Cậu run rẩy vươn đầu lưỡi, đầu lưỡi liếm qua môi cô, sau đó ngậm lấy, nhẹ nhàng liếm mút càng trầm trọng hơn.

Thân thể Soo Jung nhẹ nhàng run rẩy một chút, ngọn lửa như từ trên người cậu đã đốt tới trên người cô...Cô tựa như một con cá bị vứt lên trên bờ, khát khô đốt sạch lý trí cô, cô không nhớ nổi bất cứ thứ gì, cũng không muốn bất cứ thứ gì nữa...Bờ môi của cậu, hô hấp của cậu, cậu nỉ non, thúc đẩy tinh thần cô, thân thể cô, làm cô nhịn không được mà phóng túng...Hai mắt ngập nước mê ly rốt cuộc nhắm lại, trái tim của Soo Jung đập lên một cái, giơ tay ôm cổ của Jung Kook, đôi môi hé mở, làm đầu lưỡi của cậu tiến vào, đáp lại cậu hôn một cách hung ác, đầu lưỡi giao triền lẫn nhau.

Jung Kook khó có thể tin mà dừng một chút, không nghĩ cô chịu đáp lại mình, bình thường toàn là cậu chủ động và cưỡng bách, cô không nguyện ý bị động tiếp thu, bây giờ, Jung Kook tựa như bị kích thích tới rồi, càng run rẩy lên, đôi tay ôm cô gắt gao, áp cô thật sâu vào ghế dựa, công chiếm môi lưỡi cô, thô bạo vạn phần lại cũng nhu tình vạn phần, tham lam mà hấp thu hô hấp của cô.

Soo Jung...

Trong đầu cậu lúc này chỉ tràn đầy đều là: Soo Jung đang hôn mình! Cô ấy hôn mình! Cô ấy chủ động hôn mình!

Cậu hưng phấn đến cơ hồ muốn phát cuồng.

Ngón tay chậm rãi từ dưới áo khoác cô mà bò vào trong, cách một tầng áo lụa mỏng, vuốt ve vòng eo nhỏ bé của cô, a, cô thật mềm mại...

Soo Jung không chịu nổi sự nhiệt tình của cậu, không khí trong lồng ngực cơ hồ phải bị rút đi hết, không khỏi dùng sức đẩy đẩy cậu, điều này cũng không dễ dàng, đặc biệt là khi Jung Kook hận không thể khắc cô vào trong thân thể cậu, Soo Jung ngẩng cổ, né tránh môi lưỡi cuồng nhiệt của cậu, thở dốc kịch liệt.

"Đủ...Đủ rồi..."

Soo Jung thở hồng hộc.

Jung Kook rốt cuộc hạ nhẹ lực độ, môi rời khỏi môi cô, cũng thở hồng hộc, chóp mũi cao thẳng cọ xát gương mặt Soo Jung, sau đó đem đầu đang vùi ở trên hõm vai Soo Jung, cọ nhẹ qua xương quai xanh xinh đẹp của cô.

Soo Jung tựa lưng vào ghế ngồi, thở phì phò từng ngụm từng ngụm, cũng không có sức lực đẩy cậu ra.

Bỗng nhiên, một đạo ánh sáng chói mắt đột nhiên đánh vào trên người bọn họ, kéo thần trí bọn họ trở lại. Hai người đồng thời nhìn về chiếc xe phía trước.

Ánh đèn quá sáng, Soo Jung híp híp mắt, Jung Kook giơ tay che ở trước mắt cô, thay cô chặn đèn xe sáng chói kia. Mà trong lòng Jung Kook thì âm thầm nghiến răng nghiến lợi mấy kẻ phá đám kia.

Phía trước cách đó không xa, một chiếc xe dừng ở đối diện, trên xe, Kim Seok Jin, Kim Nam Joon, Park Ji Min và Jung Ho Seok trợn mắt há hốc mồm nhìn đối tượng vừa ôm hôn kịch liệt kia.

"OMG! OMG! Là Jung Kook và Soo Jung! Thật đúng là thằng bé!"

Jung Ho Seok hét lên. Jung Kook dù cách một khỏang xa cũng có thể thấy Park Ji Min và Jung Ho Seok đang kích động hét chói tai:

"Thằng bé cư nhiên kích hôn với Soo Jung ở trong xe!! Trời ạ, chẳng lẽ em hoa mắt sao?!"

"Wow, không nghĩ tới nhóc con to xác nhà chúng ta cũng có một mặt nhiệt tình như lửa thế này."

Tuy Kim Nam Joon kinh ngạc, nhưng trong đầu cũng trấn định rất nhiều, hyung-line thật ra có cái nhìn vô cùng thấu hiểu, bọn họ cũng không phải một lần hai lần nhìn thấy Jung Kook quấn quýt Kim Soo Jung, nhất là mấy ngày nay, bầu không khí giữa hai người này khác thường như vậy, Jeon Jung Kook lại mờ mịt như có như không mà tuyên thệ chủ quyền, anh cũng nhìn ra.

Một tay Jung Kook ôm eo của Soo Jung, một tay thay cô che khuất đèn xe, sau một lúc lâu cũng chưa thấy bọn họ chịu tắt đèn pha trên xe đi, không khỏi có chút tức giận, buông eo Soo Jung ra, thay đổi bàn tay che ở trước mắt cô, một cái tay khác đột nhiên mở đèn pha lên, sau đó ấn loa "Tuýt! Tuýt!Tuýt" liên tục.

Kim Seok Jin ngồi ở trên ghế điều khiển, cơ linh mà lĩnh ngộ ý của Jung Kook, buồn cười tắt đèn xe đi. Cậu em này thật là thiếu kiên nhẫn.

Lúc này Jung Kook mới vừa lòng buông tay xuống, nhanh chóng thắt dây an toàn cho Soo Jung, sau đó vặn chìa khóa xe, phát động động cơ, xe như rời cung tiễn nhanh chóng biến mất trong tầm nhìn của bọn họ.

Sau khi rời đi, Jung Kook bắt lấy tay lái, mắt nhìn phía trước, nội tâm tràn đầy một mảnh thấp thỏm bất an. Chỉ vì từ nãy cho đến giờ, Soo Jung vẫn luôn không nói chuyện, dư quang nhìn đến biểu tình trên mặt cô cũng là nhàn nhạt, căn bản không nghiền ngẫm ra được tâm tư của cô.

"Khụ, Soo Jung à..."

Jung Kook ho nhẹ, rốt cuộc chủ động đánh vỡ trầm mặc trong xe.

"Tập trung lái xe."

Âm thanh của Soo Jung rất là bình đạm.

Nội tâm Jung Kook lại nghẹn một chút, không khỏi có chút ủ rũ cụp đuôi. Không rõ trong lòng Soo Jung nghĩ như thế nào, lúc nãy rõ ràng cô còn chủ động đáp lại cậu...

Cô có tình cảm với cậu, về điểm này, Jung Kook tuyệt không nghĩ sai.

Xe vừa dừng lại trong hầm xe khu chung cư mà Soo Jung ở, nơi này cách ký túc xá của bọn họ cũng chỉ đi bộ khỏang 5 phút, cho nên chở Soo Jung về xong, cậu sẽ tự đi bộ về. Vừa xuống xe, lại mở cửa giúp Soo Jung, thay cô mở dây an toàn.

Soo Jung cũng không cự tuyệt Jung Kook, đỡ tay cậu xuống xe.

Nhưng cô như cũ không nói gì.

"Soo Jung à..."

Jung Kook nhịn không được lắc lắc tay cô, trong giọng nói tràn ngập khát vọng:

"Nói chuyện với em, được không?"

Soo Jung giương mắt nhìn cậu:

"Nói cái gì?"

Jung Kook thất bại mà rũ đầu, hơi có chút tội nghiệp:

"Chị, thật sự không có gì muốn nói với em sao?"

Soo Jung thở dài, tầm mắt dời về phía trên mặt đất, khô cằn mà trả lời cậu:

"Còn chưa suy nghĩ tốt, chờ chị nghĩ kỹ rồi nói sau đi."

Cô cũng thật sự là có điểm không làm rõ được tâm tư của mình, vẫn là chờ cô bình tĩnh một đoạn thời gian đã, sửa sang lại cho tốt rồi nói sau.

Jung Kook nghe ra sự thỏa hiệp trong giọng nói của Soo Jung, cậu cười rộ lên, tràn ngập khát vọng, nắm lấy bàn tay cô, đôi mắt đen láy tỏa ra ánh sáng nhu hòa:

"Được, em chờ chị."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro