16.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy tôi toát mồ hôi mẹ chồng tôi lo lắng hỏi han, chỉ thoáng trong chớp mắt tôi đã không thấy đứa bé đâu nữa, cơ thể tôi như có một luồng điện chạy qua, tim đạp mạnh đến nỗi như sắp phá vỡ lồng ngực. Tôi lặng người run rẩy bảo mẹ: “Không, không có gì đâu mẹ. Mẹ đưa cháu về giúp con”.

11h đêm tôi lang thang ra phía vườn của bệnh viện để hít thở chút không khí. Hôm nay trăng mờ ảo thật đẹp, đã từ rất lâu rồi tôi chưa biết cái cảm giác bình yên ngắm trăng là gì. Giá mà thời gian quay trở lại. Bỗng tôi thấy có bàn tay ai đó lạnh ngắt vỗ nhẹ lên vai mình, tôi quay mặt lại thì thấy một bóng người mờ ảo với khuôn mặt nát bươm be bét máu.

Từng giọt máu đỏ lòm đang chảy xuống khiến tôi có cảm giác mặt mình ướt ướt. Tóc của bóng ma quấn chặt lấy cổ tôi, cái lưỡi thè dài đen xì như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Mẹ à, đi theo con”.

Ma lực từ giọng nói đó khiến cho tôi không thể nào chống cự lại được. Tôi chầm chậm bước như bị thôi miên. Tôi không òn ý thức được mình đang làm gì nữa rồi.

Chợt ánh đèn pha từ xe ô tô lóe lên kéo tôi về thực tại. Tôi bị chói mắt, ngơ ngác nhìn xung quanh: “Này cái cô kia bị điên à, muốn tự tử à mà sang đường không nhìn gì thế”. Tôi kinh hãi, tại sao tôi lại đứng giữa đường thế này. tôi chợt hiểu là An đã hại tôi nhưng mà ai đã cứu tôi cơ chứ?

Một luồng gió lạnh thổi tới làm đầu óc tôi tỉnh táo lại. Lẽ nào An có thể dẫn dụ tôi ra tận đây mà tôi lại không hề biết. Tôi chỉ mơ hồ nhớ rằng mình đang ngồi ở ghế đá, đến khi mở mắt ra thì lại đang đứng quay giữa ngã tư đường như thế này đây.

Chậm một phút nữa thì có lẽ tôi đang ở một thế giới khác, đón nhận cái chết thảm khốc vì tai nạn. Liệu tôi kể chuyện nhà tôi đang bị quỷ nhi ám thì không biết có ai tin không nhỉ? Hay lại nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thương hại.

Nếu là trước đây có ai kể với tôi chuyện này, thì tôi cũng nghĩ họ bị điên thật vì vốn dĩ tôi tin vào khoa học. Tôi không tin có một thế giới khác ẩn mình trong bóng tối, luôn tồn tại song song với chúng ta, nhưng giờ thì tôi tin thật. Làm sao mà không tin được khi có quá nhiều cú sốc liên tiếp giáng xuống đầu tôi.

Tôi quay trở lại bệnh viện, mùi máu tanh nồng của những bệnh nhân cấp cứu làm tôi nôn thốc nôn tháo. Do quá mệt nên khi đặt lưng xuống giường là tôi lăn quay ra ngủ lúc nào không biết. Những bước chân dồn dập mỗi lúc một gần, những tiếng khóc thê lương văng vẳng bên tai, rồi cả tiếng cười đùa của một đám người vô duyên nào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro