17.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang định dậy để xem rốt cuộc là kẻ phá đám nào để mắng họ một trận thì tôi khựng lại khi thấy những bóng trắng bay lơ lửng trên trần nhà, họ trong suốt mỏng manh như làn khói. Tôi vẫn thấy tôi nằm đó, ôm gối ngủ ngon lành, vẫn thấy chồng tôi nằm giường bên cạnh băng bó kín mít.

Lẽ nào tôi chết rồi ư? Nếu chưa chết thì tại sao hồn tôi lại xuất ra như thế này. Tôi cố gào thét để ai đó nghe thấy nhưng vô vọng, tôi hoảng loạn lao ra cửa và cắm đầu chạy. Hy vọng đây chỉ là một giấc mơ, đến khi tôi tỉnh dậy thì giấc mơ đáng sợ này sẽ biến mất.

Con đường trước mặt sâu hun hút, cây cối um tùm phủ bóng xuống hai bên. tôi tự hỏi bản thân không biết mình đang ở nơi quái quỷ gì thế này.

“Cô ơi”, có tiếng người gọi, tôi quay lại thì thấy có một đứa trẻ, nửa trên là người, nửa dưới là thân rắn, đôi mắt nó mở to thật đẹp với hàng lông mi cong vút.

“Cô đừng sợ cháu không hại cô đâu”, tôi nhíu mày suy tư: “Nhưng cháu là ai và đây là nơi nào mà cảnh sắc âm u lạ thường thế”.

Đứa bé xòe đôi bàn tay nhỏ xíu nắm lấy bàn tay đang run run của tôi, cất giọng thật trầm ấm: “Đi theo cháu”. Những tiếng động nhẹ nhẹ vi vu trên mặt đất, tôi tròn xoe mắt kinh ngạc khi thấy rất nhiều người trùm mũ đen đi qua ngay cạnh tôi. Dáng vẻ như rất vội vã tiên về phía trước cây cầu.

Họ là ai thế? Là ma chăng? Trong cái bầu không khí ảm đảm này chỉ có ma mới có thể tồn tại. Tôi lờ mờ nhận thấy sự nguy hiểm, giống như có một thế lực bí ẩn nào đó đang núp mình trong bóng tối để chờ thời cơ nuốt chửng tôi.

“Cô đang sợ à?”, tôi khẽ gật, đứa bé nheo mắt cười thích thú: “Cháu biết là cô sợ mà, cháu chỉ muốn giữ cô ở đây chơi vài hôm thôi. Một mình cháu cô đơn lắm”.

“Không được, chồng cô và con cô đang cần cô”, tôi trả lời dứt khoát. “Vậy thì đi theo cháu. đi hết cây cầu kia là cô được về nhà”. Nhìn mặt đứa bé này cũng có vẻ tin cậy, với lại đành phải liều một lần chứ cứ đứng ngẩn ngơ ở đây biết đến bao giờ.

Tay tôi bám chặt vào thành cầu, lê từng bước khó khăn. Tôi tự nhủ cố thêm vài bước nưa là được về nhà thì bỗng tôi nghe thấy có tiếng chuông réo rắt vọng lại. Tiếng chuông này rất lại kiểu như chỉ muốn thôi thúc con người chạy đến xem. Đầu óc tôi mụ mị đi, người lâng lâng nhẹ tên như đám mây bay lơ lửng.

“Linh… Linh à…” hình như có ai đó đang gọi tên tôi, một giọng nói quen thuộc mà tôi chưa thể bật lại bộ nhớ xem người đó là ai.

“Nào, đi tiếp nhanh lên cô, muộn giờ là cô không kịp về nữa đâu, sẽ phải ở đây mãi mãi đấy”, nghe đứa bé giục tôi lại loạng choạng mò mẫm bước tiếp vì nếu phải ở lại đây thì thật là kinh khủng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro