Chương 1: BỨC THƯ ĐẾN TỪ MIỀN BẮC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mặc áo ấm vào, đội thêm cái mũ nhỏ, một quý ông mảnh khảnh bước ra khỏi nhà và đi bộ hướng về trung tâm thành phố London trong cái giá lạnh của một mùa Đông trên xứ sở sương mù Anh Quốc. Làn gió thổi mạnh ngược chiều hầu như không ngăn cản nổi bước chân của ông ấy. Ông ta luôn muốn dùng một tách cà phê trước 8 giờ tối, nên cho dù có việc gì, ông cũng phải đến được cửa hàng gia dụng mà mua cái ấm pha vốn đã bị vỡ bởi con mèo nhà nhảy qua hồi sáng.

Người ấy tên là Angelo Lewis, một người Anh gốc Pháp, cha là giáo sư người Anh đã cưới một cô gái trẻ miền Nam nước Pháp. Nghề nghiệp trong hai năm trở lại đây của Angelo là một tác giả, chuyên về dòng truyện trinh thám, dựa trên kinh nghiệm hơn hai mươi năm hoạt động như một nhà thám tử riêng.

'Khốn khổ thật!' Ông ta thốt lên khi ngó nhìn cửa hàng đã đóng cửa. 'Giờ phải cuốc bộ khá xa mới mong có cửa hàng gia dụng!'

Angelo bất lực nhìn lên bảng hiệu cửa hàng đã tắt đèn, sau đó vội quay về hướng cũ mệt mỏi tiến thẳng về nhà. Cảm thấy bực bội trong lòng. Đang đi một mình thì bổng đằng sau có tiếng gọi lớn:

'Này lão Angelo!'

Chưa kịp quay lại nhìn  thì người ấy đã chạy lên và bây giờ đang đứng trước mặt người đàn ông. Đó chính là người hàng xóm thân thiết, bà Hillary Robinson. Hillary là một người phụ nữ góa lâu năm, đồng cảnh ngộ với Angelo. Từ khi mới chuyển đến khu này sinh sống thì Angelo chỉ thân thiết với mỗi Hillary, người phụ nữ ấy thật xinh đẹp và khá nghịch ngợm như những cô gái mới lớn, dù đã ngoài tuổi năm mươi rồi. Angelo thầm nghĩ, sau này có dời đi nơi khác, thì điều tiếc nuối nhất vẫn chính là cô bạn này.

'Hillary của tôi, cô đi đâu vậy?' Ông lên tiếng hỏi.

'Tôi mới mua ít đồ trang trí cho dịp Giáng sinh.' Hillary lôi ra một cái túi đựng đầy những quả cầu pha lê. 'Chúng mất tới hai mươi bảng lận đấy!'

Ông chăm chú nhìn những quả cầu đầy màu sắc. Angelo tự nghĩ mình đã lâu không trang trí cho Giáng sinh từ khi Maria mất. Từ khi vợ mất, mọi thứ hình như vô nghĩa với ông ấy.

'Còn ông, ông đi đâu đó, Angelo?'

'Tôi định lại cửa hàng gia dụng mua cái ấm pha, tôi muốn dùng cà phê nhưng ấm pha nhà tôi bị vỡ rồi.' Ông nói bằng giọng uể oải.

'Chắc cửa hàng đóng cửa rồi đúng không? Thôi không sao, chút tôi đem cho ông mượn ấm nhà tôi. Đừng từ chối nhé.'

'Tellement bon, cảm ơn Hillary.'

'Bù lại tôi sẽ qua nhà ông ăn tối, được không nào, ông bạn?'

Hillary tươi cười, mở đôi mắt to của mình đợi xem câu trả lời của người bạn.

'Tất nhiên rồi! Nào, ta về nhà thôi.'

Cả hai cùng nhau đi về, trên đường hai người nói chuyện rất vui vẻ. Hillary là người rất đam mê truyện trinh thám, luôn sẵn sàng nghe Angelo bàn luận. Angelo cũng rất thích thú khi trò chuyện với cô bạn này. Nói chung, họ là đôi bạn hàng xóm tuyệt vời.

Căn nhà nhỏ của viên thám tử về hưu nằm trong khu phố đường Pennington, gồm hai dãy nhà đối diện nhau. Nhà mang số 12 và kế bên là nhà Hillary, mang số 14. Con phố luôn có một vẻ yên tĩnh và trầm lắng, cuối con đường là một quán ăn nhỏ, nhưng đầy ắp tiếng cười, quán ăn gia đình ấy là của ông bạn nhà số 15 đối diện, lão Bouc. Angelo thường ra đó ăn và ngồi đọc báo mỗi sáng, đôi lúc nói chuyện chính trị và tin tức thế giới với mấy ông bạn già.

Khi cả hai đứng ở trước cửa nhà mình, nói lời tạm biệt nhau và hẹn gặp vào buổi tối tại nhà Angelo.

'Chuẩn bị đi nhé, ông bạn. Chút tôi dẫn con mèo nhà tôi sang chơi với con mèo nhà ông luôn.'

'Chúng sẽ lật nóc nhà của tôi ra mất!'

'Ý tôi là như thế mà.' Hillary cười tươi rồi mở cửa bước vào.

Angelo lắc đầu cười rồi cũng vặn nắm cửa bước vào nhà. Đồng hồ bây giờ đã điểm bảy giờ rưỡi. Ông cởi áo khoác và nón ra, treo chúng lên cái móc máng sát vách. Angelo chà sát hai tay vào nhau cho bớt lạnh. Quay lại nhìn về hướng cửa xem đã đóng kĩ hay chưa, ông chợt thấy dưới đất có một bức thư được gửi đến, nhưng còn nhiều việc phải làm, Angelo nhặt bức thư lên rồi để lên bàn ăn ở bếp để đọc sau. Việc đầu tiên cần làm là đốt lò sưởi lên cho xua đi cái lạnh giá. Xong Angelo vào bếp loay hoay chuẩn bị cho bữa tối, thực đơn bao gồm trứng cá tầm, ăn kèm bánh mì nướng, và dùng rượu Brandy. Khoảng chừng tám giờ thì chuông cửa reo lên, là Hillary.

'Trời lạnh quá đi thôi!' Hillary vội bước nhanh vào nhà.

'Mùa Đông mà, nên ra đường cô nhớ mặc nhiều áo vào. Kẻo cảm lạnh thì phiền lắm.' Angelo vừa giúp Hillary cởi áo khoác, vừa nói.

Hillary thả con mèo lông xám xuống đất. Theo Angelo tiến vào bếp, cô đặt cái ấm pha xuống và Angelo cám ơn. Người đàn ông cẩn thận kéo ghế mời cô bạn nữ ngồi, xong cũng kéo ghế ngồi đối diện trước bàn ăn đã dọn sẵn.

Hillary nhìn mấy ngọn nến lấp lánh, cười hỏi: 'Sao trông giống bữa ăn hẹn hò quá nhỉ, trong thật lãng mạn.'

'Tôi cũng thấy như vậy, trông có lố quá không?'

'Không hề, nó rất đẹp.' Hillary lắc đầu mỉm cười.

'Đã bao lâu rồi ta mới dùng bữa tối với nhau đây?' Angelo hỏi.

'Tầm hai tháng rồi chứ ít gì.' Cô hờn dỗi.

'Anh phải mời tôi dùng bữa tối thường xuyên lên chứ, tôi ở có một mình.'

'Tôi sẽ nhớ lời yêu cầu này.' Xong nâng ly lên. 'Cụng ly chứ?'

'Tất nhiên rồi.'

Xong cả hai nâng ly và uống cạn.

'Giáng sinh này ông bạn định đi đâu?'

'Chắc ở nhà thôi.'

'Tôi cũng vậy, buồn quá nhỉ!'

Hillary nhìn sang lá thư rồi lên tiếng 'Sao anh chưa đọc nó?'

'Tôi bận quá.'

'Đọc đi chứ, lỡ khi có gì quan trọng thì sao.'

Cầm lá thư trên tay, Angelo nhẹ nhàng bóc tờ giấy ra khỏi phong bì. Bắt đầu đọc cho mình và người đối diện nghe:

"Gửi ngài Angelo Lewis.
- Chào anh bạn yêu mến của tôi! Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau, tôi nhớ ông biết chừng nào. Sẵn đây vào dịp lễ Giáng sinh, tôi rất muốn được cùng ông hưởng trọn mùa lễ này. Chúng ta sẽ cùng uống rượu, ăn thịt thú vừa săn được. Chúng ta sẽ trở về những ngày tháng trẻ trung. Và sẵn tôi có việc quan trọng nhờ ông, nó liên quan đến việc sống còn của ông bạn ông. Làm ơn đi Angelo! Tôi cần ông ngay lúc này.
Trang viên Heaven."
Bạn thân mến, Martin Russell."

Khi đọc xong, một cảm giác khó tả rực lên trong lòng vị thám tử. Angelo nhớ lại ông bạn đã lâu không gặp này. Và có một cái gì đó khiến ông ấy muốn đến miền Bắc London để gặp lão, và Angelo đã chấp nhận lời mời đó.

'Là ai thế?'

'Một người bạn, đúng ra là tôi biết anh ấy rất lâu rồi.'

'Anh định đến đó không?'

'Tôi sẽ đi, nếu cô theo cùng.'

'Tôi sẽ rất rất vui đấy, mon ami!' Hillary đáp lại thật nhanh và nhìn cô thật hạnh phúc.

'Quyết định vậy đi. Dù gì dịp lễ này cả hai cũng chưa có kế hoạch gì, đây chả phải là một ý định tuyệt vời hay sao.'

'Nghe có vẻ vui đấy, ông bạn.'

Sau bữa ăn cùng nhau bàn luận về cuốn sách Angelo đang viết, nói tới đâu Hillary thích thú và bàn luận sôi nổi đến đó, trong cô ấy có sức sống thấy rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro