Chương 1.1: Ý Trung Nhân Khi Đêm Đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tag: liếm bứm

Sở quốc, năm thứ ba lịch Chinh Đế, tại nơi đô thành phồn hoa náo nhiệt, vô cớ lại xảy ra một chuyện bi thương.

Rằng, đệ nhất họa sư tại kinh thành, Lê Phàn Uyên, đã cắt cổ tự sát trong phòng riêng, chết ngay tại chỗ.

Người hầu kẻ hạ trong phủ khi ấy kể lại, ngày hôm đó lão gia vẫn rất bình thường, tinh thần lạc quan sảng khoái, thậm chí ngài còn có họa hứng bày sẵn giá vẽ tại sân trước, bảo rằng sẽ tự họa bản thân đang đứng trước mảnh sân ngập đầy cánh đào rơi này, để lại cho thế gian một bức tuyệt họa vang danh.

Tự tin là thế, ngông cuồng là vậy, ấy nhưng đến đêm, thiên tài trẻ tuổi đó lại rút kiếm tự vẫn.

Tin vừa hay, nô tài tì nữ trong phủ chỉ biết ôm mặt khóc lóc. Lão gia Lê Phàn Uyên vốn hiền từ nhân hậu, nào phải hạng tài cao kiêu ngạo gì đâu, giờ người lại chẳng cớ chẳng rằng đi mất, vậy thì họ biết phải đi về đâu đây?

Và đồng thời trong cái đêm dông gió u mù ấy, có một người cũng ưu thương đến nỗi ngã bệnh.

Thái tử Sở Lăng Minh, theo lời thư đồng của Lê Phàn Uyên, xộc xệch chạy tới trước phủ, chẳng nề hà mặt mũi gõ cửa kêu lớn để được mau chóng vào trong xem bạn cũ như thế nào. Nhưng thương thay cho kẻ đậm tình sâu nghĩa đó, chờ đón hắn chỉ là cái xác lạnh tanh với cổ họng rách toát toàn máu của Lê Phàn Uyên, cùng đôi đồng tử đã giãn to vì chết quá lâu.

Quá suy sụp trước biến cố này, thái tử ôm ngực, quỳ gục xuống sàn, miệng rỉ máu tươi.

Đêm ấy, tiếng khóc từ trong phủ như truyền tận quan san vạn dặm. Người người cảm mến tài hoa của Lê Phàn Uyên đều ngã mũ tặng hắn một tiếng vĩnh biệt thinh lặng, ai ai biết tiếng vị họa sư thì cũng thổn thức một phen:

"Đúng là trời xanh không dung người tài."

---

"Uyên..." Ngón trỏ gầy gầy nhẹ nhàng lướt khắp mặt giấy Tuyên, dường như đôi ba sợi giấy con con vừa móc vào kẻ ngón tay khiến người đó dừng lại, vừa khéo lại điểm vào gò má của nam nhân đang cười nhẹ trên trang giấy. Tấn Phàm nâng mắt nhìn về bóng hình cao ráo ấy, mím môi, và chợt thỏ thẽ: "Ngươi chết rồi."

Chết vì tự sát, bất hiếu với phụ mẫu, bất trung với vua thần, bất nghĩa với bằng hữu gần xa.

Ngay cả khi ngươi chết đi, cái tên Lê Phàn Uyên vẫn danh chấn như vậy, chỉ là, tội chồng tội, nợ thêm nợ, tên ngươi lại bị phẩy vào một nét nhơ nhuốc.

"Ưm..." Ngón tay đang móc ngoáy bên dưới lại như thêm lực mà thọc vào sâu thêm. Vị họa sư gầy guộc thở dốc một hơi, mắt y híp nhẹ, cơ thể mảnh mai chậm rãi dựa vào bức tranh đang treo trên tường. Chết tiệt, mỗi khi nghĩ tới Uyên là thân thể y lại cồn cào xốn xao, cứ như y đang thèm muốn một bàn tay khéo léo du tẩu trên vai, trên ngực, hoặc là, chạm vào nơi ngứa ngáy của y. Tấn Phàm nuốt nước miếng, lòng thầm phản bác lại dục vọng tanh tưởi đã xộc và ngấm vào tiềm thức mình, nhưng dù cho có cố kháng cự bao nhiêu thì cuối cùng, y vẫn ra.

"A..." Ngắm nghía chất dịch đục quánh mà mình vừa tiết, Tấn Phàm khó xử nghiến răng. Y... Lại chuyển tầm mắt về bức tranh vẫn chưa được hoàn thành trên tường, Tấn Phàm mở miệng, để rồi dồn hết lại vào trong tâm. Phân bua giải thích với một bức tranh nào có nghĩa lí gì đâu, nhưng mà... y không muốn mình trước mặt Uyên, dù cho đây chỉ là một bức tranh vô tri vô giác, dâm đãng phóng túng như vậy.

"Thôi." Dù gì thì chuyện cũng đã rằng. Tấn Phàm xụ mặt cầm lấy cái quần bị vứt chỏng chơ trên sàn quăng đại vào trong góc, bản thân thì trần nửa người dưới đi lịch phịch tới bên giường. Ngã người nằm xuống chiếc đệm đơn sơ lành lạnh, tiểu họa sư bất lực choàng tay qua mắt, hi vọng rằng thứ bóng tối mình đem đến này sẽ khiến tâm tình bản thân vơi bớt sự tủi hèn đi phần nào. Có lẽ Uyên sẽ không biết đâu, rằng một vị đồng nghiệp của hắn đã đem lòng cảm mến tài năng cùng nhân cách hắn, và hằng đêm luôn vẽ tới cảnh hoan ái giữa hai người để thỏa mãn lòng dâm dục của kẻ kia.

"Ưm..." Giữa làn gió lất phất như có người cất tiếng ru dịu hiền, Tấn Phàm tách chân ra, chậm chạp lần tay xuống chạm vào phần hạ bộ vẫn chưa được lau chùi sạch sẽ của mình. Chính nơi đây, sẽ luôn thể hiện rõ ràng nhất lòng ham muốn của y dành cho Lê Phàn Uyên, thôi thúc y men tay vào khe thịt mẫn cảm và nắn nhéo viên hạch đỏ chót, hoặc là bạo dạn hơn, xâm lấn bên trong vách động dâm loàn nóng hổi. Thâm tâm y không khỏi hiện lên hai luồng suy nghĩ qua lại, hiện giờ trời cũng đã khuya, chẳng có ai rỗi hơi đến nỗi rình mò y - một họa sư không tài vắng tiếng, thế nên, y muốn vân vê xoa nắn cơ thể mình bao nhiêu mà chẳng được, ấy nhưng... đối diện với y, còn có Uyên, người mà y ngưỡng mộ vô ngần.

Sau bao hồi lưỡng lự, Tấn Phàm vẫn chọn cách chôn trí óc bâng khuâng vào cõi mộng ngon lành. Chẳng hề quan tâm tới thân dưới của mình sẽ lạnh cóng vì gió đêm đang chảy vào ô cửa sổ, tiểu họa sư nhăn mày nhắm mi lại, cố ép bản thân mau chóng ngủ đi để hôm sau còn đủ sức mà làm việc.

"Kẹt..."

Hai bên cửa sổ bằng giấy dần khép lại, thật nhẹ và cẩn thận, tựa như vì cố tránh việc đánh thức người đang say giấc trên giường. Thế nhưng, gió ngừng reo cũng có nghĩa là ánh trăng đã thôi chạm tới Tấn Phàm. Trong màu đen huyễn hoặc ấy, có một vật gì đó cục cựa trở mình hòng thoát khỏi chiếc lồng phiền toái đang kìm hãm cơ thể hắn. Soạt, bức tranh treo trên tường run một cái rồi lại thôi, nhưng không dừng lại ở đó, đôi mắt của nam tử trên tranh lại nhẹ nhàng đảo một vòng, âm thầm thu hết hình ảnh sơ sài của căn phòng.

Hô, hô, hô.

Bàn tay đang cầm quạt của hắn vươn ra, nhưng nó lạ lắm. Thay vì năm ngón tay thon dài có vết chai mỏng, thì lửng lơ trong không khí lại là một cục đen xì như hắc ín, nhưng đặc và lập thể hơn. Nó cứ tiếp tục trồi khỏi mặt giấy như lũ đen chảy ào xuống sàn, cho tới khi giữa căn phòng xuất hiện thêm một bóng đen khổng lồ thì nam tử trong tranh mới chịu đứng yên.

Nhưng, chẳng còn diện mạo tuấn tú ban đầu, khuôn mặt của nam nhân ấy bị bôi lên một vạch đen thật to, cứ như có người cố ý vạch vào đó một nét vậy.

Bóng đen đứng sững tại chỗ một vài giây rồi bèn hành động. Hắn từ tốn đi tới bên giường Tấn Phàm, đầu hơi cúi xuống, chẳng hay đôi mắt u ám có đang ngắm nhìn dung nhan của tiểu họa sư hay không. Ít lâu sau, hắn hạ thân xuống, kề sát cằm vào bờ ngực phong phanh của y, hít khẽ.

"Hô... hô..." Thơm thật, mùi hương thơm ngát như mùi hoa đào.

Và sẽ càng tuyệt hảo hơn nếu vị ngọt này được nhuốm thêm mùi vị hôi thối của hắn.

Bóng đen khoái chí cười khùng khục, hai cẳng tay bằng khói đặc khẽ khàng vén nhẹ phần tóc mái đang che khuất một bên má gầy của tiểu họa sư. Đúng như hắn đã đoán từ trước, ẩn dưới vẻ ngoài tầm thường này là một dung sắc trong ngần. Mày tựa họa mắt tựa hoa, đặc biệt là cặp môi màu đào đang hé thành một khe nhỏ, đôi lúc lại chóp chép tiếng mớ ngủ khiến Lê Phàn Uyên không khỏi nhếch môi lên.

"Hô..." Ngươi tên là gì? Lê Phàn Uyên khẳng định rằng mình chưa hề gặp nam nhân này, nhưng tại sao trông y lại có vẻ như biết hắn rất rõ, thậm chí chỉ mới vừa nãy thôi, y còn mân mê má hắn mà nói ra lời âu yếm? Tuy mang trong lòng sự nghi hoặc vô định, thế nhưng, bóng ma vẫn không thôi lả lơi tay trên nền da ngọc ngà của Tấn Phàm. Chạm lần lượt từng nơi nhạy cảm của y như cổ, vai, cảm giác mịn màng truyền từ xúc giác liên tục kích thích hắn lần tìm xuống dưới, mò tới cái chỗ ướt đẫm nhơm nhớp mà y đã an ủi ban nãy.

"A..." Trong cơn mê mang và cơ thể đang phải chịu từng đợt sờ mó chạm đụng, Tấn Phàm nhăn mày rên khẽ. Đôi môi đào cứ thế cất ra lời rên mà Lê Phàn Uyên muốn nghe hiện tại nhất, lại thêm phần khuấy động khiến hành vi của hắn càng rỡ gấp bội.

"Ưm..." Ngay khi vừa tách hai mép thịt nhạy cảm bên dưới ra, phía trên Tấn Phàm đã rên hẳn một tiếng lớn. Bóng ma đắc ý vì biết mình đã tìm đúng nơi rồi. Chà, từ lúc cha sinh mẹ đẻ cho đến bây giờ, hắn tuyệt nhiên chưa từng thấy một cảnh tượng lạ kì và tuyệt mĩ đến nhường này. Cứ ngỡ bên dưới dương căn nhạt màu của tiểu họa sư sẽ là hai hòn ngọc tượng trưng cho nam tính kiêu hùng, thế nhưng... thịt huyệt lấp ló múp mụp này đây, không phải là âm huyệt thuộc về phái nữ hay sao?

Bóng đen sững người lại, và rồi phấn khích rú lên một tràng dài. Hóa ra hắn đã nhặt được một vật báu giữa lòng thế gian tanh tưởi này, và quả nhiên trời chẳng phụ lòng hắn, vẫn cho Lê Phàn Uyên kịp thời được thưởng thức một của ngon vật lạ đến tuyệt vời. Chậc, nếu như hắn còn sống, thử hỏi tên quái gở Sở Lăng Minh làm sao cho phép hắn nếm vị mật ngọt của tiểu họa sư đây.

Bóng ma chợt cau mày khi nghĩ tới vị thái tử thích ghen tuông nọ, ấy nhưng, cảnh đẹp bên dưới vẫn đủ sức đuổi xéo cái bóng cao gầy tài tử của Sở Lăng Minh mà choán hết cả tâm trí dâm dục của Lê Phàn Uyên. Để xem, đích thân hắn, đệ nhất họa sư của Sở quốc, sẽ ban cho Tấn Phàm một ân huệ được trải qua đêm tình cùng Lê Phàn Uyên. Sau khi đã tự định đoạt xong mọi chuyện, tên ma quỷ kia nở một nụ cười âm tà rồi sà xuống, hưởng dụng con mồi vẫn còn đang mơ ngủ và chưa hay biết gì.

"A..." Vạt áo mở ra, hai cánh tay suồng sã đắp xuống, xoa khắp hai vú trắng tuyết một cách thô bạo. Nhìn hai núm vú đã cương lên vì nắn nhéo, bóng ma áp mặt tới quầng ngực Tấn Phàm, hé môi, ngậm lấy một bên núm vú nhỏ xinh vào miệng. Hắn khéo léo đưa đẩy đầu lưỡi xoay tròn xung quanh viên thịt cứng, nếm mút đủ đầy mùi vị thơm tho của tiểu họa sư cùng những tiếng rên mê người bên dưới, một tay khác lại bận rộn du ngoạn xung quanh đùi trong của Tấn Phàm, có xu thế tiến vào bên trong động thịt múp míp.

"Hức... a, gì vậy..." Tấn Phàm rên rỉ nói mớ. Chẳng hiểu sao y lại thấy trước ngực mình có gì đó nhồn nhột, nhưng càng về sau, thứ linh hoạt đang giày vò vòm ngực y lại càng mang đến cho tiểu họa sư nhiều hơn một cảm xúc chỉ là khó chịu. Y ưỡn người, vạt áo đắp hờ trên bụng theo đó mà chảy xuống, khiến cơ thể mảnh dẻ của y lại càng bại lộ và trần trụi hơn trong mắt Lê Phàn Uyên.

Liếm láp xong núm vú bên phải, bóng ma bèn dứt môi ra, thỏa thuê ngắm nhìn thành quả của mình. Núm vú non nớt giờ đã hóa màu đỏ mọng quyến rũ, khắp quầng vú màu máu và mảng da đỏ hồng xung quanh vương vãi đầy nước miếng hắn khiến Lê Phàn Uyên cảm nhận được cơn khoái thú khi đã chiếm đoạt được con mồi. Đắc chí đến vậy, hắn lại tiếp tục chúi sang bên trái, tiếp thêm cho công cuộc nếm mút hai núm vú ngon lành của Tấn Phàm.

"Ứm... nhột, đi ra... á á, không, không..." Chất giọng mong manh không ngừng vang một lớn sau mỗi đợt tiến công của bóng ma. Tiểu họa sư oằn người lại, mày đậm chau nhẹ kéo theo rèm mi cong lẩy bẩy. Y hức một tiếng, sống lưng ốm gầy ưỡn lên. Soạt, bóng ma lại càng được nước lấn tới mà tham lam liếm mút da thịt Tấn Phàm, cho tới khi trải khắp vùng ngực y chỉ toàn là dấu đỏ bầm thì hắn mới ngừng lại, còn lưu luyến đặt vào núm vú sưng đỏ của y một nụ hôn vụn vặt.

"Hô..." Giờ là lúc hưởng dụng món chính. Trong bóng tối, gã họa sư nức tiếng xấu xa cười khì, rồi lè lưỡi liếm dọc một đường rãnh bụng mà chôn mặt vào giữa hai chân Tấn Phàm. Cắn nhẹ môi lớn mũm mĩm của y, loài ma quỷ ấy ranh mãnh day nghiến môi lồn đẫy thịt, kéo ra, khiến cho phiến thịt phơn phớt hồng cùng thịt non đỏ mềm bên trong lật hẳn trong không khí. Và rồi, để tiếp tục kéo dài cuộc du chơi quái ác của mình, Lê Phàn Uyên luồn lưỡi vào bên trong, thử nếm xem vị ngọt mà thân thể dị dạng này sẽ mang tới cho mình.

Nước nhờn âm huyệt của tên này có chút lờ lợ tanh tanh, nhưng không quá mức nồng như của những nữ nhân mà hắn đã từng chơi qua trước đây. Nâng hai bắp chân thon mịn của Tấn Phàm lên, Lê Phàn Uyên thành thạo đảo lưỡi quanh tường thịt gồ ghề, trong lúc đó, chóp mũi đen xì của hắn cũng chạm phải viên hạch nho nhỏ bên trên.

Càng tiến sâu vào bên trong, dâm thủy bôi trơn từ nơi tư mật ứa ra càng nhiều khiến cho hắn càng dễ dàng thăm dò điểm nhạy cảm của y. Ưm, Tấn Phàm lại rên, nhưng lần này hai má y đã nổi rõ sắc hồng. Dường như y đang sảng khoái lắm, vì Lê Phàn Uyên có thể cảm nhận được cơ thịt non mềm đang xoắn chặt lấy lưỡi hắn, như bịn rịn mà không cho hắn rút ra.

"Hô..." Như được cổ vũ thêm, bóng ma lại càng tiếp sức mà liếm láp hạ bộ mẫn cảm của tiểu họa sư. Thịt huyệt mấp máy kháng cự mấy hồi, cuối cùng cũng đành bủn rủn trước kĩ nghệ trêu đùa của gã tay chơi thành thạo. Lê Phàn Uyên sảng khoái híp mắt lại, lướt lưỡi lên, vòng quanh hạch dâm tựa hồ đang ngóng chờ ngón nghề của mình.

"A... không... không được..." Cảm giác này... rất quen. Trong cơn mơ, Tấn Phàm nghĩ thầm như vậy. Hệt như những lần y lén lút mò tay xuống, hột le dâm đãng lại được y tha hồ bấu véo đến tê dại, thế nhưng lần này không hiểu vì sao, những đợt đụng chạm lại có phần thô bạo hơn, khiến y không khỏi thở hổn hển.

"Ai... ai vậy..." Y khẽ hé mí mắt ra thì liền thấy một bóng đen đang đổ sập trên người mình. Nhầy nhụa, gớm guốc, và to cộc. Tấn Phàm hoảng hồn định hét lên, vậy mà, chỉ trong một cái nháy mắt, khuôn mặt đen xì chỉ thuộc về ma quỷ lại biến ra một dung nhan tuấn tú. Kẻ khôi ngô đó ngước lên, nhìn vào đôi mắt ngơ ngác của tiểu họa sư, ngả ngớn nói một câu: "Chào."

Là, là Lê Phàn Uyên... Không phải hắn... đã chết rồi sao?

Chẳng lẽ, y mơ tưởng nhiều về hắn đến mức, nhìn thấy cả người trong cơn mơ hão huyền.

"Ngươi..." Tấn Phàm cất giọng, âm nhỏ nhẹ mang theo một chút chần chừ do dự. Tay y siết chặt lấy tấm chăn mỏng bên dưới, kéo theo đôi mày cũng hơi chau: "Tại sao... Hưm."

"Suỵt." Ngón tay mang theo vệt chai sần đặt ngay trước môi Tấn Phàm. Lê Phàn Uyên ra hiệu cho y im lặng, và khi thấy người chỉ còn dõi theo mình, hắn mới bật cười nói: "Không phải ngươi thích ta à?"

Thích ta đến nỗi thủ dâm trước bức tranh tự họa của ta luôn đấy.

Đúng là thứ bệnh hoạn nhơ nhuốc.

Tấn Phàm nào hay dòng cay nghiệt đang chảy xuôi trong đầu hắn. Y như thất thần nhìn về tuấn nhan của Lê Phàn Uyên, để rồi mông lung giơ tay lên, như thể muốn chạm vào bóng hình trước mắt.

Ngón tay mang theo một nỗi tỉ tê mơn khẽ lên viền mặt Lê Phàn Uyên, và hắn cũng đáp lại bằng cách xoay mặt qua, híp mắt sượt môi quanh da ngón tay nhợt nhạt của y. Tấn Phàm như bị giật mình rụt tay lại, hai má y nhanh chóng hiện lên màu than chín tới nóng rực. Uyên, Uyên vừa... hôn tay y, là thật đúng không.

Nực cười, người đã chết, cớ gì có thể động chạm được đến y.

"Ngươi không thích ta sao?" Không để Tấn Phàm kịp rụt lấy bàn tay thon gầy, Lê Phàn Uyên mau lẹ kéo tay hắn tới, mờ ám áp môi vào lòng bàn tay âm ấm của tiểu họa sư. Hành động này đương nhiên đã khiến Tấn Phàm càng thẹn thùng hơn, nhưng bây giờ y chẳng muốn rút tay về nữa mất rồi.

"Ngươi... Ưm..." Cơn ngứa từ bên dưới truyền tới, như vuốt mèo cào nhẹ lên vách thịt dâm đãng. Thanh niên ốm yếu mím môi rên nhẹ, đảo mắt nhìn xuống hạ bộ tơ hơ của mình. Không lẽ, trong giấc mơ, nơi y được thỏa thích ngắm nhìn Uyên thì y đã vô thức tự sướng sao?

"Nơi này là để cho ta à?" Tay Lê Phàn Uyên lả lơi quanh vùng đùi non nớt của Tấn Phàm, nhẹ nhàng vờn quanh hai môi thịt béo mập ẩm ướt: "Có muốn ta không?"

Lời ma quỷ dụ ngọt, luôn dễ dàng khiến người ta sa vào tội lỗi.

"A... Uyên..." Tấn Phàm vội vàng nắm lấy bắp tay Lê Phàn Uyên, ngăn không cho hắn tiếp tục hành vi càn rỡ này. Nhưng, sức y nào bì nổi hắn. Càng đẩy hắn ra, tiểu họa sư lại càng thấy bướm ướt bị xâm phạm nhiều hơn. Hai ngón tay hắn kéo lấy một bên môi lồn, day lên xuống, khiến Tấn Phàm thở dồn dập không thôi. Thịt sò đỏ tươi bị hắn xem như món đồ chơi, tùy ý vân vê qua lại, cho đến khi người bên trên nức nở thì gã xấu xa mới thôi quấy phá.

"Hức... ngươi... đừng làm như thế nữa..." Đúng là rất sướng, như khi đối mặt với người ấy thế này, Tấn Phàm lại ngượng khó mà chịu thấu. Y xấu hổ quay mặt đi, chỉ chừa cho Lê Phàn Uyên bờ vai tuột nửa cùng vùng cổ ốm yếu, nấc nhẹ: "Uyên... đừng, đừng nhìn ta như thế?"

"Sao lại không chứ?" Lê Phàn Uyên thờ ơ lên tiếng bằng một tông giọng rất dịu dàng: "Ngươi rất thích mà đúng không?"

Bắt lấy hột le nhỏ đã dựng cứng và sũng nước từ đời nào, Lê Phàn Uyên trườn người xuống, xốc lấy nửa thân Tấn Phàm lên, ép cơ thể y tạo thành hình chữ L, để chính mắt y nhìn thấy cảnh bướm non đã mở ra, sẵn sàng cho hắn xâm phạm: "Đây, ngươi xem."

Trước mắt Tấn Phàm là con cu nhỏ nứng tình đang rỉ ra nước nhờn trong suốt, nhưng trọng tâm là môi bướm đẫy đà của y đang nhấp nhô và đồng thời chảy òng ọc nước sướng, thậm chí nước lồn còn men theo hội âm mà chảy vào lỗ đít múp míp. Tiểu họa sư ngượng chín mặt, lời bên môi cũng hóa ấp úng: "Ta... ta không... không có..."

"Không sao đâu, Mi... ừm... không sao đâu." Xém chút là nói hớ qua tên Sở Lăng Minh mất. Lê Phàn Uyên tự thầm khen mình phản ứng nhanh, rồi bèn nở một nụ cười xấu xa, tiếp tục mở lời dụ dỗ Tấn Phàm: "Không phải đây là giấc mơ của ngươi sao. Thế nên..."

Nói tới đây, hắn tà ác nhướn mày, hơi di chuyển đầu để môi chỉ cách lồn nứng ngon ngọt của y vài đốt tay: "Ngươi muốn gì mà chẳng được."

Dứt câu, tên quỷ quái ấy lè lưỡi, liếm thật chậm vào khe lồn cùng hột le sưng phồng, để Tấn Phàm được xem trực diện hình ảnh bướm dâm mở toang của mình: "Thích không, tiểu họa sư của ta?"

"A... Uyên ơi... không..." Sướng chết mất. Tấn Phàm hơi híp mắt lại, ngân giọng rên rỉ: "Đừng... thế nữa..."

Hê, mồi vô bẫy rồi, chén thôi anh em ơ.

Thấy Tấn Phàm đã buông bớt vài phần chống cự, Lê Phàn Uyên bèn được nước làm tới bắt đầu liếm láp liên hồi quanh lồn dâm đỏ hỏn của y. Kẹp lấy hai môi lồn phì béo, hắn ngậm hết vào miệng, mút mạnh, nếm trọn cảm giác nước dâm tuôn xối xả vào miệng mình. Khà, đúng là một con mồi đúng chuẩn, béo múp thịt thà, đủ để hắn thỏa thuê cơn đói ngấu lâu ngày.

"Ứm... Uyên... ngươi... sướng quá... ư, sướng, sướnggggg..." Tấn Phàm thét cao giọng, hai đầu vú lấp ló sau vạt áo hoàn toàn bại lộ theo cử động quằn quại của y. Lê Phàn Uyên chỉ liếc mắt nhìn qua hai viên thịt đỏ chót, định bụng sẽ nếm tiếp thứ mĩ vị kia rồi lại tiếp tục lao đầu bú lồn y.

"Ư... nữa, a... chịu, chịu không nổi, sướng lồn quá..." Trong cõi mộng, dường như Tấn Phàm hoàn toàn bộc lộ rõ phần dục vọng thăm thẳm, biến y trở thành một người hoàn toàn khác so với hình tượng lạnh lùng quái gở thường ngày. Lồn nứng của y, hiện tại đã được người ngày đêm mong nhớ lao vào bú sùm sụp, khác nào ao ước bấy lâu được nhân lên bội phần. Y vui thích ưỡn người lên, tay cũng mò vào vú mà nắn bóp mạnh bạo, hai ngón tay kéo lấy đầu vú sưng xoắn mạnh khiến quầng vú nhanh chóng hiện lên màu đỏ bầm.

Đồ dâm đãng. Bú no nê môi lồn mập mạp, Lê Phàn Uyên hứng chí chuyển lưỡi sang hột le nứng, mới nãy hắn vẫn còn chưa ăn đủ vị của nó đâu. Hắn nhắm mắt ngậm hết hột le dâm của y, lưỡi nhanh nhẹn đá nó lên xuống, sau đó dùng răng day nhẹ vào viên thịt ,để hột le dâm phải chịu đựng cảm giác day nghiến tê xót.

Sau một loạt động tác bú cắn lên hồi này, tiếng rên của Tấn Phàm chợt vút cao, cơ thể y cũng co giật không ngừng. Nước dâm tuôn tiết từ khe lồn nhiều vô kể, đến mức nhễu nhão thành giọt xuống đệm giường. Y trợn mắt cắn môi, cổ họng vẫn tràn ra tiếng rên của cực lạc: "Hột le... hức... mạnh, không... không được đâu... a, chịu không nổi, chết, chết ta mất... sướngggg..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro