Chương 1.2: Ý Trung Nhân Khi Đêm Đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tag: phá ứm ứm

Phóc, Tấn Phàm lên đỉnh, và cảnh tượng ấy đập vào mắt Lê Phàn Uyên thật rõ ràng.

Sống lưng trắng nõn cong ngược lên như lưng tôm, run rẩy vài hồi liền mệt mỏi sụp xuống cái bịch. Tấn Phàm vô lực thở lấy hơi, nước dãi cùng nước mắt y quện lại xuôi dọc khuôn cằm, làm cho nơi đó dính nhớp bóng nhẫy. Môi lồn sau khi cao trào thì giật lên, ngấp nghé bung nở, ngậm lấy phần tinh dịch mà gốc cặc bên trên vô tình bắn xuống.

Quá dâm đãng, đúng là một tên dâm đãng vô cùng.

Lê Phàn Uyên hiện tại, hưng phấn tột độ!

"A... Uyên, ngươi..." Chưa kịp nói hết lời, tầm mắt Tấn Phàm đã dời sang lớp chăn nệm nhàu nhĩ bên dưới. Y chẳng hiểu vì sao, quýnh quáng bấu lấy vải giường, quay đầu lại nhìn hai bàn tay đang siết chặt lấy eo mình của Lê Phàn Uyên, lắp bắp hỏi: "Làm gì vậy... a...?"

Nóng quá, có một vật gì đó rất nóng đang nhẹ nhàng ma sát khe huyệt của y.

"Ngoan, nằm im nào." Lê Phàn Uyên cúi xuống, thân mật kề sát ngực mình với tấm lưng xốc xếch của Tấn Phàm. Vạt áo trơn màu lục nhạt đã bị hắn cởi ra từ lúc nào, nên, khi độ ấm nóng của da người sống tiếp xúc với xương ức lạnh tanh của mình, hắn đã thở dài một hơi khoan khoái, rồi thì thầm vào tai y: "Ngươi không phải... muốn lắm à?"

Vừa nói, hắn vừa khẽ khàng nhấp hông. Những đường gân cộm dữ tợn trải dài con cặc thịt tâm cơ ép chặt bẹn háng nóng hổi của Tấn Phàm, trêu ghẹo hột le nứng dâm vẫn đang chờ hồi sức. Tấn Phàm khổ sở thở mạnh, hầu kết y chuyển động kịch liệt, tựa như đang mong ngóng một việc hoang đường hơn sắp sửa ập tới mình.

"Thích không?" Giọng Lê Phàn Uyên rất trầm, tựa màu mực đen nhánh mà y thường dùng để họa mắt phi tần. Bóng ma vừa nói vừa tha thiết thổi vào tai y, thoáng chốc, cả tay và chân Tấn Phàm đã nổi lên một lớp gai ốc.

"Uyên... ưm..."

Chớp lấy bờ môi đang định lên tiếng, Lê Phàn Uyên vui vẻ luồn lưỡi vào khoang miệng tiểu họa sư, liếm nhè nhẹ xung quanh má trong và lợi dưới của y. Tiếng nước bọt chùn chụt truyền ra rất nhỏ, nhưng vang vào tai hai đương sự thì lại lớn và kéo dài đến mơ màng.

"Ư... a, buông... ta, hức..." Lại một tiếng nấc cất lên, nhưng đã bị Lê Phàn Uyên cuốn đi mất.

Bên dưới, quy đầu to tướng đã có xu hướng đâm vào hạ thể xốp mềm. Quỷ dữ sao lại chẳng muốn tận hưởng cảm giác được chôn chặt dương căn của mình vào động thịt ẩm nóng, thế nhưng, đêm vẫn còn dài, Lê Phàn Uyên hắn vẫn khoan thai mút lấy môi lưỡi của Tấn Phàm, họa chăng cặc to cũng chỉ cho vào một nửa rồi thôi.

Lạ nhỉ, cứ ngỡ một kẻ dâm đãng như y thì thịt huyệt cũng vào ra dễ dàng, nhưng tại sao lại có vẻ chặt thế này?

"Đau... đau ta..." Tấn Phàm chật vật đẩy một bên má của Lê Phàn Uyên ra, sợi tóc lòa xòa từ thái dương vô tình chạm vào mép môi đang đóng mở: "Đừng vào mà... hưm... ư, không..."

"Không muốn ta vào sao?" Lê Phàn Uyên thâm tình hỏi.

"..." Đối diện với ánh mắt sóng sánh ấy, Tấn Phàm chỉ đành khó xử quay mặt sang một bên. Y nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, rồi mới chậm chạp quay lại nói với hắn: "Ta... đây là lần đầu tiên của ta."

Thế nên, đau lắm.

"..." Hô, hô, hô. Lúc này, Lê Phàn Uyên đã vô tình lộ ra một vài hơi thở điên cuồng man dại. Hắn hốt hoảng chặn miệng lại, kinh ngạc nhìn khuôn mặt phớt hồng của người trước mắt, nghi vấn hỏi: "Lần đầu của ngươi sao?"

"...Ừm."

"Nên, ngươi nhẹ nhàng một chút."

Nói rồi, tiểu họa sư chủ động úp mặt xuống, mông cũng hẩy cao hơn, quyến rũ cọ vào hạ bộ sung huyết của kẻ kia. Môi lồn phồng béo như lấy lòng mà rịn chặt vào thân cặc trụ, vụng về co bóp, cả hột le dâm cũng góp phần mài nghiền lên cặc thịt hăng hái. Lê Phàn Uyên thở như ngựa. Hắn vội vàng ôm chặt lấy bờ lưng gầy guộc của tiểu họa sư, môi tham lam nhấm nuốt vành tai ươn ướt mồ hôi của y, dùng răng nanh cạ vào vành tai trắng nõn.

"A... nhột, nhột tai ta lắm... ưm... nóng quá đi..."

"Ngoan nào, đó là sướng, không phải nhột đâu." Lê Phàn Uyên phì cười, răng lưỡi lại càng thêm lực nhấm nháp dái tai tròn trịa của Tấn Phàm. Hắn không thể chờ được nữa rồi, con mồi trước mắt quá mức chín mọng và ngon lành, cứ mãi giục hắn mau tới hái đi.

Và chơi nát y.

"A... Đau, đau quá...!" Tấn Phàm thét lên, cơ thể y bất giác ưỡn ra trước theo cái nắc hông của gã họa sư phía sau. Từ khi mang lòng kính mến Lê Phàn Uyên, tuy rằng Tấn Phàm luôn khắc nét hình ảnh mình và hắn cùng giao hoan và tự mày mò an ủi cho lửa dục phừng phừng, nhưng, cấm địa bên trong vẫn chưa hề bị đụng chạm. Giờ đây, lồn dâm tuy ồ ạt nước trơn nhưng vẫn khó mà chấp nhận được dị vật béo mập bên trong nó.

"Không sao đâu..." Vươn lưỡi cuốn lấy hạt lệ dài đang trượt quanh mắt y, Lê Phàn Uyên vừa xoa nắn cơ thể y vừa ôn tồn dỗ dành: "Đừng khóc... không đau nữa..."

"Đau... đau quá..." Tấn Phàm chợt nổi lên ý làm nũng.

"Không sao, nghe ta nào." Ôm lấy một bên vai của y, Lê Phàn Uyên từ tốn rải lên đó những dấu hoa đào mùi mẫn: "Ngoan, đừng khóc nhé."

Sau một hồi lặng im, rốt cuộc thịt huyệt cũng dừng truyền lên cơn đau buốt. Tấn Phàm thút thít vài tiếng, rốt cuộc y cũng bẽn lẽn nói: "Ngươi... tiếp tục đi..."

"Tiếp tục à?" Lê Phàn Uyên thì thào đáp trả.

"Ừm...a... tê, tê quá..." Côn thịt bên trong dè dặt chuyển động, như vẫn còn sợ lồn nứng chưa thể quen với cảm giác bị nong mở. Lê Phàn Uyên cố gắng kìm chế cơn xúc động muốn đưa đẩy thật nhanh, tận lực bấu nhéo núm vú y hoặc xốc nhẹ dương vật đã hơi xìu bên dưới.

Cuối cùng, mọi nỗ lực của hắn cũng được đền đáp. Tấn Phàm đã phần nào cảm nhận được sự sung sướng khi được dương căn xâm phạm. Bướm nứng dần dà tiết ra nước dâm, con cu đo đỏ cũng có tinh thần mà ngỏng lên, bắt đầu chảy ra dịch thể trong suốt.

"Thích hử?" Lê Phàn Uyên cũng chẳng chờ Tấn Phàm đáp lại mình, hắn mạnh bạo kéo lấy mặt y làm tiểu họa sư phải ngước lên, khoe ra đường cổ thon dài: "Muốn ta không?"

"Muốn... muốn... hưm... Uyên,,, a, nóng quá... nóng..."

"Sướng không chứ?"

"Đau, có hơi tê... ư, ngươi... làm gì vậy, không... ááá..."

Hóa ra là do tay Lê Phàn Uyên đang nắm lấy hột le y mà nắn nhéo xoa gảy. Hạt thịt béo được hắn mặc sức chơi đùa, người trong lòng cũng mặc sức bị hắn vờn tới nứng. Lê Phàn Uyên cười tà cắn vai y, hông dần nắc nhanh hơn.

Từ nơi giao hợp nóng hổi của hai người liên tục phun ra nước dâm cùng sơ tinh lặt vặt. Tấn Phàm hiện tại đã biết mùi hoan hảo khi làm tình, cũng chẳng ngại ngùng mà kêu dâm bảo Lê Phàn Uyên mau địt y mạnh hơn nữa: "A... Uyên, lồn dâm, sướng... sướng tê... sướng quá, mạnh... mạnh nữa..."

"Được chứ." Để đáp lại sự mong muốn của y, Lê Phàn Uyên càng ra sức thúc hông. Cặc dài nhanh nhẹn đâm vào cái miệng nhỏ sâu kín bên trên, trêu Tấn Phàm không ngừng há miệng thở dốc, ngay cả tiếng rên của y cũng đôi lúc tắt ngúm trong thanh quản nóng rát. Bốp, một bên phiến mông mẩy đột nhiên bị vỗ vào khiến Tấn Phàm dựng cả người lên. Nước mắt y không ngừng chảy xuống từ bọng mắt đã sưng to, làm y trông vô cùng đáng thương và tội nghiệp.

Nhưng, Lê Phàn Uyên nào có một giây tha cho y.

Dục vọng trong hắn ngày càng một trỗi cao hơn. Hắn mạnh bạo nắm lấy mái tóc dài của y, giật ngược lên, buộc sống lưng y cong xuống một đường thật tròn. Tiếp đó, bóng ma điên cuồng nắc hông, điều khiển cự vật địt chín âm huyệt chỉ vừa mới khai mở chưa được bao lâu.

"A... Uyên, tha cho ta..." Tấn Phàm quả thật chẳng chịu đựng nổi cường độ đụ chịch tàn nhẫn này. Tiếng rên sung sướng ban đầu dần chuyển thành từng âm van xin nhỏ vụn, nhưng, rốt cuộc thì sao chứ? Lê Phàn Uyên mặc kệ tất thảy, vẫn hung hăng bóp nắn hai gò mông mịn màng của y, một tay khác của hắn thì có quy luật mò xuống môi bướm ướt đẫm, nhéo thật tợn, làm hai phiến thịt loang loáng nước bên dưới phải run lên vì đau.

Sau một canh giờ, cuối cùng, Lê Phàn Uyên cũng gầm lên, hai tay nổi đầy gân ôm siết lấy thân hình run rẩy trong vô thức của tiểu họa sư vào ngực mình. Lúc đó, Tấn Phàm đã hoàn toàn ngất đi, nhưng lệ trên má y vẫn chưa khô hẳn.

Thả Tấn Phàm xuống, Lê Phàn Uyên nhìn bóng lưng trải đầy cánh đào đỏ trước mặt mình rồi tự giễu bật cười. Phàn Uyên ơi là Phàn Uyên, cho tới chết mày cũng không bỏ được thói sắc dục buông thả này hay sao.

Bây giờ hắn đã chết, thế nên Lê Phàn Uyên cũng chả buồn để tâm làm ra vẻ săn sóc Tấn Phàm như những gì hắn đã đối xử với những người tình trước kia. Bóng ma hờ hững đi tới trước bức tranh treo trên tường, trầm ngâm vài phút rồi chui vào đó, tuyệt nhiên chẳng hề ngoái đầu lại.

#Note nhỏ: dạo này viết thụ có cây nấm với con ngao mà không cho bé hai trái chôm chôm í. Bữa có đọc một bộ H bạn kia viết hay dễ sợ, tên là "Ghi chép về cuộc sống có đôi có cặp" á, nên sau này mình sẽ cho bé Phàm hai trái chôm chôm làm vốn nha  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro