Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chàng trai đứng trên bục chào cờ đang nói 1 cách tự tin, là người mà tôi chỉ dám ở trong góc lén nhìn.

Lý Thắng Ý.

"Chiêu Chiêu, người đó đẹp trai phết nhỉ." Đây là bạn tốt của Tưởng Chiêu, Lộ Chu Chu, một cô gái hoạt bát và năng động, có lúc Tưởng Chiêu rất hâm mộ với cô ấy, bởi vì cô ấy dám đứng ngoài ánh sáng, lớn tiếng nói ra tình yêu của mình.

Không giống như Tưởng Chiêu.

Tưởng Chiêu lấy lại tinh thần, làm bộ lơ đãng nhìn về phía trước bục chào cờ, chàng trai mặc đồng phục học sinh, để mái tóc ngắn, cổ tay áo đồng phục xắn lên, lộ ra cẳng tay trắng trẻo, Tưởng Chiêu cho dù cách rất xa, liếc mắt một cái vẫn có thể nhớ được diện mạo của hắn, bởi vì từ rất lâu trước đây, Tưởng Chiêu đã khắc sâu hình bóng này vào tận đáy lòng.

"Ừ, rất đẹp trai." Tưởng Chiêu bình tĩnh trả lời, ngay cả ánh mắt cũng chỉ dừng lại trên người Lý Thắng Ý một giây, cô sợ Lộ Chu Chu sẽ nhạy bén phát hiện ra cái gì đó.

Lễ chào cờ một lần một tuần nhanh chóng kết thúc, Tưởng Chiêu nhân lúc đám đông giải tán, lén nhìn Lý Thắng Ý, trùng hợp, Lý Thắng Ý giống như cảm giác được cái gì, ngẩng đầu nhìn Tưởng Chiêu, Tưởng Chiêu lập tức thu hồi ánh mắt, luống cuống đỏ mặt.

Lộ Chu Chu chú ý tới sự bất thường của cô, lo lắng hỏi: "Chiêu Chiêu, sao vậy? Sao mặt lại đỏ như này!"

"Không... không sao." Tưởng Chiêu dùng hai tay che mặt mình, cố gắng dùng hai tay lạnh như băng hạ nhiệt độ trên mặt.

"Chiêu Chiêu, tớ đã ra 1 quyết định xưa nay chưa từng có, kinh thiên động địa quỷ thần." Lộ Chu Chu đột nhiên dừng tại chỗ, Tưởng Chiêu còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy Lộ Chu Chu nói tiếp.

"Tớ muốn theo đuổi cậu ta." Tưởng Chiêu cố ý nghe không hiểu, trong lòng cô bắt đầu hoảng hốt, cố gắng bình tĩnh nói: "Ai?"

"Lý Thắng Ý, chính là người vừa đứng trên bục chào cờ."

Lần này là Tưởng Chiêu sững sờ tại chỗ, trong lòng cô có chút chua xót.

Nhưng cô chua xót cái gì? Lý Thắng Ý thậm chí còn không biết cô là ai.

Lộ Chu Chu là người nói là làm, nhanh chóng kéo Tưởng Chiêu đến lớp xx để xin số của Lý Thắng Ý, Tưởng Chiêu làm bộ lơ đãng nhìn dãy số kia, đó là lần đầu tiên trí nhớ của cô tốt như vậy, cô chỉ cần liếc mắt đã nhớ kỹ 10 số kia, 1 lần nhớ, liền đến hội trường đám cưới của Lộ Chu Chu và Lý Thắng Ý.

"Mời cô dâu tiến vào!" Tưởng Chiêu nhìn cánh cửa chậm rãi mở ra cùng với giọng nói của người dẫn chương trình, Lộ Chu Chu mặc một bộ váy cưới rất đẹp, dưới ánh đèn đặc biệt chói mắt.

Bó hoa trong tay Lộ Chu Chu do chính tay Tưởng Chiêu làm, có hoa hồng màu hồng phấn, hoa tulip, còn điểm xuyết hoa sao.

Lý Thắng Ý nhìn Lộ Chu Chu với nụ cười dịu dàng, cưới cô ấy có lẽ là giấc mơ lớn nhất của Lý Thắng Ý, Tưởng Chiêu biết, ở tuổi 17, giấc mơ của Lý Thắng Ý chính là cưới cô ấy.

"Tưởng Chiêu, cậu vui quá rồi phải không? Sao lại khóc vậy?" giọng nói không biết từ đâu truyền đến, Tưởng Chiêu nghe thấy không sai một chữ.

Cô vui sao? Hẳn là không phải, nhưng cô buồn ư? Chắc là cũng không phải.

Trong lòng Tưởng Chiêu rất khó chịu, vì thế rời đi sớm, lúc cô rời đi, ánh mắt Lộ Chu Chu dán chặt ở trên người cô, dường như có chút tiếc nuối.

Tưởng Chiêu một mình ra khỏi hội trường, cô đi giày cao gót đi trên hành lang không mục đích, nước mắt của cô rốt cuộc không kìm được, cô vịn vào tường gian nan bước vài bước, cuối cùng không nhịn được ngồi xổm trên mặt đất, khóc rống lên.

"Mời cô dâu chú rể trao nhẫn." Không biết có phải giọng người dẫn chương trình quá lớn hay không, hay là Tưởng Chiêu quá nhạy cảm, rõ ràng đã đi rất xa, nhưng vẫn có thể nghe thấy rõ âm thanh chói tai.

*

Khi Tưởng Chiêu về đến nhà, có chút gấp gáp mở điện thoại ra, kích động nhập dãy số kia vào, ngay sau đó, ngón tay cô có chút run rẩy bấm tìm bạn tốt, giây tiếp theo, điện thoại chuyển sang, thông tin của Lý Thắng Ý xuất hiện trong điện thoại của Tưởng Chiêu.

Lý Thắng Ý dùng avatar anime, đen trắng, thông tin rất sạch sẽ, ngay cả tên mạng cũng không có, chứ đừng nói đến chữ ký cá nhân.

Tưởng Chiêu có chút do dự, hai chữ "kết bạn" ở cuối điện thoại đặc biệt chói mắt, ngón tay cô lướt qua nơi đó nhưng lại chưa từng ấn vào.

Mình thêm cậu ta làm gì? Cậu ta lại không biết mình, hơn nữa lúc cậu ta đồng ý thì mình nên nói cái gì.

Suy nghĩ hồi lâu, dãy số này trở thành thứ quen thuộc nhất đối với Tưởng Chiêu, cũng là thứ xa lạ nhất.

Tưởng Chiêu vốn tưởng Lộ Chu Chu chỉ nảy ra ý nghĩ nhất thời, không ngờ Lộ Chu Chu lại rất nghiêm túc, thậm chí bắt đầu mỗi ngày dậy sớm mua bữa sáng cho Lý Thắng Ý.

Chuyện này kéo dài nửa năm, bọn họ vẫn không có tiến triển gì, Tưởng Chiêu có chút vui, lại có chút buồn, nhìn Lộ Chu Chu làm đến như này, kết quả Lý Thắng Ý giống như một người gỗ, nhưng Tưởng Chiêu lại có chút vui vẻ.

May mắn trong lòng bắt đầu nảy mầm, cô từng tưởng tưởng, Lý Thắng Ý đi tới trước mặt cô, đưa tay về phía cô.

"Chu Chu, hay là bỏ cuộc đi." Tưởng Chiêu nhìn bạn thân mình khó chịu, bản thân cũng không thể vui lên được.

Ngay lúc Lộ Chu Chu định gật đầu thì điện thoại của Lộ Chu Chu vang lên, cô liền cúi đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt lập tức sáng lên, Tưởng Chiêu đoán chắc là nhận được tin nhắn của Lý Thắng Ý.

Một giây sau, phản ứng của Lộ Chu Chu đã chứng thực suy đoán của cô.

"Lý Thắng Ý nói, chỉ cần tớ có thể lọt vào top 10, cậu ấy sẽ đồng ý với tớ." Lộ Chu Chu vui vẻ, nhưng lòng Tưởng Chiêu lại đau nhói.

"Vui mừng cho tớ đi, Chiêu Chiêu, Lý Thắng Ý sẽ đồng ý với tớ." Lộ Chu Chu vui vẻ đi vòng quanh lớp, vừa ôm Tưởng Chiêu, vừa ôm cô xoay vòng.

"Chiêu Chiêu, cậu không mừng cho tớ sao?" Lộ Chu Chu nhìn Tưởng Chiêu trầm mặc dò hỏi.

"Vui, sao có thể không vui chứ, chúc mừng cậu." Trên mặt Tưởng Chiêu mang theo nụ cười, nhưng so với khóc còn khó coi hơn.

Tưởng Chiêu, cậu có vui không?

Nụ cười của Lộ Chu Chu nhanh chóng biến mất, cô buồn rầu nói: "Làm sao tớ có thể lọt vào top 10 với số điểm này?"

Tưởng Chiêu nở nụ cười chua xót, nếu đổi lại là cô, đừng nói top 10, cô sẽ cố gắng đứng đầu cả nước, tuy rằng cô và Lộ Chu Chu đều nổi tiếng là học sinh kém.

Vì thế, một hiện tượng kỳ lạ đã xảy ra ở lớp 5, hai học sinh học kém đột nhiên ham học, điều này không chỉ khiến các bạn học kinh ngạc mà cả thầy cô cũng kinh ngạc không kém.

Nửa năm sau, Lộ Chu Chu không lọt vào top 10, nhưng Tưởng Chiêu thì có, nhưng có ích gì, đánh cược không phải là cô và Lý Thắng Ý, mà là Lộ Chu Chu và Lý Thắng Ý.

Sự thật chứng minh, Lý Thắng Ý thích Lộ Chu Chu, bởi vì họ đã ở bên nhau trước khi cô lọt vào top 10.

Ngày hôm đó Tưởng Chiêu một mình về nhà, đây là lần đầu tiên cô về nhà mà không có Lộ Chu Chu, cũng là lần đầu tiên cô vừa đi vừa khóc.

Lý Thắng Ý, vì sao cậu không nhìn thấy tôi, người đứng trên bục chủ tịch bên cạnh cậu là tôi, người đứng dưới tên cậu trên bảng thành tích là tôi, cùng cậu phát biểu là tôi, sống ở tầng dưới cậu cũng là tôi, mỗi ngày cố ý đứng ở cửa nghe cậu xuống tầng là tôi.

Lý Thắng Ý, tại sao cậu lại không nhìn thấy tôi? Tưởng Chiêu càng nghĩ càng khổ sở, tìm một góc trốn đi khóc.

"Mau tới đây đi, ăn cơm thôi." Một giọng nói phá vỡ tiếng nức nở của Tưởng Chiêu, cô tìm kiếm giọng nói đó, phát hiện một bóng dáng quen thuộc.

Lý Thắng Ý, trong tay hắn cầm một túi thức ăn cho mèo, một đám mèo con đủ màu sắc vây xung quanh hắn.

"Bánh trôi, hôm nay mày có vui không?" Lý Thắng Ý sờ sờ đầu một con mèo, lại quay đầu nhìn về phía một con khác.

"Khoai dẻo, mày thì sao? Hôm nay có vui không?"

Tưởng Chiêu nhìn cảnh này, đột nhiên cảm thấy Lý Thắng Ý rất đáng yêu, hắn không lạnh lùng như vẻ bề ngoài, hắn rất nhân hậu, cũng rất đáng yêu, vì thế có thể nhìn ra con người thật của anh ấy qua ngoại hình và thành tích, không biết tại sao, nghĩ tới đây, Tưởng Chiêu đột nhiên bật cười một tiếng.

Lý Thắng Ý nghe thấy, hắn dừng tay cho mèo ăn, quay đầu nhìn về phía Tưởng Chiêu, Tưởng Chiêu đột nhiên cứng người tại chỗ, đi cũng không được, dừng cũng không xong.

"A, ở đây vẫn còn một con mèo nhỏ đi lạc." Lý Thắng Ý đột nhiên đi về phía cô, tim Tưởng Chiêu vọt lên tận cổ họng, giây tiếp theo cô liền nhắm mắt lại, nghĩ: Chết thì chết.

Không ngờ Lý Thắng Ý chỉ ôm một con mèo nhỏ từ trong bụi hoa ra, cũng không phát hiện Tưởng Chiêu, Tưởng Chiêu thở phào nhẹ nhõm, lại có chút mất mát.

Tưởng Chiêu muốn nhân lúc Lý Thắng Ý không chú ý, len lén chạy đi, không ngờ vừa đứng lên, Lý Thắng Ý đã chạy tới trước mặt cô từ lúc nào, chặn cô lại.

Tưởng Chiêu nhìn đôi giày quen thuộc kia, không dám ngẩng đầu.

"Tôi biết cậu, cậu là hàng xóm tầng dưới nhà tôi, người đứng thứ 2 toàn trường, cố lên, cố gắng vượt qua tôi." Lý Thắng Ý nói bằng giọng có phần ngang ngược.

"Mau về nhà đi, đã muộn rồi, không an toàn đâu." Lý Thắng Ý thấy cô không nói lời nào, nói tiếp, nói xong liền rời đi, lúc Tưởng Chiêu kịp phản ứng, ngay cả bóng lưng của Lý Thắng Ý cũng không thấy đâu.

Lý Thắng Ý có để ý đến mình?

Tim Tưởng Chiêu đập rất nhanh, xung quanh cũng rất yên tĩnh, Lý Thắng Ý, trong tuổi thanh xuân rộng lớn như thế của cậu, tớ cũng từng có dấu vết sao?

*

"Chiêu Chiêu, sao vậy?" Bên tai Tưởng Chiêu lần lượt truyền đến từng tiếng kêu king ngạc, ngay sau đó chính là tiếng xe cấp cứu, hình như có rất nhiều người đang đưa cô đi đâu đó, hình như là trong xe cứu thương, đột nhiên giống như có một hành lang rất dài, bởi vì không ngừng có đèn nhấp nháy.

Sau đó xảy ra chuyện gì, Tưởng Chiêu cái gì cũng không biết, khi cô tỉnh lại, bác sĩ nói cho cô biết, cô bị bệnh nan y, là ung thư.

Tưởng Chiêu không biết vì sao, khi nghe được tin tức này lại không hề kinh hoảng chút nào, ngược lại còn rất bình tĩnh, cô cười cười, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Bác sĩ, tôi còn sống được bao lâu nữa."

"Nếu tiếp tục điều trị thì được nửa năm."

"Vậy tôi không chữa nữa." Nói xong, Tưởng Chiêu cởi quần áo bệnh nhân, mặc quần áo của mình vào.

Trong thời gian còn lại, cô muốn làm chính mình.

Tưởng Chiêu dùng số tiền tích cóp mấy năm nay đi du lịch rất nhiều nơi, cô không muốn những ngày cuối đời của mình tràn ngập tiếng máy móc ồn ào và mùi thuốc khử trùng.

Tưởng Chiêu, kiếp sau hãy dũng cảm hơn nhé.

Lý Thắng Ý, yêu thầm quá đau khổ rồi, kiếp sau đổi lại cậu tới yêu tớ được không?

Lý Thắng Ý, cậu sẽ nhớ tớ chứ? Tớ là Tưởng Chiêu đến từ mùa xuân.

Lý Thắng Ý, cậu hẳn là sẽ nhớ tớ đi.

Vào mùa xuân năm thứ hai của Lý Thắng Ý, nhận được một bức thư đến từ mùa xuân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hiendai