Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chỉ với dòng tin nhắn ngắn gọn, Ôn Phàm Phàm lập tức gọi lại, âm thanh có chút hưng phấn.

"Mày nói cái gì? Mày nhìn thấy ai?

Cố Thanh Loan mím khóe miệng có chút mất tự nhiên, cụp mí mắt, nhẹ giọng trả lời: "Thì đó nguyên mẫu của truyện"

Ôn Phàm Phàm đầu bên kia há to miệng, hoảng sợ đến rớt cả cằm, " Vậy mày có lên chào hỏi hay không?"

Cố Thanh Loan nghĩ đến chính mình vừa rồi mang theo cái đuôi chạy trốn, thẳng sống lưng cười lạnh một tiếng, "Cái gì, anh ta chẳng qua chỉ là một nhân vật trong tranh châm biếm thôi."

"aaa... thì ra là thế." Ôn Phàm Phàm ý vị thâm tường nói một tiếng.

Cúp điện thoại, Cố Thanh Loan hít sâu một hơi, đưa tay lên xoa vẻ mặt cứng đờ của mình rồi mới đẩy cửa đi vào.

Trong ga ra, Hoắc Nam tựa vào thân xe, mi tâm nhíu lại, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, nhướng mày mở khóa màn hình điện thoại lật lại lịch sử cuộc gọi bấm gọi.

Vài giây sau, một giọng nói trầm ấm lười biếng vang lên trong xe, "anh thật sự coi tôi là trợ lí?"

Không biết đầu bên kia nói gì, anh lạnh lùng cảnh cáo "Tôi sẽ cho anh thêm một phút nữa, nếu không hãy đợi mấy tên chó săn"

Hoắc Nam tự mình cúp điện thoại mở cửa xe ngồi vào, lưng rộng dựa vào ghế biểu tình nhàn nhạt, cụp mi xuống lặng lẽ lắng nghe âm thanh du dương trong xe.

Bên ngoài xe, một người đàn ông cao lớn đội mũ lưỡi trai đeo khẩu trang vội vàng bước tới, anh ta cố ý kéo vành mũ xuống qua kính chắn gió nhìn vào bên trong rồi xác nhận mới mở cửa xe bước vào.

Hoắc Nam không nhanh không chậm nghiêng đầu liếc ghế sau.

Trang Chu bỏ cải trang toàn thân xuống, hít sâu một hơi,"Đệt, tiệc đêm trừ tịch xém uống chết ta"

Hoắc Nam liếc anh ta một cái, không nóng không lạnh mở miệng, "Không phải ngàn chén không say sao?."

"Như vậy cũng không thể chịu được con số trăm người, cậu không biết vừa nãy xém chút nữa là em bước hụt"

Bàn tay mảnh khảnh đang đõ cần sốt đột nhiên dừng lại, nhướng mi nhàn nhạt hỏi, "Lối đi an toàn."

"Có thể đi thang máy sao? Theo độ nổi tiếng của mình đã bị fan bắt được rồi."

Hoắc Nam bỏ qua chủ đề này, ma xui quỷ khiến lại hỏi, "Cậu có gặp một người phụ nữ?"

Trang Chu sửng sốt một chút, còn chưa kịp hỏi câu này có ý gì thì anh lại nói tiếp, "Một người phụ nữ mặc áo trắng"

Tác giả có chuyện muốn nói: Hoắc sư huynh đến rồiiiii Nhìn chung đây là cookie, hy vọng mọingười sẽ thích

Trang Chu lúc này mới hoàn toàn nhớ lại, có chút kinh ngạc biểu cảm khoa trương, giọng nói cũng cao hơn không quan tâm hình tượng ngôi sao của mình, "Cô gái????"

Người lớn lên cùng nhau, lần đầu tiên sau bao nhiêu năm anh ta nghe thấy từ "Phụ nữ" trong miệng người anh em này , một người không cảm xúc, không ham muốn, sống như một vị hòa thượng hơn nữa lại chủ động hỏi.

Trang Chu nhất thời như được uống máu gà, hưng phấn hỏi, "Người phụ nữ nào? Trông như thế nào? Có quan hệ gì?"

Hoắc Nam thản nhiên liếc Trang Chu từ trong gương chiếu hậu, như là nhìn thấy được dáng vẻ hừng hực hóng chuyện bát quái của hắn, đột nhiên cảm thấy thái dương tê dại kìm nén sự nóng nảy, bình tĩnh thu hồi tầm mắt môi mỏng khẽ mở, "Im miệng"

Trang Chu:"....."

Người này không có tính người mà! Xứng đáng kiếp cẩu độc thân.

Vừa bước vào Cố Thanh Loan đã ngọt ngào hỏi thăm Cố lão gia, Cố Hoằng Thiên hiền từ đút cho cô một phong bì đỏ rồi đau lòng nói, "Cháu yêu mới vài ngày không gặp sao lại gầy đi rồi?"

"Không gầy, không gầy bao nhiêu người nghĩ muốn giảm béo đều không được, đến cháu hiệu quả chứ?" Cố Thanh Loan cười vui vẻ dịch ghế bên cạnh Cố lão gia ngồi xuống.

"Lúc bình thường đừng quá mệt mỏi, gây quá sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe."

Giọng ông Cố đầy sủng nịnh, Bùi Ánh Dung ở một bên bất lực nói,"Bố, Bố đã quá chiều chuộng con bé, hôm nay lúc chuẩn bị ra ngoài con bé mới từ trên giường đứng lên."

Cố Thanh Loan cười gượng hai tiếng, mím môi rất có thái độ nhận sai.

Thím hai Đặng Văn Quân nở nụ cười, "Con gái ngủ nướng là chuyện thường"

Cố Thanh Loan lặng lẽ gật đầu, sau đó quay lại thím hai nở nụ cười biết ơn.

Cô Tử Khiêm nhìn chằm chằm phong bao đỏ thẫm trong tay cô, "Ông nội, người thật bất công, độ dày bao lì xì của con tưởng chừng như chỉ bằng một nửa của chị."

Cố thanh Loan hất cằm đắc ý, "Đương nhiên, ông nội là dựa theo tưởi tác, còn trẻ thì chấp nhận đi."

Cô chỉ tay bao đỏ thẫm trước mặt Cố Tử Khiên, "Ai mừng vậy, hào phóng như vậy."

"Bác gái cho em." Cố Tử Khiên tỏ vẻ kiêu căng, "bác gái nói, thời điểm quan trong gia đình vẫn dựa vào người con trai."

Cố Thanh Loan nhìn bộ dáng kiêu ngạo của cậu xem thường, nhỏ giọng nói với Cô Tử Khiên "Hay hai ta đổi đi, em đến nhà chị làm con trai mẹ chị, còn chị tới nhà em với tư cách là con gái của thím."

Thật là đau lòng mà cô còn không nhận được một xu tiền mừng tuổi nào từ mẹ

Đặng Văn Quân cười cho cô một bao lì xì thật dày, "Đừng buồn, tiểu tử kia không thể bằng con được"

Cố Thanh Loan cong miệng cười ngọt ngào, rất lễ phép, "Cảm ơn thím hai"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro