III

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng trên con đường dẫn ra tỉnh Thừa Thiên, không khí còn vương chút sương sớm, làn gió nhẹ mang theo hơi lạnh của mùa thu. Mặt trời vừa ló dạng, ánh sáng vàng vọt chiếu rọi lên cảnh vật, nhưng không làm giảm đi sự buồn bã của cuộc chia tay sắp diễn ra. Duy Khánh, Công Nam, Thanh Duy, Hoàng Sơn, Việt Cường và Thế Vinh đứng bên đường, ánh mắt chứa đầy lo lắng và cảm giác không nỡ rời xa.
Duy Khánh, với bộ lễ phục ngũ thân giản dị nhưng chỉnh tề, đứng lặng lẽ bên cạnh tai nải của mình. Cậu nhìn về phía gia đình đang đứng gần đó, trong lòng cảm thấy nặng trĩu. Bà mẹ của Khánh, đôi mắt đỏ hoe, bước đến gần, ôm lấy con trai mình.

- Khánh,

Mẹ cậu nói, giọng nghẹn ngào,

- Con phải cẩn thận, đừng để mình phải lo lắng quá nhiều. Mẹ luôn ở đây, chờ ngày con trở về.

Duy Khánh gật đầu, nước mắt lấp lánh trong đôi mắt anh.

- Mẹ, con sẽ cố gắng hết sức. Con hứa sẽ trở về an toàn. Mẹ hãy chăm sóc cho bản thân và mọi người nhé.

Công Nam, đứng cạnh Khánh, nhìn về phía gia đình của mình, trong lòng cảm thấy một nỗi buồn không thể tả. Ông Long, cha của Nam, một người đàn ông trung niên với vẻ mặt nghiêm nghị, bước tới, vỗ nhẹ lên vai con trai.

- Nam,

Ông nói, giọng trầm và đầy nghiêm túc.

- Con có trách nhiệm và nghĩa vụ của mình. Nhưng đừng quên rằng gia đình luôn ở đây để hỗ trợ con. Hãy giữ gìn sức khỏe và đảm bảo an toàn.

Công Nam gật đầu, ánh mắt thể hiện sự quyết tâm lẫn cảm xúc sâu sắc.

- Con hiểu rồi, cha. Con sẽ không quên lời dặn của cha. Con hứa sẽ làm tốt nhiệm vụ của mình."

Thanh Duy đứng cạnh, không thể giấu được sự lo lắng khi nhìn vào mắt bà mẹ của mình. Bà, một phụ nữ hiền hậu, đang nắm chặt tay Thanh Duy, nước mắt lưng tròng.

- Con yêu, con phải cẩn thận. Mẹ rất lo lắng cho con,

Bà mẹ nói, giọng bà run rẩy.

- Nhưng mẹ cũng tự hào vì con đã quyết định đứng lên vì chính nghĩa.

Thanh Duy ôm chặt mẹ, giọng anh đầy cảm xúc.

- Mẹ đừng lo. Con sẽ trở về khi mọi chuyện ổn thỏa. Mẹ hãy giữ sức khỏe, và luôn nhớ rằng con yêu mẹ rất nhiều.

Hoàng Sơn, một người bạn gần gũi, nhìn vào gia đình của mình, không thể giấu nổi nỗi buồn. Cha của Sơn, với vẻ mặt mệt mỏi, đến gần và đặt tay lên vai con trai.

- Sơn, cha biết con có lý do chính đáng để làm điều này. Nhưng hãy nhớ rằng gia đình luôn là điểm tựa của con. Hãy trở về sớm và an toàn.

Hoàng Sơn gật đầu, đôi mắt lấp lánh.

- Cha, con sẽ làm hết sức mình. Con biết mình không thể làm cho cha yên tâm hoàn toàn, nhưng con sẽ luôn nghĩ đến cha trong từng quyết định của mình.

Việt Cường và Thế Vinh đứng bên cạnh, nhìn vào gia đình của mình, cảm giác chia xa đè nặng trong lòng. Cường, người luôn trầm lặng, cúi đầu chào mẹ và em trai của mình.

- Mẹ, em,

Cường nói, giọng khẽ:

- Con sẽ trở về ngay khi có thể. Mẹ hãy chăm sóc cho em và giữ gìn sức khỏe nhé.

Mẹ Cường, mắt đẫm lệ, chỉ biết gật đầu.

- Con hãy cẩn thận. Mẹ sẽ luôn chờ đợi ngày con trở về.

Thế Vinh, với vẻ mặt nghiêm túc nhưng không kém phần cảm xúc, chào tạm biệt gia đình mình. Anh cúi đầu và nói:

- Cha, mẹ, con sẽ làm hết sức mình. Đừng quá lo lắng, con sẽ trở về sớm.

Cha của Vinh, với giọng đầy sự tự hào và lo lắng, vỗ về con trai.

- Vinh, hãy nhớ rằng gia đình luôn ở đây, luôn bên con. Hãy giữ an toàn và làm tốt nhiệm vụ của mình.

Những lời tạm biệt và sự cảm ơn lặng lẽ được trao gửi trong không khí nặng nề của buổi sáng. Khi họ bước lên ngựa, ánh sáng của mặt trời vẫn chưa đủ mạnh để làm tan đi sự u ám của cuộc chia tay. Đường về Thừa Thiên còn dài, và trong lòng mỗi người, nỗi lo lắng và quyết tâm đều đang hòa quyện, chuẩn bị cho những thử thách sắp tới.

____________

Bình minh chưa kịp ló dạng, nhưng cảnh chiến trường đã bùng nổ với ánh sáng lấp lánh từ những tia lửa và khói bụi mù mịt. Cảnh tượng thật sự giống như một bức tranh chiến tranh hãi hùng, nơi mọi thứ đều trong trạng thái hoang tàn và căng thẳng. Trận chiến giữa quân triều đình và quân Pháp đang ở mức độ căng thẳng tối đa.
Thiên Minh, đứng ở vị trí chỉ huy giữa trận địa, gương mặt phủ đầy bụi và mồ hôi, ánh mắt sắc như dao. Anh ra lệnh cho các chiến binh với sự quyết đoán không thể lay chuyển.

- Tấn công từ hướng đông! Đừng để bọn chúng có cơ hội sắp xếp lại hàng ngũ!

Giọng anh vang lên, vững vàng và đầy sự tin tưởng. Những chiến binh triều đình, mặc dù mệt mỏi, vẫn cứng rắn tiến lên, tay cầm chặt giáo và kiếm, mỗi đòn tấn công đều đầy sức mạnh và chính xác.
Trước mặt Thiên Minh, quân Pháp và các lực lượng đánh thuê của họ đang tập trung vào cuộc chiến ác liệt. Những viên đạn lướt qua không trung với âm thanh rít lên, tạo nên những vệt sáng lấp lánh trong không khí. Sĩ quan Pháp, với vẻ mặt nghiêm nghị, ra lệnh cho thuộc hạ:

- Tirez! Tirez sur eux!" (Bắn đi! Bắn vào bọn chúng!)

Tiếng lệnh của hắn hòa quyện với âm thanh của súng đạn và tiếng thét của các chiến binh.
Bên cạnh các lực lượng chính quy, những người dân địa phương với những vũ khí thô sơ như cuốc xẻng, cung tên và dao găm, đang chiến đấu với sự quyết tâm và lòng dũng cảm. Họ chạy giữa các làn đạn, những gương mặt dính đầy bụi bặm nhưng không thể che giấu được sự quyết tâm. Một người dân lớn tiếng kêu gọi:

- Chúng ta không thể để bọn chúng chiếm đất! Đánh bại chúng đi!

Trong khi đó, những người khác hăng hái chiến đấu, bảo vệ quê hương bằng tất cả sức lực.
Cảnh tượng chiến đấu diễn ra trên một diện tích rộng lớn, nơi từng trận đánh lớn và nhỏ hòa quyện vào nhau. Những tiếng la hét, tiếng súng nổ và tiếng vũ khí va chạm tạo nên một bản giao hưởng hỗn loạn của chiến tranh. Các chiến binh triều đình phối hợp nhuần nhuyễn với những người dân địa phương, tạo thành một lực lượng đoàn kết và mạnh mẽ.
Thiên Minh chiến đấu phía trước, mỗi đòn tấn công đều chính xác và mạnh mẽ. Anh di chuyển qua các hàng ngũ, chỉ huy và động viên các chiến binh. Một viên đạn gần như xuyên qua gần tai anh, nhưng anh không hề tỏ ra hoảng loạn, vẫn tiếp tục ra lệnh và điều động quân đội:

- Tập trung vào phía bắc! Chúng ta phải cắt đứt đường rút lui của bọn chúng!

Giọng anh hét lên giữa tiếng súng ầm ầm. Trong khi đó, một sĩ quan Pháp lớn tiếng ra lệnh cho binh lính của mình:

- Retraite! Retraite maintenant! (Rút lui! Rút lui ngay lập tức!)

Nhưng quân Pháp đã quá muộn. Sự kháng cự của quân triều đình và người dân đã đẩy lùi họ ra khỏi chiến trường. Một số lính Pháp hoảng sợ, bỏ lại vũ khí và đồng đội để chạy trốn, để lại phía sau những đống đổ nát và những thi thể nằm la liệt.
Người dân, mặc dù bị thương và mệt mỏi, vẫn tiếp tục chiến đấu với lòng dũng cảm không hề tắt. Họ hò reo và động viên nhau, với những nụ cười nở trên môi khi nhìn thấy quân địch rút lui. Một người đàn ông, mặc dù gương mặt lấm lem, vẫn vẫy tay kêu gọi:

- Chúng ta đã làm được! Bọn chúng không thể thắng được chúng ta

Thiên Minh đứng giữa chiến trường, ánh mắt của anh dừng lại trên đám đông chiến thắng. Mặc dù mệt mỏi và vết thương vẫn đang làm đau, anh cảm nhận được sự hài lòng và tự hào:

- Chúng ta đã làm được,

Anh nói với giọng trầm và đầy cảm xúc.

- Những nỗ lực của mỗi người đều đáng giá. Chúng ta đã bảo vệ quê hương và đẩy lùi kẻ thù.

Người dân và các chiến binh cùng nhau hò reo, tiếng cười và tiếng vỗ tay vang dội khắp chiến trường. Dưới ánh sáng của bình minh, mặc dù còn nhiều khó khăn phía trước, nhưng lúc này, chiến thắng tạm thời đã mang lại niềm vui và hy vọng cho tất cả. Những vết thương và sự mệt mỏi không thể làm giảm đi niềm vui và sự tự hào của họ.
Chiến trường giờ đây không còn là nơi của sự tàn khốc mà trở thành minh chứng cho sức mạnh và lòng dũng cảm của những con người đã đứng lên chống lại áp bức. Trong ánh sáng ban mai, cả đội quân và người dân đều cảm nhận được chiến thắng ngọt ngào của họ, và với niềm tin vững chắc, họ chuẩn bị cho những thử thách tiếp theo.

____________

- Mọi người mới đến nơi à? Ta đã cho người sắp xếp gian phòng ở phủ của ta cho mọi người rồi, cứ thoải mái mà nghĩ ngơi nhé, tối nay ta sẽ bàn kỹ hơn về kế hoạch tác chiến.

Thiên Minh đích thân ra chào đón những người bạn của mình, gia đinh cũng đã dẫn mọi người đến phòng của từng người, Thiên Minh là em ruột của Thế Vinh, hai anh em nhà này văn võ song toàn, nhưng Thế Vinh chọn cách lui về ở ẩn để tránh những xung đột với hoàng triều, riêng chỉ có Thiên Minh là anh muốn tham gia vào việc triều chính để cải cách bộ máy nhà nước.
Thiên Minh cũng đã rất tinh tế khi sắp xếp cho Công Nam và Duy khánh một phòng để hai người họ ở chung với nhau, anh nói với giọng tự hào:

- Thấy ta hay không? Biết hai người chuẩn bị cưới nên ta đã sắp xếp căn phòng này như một phòng tân hôn thật sự để cho hai người không bị bỡ ngỡ nếu sau này về ở chung với nhau.
- Thật là, đa tạ ý tốt của Cần Chánh điện Đại học sĩ đây đã sắp xếp cho hai người chúng tôi căn phòng rộng rãi như thế này.

Công Nam ra chiều hài lòng với sự sắp xếp này, anh vòng tay qua ôm lấy chiếc eo thon nhỏ của Duy Khánh để bày tỏ lời cảm kích của mình. Cậu ngượng đỏ mặt, đánh vào vai anh một cái. Thiên Minh đứng ở đó nhìn không biết nói gì bèn lui ra để cho hai người có sự riêng tư.

- Em có muốn...
- Không, cảm ơn.
- Đi mà, một lần thôi mà.
- Một cái thôi nha, không có đòi hỏi nữa nha.

Công Nam hôn nhẹ lên môi Duy Khánh một cái xong liền chạy ra ngoài, cậu nghiêng đầu khó hiểu.

- Ủa ý là mình phải la người ngại chứ ta?

____________

Không gian bên trong phủ của Thiên Minh như đè nặng với không khí căng thẳng. Những cột gỗ lớn, chạm trổ tinh xảo, dường như cũng run lên theo từng nhịp thở của các thành viên trong nhóm. Đèn lồng được treo dọc các hành Phươngg phủ ánh sáng mờ ảo lên gương mặt của từng người, làm nổi bật sự lo âu, căng thẳng.
Thiên Minh, ngồi ở đầu chiếc bàn dài, tay chạm vào tách trà nhưng không hề nhấp một ngụm nào. Anh nhìn thẳng vào nhóm người trước mặt, ánh mắt sắc bén như đang cân nhắc từng bước đi tiếp theo.

- Tình hình hiện tại không ổn,

Anh mở lời, giọng nói bình tĩnh nhưng chứa đựng sức nặng của quyết định sinh tử.

- Bọn Pháp đã bắt đầu tăng cường binh lực, và kế hoạch của chúng ta phải hành động sớm hơn dự kiến.

Công Nam, ngồi gần nhất bên phải, nhíu mày, đôi mắt sáng dưới hàng lông mày đậm tỏ rõ vẻ lo lắng.

- Nhưng liệu bây giờ đã đủ lực chưa?

Nam lên tiếng, giọng thấp và trầm.

- Chúng ta còn thiếu quân. Nếu hành động ngay bây giờ, liệu có quá mạo hiểm không?

Thanh Duy, ngồi đối diện Công Nam, khẽ gõ ngón tay lên bàn, tỏ vẻ bồn chồn. Anh ta ngẩng lên nhìn mọi người, rồi đáp lời Công Nam, giọng nói có phần gấp gáp:

- Chờ thêm nữa chỉ càng khiến chúng ta rơi vào thế bị động thôi. Nếu bọn Pháp biết kế hoạch, chúng sẽ diệt trừ chúng ta trước khi kịp phản công.

Thế Vinh, người thường im lặng trong các cuộc họp, lúc này lại nói lên, đôi mắt nhìn thẳng vào Thiên Minh:

- Nhưng chúng ta không thể chỉ dựa vào dũng khí. Kế hoạch cần phải có sự tính toán kỹ lưỡng. Đặc biệt là vấn đề hậu cần, quân nhu, và tiếp viện từ các làng xung quanh. Nếu không có đủ lực lượng hỗ trợ, chúng ta sẽ nhanh chóng bị vây hãm.

Không gian như đóng băng trong vài giây, rồi Duy Khánh, người nhỏ nhắn nhất trong nhóm, khẽ hít một hơi dài.

- Thiên Minh, ý anh thế nào? Kế hoạch thay đổi rồi, nhưng anh phải có phương án dự phòng chứ?

Khánh nói với vẻ dè dặt nhưng ánh mắt không giấu nổi sự kiên quyết. Thiên Minh, lúc này nhìn vào Duy Khánh, rồi đảo mắt qua mọi người. Anh khẽ gật đầu.

- Phương án dự phòng đã có. Các làng phía tây và bắc đã được thông báo sẵn. Nếu chúng ta tấn công, họ sẽ nổi dậy cùng. Nhưng vấn đề là...chúng ta sẽ không còn đường lui nếu thất bại. Đánh một trận, sống còn quyết định ngay trong cuộc chiến đầu tiên.

Việt Cường, người luôn trầm ngâm, ngồi im lặng nãy giờ, đột nhiên bật dậy khỏi ghế.

- Còn chờ gì nữa? Chúng ta đều biết rủi ro. Đây là lúc không còn lựa chọn. Chúng ta không thể kéo dài thêm.

Anh nói với vẻ bức xúc, rồi quay sang các anh em trong nhóm.

- Các vị nghĩ sao? Cậu sẵn sàng chưa, Nam?"

Công Nam nhắm mắt, thở dài. Anh biết rằng dù có lo lắng, dù cảm thấy mạo hiểm, nhưng không còn con đường khác.

- Tôi sẵn sàng,

Nam đáp, giọng đầy quả quyết.

- Nhưng... phải có kế hoạch chặt chẽ hơn. Không thể để mọi chuyện diễn ra quá nhanh và mất kiểm soát.

Thiên Minh hít một hơi sâu, gật đầu với tất cả.

- Được, nếu vậy chúng ta phải chia nhỏ lực lượng. Một phần sẽ tấn công thẳng vào doanh trại Pháp, phần còn lại sẽ bao vây và cắt đứt nguồn tiếp viện của chúng. Nhưng phải hành động trong đêm, không được để lại dấu vết.

Thanh Duy nở một nụ cười mỉm, đôi mắt sáng lên đầy quyết tâm.

- Tôi sẽ phụ trách việc dẫn quân vào doanh trại. Bọn chúng sẽ không biết cái gì ập đến.

Thế Vinh chồm người lên bàn, đặt hai tay xuống mặt gỗ bóng loáng.

- Vậy phần của tôi và Nam sẽ lo việc cắt đứt nguồn tiếp viện.

Duy Khánh, ngồi lặng thinh nãy giờ, chợt nắm chặt lấy tay áo của Thiên Minh.

- Chúng ta sẽ làm được, phải không? Mọi thứ sẽ diễn ra như kế hoạch, và chúng ta sẽ thắng, đúng không?

Thiên Minh nhìn thẳng vào đôi mắt của Khánh, đôi mắt đầy sự kỳ vọng và lo lắng.

- Chúng ta sẽ thắng.

Anh nói, giọng trầm và chắc nịch, như muốn trấn an không chỉ Khánh mà cả mọi người trong phòng. Việt Cường quay sang với vẻ đầy tin tưởng.

- Vậy thì còn chờ gì nữa? Hãy hành động thôi.

Tất cả nhìn nhau, sự căng thẳng biến thành một quyết tâm không thể lay chuyển. Chiến lược đã rõ ràng, cuộc chiến sắp bắt đầu. Và họ đều biết, số phận của cả dân tộc có thể được quyết định ngay trong nay mai.

____________

Sau khi cuộc họp căng thẳng kết thúc, Công Nam bước chầm chậm vào phòng riêng của mình, ánh đèn dầu lay lắt hắt lên tường những hình bóng mờ ảo. Duy Khánh đã ngồi đó chờ, tựa người bên cửa sổ, đôi mắt xa xăm nhìn ra ngoài đêm tối, nơi bầu trời lấm tấm những ánh sao yếu ớt. Gương mặt Khánh nhuốm một chút mệt mỏi sau ngày dài, nhưng lại mang vẻ bình yên hiếm thấy khi Nam bước vào phòng.
Nam tiến đến gần, ánh mắt dịu lại khi thấy Khánh vẫn lặng lẽ đắm chìm trong suy tư. Anh ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Khánh, cảm nhận sự ấm áp từ lòng bàn tay mềm mại kia. Khánh khẽ giật mình, nhưng khi nhận ra người ngồi cạnh mình là Nam, đôi môi mím chặt của cậu dần nở một nụ cười nhợt nhạt.

- Anh ổn chứ?

Khánh hỏi, giọng khẽ khàng nhưng đầy quan tâm.

Nam không trả lời ngay, chỉ kéo nhẹ tay Khánh về phía mình, rồi vòng tay ôm cậu vào lòng. Cả hai không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ cảm nhận nhịp tim của nhau, cảm nhận sự bình yên hiếm hoi giữa cuộc sống đầy rẫy những lo âu ngoài kia. Nam khẽ vuốt tóc Khánh, ánh mắt anh trở nên mềm mại, như thể mọi áp lực của thế giới ngoài kia tan biến khi có Khánh bên cạnh.
Khánh rúc đầu vào ngực Nam, hơi thở nhẹ nhàng phả vào áo anh, giọng nói nhỏ lại như thì thầm:

- Em lo cho anh...cho tất cả. Liệu...chúng ta có đủ sức không?

Nam nhắm mắt, kéo Khánh lại gần hơn, đặt một nụ hôn nhẹ lên mái tóc mềm mượt của cậu.

- Đừng lo, mọi thứ sẽ ổn thôi,

Nam đáp, giọng trầm ấm, đầy sự an ủi.

- Chúng ta đã đi đến bước này, không có gì khiến anh ngừng lại được nữa.

Khánh ngước lên, đôi mắt long Phươngh dưới ánh đèn mờ ảo. Cậu nhìn Nam thật lâu, như muốn tìm kiếm sự chắc chắn trong đôi mắt đó, rồi nhẹ nhàng thốt lên:

- Em tin anh.

Nam cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán Khánh, rồi đến gò má mềm mại. Mỗi nụ hôn của anh đều chậm rãi, như một cách trấn an, như một lời khẳng định với cả hai rằng họ vẫn còn đây, bên nhau, trong khoảnh khắc này. Khánh khẽ nhắm mắt, cảm nhận hơi ấm của Nam, đôi bàn tay run run nắm lấy tay anh, rồi nhẹ nhàng kéo anh lại gần hơn.
Không gian tĩnh lặng, chỉ còn lại hai trái tim đập chung nhịp. Nam cuối cùng cúi xuống, đặt môi mình lên môi Khánh, một nụ hôn dịu dàng nhưng sâu lắng. Không có sự vội vàng, không có sự đòi hỏi, chỉ là cảm giác trọn vẹn khi hai người tìm thấy sự an ủi từ nhau giữa cơn bão cuộc đời. Khánh khẽ đáp lại, nụ hôn kéo dài trong sự nhẹ nhàng và tinh tế, như thể họ đang cố níu giữ lấy khoảnh khắc yên bình hiếm hoi này.
Khi cả hai tách ra, Khánh nhìn Nam, đôi mắt chứa đựng sự yên tâm và tin tưởng.

- Em chỉ cần biết... anh sẽ luôn ở đây.

Khánh nói, giọng khẽ nhưng đầy chắc chắn. Nam mỉm cười, tay vuốt nhẹ lên má Khánh.

- Anh sẽ luôn ở đây, bên cạnh em.

Nam đáp, đôi mắt ánh lên sự ấm áp và bảo vệ. Cả hai tiếp tục dựa vào nhau, lặng lẽ chia sẻ sự bình yên, như thể chỉ cần có nhau, họ đã có thể đối mặt với tất cả những giông bão đang chờ đợi ngoài kia. Trong căn phòng nhỏ bé ấy, chỉ có tình yêu và sự yên bình tồn tại.

____________

Hai tháng trôi qua, khung cảnh trong nước càng trở nên hỗn loạn. Dưới sức ép của những nhóm khởi nghĩa, chính quyền thực dân Pháp không thể ngồi yên. Các cuộc tấn công lẻ tẻ vào những doanh trại nhỏ đã làm rung chuyển hệ thống phòng thủ của bọn Pháp. Nhưng song song với đó, chúng cũng tăng cường sự kiểm soát và điều động quân sự, và điều đáng lo hơn là sự nhúng tay của Nhật Bản vào Đông Dương.
Thiên Minh cùng nhóm khởi nghĩa của mình tiếp tục hoạt động trong bóng tối, không dám lộ diện công khai. Làng mạc, vùng nông thôn đều đang âm thầm nổi dậy, dưới sự chỉ đạo kín kẽ của họ. Dù chiến thắng từng trận nhỏ, sự lo lắng vẫn bao trùm vì họ biết quân Pháp đang củng cố lực lượng. Thêm vào đó, sự xuất hiện của quân Nhật khiến tình hình trở nên vô cùng phức tạp.
Bên trong các doanh trại Pháp, tên quan Conseil supérieur (Hội đồng Tối cao) mà người ta gọi là Louis Dupont, một kẻ quyền lực đứng sau mọi quyết định của Toàn quyền Đông Dương đang bàn bạc với các tướng lĩnh về việc hợp tác với quân Nhật. Trong các phòng họp đầy những gương mặt cau có và lo lắng, Louis vẫn giữ nụ cười bí hiểm. Hắn thấu hiểu tình hình, biết rõ đây là thời điểm để củng cố địa vị của mình. Nhưng trong thâm tâm, hắn lại bận tâm đến một chuyện khác, không kém phần quan trọng: Duy Khánh.

____________

Duy Khánh, vẫn là chàng trai với ánh mắt sâu thẳm và vẻ điềm tĩnh thường ngày, không ngờ rằng mình lại trở thành đối tượng của sự chú ý từ kẻ quyền lực nhất nhì Đông Dương. Louis Dupont, sau những lần gặp mặt tình cờ, đã tìm cách tiếp cận Khánh một cách tinh vi. Hắn ta gửi đến những món trang sức quý giá, những chuỗi ngọc lấp lánh, vòng tay đính kim cương, mỗi món đồ đều đắt giá vô cùng. Hắn ta không ngần ngại dùng tất cả những gì xa hoa để mời gọi Duy Khánh.
Buổi sáng tại phủ Thiên Minh, ánh nắng nhẹ nhàng len qua những tán lá cây, hắt vào từng góc sân, tạo nên một khung cảnh bình yên nhưng không hề làm dịu bớt sự căng thẳng trong lòng Duy Khánh. Cậu ngồi bên hiên, tay cầm một tách trà nóng, đôi mắt xa xăm nhìn về phía cổng phủ, nơi mà tên Louis Dupont đang bước vào với dáng vẻ ngạo mạn.
Dupont, với bộ vest sáng bóng, mái tóc bóng mượt, tiến thẳng tới bàn của Duy Khánh. Trên tay hắn là một chiếc hộp bằng nhung đỏ, thứ mà ngay cả khi chưa mở ra cũng đã tỏa ra sự hào nhoáng và xa hoa. Hắn khẽ cúi đầu, rồi ngồi xuống đối diện Khánh, nụ cười bí hiểm nở trên môi.

- Bonjour, Khánh. J'espère que je ne te dérange pas. (Chào buổi sáng, Khánh. Tôi hy vọng không làm phiền em chứ?)

Duy Khánh nhìn hắn một cách lạnh lùng, đặt tách trà xuống mặt bàn.

- Non, monsieur Dupont. Mais je suis curieux de savoir pourquoi vous êtes ici. (Không, ông Dupont. Nhưng tôi tò mò không biết tại sao ngài lại đến đây.)

Dupont nở một nụ cười mỉm, đẩy chiếc hộp về phía Khánh.

- Je suis venu te rendre un cadeau, quelque chose de très spécial. Pour toi." (Tôi đến để tặng em một món quà, thứ vô cùng đặc biệt. Cho em.)

Khánh nhìn thoáng qua chiếc hộp, nhưng không hề chạm vào nó. Ánh mắt cậu lạnh lùng, không biểu lộ chút hứng thú nào.

- Je n'ai pas besoin de vos cadeaux, monsieur. (Tôi không cần quà của ngài đâu, thưa ông.)

Dupont vẫn giữ nụ cười tự mãn, nhưng có chút bối rối. Hắn mở chiếc hộp, để lộ một chiếc vòng cổ bằng vàng rực rỡ, được đính đá quý lấp lánh.

- Regarde, c'est magnifique, non? Il brille comme toi. (Nhìn xem, nó thật đẹp phải không? Nó lấp lánh như em vậy.)

Duy Khánh khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lạnh băng nhìn thẳng vào Dupont.

- La beauté de vos bijoux ne m'intéresse pas. Et vos intentions, encore moins. (Vẻ đẹp của trang sức của ngài không làm tôi quan tâm. Và ý định của ngài, tôi càng không để ý.)

Dupont khựng lại một chút, rồi nghiêng người về phía trước, giọng nói ngọt ngào nhưng đầy tính chiếm hữu.

- Je crois que tu finiras par changer d'avis, Khánh. Personne ne peut résister à ce que je propose. (Tôi tin rằng rồi em sẽ thay đổi ý định, Khánh. Không ai có thể từ chối những gì tôi đưa ra.)

Khánh ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt Dupont, giọng điềm tĩnh nhưng sắc bén.

- Je ne suis pas 'personne', monsieur. Vous avez peut-être du pouvoir, mais vous n'aurez jamais mon cœur. (Tôi không phải là 'bất kỳ ai', thưa ông. Có thể ngài có quyền lực, nhưng ngài sẽ không bao giờ có được trái tim tôi.)

Dupont cau mày, nụ cười của hắn dần biến mất, thay vào đó là sự bực tức lộ rõ. Hắn ngồi thẳng dậy, nhìn Khánh một cách chăm chú.

- Nous verrons, Khánh. Le temps change beaucoup de choses. (Chúng ta sẽ xem, Khánh. Thời gian sẽ thay đổi nhiều điều.)

Duy Khánh không đáp lại, chỉ nhấp một ngụm trà, ánh mắt vẫn giữ nguyên sự cương quyết. Dupont, không còn gì để nói, đứng dậy với vẻ khó chịu, nhưng hắn vẫn không quên mỉm cười đầy ám chỉ trước khi quay lưng bước ra khỏi phủ.
Khi hắn đi khỏi, Khánh khẽ thở dài, nhưng ánh mắt cậu vẫn không một chút lung lay. Những lời hứa ngọt ngào và vật chất xa hoa của Dupont không có sức ảnh hưởng gì với cậu. Nhưng cậu biết rằng cuộc chơi này không dễ dàng kết thúc, và sự nguy hiểm từ kẻ quyền lực như Dupont sẽ ngày càng gia tăng.

____________

Trong khi đó, tại căn cứ của nhóm khởi nghĩa, cuộc họp diễn ra dưới ánh sáng yếu ớt của những ngọn đèn dầu. Công Nam, Thanh Duy, và Thế Vinh ngồi bên chiếc bàn gỗ cũ kỹ. Thiên Minh bước vào, tay cầm một bản đồ, gương mặt đầy căng thẳng.

- Quân Pháp đã tăng cường thêm binh lính từ Hà Nội và Sài Gòn.

Thiên Minh nói, mắt dán chặt vào tấm bản đồ.

- Không chỉ vậy, Nhật đã bắt đầu gửi vũ khí và lương thực hỗ trợ cho bọn chúng. Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa.

Việt Cường khoanh tay, gương mặt cứng rắn.

- Chúng ta phải làm gì? Cứ tiếp tục ẩn mình như thế này mãi cũng không ổn. Đợi chúng tập hợp đủ lực lượng, chúng ta sẽ bị nghiền nát.

Thế Vinh thở dài, giọng nói chậm rãi nhưng kiên quyết.

- Chúng ta cần đánh vào thời điểm chúng không ngờ tới. Phải tìm cách phá hoại sự tiếp viện của Nhật trước khi chúng có thể tăng cường thêm lực lượng.

Công Nam gật đầu.

- Tụi mình cần thông tin từ bên trong doanh trại của bọn Pháp...có lẽ từ Khánh.

Thiên Minh im lặng một lúc, rồi quay sang Khánh, ánh mắt đầy lo âu.

- Khánh, tình hình của em sao rồi? Tên Dupont có động thái gì không?

Khánh ngồi lặng im một lát, rồi trả lời chậm rãi.

- Hắn vẫn tiếp tục tán tỉnh em...và càng ngày càng lộ liễu. Nhưng em có thể tận dụng điều này. Nếu hắn mải mê theo đuổi, hắn sẽ lơ là phòng thủ. Em sẽ tìm cách lấy được thông tin từ hắn.

Mọi người trong phòng đều yên lặng, biết rằng Khánh đang phải đối mặt với một cuộc đấu tranh không chỉ về thể xác mà còn cả tâm lý. Thiên Minh đặt tay lên vai Khánh, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy cảm kích.

- Cảm ơn em. Nhưng hãy cẩn thận, không có gì quan trọng hơn sự an toàn của em.

Duy Khánh gật đầu, nở một nụ cười nhạt.

- Em sẽ không để hắn thắng đâu.

Những kế hoạch đang được bàn thảo, nhưng sự căng thẳng ngày càng gia tăng khi quân Pháp và Nhật bắt đầu tiến gần hơn. Một cuộc chiến lớn sắp sửa bùng nổ, và số phận của nhóm khởi nghĩa, cùng với vận mệnh của dân tộc, dường như nằm trong tay họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro