II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

⚠️ Câu truyện dưới đây được lên ý tưởng và sáng tạo 100% bởi mình. Nói KHÔNG với ĐẠO VĂN và VAY MƯỢN Ý TƯỞNG.
____________

Buổi sáng trong điện Cần Chánh, ánh sáng từ các cửa sổ lớn trải dài trên mặt sàn gỗ bóng loáng, nhưng không khí bên trong lại nặng nề và căng thẳng. Những tia nắng lọt qua ô cửa sổ, vẽ nên những vệt sáng lấp lánh trên những bộ áo ngũ thân màu trầm của các đại thần đang tụ họp. Không khí như có thể vắt kiệt sức sống người ta bởi sự im lặng và những nỗi lo đang lẩn khuất giữa những bức tường cổ kính.
Vua Bảo An ngồi trên ngai vàng, dáng vẻ uy nghiêm nhưng lại ẩn chứa sự mệt mỏi. Áo long bào vàng óng ánh trên người ông, nhưng ánh mắt của ông lại tối sầm, như bị đè nén bởi những quyết định khó khăn sắp phải đưa ra. Đôi tay ông đặt yên lặng trên tay vịn, từng ngón tay gõ nhịp nhẹ, tạo ra những âm thanh đơn điệu trong sự tĩnh lặng căng thẳng của phòng họp.
Xung quanh ngai vàng, các đại thần đứng thẳng lưng, nét mặt trầm ngâm, có chút gì đó như đang đợi chờ một lời phán quyết từ vị vua của mình. Các quan chức lớn, trong bộ áo dài sẫm màu, khuôn mặt mệt mỏi và căng thẳng, đều hướng về phía vua với ánh mắt chứa đựng đầy sự căng thẳng và lo lắng.
Bầu không khí trong phòng như có thể hút cạn sinh lực người ta bởi sự nặng nề của tình thế. Một đại thần đứng gần cửa sổ, đưa tay vuốt nhẹ lên chòm râu, gương mặt ông nhăn nhó trong khi cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ của mình. Trong khi đó, một quan viên khác cẩn thận nắn nót ghi chép từng lời của vua vào cuốn sổ da màu đen, nét chữ của ông như cố gắng ghi lại mọi quyết định quan trọng của buổi thượng triều.
Vua Bảo An, sau một lúc im lặng, cất giọng trầm ấm, pha chút vẻ mệt mỏi. Ông nhìn vào từng gương mặt của các đại thần, trong đôi mắt thể hiện sự nghiêm khắc, như đang chờ đợi những phản hồi từ các quan viên. Lời nói của ông vang lên đều đều, như làn sóng vỗ về những bờ cát của biển cả:

- Các vị, tình hình hiện tại đang trở nên nghiêm trọng. Các báo cáo gần đây đã chỉ rõ rằng tình trạng khẩn cấp mà chúng ta đang đối mặt ngày một tăng thêm. Ta cần nghe ý kiến của các vị về những biện pháp cần thiết để giải quyết vấn đề này.

Một làn sóng xôn xao nổi lên giữa các đại thần, họ bắt đầu thì thầm, trao đổi những ý kiến và kế hoạch. Một đại thần, người có tiếng nói mạnh mẽ trong triều đình, đứng ra và lên tiếng, giọng ông trầm ổn đầy quyết đoán:

- Thưa Bệ Hạ, chúng ta cần phải xem xét tất cả các phương án. Các mối đe dọa hiện tại không chỉ là về mặt quân sự mà còn về mặt xã hội. Ta phải có kế hoạch chi tiết để xử lý từng vấn đề một cách triệt để.

Vị vua gật đầu, nhưng không hề có biểu hiện vui mừng. Ông lắng nghe từng lời của các đại thần, đôi mắt không rời khỏi khuôn mặt của người đang phát biểu. Ánh mắt của ông không chỉ là sự chú ý mà còn là sự tính toán, như đang đo lường từng quyết định sắp tới.
Buổi thượng triều tiếp tục diễn ra với những cuộc thảo luận căng thẳng và những lời khuyên trái ngược. Những tấm bản đồ, các tờ sớ và báo cáo được đưa ra, trải rộng trên mặt bàn dài. Ánh nắng buổi sáng xuyên qua cửa sổ tạo thành những hình khối sáng tối trên các tờ sớ, như thể ánh sáng cũng đang cố làm rõ tình hình phức tạp mà các đại thần đang đối mặt.
Khi cuộc họp dần đi đến hồi kết, không khí trong phòng vẫn chưa hề lắng xuống. Vua Bảo An đứng dậy, tay vân vê chiếc vòng ngọc trên tay, ánh mắt ông quyết đoán nhưng lại nhuốm một nỗi lo lắng thầm kín.
Trong điện Cần Chánh, bầu không khí dần căng thẳng như có thể trở thành một vật hữu hình. Các quan viên đứng chật kín quanh phòng, ánh mắt họ lướt qua nhau đầy lo âu và chờ đợi. Ánh nắng buổi sáng chiếu qua những ô cửa sổ lớn, lấp lánh trên những tấm rèm đỏ thẫm, như lột tả hết mọi căng thẳng trong Điện. Vua Bảo An ngồi yên trên ngai vàng, ánh mắt nghiêm nghị, thỉnh thoảng lại quan sát những người xung quanh.
Đinh Tường, một vị quan lão luyện, với gương mặt nghiêm khắc và giọng nói trầm đục, đang đứng đối diện với Bảo An. Ông ta không ngần ngại buông lời chỉ trích  những quyết định từ vị vua. Thanh âm ông vang vọng trong điện, không chỉ thể hiện sự phản đối mà còn mang theo một nỗi lo lắng sâu sắc:

- Bệ Hạ, dù cho các ngài có dự tính gì đi nữa, quyết định này không chỉ là một bước đi sai lầm mà còn có thể gây ra những biến động không thể lường trước. Những thay đổi lớn lao như vậy không thể chỉ dựa vào những lý thuyết suông. Chúng ta cần xem xét hậu quả cụ thể, không phải chỉ dựa vào những ưu điểm mà Bệ Hạ đã vội ra quyết định.

Trường Sơn, đứng gần Đinh Tường, không thể ngồi yên trước sự chỉ trích ấy. Anh chàng trẻ tuổi, mắt sáng rực và giọng nói đầy nhiệt huyết, tiến lên phía trước, đối diện với Đinh Tường:

- Thưa ngài, quan không thể phủ nhận rằng chúng ta đang sống trong một thời kỳ đầy biến động. Nếu chúng ta tiếp tục bám vào những chính sách cũ, chúng ta sẽ chỉ tự giết chết cơ hội để phát triển. Những quyết định này, dù khó khăn, chính là cách để chúng ta bước vào một kỷ nguyên mới, làm cho triều đình trở nên mạnh mẽ hơn.

Thiên Minh, người đứng cạnh Trường Sơn, liếc nhìn Đinh Tường với ánh mắt sắc bén. Ngài là một nhân vật quyền lực và uy tín trong triều, nhưng sự bình tĩnh của ngài không che giấu được sự quyết liệt trong từng lời nói:

- Trường Sơn nói đúng. Các ngài phản đối hiện tại không chỉ đơn thuần là sự kháng cự đối với sự thay đổi mà còn là sự phủ nhận tương lai. Chính sách của Bệ Hạ không phải là một cuộc phiêu lưu mạo hiểm mà là một bước đi cần thiết. Nếu chúng ta không dám thay đổi, chúng ta sẽ mãi mãi ở lại trong sự trì trệ và tụt hậu.

Đinh Tường không hề lùi bước. Ông mím chặt môi, ánh mắt sắc lạnh, giọng nói vẫn đầy kiên quyết:

- Các ngài có thể gọi đó là một bước đi cần thiết, nhưng chúng ta cần nhìn nhận mọi thứ một cách thận trọng. Chúng ta không thể cứ mãi theo đuổi những ý tưởng mà không cân nhắc đến những tác động thực tế. Nếu Bệ Hạ quyết định theo đuổi con đường này, chúng ta sẽ phải đối mặt với những rủi ro lớn. Các ngài không thể chỉ dựa vào lý thuyết mà không xem xét những hiểm họa thực sự.

Trường Sơn, không thể chịu đựng thêm, bước tới gần Đinh Tường, giọng nói của anh tăng dần cường độ:

- Lại bộ Thượng thư, chính việc không thay đổi mới thực sự là nguy hiểm. Chúng ta có thể cân nhắc rủi ro, nhưng không thể để sự sợ hãi giữ chúng ta lại trong quá khứ. Bệ Hạ đã làm điều cần thiết để đảm bảo sự tồn tại và phát triển của triều đại. Không phải chỉ vì một vài phản đối mà chúng ta bỏ qua cơ hội này.

Thiên Minh cũng bước lên, giọng nói của anh trầm xuống nhưng không kém phần sắc bén:

- Đúng vậy, mọi quyết định đều có rủi ro, nhưng nếu không dám bước ra khỏi vùng an toàn, chúng ta sẽ mãi mãi sống trong sự lạc hậu. Bệ Hạ đã đưa ra quyết định vì lợi ích lâu dài của đất nước. Các ngài có thể lo lắng về những rủi ro, nhưng chính sự trì trệ mới thực sự là mối đe dọa. Nếu các ngài cứ mãi chống lại sự thay đổi, các ngài đang tự làm hại triều đình này.

Lời của Thiên Minh và Trường Sơn đã tạo ra một làn sóng mạnh mẽ trong căn phòng. Những quan viên khác, đứng xung quanh, bắt đầu lén lút trao đổi ánh mắt, cảm nhận được sự căng thẳng ngày càng tăng. Mỗi câu chữ, mỗi sự phản bác đều như những nhát dao sắc bén, đâm vào nhau trong một cuộc đấu trí không có hồi kết.
Vua Bảo An, ngồi trên ngai vàng, vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng ánh mắt của ông không ngừng di chuyển từ Trường Sơn sang Đinh Tường, rồi quay sang Thiên Minh. Ông hiểu rằng cuộc tranh luận này không chỉ là về chính sách, mà còn là về tương lai của triều đình và đất nước.
Cuối cùng, Bảo An đứng dậy, ánh mắt ông lấp lánh sự quyết đoán. Ông nhìn từng người, giọng nói của ông vang lên, cắt đứt mọi tranh luận:

- Các khanh đều có lý của mình, nhưng triều đình không thể tiếp tục tranh cãi mãi về những vấn đề này. Quyết định đã được đưa ra vì lợi ích lâu dài của quốc gia. Nếu các khanh thực sự lo lắng về những rủi ro, hãy chứng minh bằng hành động chứ không phải chỉ bằng lời nói. Bản thân trẫm cũng phải đối mặt với những khó khăn và quyết định khó khăn. Đó là trách nhiệm của người cầm quyền.

Lời của Bảo An như một tiếng chuông cảnh tỉnh, kết thúc cuộc tranh luận đầy kịch liệt. Những quan viên xung quanh, dù vẫn còn nỗi lo lắng trong lòng, nhưng đều phải thừa nhận rằng quyết định cuối cùng vẫn thuộc về vua. Không khí trong điện Kiến Trung dần hạ nhiệt, nhưng sự căng thẳng vẫn còn lơ lửng, như một cơn bão đang âm thầm chờ đợi.
Ông nhìn vào từng gương mặt của các đại thần, rồi chậm rãi nói:

- Chúng ta có những quyết định khó khăn phải đưa ra, và ta hy vọng rằng tất cả các vị sẽ hỗ trợ ta trong việc thực hiện những biện pháp cần thiết. Nước nhà đang trông chờ vào sự sáng suốt và quyết đoán của chúng ta.

Kết thúc lời nói, vua Bảo An quay lưng, từng bước đi về phía hậu cung. Các đại thần vẫn đứng đó, im lặng như thể đang dõi theo bước đi của ông, trong lòng mỗi người đều đè nặng một phần trách nhiệm và nỗi lo cho tương lai của triều đại.

____________

Buổi tối ở miền Nam, ánh trăng lấp lánh như mảnh gương sáng trên mặt sông, phản chiếu ánh sáng mờ ảo của những chiếc đèn lồng treo lơ lửng dọc bến sông. Không khí đã trở nên mát mẻ, làn gió nhẹ nhàng thổi qua làm rì rào những cây dừa xanh tươi, tạo nên một bản giao hưởng thiên nhiên đầy thư giãn.
Trên bến sông, nhóm nông dân đã tụ tập lại, cùng nhau thả lỏng sau một ngày làm việc vất vả. Họ ngồi thành vòng tròn, ánh đèn từ những chiếc đèn lồng treo trên cây hay từ những ngọn nến đặt trên chiếc chõng tre, chiếu sáng khuôn mặt tươi cười của mọi người. Những bộ áo bà ba giản dị, vải bông thấm đẫm mồ hôi của ngày làm việc, giờ đây đều được giặt sạch và phơi phóng, tạo nên một bức tranh đầy màu sắc và sự thân mật.
Mấy người đàn ông trong nhóm, tay cầm đờn cò, đờn kìm, ngồi xếp bằng trên chiếu trải dưới đất, ánh mắt đầy say mê, tay khảy đàn nhịp nhàng. Những âm thanh của bài dạ cổ hoài Phươngg từ từ Phương tỏa ra không gian, hòa quyện với tiếng cười nói vui vẻ của những người xung quanh. Tiếng đờn vang lên, trầm bổng mà quyến rũ, như vẽ nên một bức tranh tình yêu và nỗi nhớ.
Những người phụ nữ ngồi quanh bếp lửa, tay thoăn thoắt bày những món ăn dân dã như bánh xèo, bánh tét, và những món canh chua thơm lừng, họ hòa mình vào điệu nhạc, môi miệng không ngừng hát theo từng câu chữ của bài dạ cổ. Các em nhỏ chạy nhảy xung quanh, đôi mắt mở to, lắng nghe những giai điệu lạ lẫm mà lại gần gũi.
Khi đến những câu thơ đặc trưng của bài dạ cổ hoài Phươngg, các giọng ca cất lên một cách đầy cảm xúc. Những lời hát trầm buồn, sâu lắng như cuốn hút lòng người, thể hiện nỗi nhớ nhung, sự chờ đợi trong từng câu chữ. Cả nhóm, dù có những nụ cười vui vẻ, nhưng khi bài hát dâng lên, bầu không khí như chìm vào một sự lắng đọng sâu xa, như thể đang cùng nhau chia sẻ nỗi niềm.

"Từ là từ phu tướng
Bão kiếm sắc phán lên đàng
Vào ra luống trông tin chàng
Đêm năm canh mơ màng
Em luống trông tin chàng
Ôi gan vàng quặn đau í a"

Ông Kiều, người đàn ông lớn tuổi với mái tóc bạc phơ và ánh mắt sắc sảo, là người dẫn đầu bài hát. Giọng ông vang lên, sâu lắng và ấm áp, như một cây cầu nối giữa hiện tại và quá khứ. Những người xung quanh lắng nghe, từng người đều thể hiện sự kính trọng và tình yêu thương đối với âm nhạc và văn hóa truyền thống của mình.
Bên bến sông, ánh trăng phản chiếu trong làn nước lấp lánh, hòa cùng âm thanh của đàn đờn và tiếng hát, tạo nên một bức tranh yên bình và tràn đầy tình cảm. Cả nhóm nông dân như hòa quyện vào nhau, trong ánh sáng huyền ảo của đêm, họ cùng nhau thưởng thức những khoảnh khắc đáng quý, nơi mà âm nhạc, tiếng cười và tình yêu thương hòa quyện thành một bản giao hưởng của cuộc sống.

- Nay anh Kiều có chuyện gì buồn mà hát nghe mùi dữ ta?
- Buồn gì đâu mà buồn bây, tại mấy nay tao có chuyện vùi nên nghe nó mùi hẳn ra.

Chú Tùng, người anh em thân thiết của ông Kiều tay cầm ly rượu vừa uống vừa tắm tắt khen. Chú là người ở Tiền Giang, lên Cần Thơ lập nghiệp rồi lấy vợ ở đây, nơi này cũng được xem như là ngôi nhà thứ hai của chú vậy.

- Chà chà, anh Kiều có chuyện vui à, lạ nghen, không thấy nói gì với anh em hết, giấu miết vậy?
- Có gì đâu mà giấu bây, hôm nay tao cũng định nói với mọi người nghe nè.

Anh Hiệp là người ít tham gia vào các hoạt động của nhóm nhưng mỗi lần nhóm có ca hát gì thì anh là người xông xáo tham gia nhất.

- Chuyện là thằng Nam với thằng Khánh, tao tìm được ngày lành tháng tốt để tụi nó lấy nhau rồi. Cả xóm chuẩn bị đi uống rượu mừng của hai đứa nó nha.
- Vậy hả chú, chúc mừng chú với hai em nha.
- Cảm ơn bây nha Nhất, cho chú gửi lời hỏi thăm tía má với vợ con bây nha.

Duy Nhất là người cọm cán nhất trong nhóm nông dân này, anh từng là ngự tiền thị vệ bên cạnh vua, nhưng do thời thế thay đổi nên anh chọn cách xuôi về nơi đây để sinh sống.

____________

Bên bến sông nhỏ của một miền quê yên bình, ánh đèn từ những ngôi nhà ven sông tỏa ra ánh sáng ấm áp, hòa quyện với ánh sao nhấp nháy trên bầu trời. Gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hương thơm từ những vườn hoa nhài và các cánh đồng xanh rì. Mặt nước lấp lánh, phản chiếu ánh sáng mờ ảo của những đèn lồng treo dọc bờ sông.
Khánh đứng dựa vào lan can gỗ, ánh mắt dõi theo những đợt sóng lăn tăn, dường như đang chờ đợi điều gì đó. Chiếc áo bà ba của cậu hòa quyện với ánh đèn lung linh, tạo nên vẻ bình yên, điềm đạm. Cậu có chút lo lắng, nhưng nụ cười vẫn luôn hiện hữu, mặc dù không thể che giấu được sự hồi hộp.
Nam, với dáng vẻ tự tin và nụ cười dễ chịu, bước tới từ con đường nhỏ bên bờ sông. Chiếc áo của anh phấp phới trong gió, đôi mắt sáng và đầy sức sống. Anh chậm rãi tiến lại gần, ánh mắt rạng ngời khi thấy Khánh đứng đó, giống như ánh sáng trong đêm tối.

- Khi nãy em tưởng anh không đến,

Khánh nói, giọng nhẹ nhàng, nhưng có chút nghẹn ngào.

- Anh đến trễ hơn dự định, em đã bắt đầu nghĩ có khi nào anh không thể đến không.

Nam tiến gần hơn, không ngần ngại ôm lấy Khánh trong vòng tay.

- Nghĩ nhiều quá rồi đó,

Nam cười, giọng ấm áp.

- Trời đẹp thế này, sao anh lại bỏ lỡ cơ hội đến gặp em được.

Khánh hơi nghiêng đầu, nụ cười nở trên môi.

- Anh đến là tốt rồi. Hôm nay em cứ lo lắng không biết có anh ở đây không.

Nam thả Khánh ra, nhìn vào đôi mắt của anh với sự trìu mến.

- Em cứ yên tâm, không bao giờ anh để em một mình trong những lúc như thế này đâu.

Khánh khẽ lắc đầu, ánh mắt có chút xao xuyến.

- Đôi khi, chỉ cần có anh ở bên, mọi thứ trở nên rõ ràng và dễ chịu hơn.

Nam cười, kéo Khánh lại gần hơn, tay nắm lấy tay cậu.

- Em biết không, anh cũng cảm thấy như thế. Mỗi lần đứng ở đây, có em bên cạnh, anh cảm thấy như tìm thấy một phần của chính mình.

Khánh nhìn vào mặt nước phản chiếu ánh sáng, rồi quay lại nhìn Nam, nụ cười ấm áp.

- Thế thì tốt. Em luôn cảm thấy như mọi thứ trở nên đẹp đẽ hơn khi có anh ở đây. Nhưng mà, anh biết tin về bức thư của anh Thiên Minh chưa?

Bầu trời đêm bao trùm một lớp mây mỏng, ánh trăng chỉ đủ chiếu sáng mờ ảo trên bến sông vắng lặng. Gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hơi lạnh của mùa xuân, và mặt nước chỉ lấp lánh những ánh sao mờ nhạt. Không khí giữa họ trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Khánh ngồi xuống bậc đá ẩm ướt gần bờ sông, tay cầm lá thư của Thiên Minh mà họ vừa nhận được. Ánh sáng từ chiếc đèn lồng treo gần đó phản chiếu ánh sáng yếu ớt lên mặt chữ. Khi anh đọc xong từng dòng, đôi mắt anh mở lớn, không thể che giấu được sự lo lắng.

- Anh Nam...

Đôi mắt anh quét qua các dòng chữ. Khi đọc đến đoạn quan trọng, mặt Nam biến sắc, nét mặt trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa lá thư cho Khánh.
Khánh lẩm bẩm:

- Lời dặn của anh Thiên Minh...họ sẽ bắt đầu hành động vào ngày mai. Tất cả những gì chúng ta biết chỉ là một kế hoạch vắn tắt, nhưng nó rất rõ ràng.

Nam nhìn vào Khánh, giọng anh căng thẳng:

- Em chắc chắn là cái này không phải là một trò đùa chứ? Chúng ta chưa chuẩn bị đầy đủ. Nếu kế hoạch bắt đầu vào ngày mai, chúng ta sẽ không có đủ thời gian để ứng phó.

Khánh nhắm mắt lại một giây, cố gắng giữ bình tĩnh:

- Em không nghĩ đây là trò đùa. Thiên Minh không bao giờ đùa giỡn với những chuyện nghiêm trọng như vậy. Nhưng cái này...cái này có nghĩa là chúng ta phải hành động ngay lập tức.

Nam gật đầu, nhưng vẻ mặt của anh không hề nhẹ nhõm:

- Cái này không đơn giản. Nếu kế hoạch của họ bị lộ, chúng ta sẽ phải đối mặt với một cuộc chiến mà chúng ta chưa sẵn sàng. Chúng ta cần phải có một cuộc họp khẩn cấp ngay lập tức, triệu tập tất cả các thành viên của nhóm.

Khánh đứng dậy, vẻ mặt nghiêm trọng:

- Đúng vậy. Nhưng liệu chúng ta có đủ thời gian để tổ chức và chuẩn bị không? Đã có quá nhiều thứ cần phải làm.

Nam xoay người, ánh mắt đầy quyết đoán.

- Chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác. Nếu không hành động ngay, chúng ta có thể đánh mất tất cả. Cả nhóm phải hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của tình hình. Chúng ta cần phải phân tích tất cả các thông tin và chuẩn bị cho tất cả các tình huống xấu nhất.

Khánh nhìn Nam, sự lo lắng hiện rõ trong ánh mắt cậu.

- Em đồng ý. Nhưng anh nghĩ sao về việc đảm bảo an toàn cho những người thân trong nhóm? Họ có thể trở thành mục tiêu dễ dàng nếu chúng ta không cẩn thận.

Nam thở dài, gương mặt anh hiện lên sự căng thẳng.

- Đúng vậy, việc bảo vệ những người thân là rất quan trọng. Chúng ta cần phải lên kế hoạch cụ thể cho việc di tản và bảo vệ. Nhưng trước tiên, chúng ta cần thông báo cho tất cả các thành viên về tình hình hiện tại.

Khánh gật đầu, sự quyết tâm trong ánh mắt anh rõ ràng.

- Em sẽ chuẩn bị ngay lập tức. Cần phải tập hợp nhóm và thông báo cho tất cả mọi người. Nhưng chúng ta cũng cần phải làm rõ kế hoạch của Thiên Minh. Có quá nhiều thứ vẫn chưa rõ ràng.

Nam nhìn ra mặt nước, ánh mắt anh dõi theo những đợt sóng lăn tăn, như đang suy nghĩ về kế hoạch.

- Em có ý tưởng gì về cách chúng ta có thể làm rõ hơn không? Chúng ta cần phải hành động nhanh chóng và hiệu quả.

Khánh lắc đầu, vẻ mặt vẫn căng thẳng.

- Em không chắc. Có thể chúng ta nên tìm gặp Thiên Minh ngay lập tức để làm rõ mọi chi tiết. Nếu không, chúng ta có thể gặp rủi ro nghiêm trọng.

Nam gật đầu, ánh mắt anh dừng lại ở Khánh, với sự đồng cảm và quyết tâm.

- Được rồi. Đầu tiên, hãy triệu tập nhóm và chuẩn bị cho cuộc họp khẩn cấp. Sau đó, chúng ta sẽ tìm cách liên lạc với Thiên Minh. Chúng ta không thể để mình bị bất ngờ thêm lần nữa.

Khánh và Nam đứng bên bến sông, cả hai đều cảm nhận được sức nặng của trách nhiệm và sự căng thẳng từ tình hình hiện tại. Họ biết rằng đêm nay sẽ không còn sự yên bình, và họ phải chuẩn bị cho những thử thách phía trước. Dưới ánh sáng mờ ảo của đêm tối, những lo âu và quyết định quan trọng đang được hình thành, chuẩn bị cho một cuộc chiến không thể tránh khỏi.

____________

Trong ánh sáng mờ ảo của đèn dầu, căn phòng của Khánh trở nên ngột ngạt và căng thẳng. Những bức tường trần trụi của ngôi nhà nhỏ dường như càng làm nổi bật sự khẩn trương và áp lực đang bao trùm cả nhóm. Bàn gỗ cũ kỹ giữa phòng, vốn thường được dùng để ăn uống và trò chuyện, giờ đây trở thành trung tâm của một cuộc họp quan trọng.
Khánh, ngồi ở đầu bàn, lặng lẽ nhìn xung quanh với ánh mắt đầy lo lắng. Tay cậu vẫn cầm chặt lá thư của Thiên Minh, những dòng chữ trong đó như một lời cảnh báo nghiêm trọng về kế hoạch chống Pháp sắp bắt đầu. Cậu thở dài, đôi mắt tràn đầy quyết tâm nhưng cũng không kém phần mệt mỏi.
Nam, ngồi bên phải Khánh, đang xem xét bản đồ và các tài liệu rải rác trên bàn.

- Chúng ta cần phải xác định chính xác các điểm chiến lược,

Anh nói, giọng căng thẳng.

- Dựa vào thông tin trong thư, chúng ta có thể thấy rõ các khu vực mục tiêu của họ. Nếu chúng ta không có kế hoạch cụ thể, nguy cơ bị bất ngờ là rất cao.

Duy Khánh gật đầu đồng tình.

- Đúng vậy, việc này không thể coi thường. Chúng ta cần phải phân tích từng bước trong kế hoạch của họ và đưa ra các biện pháp ứng phó hợp lý. Có thể chia thành các nhóm nhỏ và mỗi nhóm phụ trách một nhiệm vụ cụ thể.

Thanh Duy, người đang cầm cuốn sổ tay với những ghi chú vội vàng, chen vào với vẻ lo lắng.

- Nhưng liệu chúng ta có đủ thời gian để thực hiện mọi thứ không? Với thông tin ít ỏi như vậy, chúng ta cần phải hành động ngay lập tức.

Hoàng Sơn, người đứng gần cửa sổ, nhìn ra ngoài với sự lo lắng.

- Nếu chúng ta hành động quá nhanh mà không có kế hoạch chi tiết, rất có thể dẫn đến những sai lầm nghiêm trọng. Chúng ta cần phải thận trọng và tính toán kỹ lưỡng từng bước đi.

Việt Cường, ngồi gần Thế Vinh, nhìn vào bảng phân công công việc, rồi nói với sự suy tư.

- Có lẽ chúng ta nên liên lạc với các nhóm liên kết và thu thập thêm thông tin từ họ. Điều này có thể giúp chúng ta điều chỉnh kế hoạch của mình cho phù hợp với tình hình thực tế.

Thế Vinh, người lớn tuổi nhất trong nhóm, nhìn vào các thành viên trẻ tuổi với sự nghiêm túc trong ánh mắt.

- Chúng ta không thể chần chừ thêm nữa. Mỗi phút giây đều quý giá trong lúc này. Hãy phân công các nhiệm vụ cụ thể và nhanh chóng bắt đầu thực hiện. Đừng quên rằng sự phối hợp tốt giữa các nhóm là yếu tố quyết định sự thành công của kế hoạch.

Khánh gật đầu, ánh mắt anh dừng lại ở từng thành viên trong nhóm.

"Em đồng ý với tất cả các ý kiến. Việc đầu tiên là triệu tập tất cả các thành viên và thông báo cho họ về tình hình hiện tại. Chúng ta cũng cần phải làm rõ các chi tiết trong kế hoạch của Thiên Minh để không bị bất ngờ.

Duy Khánh bắt đầu phân chia nhiệm vụ, tay cậu nhanh nhẹn chỉ vào bản đồ.

- Anh Duy, anh sẽ phụ trách việc liên lạc với các nhóm liên kết. Hoàng Sơn, anh và em sẽ kiểm tra các điểm chiến lược và chuẩn bị kế hoạch phản ứng. Nam, anh sẽ phụ trách việc phân công các nhiệm vụ cho từng nhóm.

Thanh Duy nhíu mày, ánh mắt lo lắng.

- Em có nghĩ chúng ta sẽ kịp thời gian không? Việc liên lạc và thu thập thông tin có thể mất nhiều thời gian.

Nam lắc đầu, sự quyết đoán hiện rõ trên gương mặt anh.

- Chúng ta không còn thời gian để lãng phí. Hãy cố gắng hết sức để hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian ngắn nhất. Đội ngũ của chúng ta phải sẵn sàng cho mọi tình huống.

Khánh đứng dậy, ánh mắt của anh trở nên sắc bén và đầy quyết tâm.

- Chúng ta cần phải tập trung và phối hợp chặt chẽ. Không còn chỗ cho sai lầm. Mỗi người trong chúng ta đều có vai trò quan trọng trong việc đảm bảo an toàn cho tất cả mọi người. Hãy làm việc hiệu quả và quyết đoán.

Việt Cường đứng dậy, nhìn vào các thành viên với sự nghiêm túc.

- Chúng ta cũng cần phải chuẩn bị cho những tình huống bất ngờ. Hãy đảm bảo rằng mọi người đều biết rõ vai trò của mình và sẵn sàng ứng phó.

Thế Vinh đứng dậy, ánh mắt anh nhìn quanh nhóm với sự lo lắng nhưng cũng đầy kiên định.

- Chúng ta phải đồng lòng và quyết tâm. Mỗi quyết định, mỗi hành động của chúng ta đều có thể ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng. Hãy nhớ rằng chúng ta đang đấu tranh cho một mục tiêu lớn hơn.

Khánh nhìn vào từng gương mặt trong nhóm, cảm nhận được sự căng thẳng và quyết tâm từ mọi người.

- Được rồi, hãy bắt đầu ngay lập tức. Chúng ta sẽ làm việc đến khi hoàn thành nhiệm vụ. Đừng quên rằng sự phối hợp và tinh thần đoàn kết chính là chìa khóa để vượt qua thử thách này.

Mọi người bắt đầu phân chia công việc, ánh sáng từ những ngọn đèn dầu chiếu sáng lên từng gương mặt đầy quyết tâm và lo lắng. Không khí trong phòng trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, với sự chuẩn bị và tập trung cao độ cho những quyết định quan trọng sắp tới. Những bản đồ và tài liệu được xếp gọn gàng, và các thành viên trong nhóm bắt đầu hành động, mỗi người đều cảm nhận được sức nặng của trách nhiệm và sự khẩn trương của tình hình.
Khi cuộc họp kết thúc, căn phòng trở nên yên tĩnh hơn, nhưng sự căng thẳng vẫn còn đọng lại trong không khí. Đội ngũ đã sẵn sàng cho những thử thách phía trước, và tất cả đều hiểu rằng họ đang bước vào một giai đoạn quan trọng của cuộc đấu tranh. Dưới ánh sáng mờ ảo của đèn dầu, quyết tâm và sự chuẩn bị của họ sẽ là yếu tố quyết định cho sự thành công trong cuộc chiến sắp tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro