1. Bụi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Thời gian qua đi, ngày hôm nay cũng trở thành dĩ vãng, tất cả sẽ dần bị lu mờ, giống như một lớp bụi phủ lên mọi việc mang tên quá khứ, càng ngày càng dày và khiến nó lạc vào quên lãng. Tôi cũng muốn có một lớp bụi, thật dày, phủ lên tất cả các ký ức của tôi có liên quan tới anh, để tâm trí tôi không còn nhung nhớ nữa, liệu có được không? Bất chợt tôi nhận ra, bụi cho dù dày đến đâu nhưng chỉ cần gió đi qua thì cũng bay hết, tôi phủ bụi lên ký ức đó, nếu có gió đi qua thì phải làm sao? Nó lại khiến tôi phải đắm chìm trong cảm xúc đó một lần nữa? Hay phải chăng tôi phải tìm kiếm một cục gôm tẩy, để xóa đi toàn bộ.


Năm nay tôi vừa tròn 19 tuổi, nhưng vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai, vì tôi luôn sống trong một thế giới riêng, thế giới của ngôn tình với các soái ca và tình tiết cẩu huyết ngự trị. Tôi thích ở trong phòng tối, ngồi một mình, vừa nhâm nhi ly sữa, ăn ít bánh quy hoặc snack, bên cạnh chiếc máy tính và ổ wifi. Nếu trong điều kiện tiêu chuẩn như vậy, tôi có thể ở trong đó bao lâu cũng được. Không biết đã bao nhiêu lần nghe được tiếng bố mẹ quát thét, bắt tôi phải ra khỏi cái ổ chuột tù túng đó, hay kịch liệt hơn là lôi tôi đi khám vì nghi ngờ bị mắc chứng tự kỷ. Mà tôi lại cảm thấy bản thân bình thường, quá đỗi bình thường với một trạch nữ chính hiệu. Tôi hay dạo quanh facebook, lướt trên các diễn đàn hay đơn giản là ngồi đọc ngôn tình. Mọi thứ xung quanh tôi đều diễn ra trong im lặng, ánh sáng mờ ảo hắt ra từ màn hình máy tính, xung quanh chỉ có tiếng kích chuột và lạch cạch của bàn phím.

Trước đây tôi chỉ đơn giản là thích yên tĩnh, thích ở một mình nhưng từ khi biết anh, tôi còn thích thêm một thứ nữa, đó là ngồi mơ mộng viển vông. Mơ tưởng là sẽ vượt qua không gian rộng lớn, sẽ được cùng anh đi trên một con đường, đến nơi anh đã từng đặt chân qua và đặc biệt là được gặp anh.

Tôi quen anh trên mạng xã hội, anh nói anh là con trai 22 tuổi, tôi liền tin, không chút nghi ngờ đây là một trò đùa của cô nhóc nào đó. Tôi không hay hỏi han gì về con người thật của anh, chúng tôi chỉ đơn giản là nói chuyện, kể cho nhau nghe việc xảy ra trong ngày, những chuyện tầm phào trong truyện, trên phim hay trên facebook. Nhiều lúc tôi thấy giống như mình đang viết nhật ký vậy. Họ nói gái ế thường hay tự đa tình, chỉ cần ai đó đối xử tốt một chút, ân cần một xíu là nghĩ ngay đến trường hợp duy nhất: họ thích mình. Mà tôi lại đích thực là một gái ế. Tên face của anh khá đặc biệt, mang đậm tính cổ trang: Kiều Phong. Tôi thích truyện kiếm hiệp của Kim Dung với những chiêu võ công tuyệt đỉnh dưới ngòi bút điêu luyện của ông, còn có cả các mỹ nam hào kiệt và trong đó, Kiều Phong là người tôi thích nhất. Có thể đây là lý do khiến tôi đồng ý kết bạn với một người chưa từng gặp mặt. Tôi và anh nói chuyện khá hợp nhau, anh vui tính còn tôi thì phóng khoáng, lúc đầu chỉ là chào hỏi, sau đó thì là quan tâm, chẳng mấy chốc ibox cho nhau hằng đêm đã trở thành thói quen của chúng tôi. Mà đã là thói quen thì thật khó sửa và khi đột ngột dừng lại thì thấy thật trống rỗng. Không biết đã bao lần tôi tưởng tượng ra ngoại hình của anh. Vai rộng, dáng cao, cơ bắp rắn chắc, mày lưỡi kiếm, mắt đen sắc lạnh và đôi môi mím chặt cương nghị. Đúng như cái tên của anh.

Tôi là một người khá đa nghi, tự dặn lòng là không được tin bất kỳ ai ngoài bản thân mình. Tôi rất sợ đặt niềm tin của mình không đúng chỗ. Mỗi khi nghe bạn bè kể các câu chuyện tình lãng mạn hay đọc cho nghe các tin nhắn sến súa, tôi thường thẳng thừng buông một câu: "Một tay nó nhắn tin cho mày nhưng tay kia đang ôm con khác đấy." Nhưng sao khi nhắn tin với anh tôi lại tin tưởng anh đến vậy, tin anh đến không còn manh giáp. Khi rảnh lại ngồi ngẩn ngơ, trong đầu khẽ mường tượng ra dáng vẻ của anh khi nói chuyện với tôi: lưng thẳng, tay gõ bàn phím, miệng hơi cười, khi đợi tin nhắn thì gõ nhẹ ngón tay xuống bàn. Anh trong tâm trí tôi thật hoàn hảo, mà tôi lại quá ngây thơ, vì tự tin vào bản thân, tin vào tình yêu qua mạng ảo nên giờ mới hối hận, hối hận vì để anh bước vào thế giới của tôi quá nhanh và đi quá sâu. Nên khi anh bước ra đi thì nó thật khó để cân bằng trở lại.

Một ngày mưa giông, tôi bất chợt thấy anh đăng một status: "Người tôi yêu nhưng là vợ người ta." Tôi càng chuếnh choáng hơn khi thấy anh tag một người tên A Châu. Tôi cười buồn, ảnh đại diện đôi, Kiều Phong - A Châu, lại cùng tuổi, học cùng trường đại học. Cảm xúc trong tôi thật khó tả, buồn có, chênh vênh có, tủi thân có và có cả chút ghen tỵ nữa. Nhưng có lẽ họ hợp với nhau hơn, sẽ hiểu nhau hơn, hơn một con nhỏ chưa từng gặp mặt lại ở cách xa cả ngàn kilomet, chỉ biết qua mấy dòng tin nhắn nhí nhố ngắn ngủi như tôi. Xoẹt một tiếng, chớp rạch ngang bầu trời đen kịt, lòng tôi cũng tối đen như trời đêm nay, nhưng tia chớp không chỉ là một vệt sáng lóe lên rồi biến mất mà nó đã xé luôn cả lòng tôi. Tôi tin anh, tôi ỷ lại anh nhưng anh lại coi tôi như một người bạn ảo, ảo đến mức nói chuyện xong liền không cần nữa. Anh đã tìm được A Châu của anh rồi, sao không nói trước để tôi dựng rào cản, xua đuổi anh từ ngày đầu nói chuyện. Để bây giờ có quá muộn với tôi không? Tôi đối với anh chưa phải là yêu nhưng là một loại chấp niệm, tin tưởng vô điều kiện, tin rằng chúng tôi sẽ có một kết thúc đẹp như trong ngôn tình. Tôi không đau nhưng trong lòng lại giống như có vô vàn con kiến đang cắn xé. Khó chịu, ngứa ngáy đến nỗi tôi muốn phá tan mọi thứ.

Mạng là ảo, vì là ảo nên không có cái gì tồn tại, đặc biệt là thứ xa xỉ như tình cảm.



T.T.T.C
P/s: Hi vọng anh có thể đọc và hiểu được thứ mà anh coi như hoang đường lại là thứ em coi trọng như thế nào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro