2. Thay thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong mắt anh, em vẫn là một thứ hàng giả, cần thì cầm không thì quăng vào xó.


Ngồi trong căn phòng ổ chuột nho nhỏ quen thuộc, tôi lặng lẽ nép vào một bên cửa cửa sổ, tựa đầu vào tường dõi mắt nhìn cuộc sống qua khung sắt. Tôi cảm thấy chính mình như một con chim nhỏ bị nhốt trong lồng, đang dần dần héo mòn vì đau khổ. Lặng nhìn gió khẽ đưa rèm cửa bay bay, khiến tầm mắt của tôi liên tục bị gián đoạn, thế nhưng tôi không muốn kéo nó lên. Bây giờ nó là tấm màn chắn duy nhất mà tôi có, dù mỏng manh nhưng nó giúp tôi ngăn cách với cuộc sống nhộn nhịp và với... anh. Nhìn cuộc sống bên ngoài vẫn tiếp tục hối hả, từng dòng người bận rộn tấp nập lướt qua nhau vội vã, tôi bỗng nắm chặt tay, đôi mắt mở to hơn, tiêu cự dần thay đổi: "Tại sao? Tại sao? Khi tôi biết sự thật lại chỉ có một mình tôi đau khổ đến vậy? Tại sao chỉ mình tôi ngu ngốc? Tại sao tất cả con người ngoài kia đều giống anh, đều vô tâm, đều không đoái hoài tới một người bé nhỏ là tôi đây." Ánh sáng mạnh mẽ ương bướng cố gắng len qua rèm cửa, chiếu vào tôi, tôi giật mình sợ hãi vội vàng quay người nép vào tường, tôi ghét nó, tôi ghét cái màu tươi sáng của nó. Nó như khiến tôi trở nên trong suốt, khiến tôi thấy thật nhỏ bé và đơn độc. Mọi người đều thấu hiểu tôi nhưng tôi lại mơ hồ với tất cả.

Đến nay là ba tuần hai ngày anh không nói chuyện với tôi, không một câu hỏi thăm, không một lời từ biệt. Nick anh vẫn sáng, nhưng hình như anh quên mất tôi, quên mất bé con của anh rồi. Tôi với lấy lap, dạo vào tường nhà anh, anh vẫn hoạt động thường xuyên. "Anh sẽ không buông đâu.", "Dắt tay em đi đến cùng trời.", "Đừng buồn, anh sẽ nuôi em."..., cả những lời bình luận bên dưới, tất cả đều như các các lưỡi dao sắc bén, từng nhát, từng nhát cứa vào da tôi. Đau. Cứ nghĩ là không yêu, nhưng tôi đã nhầm, anh đã trở thành một phần trong cuộc sống của tôi từ lúc nào. Cứ nghĩ là không đau, nhưng là do tôi đã đau đến tột cùng, đến không còn cảm giác. Cứ nghĩ tất cả sẽ bị lấp bởi bụi thời gian nhưng gió lại không ngừng thổi, khiến nó vẫn luôn luôn tồn tại, khiến nỗi đau này nhức nhối không thôi. Họ nói tôi mạnh mẽ, cứng rắn nhưng họ đâu biết rằng đấy là vỏ bọc mỏng manh mà tôi cố gắng xây dựng bao nhiêu năm. Tôi cô đơn, tôi luôn khao khát mình được quan tâm, vậy nên khi anh bước vào, tôi đã mở cho anh tất cả các cửa, mở đến tận cùng. Tôi ngu ngốc tin vào thế giới ảo, sống trong màu hồng bao lâu nay. Nên bây giờ, khi đối diện với cuộc sống đầy tính toán và lừa lọc, tôi đã bị loại bỏ. Ngu ngốc ngồi trong phòng, nhìn chằm chằm chấm sáng màu xanh, tôi cứ như vậy cho đến khi chấm đó vụt tắt. Tôi hay đọc lại nhưng dòng tin nhắn của anh, đọc lại để tìm lại sự ấm áp, quan tâm của anh, rồi ngồi cười, cười nhưng mắt vẫn nhòa lệ. Cô bạn tốt nói tôi ngu ngốc, tôi biết, nhưng tôi lại không khống chế nổi bản thân. Tình yêu qua mạng ảo, biết là rất khó nhưng tôi vẫn luôn ôm một chút hy vọng.

Tất cả mọi thứ vẫn tiếp tục theo cái vốn có của nó, còn tôi thì vẫn ngu ngốc như ngày nào. Sau một tháng đi du lịch, bố mẹ đã về và như một điều tất yếu, anh tôi bị mắng vì không chăm sóc tôi. Tôi trả lời với bố mẹ qua loa rồi chui về cái ổ chuột. Căn phòng luôn luôn tối, dù đêm hay ngày, như tâm trạng bấy lâu nay của tôi, ánh sáng khó mà có thể len vào đây. Tôi vào phòng tắm, nhìn lên tấm gương, thật dọa người, chỉ có một tháng hè mà tôi đã biến thành như vậy. Anh ảnh hưởng đến tôi như vậy sao? Khiến tôi phải thay đổi như thế này sao? Đang suy nghĩ bỗng một tiếng "tinh" khiến tôi giật mình, là âm báo tin nhắn. Mắt tôi trợn lên, lao vào bên vái máy tính. "Bé con, nhớ anh?" Là anh, là tin nhắn của anh, sau bao lâu biến mất giờ anh lại xuất hiện với dòng chữ thân mật. Tay tôi cứng đờ không gõ nỗi bàn phím, lại một tin nhắn nữa: "Quên rồi? Nhanh vậy sao bé?" Tôi thấy anh thay avt, thay cả tên nữa, có biến sao. Dòng chữ: "Không quên, em nhớ..." chưa kịp gõ hết thì "Anh cô đơn rồi, may còn có em bên cạnh." Tôi đờ người, tôi không gõ tiếp, đúng hơn là không thể, anh chia tay bạn gái, nên anh mới nhớ tới tôi. Anh cô đơn nên mới cần tôi, anh buồn anh mới tâm sự với tôi. Vậy những lúc anh vui vẻ thì anh ném tôi ở nơi nào. Anh thật ác độc, anh coi tôi như một con búp bê biết nói chuyện, anh coi tôi như vật thay thế ở lòng anh, khi anh tìm được mảnh ghép phù hợp trong lòng, anh sẽ lại ném tôi đi? Gục đầu xuống, hai tay tôi ôm lây chân, cả người co tròn lại thành một cục, tôi thấy thật nực cười, sao tôi lại đi tin vào thế giới ảo diệu, tin là sẽ có một thế giới toàn màu hồng này cơ chứ. Người ta sẽ không làm nếu không có mục đích. Anh biết tôi tin anh nên mới lợi dụng tôi làm người thay thế. Với một người luôn sống trong bao bọc của gia đình như tôi thì đây là bài học đầu đời, bài học cho sự ngây thơ, tôi đã trả giá, không hề đắt, tôi tình nguyện trả để đổi lấy sự trưởng thành của bản thân.

Tôi đứng dậy, đưa tay quệt dòng ngước trên mặt, bước tới phía cửa sổ, đưa đôi tay gầy guộc, trắng xanh về phía rèm cửa. Tôi nắm chặt tấm rèm, môi mím chặt, tôi suy nghĩ về tất cả, từ những ngày đầu nói chuyện anh, về sự quan tâm của anh với tôi và về cả tình cảm vô vọng này. Rồi tôi kéo roạt một tiếng, cửa sổ mở tung, ánh sáng chói lóa chiếu vào phòng, tia nắng chiếu vào từng góc khuất, tất cả như bừng sáng lên trong chớp mắt. Nó đã xua tan sự tối tăm nơi đây, xua tan cả bóng tối trong lòng tôi. Hít một hơi dài, từ bây giờ, tôi sẽ sống, sống vì chính tôi. Thay quần áo, bước ra khỏi phòng, trong lòng thầm cảm ơn anh, cảm ơn anh đã dạy cho tôi biết vì sao lại gọi là mạng ảo. Nhìn thấy ba mẹ tròn mắt nhìn tôi, tôi cười nói: "Con muốn ra ngoài." Đã lâu lắm rồi tôi mới nói câu này, nhìn bố mẹ ngạc nhiên, tôi thầm nghĩ về sự yếu đuối vô dụng của bản thân. Nhưng tôi đã tìm thấy được ngọn đèn rồi, con đường tôi đi không còn tăm tối nữa, không lo lại lao vào ngõ cụt nữa. Từ giờ tôi muốn vui vẻ mà sống.


Mạng ảo nhưng tình thật
Mình em ngốc mới tin
Anh thông minh hơn nhiều
Xem em là vật thế.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro