3. Đêm thâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khuya tĩnh lặng khó ngủ
Lòng buồn nghĩ về anh
Em yêu anh chưa đủ?
Hay do anh cố tình.


Vết thương nào rồi cũng lành, nhưng lành rồi thì sao, sẹo vẫn còn đó, giống như một vết xước trên mặt kính, luôn tồn tại và khiến bản thân nhức nhối khi nhìn thấy nó. Mọi cảm giác khi đó sẽ ùa về, khiến bạn như đang trải qua một lần nữa đau đớn, tủi buồn, chúng rõ ràng như một thước phim quay chậm. Tôi cũng thương tích đầy mình, sẹo vằn ngang dọc, nhưng nó không phải là vết thương do bị ngã mà là vết thương khi bị lừa dối, bị bỏ rơi. Vết sẹo hằn trong tim gan, đau buốt mỗi khi tôi nhớ lại. Tôi muốn xóa nó đi nhưng lại chẳng có dũng khí, chỉ cần một câu nói hỏi han của anh thôi cũng đủ tôi buông bỏ áo giáp rồi. Tôi hận anh, tôi lại hận bản thân nhiều hơn, biết là không có hy vọng nhưng vẫn cứ lao vào, mất lý trí và phương hướng.

0:51 am. Co ro trong tấm mền ấm áp, mùa đông năm nay lạnh hơn thì phải, hai tay tôi luôn trong tình trạng sắp đóng băng, là do thời tiết hay do sự lạnh lẽo trong lòng? Trời sắp sáng, vậy là lại một đêm nữa mất ngủ, không hẳn là tôi không ngủ được, mà là tôi đang đợi anh. Đợi anh onl thôi, không cần nhắn tin, chỉ cần để tôi thấy sự tồn tại của anh là được rồi. Tôi thật không cầu gì hơn. Đôi khi tôi thấy mình thật ngu ngốc, sao lại cứ cố gắng đợi mòn mỏi trong khi biết rõ từ bỏ sẽ bớt đau khổ hơn nhiều. Đã từng nhiều lần quyết tâm nhưng cuối cùng vẫn không thể. Tôi không nỡ từ bỏ, tôi sợ tôi sẽ nuối tiếc, sẽ hối hận về sự quyết định của chính mình. Vì vậy tôi tình nguyện làm con thiêu thân, lao vào nơi ánh sáng dù biết là sẽ chết. Anh nói đến khuya sẽ nói chuyện với tôi, tôi tin. Tôi ngẩn ngơ ngồi chờ đợi như một con ngốc trong khi thời gian cứ dần trôi. Tình là bi lụy và tôi lại hèn mọn trong cái cuộc tình đó.


 Mạng ảo khiến con người ta mơ màng và ngu muội. Quả đúng thật, tôi bình thường lanh như tép vậy mà vẫn mơ mộng, một thứ gì đó, chẳng hạn như tình yêu. Tôi tin tưởng anh, coi anh là cả thế giới, nhưng anh lại đâu để tôi vào trong mắt. Tất cả những gì anh nói với tôi, tôi nói cho anh, anh đều chẳng để tâm. Vậy nên anh mới mau quên, quên cô gái nhỏ có cái tên êm dịu: Thanh thanh tử câm. Trong đầu tôi cứ tưởng tượng ra hình ảnh anh nắm tay cô ấy, ôm dáng người xương xương ấy, hôn lên mái tóc đen ngang lưng ấy.Tất cả các status của anh và những lời bình luân đều có chút gì đó mờ ám. Anh không nói cho tôi, là anh không biết tôi thích anh hay anh cố tình? Anh thật độc ác, anh tạo cho tôi một thói quen, nhưng cuối cùng lại vứt tôi một mình với thói quen đó. Ỷ lại anh, chia sẻ cùng anh, giờ anh bỏ rơi tôi, tôi biết làm sao. Tôi thấy mình thật giống một con kiến nhỏ bé yếu ớt, lạc vào giữa bãi cỏ. Bơ vơ, lạc lõng và không có hướng đi. Nick anh chấm sáng, tôi mừng rỡ không thôi. Mười phút, ba mươi phút, sáu mươi phút, nick anh vụt xám. Anh không nhắn tin cho tôi, một tin chúc ngủ ngon cũng không bố thí cho tôi. Nhếch đôi môi hồng nhạt, tôi bật cười nghiêng ngả, tiếng cười vang trong đêm, dần nhỏ và trở thành tiếng ấm ức nho nhỏ. Tôi đã thấy ngộ ra, ngộ ra tôi ngốc đến lạ thường, chờ đợi anh online thì được cái gì, chẳng phải càng đau hơn sao. Nhưng sao tôi vẫn không thể từ bỏ. Hay sâu thẳm trong thâm tâm tôi vẫn luôn nhen nhóm chút hy vọng tầm thường ấy. Nước mắt rơi trên bàn phím, giờ tôi phải làm sao? Buông tay hay tiếp tục cố gắng giãy giụa trong đau đớn này. Bước đôi trần trên nền nhà lạnh toát, từng bước, từng bước. Cái lạnh xuyên thẳng lên đỉnh đầu nhưng cũng chẳng thể khiến tôi thanh tỉnh đôi chút. Mở cánh của sổ, gió lạnh ùa vào khiến mặt tôi ran rát, ngước mắt nhìn đêm đông đen kịt, ngày mai trời sáng rồi, liệu có chỗ nào đó cho tôi?


Biết không có hy vọng
Sao còn níu làm gì
Anh không yêu em nữa
Em đành buông tay thôi.



1:39 am
06.07.2016
T.T.T.C

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro