4. Đau đớn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Thời gian có thể xóa đi mọi thứ? Nếu đúng là như vậy, tôi nguyện dùng tất cả những gì tôi có, mua thật nhiều, thật nhiều thời gian. Tôi không cần nó làm gì to lớn hay khó khăn cả, chỉ cần nó xóa đi anh, xóa tất cả mọi thứ về anh trong tim tôi, trong tâm trí tôi. Để cho tôi không còn đau nữa, không buồn vô cớ nữa và không còn ngồi khóc một mình trong đêm nữa. Vậy là đủ rồi.

Đêm buồn. Trời tối đen, không có một chấm sáng. Là do trời hôm nay không có sao hay là do tôi không thể nhìn thấy chúng? Mở mắt là nhớ anh, nhắm mắt là hình ảnh của anh, nhiều lúc tôi thấy bản thân thật điên rồ, đúng, tôi phát điên rồi. Chỉ vì anh mà tôi sống không phải là sống. Nhưng nếu thời gian quay lại, tôi vẫn sẽ yêu anh. Vì người đó là anh nên tôi nguyện ý, dù đau đớn không thôi. Anh không yêu thì sao? Tôi đâu có quyền gì mà ép buộc anh. Anh tốt thì ắt sẽ có thêm người khác thích anh, đâu phải chỉ mình tôi nhìn ra anh tốt. Ấy vậy mà tôi lại ích kỷ, cứ cho rằng anh là của tôi, chỉ của một mình tôi. Buồn cười không? Tôi cười, cười đến rơi lệ, cười đến tim cũng chảy máu luôn rồi. Co người trong góc phòng, hai tay vòng ôm đầu gối, tôi cô đơn, tôi buồn, tôi khóc, ai cũng biết, chỉ mình anh không. Là do anh vô tâm hay do bản thân tôi không xứng để anh quan tâm. Tôi thấy mình thật ngu ngốc. Dù buồn hay khóc thì cũng chỉ có mình tôi đau. Anh có hay? Chẵng lẽ, cả ngày tôi đều chìm đắm trong nó. Nhưng tôi không thể không nhớ đến anh. Nghĩ đến tình cảm của anh, thứ mà mãi mãi không dành cho tôi.

Cầm điện thoại trên tay, trong danh sách bạn bè trực tuyến, chỉ cần anh onl thì vị trí đứng đầu luôn là của anh. Anh đang đứng đầu nhưng không trả lời tin nhắn, cho dù tôi đã nhắn trên dưới trăm tin. Nick sáng, anh không đọc. Tôi vẫn tiếp tục. Thôi thì coi như bản thân đang viết nhật ký đi, viết cho anh, viết vì anh. Đến lúc anh đọc rồi, liệu anh có hiểu không? Hay vẫn là câu nói: "Cô béngốc, bão anh sao?" Hay tàn nhẫn hơn là làm ngơ.

Lúc trước anh thực quan tâm tôi, quan tâm đến mức khiến tôi phải nhầmtưởng là anh thích tôi. Một chàng trai tôi mới biết có bốn tháng, vậy mà khiến tôi yêu say đắm như là bốn năm. Nhưng chỉ là lúc trước và nó mãi là quá khứ. Không phải bây giờ. Miệng cứ nói từ bỏ, ai cũng khuyên từ bỏ, anh cũng vậy. Nhưng yêu mà, đâu phải cứ nói bỏ là bỏ được đâu. Tin nhắn của anh, quyết tâm không đọc, phải học theo anh, nhưng tôi thất bại. Tôi không lơ được. Chỉ cần là của anh tôi liền đọc, rồi ngay tức khắc trả lời, rồi lại chờ đợi. Vậy đấy, như vậy thì bỏ làm sao đây. Vì anh, tôi chấp nhận làm con cú đêm, vì để được nói chuyện với anh tôi tình nguyện thứcđêm. Nhưng bây giờ, khi tôi đã quen với bóng tối thì anh lại bỏ quên tôi với đêm khuya. Một mình.

Người ta nói là: "Tình đầu là mối tình khắc cốt ghi tâm", mà anh lại là người tôi khắc cốt ghi tâm. Với tôi anh là mối tình đầu, tình đầu của một cô gái sắp bước sang tuổi hai mươi, còn tôi là cô gái thứ bao nhiêu mà anh từng quan tâm. Tình màu hồng, thật đẹp, nhưng đó chỉ là do tôi tự viễn hoặc, tôi đơnphương. Thật may mắn khi anh không nói: "Tôi không thích em." mà anh lại trọn cách im lặng. Biết là như thế này nỗi đau sẽ mãi âm ỉ nhưng tôi chấp nhận. Tôi sợ nếu anh từ chối tôi sẽ không gượng dậy được.

Sau khi đau đớn là gì? Chẳng phải là càng đau hơn sao? Tôi không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài, tôi cô đơn và tôi yêu anh. Dặn lòng phải từ bỏ, phải hận anh, phải quên anh, nhưng anh luôn có cách khiến tôi không bỏ được. Anh làm tôi vui, làm tôi cười và cũng vô số lần làm mắt tôi hoen lệ. Tôi biết là chúng tôi không thể, biết không có hy vọng, nhưng, tôi cứ mong chờ. Anh không cần làm gì, chỉ cần lắng nghe tôi, ở bên tôi, đừng quên tôi. Thế thôi. Nhưng hình như khó quá, hình như anh quên tôi luôn rồi. Vậy tôi còn hy vọng gì đây? Trong lòng anh tôi không là gì cả, còn với tôi anh là tín ngưỡng. Mất tín ngưỡng rồi, tôi phải tồn tại thế nào đây? Lại nghĩ vớ vẩn rồi, tôi có sống hay chỉ đang tồn tại thì đó là việc của tôi, anh đâu có quan tâm?

Trời hửng sáng, những tia sáng mạnh mẽ đã xé lớp mây dày, chiếu thành từng cột xuống mặt đất. Lại một ngày mới bắt đầu, lại một ngày mất anh, lại một ngày tôi phải sống hai mặt và là một ngày dài lê thê.


Em không đủ tốt
Hay anh quá cao
Em lùn không tới
Biết với làm sao?


T.T.T.C
P/S: Gửi anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro