5. Thất bại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5. Thất bại

Khóc để biết học cách nín. Yêu để học cách đau. Và đau rồi thì phải biết cách trưởng thành.


Tôi đứng trong mưa, giữa một vùng đất trời tràn ngập ẩm ướt và tôi đang đắm chìm trong nó. Mưa lạnh. Nặng hạt. Rơi. Từng giọt thấm vào đất. Bỏng rát làn da mỏng manh. Làm ướt cả lòng tôi. Và hòa tan luôn cả trái tim tôi. Ngước gương mặt gầy gầy xương xương, tôi khẽ nhắm mắt lại, lặng lẽ hứng cảm giác mưa rơi. Mưa vẫn xối xả, tràn vào miệng, vào mũi. Tôi đã cảm nhận được rồi, cái cảm giác này. Cảm giác ngột ngạt, khó thở, nhoi nhói và muốn thoát ra khỏi nó. Thật nhanh, không cần lưu luyến. Anh và mưa, giống nhau. Tôi không giống mưa, tôi và anh thuộc hai thế giới. Tôi không thể đặt chân vào cuộc sống của anh. Và anh cũng không để tôi bước vào. Nhưng thế giới của tôi anh đã ôm trọn nó. Tôi giãy giụa trong tình yêu giành cho anh, cũng giống như đang ngụp lặn trong mưa. Dù biết bản thân sẽ bị cảm lạnh nhưng tôi vẫn đắm chìm trong nó.

Mọi người bên đường tấp nập đi trú mưa, người thì chấp nhận ướt và lao nhanh về nhà. Chỉ mình tôi đơn độc, lẻ bóng bên đường. Không ai để ý tới một cô bé đang bị vùi lấp trong màn mưa. Ngốc nghếch , nhưng kệ. Mưa to, mưa mãi không ngớt, ai cũng mong nhanh chóng tạnh, chỉ mình tôi không. Tôi mong nó hãy cứ như thế này. Để nó che đi đôi mắt đã hoen lệ của tôi. Để không ai biết, đứa luôn tỏ ra mạnh mẽ như tôi lại đang làm một việc đần độn và vô nghĩa như vậy. Nhưng tuổi trẻ mà, hãy cứ để tôi sai lầm, đến khi trưởng thành rồi còn có thể nhớ lại những phút giây điên cuồng ấy.

Tôi độc thoại, rồi tôi chán. Tôi bảo anh rằng tôi từ bỏ, cố gắng bỏ cái thứ tình cảm vô dụng này, nó không chịu đi, tôi sẽ tống nó đi. Anh chỉ nói: "Ờ.", tôi bật khóc. Tôi rất thích dấu chấm, vì nó biểu hiện cho sự kết thúc, cắt đứt một cảm xúc, một suy nghĩ. Câu nào anh nhắn cho tôi cũng có dấu chấm. Thật quyết tâm. Anh nói tôi lớn rồi mà vẫn còn điên khùng nhỉ, tôi lại khóc. Anh nói anh không thích tôi, tôi vẫn khóc. Đến khi tôi nói tôi không thích anh, anh thở phào, tôi liền bật cười. Cười nghiêng ngả, ôm bụng mà cười. Đến ba tôi cũng phải bực mình mà hỏi cười cái gì, tôi trả lời rằng tôi đang xem phim hài. Đúng, là phim hài và tôi là nhân vật chính trong đó. Một nhân vật chính nhu nhược, hèn mọn và không có chính kiến. Nhân vật chính bị ghét nhất thập kỷ, đến tôi cũng có ưa nổi tôi đâu.

Tôi không dám online, tôi sợ thấy nick anh sáng, rồi tôi lại mơ mộng, lại đợi chờ và lại đau khổ. Nhưng tôi không chịu được, mấy tiếng tôi không vào là tôi lại thấy nhớ. Tôi sợ tôi để lỡ cái gì đó. Và tôi lại vào. Nick anh sáng, của cô ấy cũng sáng. Tôi không làm gì cả, chỉ nhìn vào điện thoại, rồi nick anh vụt tắt, của cô ấy cũng không sáng. Ba phút sau anh onl, nick cô ấy cũng có chấm xanh. Ha ha. Một giây cũng không sai lệch. Thấy tôi rảnh rang không? Quá rảnh nên mới làm việc vô vị như vậy. Chẳng đổi lại được gì, chỉ đổi lại niềm đau. Nếu nỗi đau quy ra được tiền mặt, chắc tôi làm tỷ phú luôn rồi. Tôi không có gì, chỉ có nhiều đau khổ và nước mắt. Ông trời cho tôi đầu óc thích tưởng tượng, và tôi lại chẳng thể khống chế nổi nó. Tôi nghĩ ra bao nhiêu viễn cảnh về anh, về cô ấy, về họ, và không có tôi. Vậy đấy. Dung lượng não của tôi chỉ để làm việc đó thôi đấy. Vô dụng không?

Có người bảo tôi, tôi còn cầu mong gì nữa. Viết vì anh, sao phải đợi anh đọc làm gì. Cứ coi như đang giãi bày tâm sự đi. Hay tôi muốn anh cho tôi sự thương hại. Nếu như vậy cả tôi và anh đều mệt mỏi, đều đau. Vì thương hại khác tình yêu. Nhưng cô ấy không biết, tôi thường mong anh mệt mỏi, vì những lúc như thế anh mới nhớ tới tôi và tôi có thể cùng anh san sẻ. Cô ấy không biết rằng, tôi muốn anh đọc, chỉ mong anh biết và hiểu là luôn có người phía sau anh, lặng lẽ, luôn lắng nghe và chia sẻ cùng anh. Thế thôi. Còn tình yêu của anh, cái thứ tình cảm cao sang ấy, tôi thật không dám mơ tới.

Tôi sút ba cân, trong một tuần. Điều mà tôi đã cố gắng trong một năm qua nhưng không làm nổi. Vậy mà anh đã khiến tôi làm được. Anh còn lợi hại hơn cả chế độ ăn kiêng và tập luyện khắc nghiệt. Nhưng nó đã quá giới hạn rồi, nỗi đau ấy. Tôi ít nói hơn, ngẩn ngơ nhiều hơn, viết bài nhiều hơn và khóc cũng nhiều hơn. Tôi không thể kiểm soát được bất cứ thứ gì. Mọi thứ đã đi quá xa, kể cả tình cảm của tôi. Thứ tình cảm không nên có và không nên hy vong.

Mưa tạnh rồi, vậy là không thể giấu được sự yếu đuối này rồi. Nín thôi, và về nhà. Trời mưa thì sẽ tạnh, tối thì ngày mai sẽ sáng. Mọi chuyện lại bắt đầu, ngày mới, việc mới và cảm xúc mới. Hãy để tôi cứ tin như vậy đi...


Mưa rơi ào ạt
Từng giọt em đau
Nhưng mưa đừng ngớt
Để em giấu buồn.


T.T.T.C
P/S: Không phải thích. Mà là yêu. Anh à!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro