6. Anh, cô ấy và em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Vài dòng nhật ký, có một người tôi thầm thương. Nhưng tình này, chỉ riêng tôi mà thôi..."

Lời bài hát ấy cứ vang vọng liên tục trong căn phòng nhỏ, hết lần này tới lần khác, không hề tắt, vì đơn giản, tôi đặt chế độ phát lại. Nhạc buồn, người cũng không vui. Giọng nam trầm, day dứt, đã xuyên qua tim tôi. Đau nhói. Lắng nghe bài hát, tôi thấy nó như sinh ra vì tôi. Từng nốt nhạc, từng câu chữ đều cào xé tim tôi. Đây là bản nhạc Việt đầu tiên, khiến tôi bật khóc, khóc nức nở. Mỗi lần nó phát lại là thêm một lần đau đớn, nhưng tôi vẫn không tắt. Tôi vẫn thả hồn vào nó. Tôi không có cuốn nhật ký tử tế nào cho anh, chỉ là tập tản văn với những cảm xúc trong lòng. Không thể giãi bày, chỉ có thể viết. Trời sáng, tôi lại không muốn ra ngoài. Tôi thích núp trong phòng, đối diện với bóng tối, và ngồi tâm sự với nỗi đau.

Anh và cô ấy. Không có tôi. Họ cùng thế giới, họ hiểu nhau. Tôi cũng hiểu anh, cũng yêu anh. Nhưng anh không nhận, anh từ chối tình cảm này. Tôi buồn, tôi khóc, nhưng tôi không hận anh. Thật đấy, không hề hận. Tôi hay vùng vằng giận dỗi, đấy là tôi đang ganh tỵ. Những gì cô ấy có được, tôi đều không. Tình yêu của anh, sự quan tâm của anh, nỗi nhớ của anh, đều ở cô ấy. Tôi không có gì cả, tất cả của anh tôi đều không có lấy một cái. Một bức ảnh cũng không. Khi anh buồn anh thường ngắm ảnh cô ấy, anh vui anh chỉnh sửa ảnh cô ấy, một thư mục đầy rẫy các ảnh của cô ấy. Tôi không cần như vậy, tôi chỉ cần trong tim anh có một góc nhỏ chứa đựng tôi. Đừng vứt tôi ra ngoài. Đừng khiến tôi cô đơn.

Tôi và anh. Mãi mãi chỉ là bạn, đây là mức độ cao nhất mà anh cho phép. Anh như vậy còn tôi thì không. Nhưng điều này chỉ mình tôi biết. Tôi và anh nói chuyện, tôi luôn là người chờ đợi. Một khi anh nhắn tin đến, tôi sẽ không nói chuyện với một ai. Chuyên tâm với một mình anh, còn anh thì tôi không biết. Có thể là tôi cố gắng lờ đi coi như đang tự an ủi bản thân. Cho đến một ngày, anh chụp màn hình điện thoại, gửi cho tôi. Có bao nhiêu hình tròn đại diện cuộc trò truyện đang chồng chéo lên nhau, tôi đếm không xuể. Viết vì anh, anh không ngó. Anh đọc bài viết của cô ấy, để lại dấu vết. Tôi không đau, chỉ khó chịu. Vì anh quan tâm cô ấy hơn thôi. Anh hiểu cô ấy nói, với tôi lại không. Không hiểu hay cố tình, tôi không biết. Tôi buồn, nguyên cả ngày hôm đó. Nói với anh là từ bỏ, là cắt đứt. Tôi nói dối đấy, tôi không bỏ được, dù biết nó không có hy vọng. Nhưng con người mà, đặc biệt lại là tôi, biết ngu ngốc nhưng vẫn làm. Khờ.

Anh và cô ấy. Nói chuyện công khai, người khác thấy bình thường sao tôi lại thấy nó tình cảm đến thế. Tôi nghĩ đến ánh mắt của anh khi trả lời cô ấy, dịu dàng và dung túng. Ánh mắt chẳng bao giờ dành cho tôi. Với tôi thì đến icon mặt cười sao tôi cũng thấy nó gượng gạo đến vậy. Thôi, nói chuyện công khai, vẫn tốt hơn là bí mật, cho dù đau nhưng ít nhất tôi vẫn chịu đựng được. Bí mật thì cái đầu của tôi không biết lại đi về phương nào. Anh nói tôi thích suy diễn, tôi chỉ cười, không nói gì. Anh không biết tôi vì anh mà suy diễn.

Đơn phương nghe thì cao sang vậy thôi chứ nói trắng ra thì nó là ích kỷ. Mà tôi vừa ích kỷ lại cố chấp, không chịu nghe. Bình thường tôi rất biết thức thời, nhưng với anh thì không thể. Anh nói gì cũng tin. Anh nói anh không có người khác, tôi tin. Anh nói anh bận nên mới không trả lời tôi, tôi tin. Anh nói anh đi gặp bạn, tôi tin. Vậy sao đến khi anh nói anh không thích tôi, tôi lại không chịu tin. Cứ nông nổi, cố chấp và hy vọng. Anh buồn, anh mệt, anh nói với tôi. Tôi rất vui. Vì anh đã coi tôi là chỗ để tâm sự, tôi còn tác dụng trong cuộc sống của anh.

"Nếu yêu anh là sai, thì đời này em chưa làm việc gì đúng đắn cả." Tôi rất muốn nói cho anh biết nhưng tôi không thể. Không dám đánh cược, tôi sợ, sợ anh ghét tôi, sợ anh không nói chuyện với tôi, và tôi sợ cô đơn. Anh hay khuyên tôi ngủ sớm, nhưng tôi không nghe. Anh đâu biết tôi luôn mong đến buổi đêm, vì khi đó tôi được nói chuyện với anh, được an ủi rằng: trong thế giới của anh, còn có tôi. Nhưng tôi phải chờ đợi, mở mắt nhìn đêm tối, tay cầm điện thoại, chờ tin nhắn trả lời của anh. Lần nào cũng là tôi mở đầu và anh kết thúc. Mở đầu thì mong đợi, sau thì hụt hẫng. Nhưng chỉ cần một câu nói của anh thôi là sự buồn bã cũng bay đi.

"Rồi tình yêu lớn cho đến một ngày tôi nhận ra khi người buồn tôi cũng nhiều xót xa. Thế nên giờ đây tôi muốn, người tìm ai đó như mong đợi, hãy sống vui, nước mắt cứ để riêng mình tôi..."

Lời bài hát vẫn réo rắt từng hồi. Tựa đầu vào tường. Nhắm mặt lại. Chỉ để tai cảm nhận. Đúng rồi. Tim tôi đau, mắt mắt tôi rưng rưng, lệ rơi ướt gối cũng chỉ tôi hay. Nhỉ?


Ngày buồn em khóc
Đêm lặng em mong
Anh đâu có biết
Em yêu thế nào.


T.T.T.C
P/S: Tặng hai người. Tình yêu của hai người, đúng, của tôi, sai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro