7. Nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tôi buồn, nỗi nhớ anh lại dâng trào trong tâm trí. Day dứt, triền miên và không có điểm dừng.

Khi tôi vui, nỗi nhớ anh lại tràn ngập trong ánh mắt. Hạnh phúc, chờ đợi và muốn chia sẻ cùng anh.

Anh có hay?

Đêm nay, đêm thứ hai, tôi học cách quên anh. Hai đêm tôi khổ sở để vượt qua sự câm lặng của thời gian. Dù đã cố gắng tỏ ra bản thân rất ổn, chí ít là khi nói chuyện với anh. Mệt, nhưng tôi buộc làm vậy. Nếu như ngày nào nói chuyện tâm trạng tôi cũng buồn thì anh sẽ chán, anh sẽ mệt mỏi, anh sẽ bỏ rơi tôi và tôi sẽ không được cùng anh thức khuya nữa. Vậy nên tôi sẽ gắng gượng. Đây là cách duy nhất để níu giữ anh, nó tốt cho tôi, tốt cho anh, tốt cho mối quan hệ ảo diệu này và tốt cho cả tình cảm vô vọng của bản thân tôi nữa. Dặn lòng quyết tâm mà lại không thể bỏ. Tôi vẫn nhớ, vẫn mong, vẫn đợi chờ, trong im lặng, một mình tôi, anh không biết. Tôi vẫn khóc, vẫn đau, vẫn lặng lẽ, anh không hay.

Đêm thứ nhất học cách quên anh.

Khi anh nói hãy quên anh đi. Tôi khóc cả đêm hôm đó. Ngồi co người trong góc giường, im lặng rơi lệ. Khó lắm đấy, anh à! Từ "quên" nghe nhẹ nhàng vậy thôi chứ thực ra nó nặng lắm. Không yêu sẽ quên nhanh, còn yêu rồi thì phải cần thời gian quên giúp tôi. Tôi thực sự không ôm nổi chữ đó. 1:06 am, tôi ngồi lần mò vào tường của anh, đọc tất cả các trạng thái của anh, cả các bình luận, của anh và cô ấy. Tôi cảm nhận được, anh vui vẻ khi nói chuyện với cô ấy. Thấy anh vui như vậy, tôi lại thấy bản thân mình vô dụng. Lần nào anh nói chuyện với tôi, đều không vui vẻ. Và tôi lại khóc. Tôi không khóc cho tôi, mà là cho anh. Vì anh đã vướng phải một con nhóc phiền phức, cắt không đứt, đuổi không đi. Anh nói anh không thấy phiền. Biết anh dối lòng nhưng tôi vẫn coi là thật, vì tôi tin anh.

Đêm thứ hai học cách quên anh.

Tôi vẫn cả đêm không ngủ, nhưng tôi không ngu ngốc mà ngồi đào tường nhà anh nữa. Tôi ngồi đọc lại tin nhắn. Từ cái ngày định mệnh ấy, ngày cô nhóc này đã nhắn cho anh. Từng câu từng chữ, từng bức ảnh anh gửi cho tôi. Cả những câu nói bông đùa mời tôi đi ăn. Tôi cười rồi chợt nghĩ: Có khi nào anh cũng nói với cô ấy như vậy, cũng mang hơi thở nơi anh sống gửi cho cô ấy không? Hay là còn nhiều hơn tôi? Cái tôi được xem chỉ là thứ vụn vặt cô ấy không muốn. Đọc, suy diễn, đau rồi lệ lại rơi. Tôi chợt nhận ra dạo này tôi mau nước mắt đến lạ. Viết cũng khóc, đọc lại cũng khóc mà ngồi không mắt cũng rưng rưng. Nước mắt nhiều muối, không tốt cho da, vậy mà vẫn cứ khóc. Rõ ngốc.

Tôi nhớ có người nói: Nỗi nhớ là khi người biến mất. Nhưng với tôi thì không hẳn chỉ có vậy. Anh không biến mất, tôi vẫn nhớ, vì từ trước tới nay anh không bao giờ dành cho tôi. Anh biến mất, tôi không chỉ đơn giản là nhớ, mà là nhớ phát điên. Anh biết mất, đồng nghĩa với việc anh mang theo cả thế giới của tôi. Một thế giới nhỏ bé tăm tối vô vị, chỉ có anh là chấm sáng. Tôi thì như vậy, còn anh thì sao. Khi tôi biết mất anh có thấy hụt hẫng, chông chênh hay buồn bực không? Nói vậy thôi, anh đừng trả lời nhé. Hãy cứ để tôi tự lừa dối bản thân đi.

Khi bắt đầu, tôi đã lường trước được đau đớn. Nhưng nếu khống chế được thì đã không phải là tình yêu. Yêu đơn phương, yêu xa, yêu qua thế giới ảo, và đây là kết quả cho sự liều lĩnh ấy. Tôi hay vào trang cá nhân của anh. Ngắm ảnh, đọc status, hay chỉ đơn giản là nhìn avt ảo của anh. Còn anh, liệu có bao giờ, ghé vào tường nhà tôi, đọc status của tôi không?

Trời lại sáng. Tôi gượng gạo đứng ra phía cửa sổ, nhìn một vùng trời đang ửng vàng. Màu sắc thật tươi đẹp, và nó không dành cho tôi. Hít một hơi thật sâu, miệng tôi khẽ nhếch. Nào, cười đi, hãy mỉm cười chào ngày mới, chào ngày thứ ba học cách quên anh.


Yêu, sẽ đau nhưng tôi vẫn làm.
Nhớ, sẽ sầu nhưng tôi tình nguyện.
Quên, sẽ tốt nhưng tôi lại không thể.


T.T.T.C
P/S: Anh có hiểu em không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro