Chương 1: Có điều, cô ấy đã từ chối tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm tại sân bay, đèn đuốc sáng trưng, lối đi ra có không ít người đứng sau rào chắn đằng sau chờ người thân. Trần Thần đẩy xe hành lý, hít sâu một hơi.

Nước Anh, cô cuối cùng cũng đến nước Anh rồi.

Cô đưa mắt nhìn xung quanh, đúng là nhiều người màu da gì cũng có.

Trần Thần đeo kính mắt lên, trong những người đứng chờ thì cô thấy một cô gái tóc đen mặc bộ thể thao màu đen, cười vẫy tay: " Chị Phương Cần! "

Phương Cần cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại di động, nếu dựa theo thời gian, máy bay đã hạ cánh hơn 1 giờ.

Trần Thần đẩy xe hành lý tới, khuôn mặt đầy vẻ có lỗi: " Thật sự rất xin lỗi, đây là lần đầu tiên em nhập cảnh nên có chút chậm chạp. "
Phương Cần lắc đầu: " Không sao, chị cũng không đợi lâu. Chúng ta đi thôi. "

Trần Thần đẩy hành lý xe đi đến cạnh người cô, mở miệng nói: " Chị, thật sự rất cảm ơn chị. Muộn như thế còn muốn tới đón em. "

Phương Cần cũng tốt nghiệp đại học A, chỉ là cô làm nghiên cứu sinh tại nước Mỹ, được tiến sĩ mời đến Cambridge.

Bởi vì bạn cùng phòng của cô tốt nghiệp xong muốn về nước, cho nên Phương Cần lại phải tìm bạn cùng phòng lần nữa.

Thế là Trần Thần và cô cứ thế mà quen biết nhau.

Tính cách của Phương Cần rất thoải mái, hiền hoà mà cũng dễ qua lại. Nếu không nửa đêm cũng sẽ không chạy đến mà đón Trần Thần.
Cô lắc đầu nói: " Em cũng cảm ơn quá nhiều đi. Nếu muốn cảm ơn thật sự, đãi chị một bữa cơm đi. "

Trần Thần gật đầu: " Được, chắc chắn chắc chắn. "

Cô đã gửi đồ đến đây từ lâu, cũng là nhờ Phương Cần giúp ký nhận. Ban đầu ba mẹ cô một mực không để cô đi máy bay buổi tối đến nước Anh. Có điều Trần Thần đã kiếm được vé máy bay rẻ.

Gia đình Trần Thần cũng chỉ có mức lương bình thường, học phí ở nước Anh lại rất đắt, mà cô lại làm truyền thông rất chuyên nghiệp, được cầm học bổng so với sinh viên ngành khoa học tự nhiên rất hiếm.

Cho nên Trần Thần quyết tâm đi máy bay, máy bay tiện nghi hơn rất nhiều.

Hai người đi đến bãi đỗ xe, cùng xách vali để vào cốp xe. Đến khi ngồi yên vị trên xe, Trần Thần lấy điện thoại di động ra nói: " Em phải báo cáo tin tức cho ba mẹ. "

Cô nhắn tin vào nhóm chat 3 người, nói cho ba mẹ biết mình đã đến nơi.

Không ngờ vừa gửi tin nhắn xong, bên kia đã gọi Video.

Trần Thần suy nghĩ rồi cũng nghe máy, đã nghe thấy giọng nói của ba Trần: " Trần Thần, con đã đến rồi. "

" Con đang ngồi trên xe, được một chị cùng trường ra đón, bọn con đang về đến chỗ ở. " Trần Thần gật đầu.

Ba Trần nhìn qua video thấy cô đúng là đang ở trong xe. Thế là ba Trần nói: " Con phải cảm ơn chị ấy thật nhiều, nhìn xem người ta đêm hôm phải vất vả lái xe đón con. Ở cùng với chị ấy, phải chịu khó, nên dọn dẹp vệ sinh không được lười biếng. "

Trần Thần biết tính cách ba mình nói dông nói dài, lập tức nói: " Ba, con cúp máy trước. "

" Mẹ còn chưa được nói chuyện với con đâu. " Bên cạnh mẹ Trần nghe thấy Trần Thần muốn tắt điện thoại, vội nói.

Thế là Trần Thần lại nghe mẹ thao thao bất tuyệt vài câu, lúc này mới tắt điện thoại.

Trần Thần ngượng ngùng nói: " Ba mẹ em rất hay càu nhàu. "

Phương Cần vừa cầm tay lái vừa cười nói: " Tất cả đều sẽ như thế này mà, trước chị vừa đến Mỹ, ba mẹ chị cũng một ngày gọi điện thoại 3 lần, tin tức lớn nhỏ bên nước Mỹ, hình như bọn họ còn biết rõ hơn cả chị. "

Trần Thần tán thành gật đầu.

Ba mẹ trong nước lo cho con cái bên nước ngoài, nên hầu như mỗi ngày đều hóng tin tức quốc tế.

Chung cư ở quận nhỏ Cambridge, phòng ở rất cũ kĩ, cũng may Phương Cần là người cẩn thận, quét dọn phòng khách rất sạch sẽ. Giường của Trần Thần cô đã dọn sạch từ trước.

Trần Thần nhìn thấy rất cảm động, lại cảm thấy mình làm phiền người ta.

Cũng may buổi tối cô cũng mệt mỏi, hai người không nói chuyện được nhiều, mỗi người đều rửa mặt đi ngủ.

Sáng ngày thứ hai Trần Thần mới bắt đầu thu dọn đồ đạc, sau một buổi sáng, phòng cô rực rỡ hẳn lên. Trần Thần nhìn lại căn phòng nhỏ này, đây chính là nơi về sau cô sẽ sinh hoạt nha.

Hồi trước lên đại học cô cũng không ở nhà, thế nhưng bây giờ là ở nước Anh, không chỉ là không ở nhà, mà còn là không ở đất nước của mình.

Sau mấy ngày, nhìn Phương Cần rất bận rộn, cô là rất chuyên nghiệp làm sinh vật học, cả ngày nếu không phải làm luận văn thì là ở phòng thí nghiệm.

Nhưng cô vẫn dành thời gian đưa Trần Thần đi mua xe đạp, ở đây phương tiện đi lại của mọi người đa số là xe đạp, rất thuận tiện.

Trần Thần cuối cùng cũng làm xong đăng kí thủ tục, liền rảnh rỗi đãi Phương Cần đi ăn.

" Chúng ta lần này đi xem nhà ăn đi, em xem bọn mình trong nhà đến gia vị cũng không có, phải đi mua sắm một lần thật lớn mới được. "

Phương Cần đồng ý nói: " Được, chị dẫn em đến quận chính của Cambridge có một sảnh nhà ăn, cũng là nơi du học sinh Trung Quốc đều thích thú khi đến quận."

Những năm gần đây người Anh đọc sách Trung Quốc càng ngày càng nhiều, nhà ăn cũng mở rất nhiều.

Chỉ là quán cơm trưa ở nước ngoài hương vị cũng rất kì lạ.

Mà giữ được hương vị của Trung Quốc, thật ra cũng rất khó khăn.

Các cô hẹn ngày mai buổi trưa qua bên kia ăn cơm.

Buổi tối Trần Thần lấy giày trong túi chống bụi ra, chuẩn bị ngày mai đi một đôi giày khác. Mấy ngày nay cô đều dùng một đôi giày cứng chạy đi chạy lại.

Không ngờ túi chống bụi vừa được mở ra, bên trong lộ ra một cuộn tiền.

Khi cô mở ra, bên trong cuộn tiền liền rơi ra một tờ giấy.

[ Trần Thần, lấy chút tiền này mà mua đồ ăn ngon. Hi vọng đến khi ba gặp được con gái, vẫn là một đứa trẻ mập mạp.]

Trần Thần đang ngồi xổm, lúc này liền trực tiếp ngồi hẳn xuống đất.

Thật ra cô không nhớ nhà, dạo này mỗi ngày đều gọi video với ba Trần còn có mẹ, cô cảm thấy rất chân thật cũng không có gì khác biệt mấy.

Thế nhưng hiện tại, nước trong mắt của cô muốn nổi lên.

Nước mắt của cô lã chã rơi xuống, kết quả rơi xuống tờ giấy một giọt nước mắt, Trần Thần liền lấy tay chà xát, thế nhưng chữ trong tờ giấy vẫn bị nước mắt làm nhoè đi một chút.

Trần Thần lấy hai tay cầm tờ giấy, không dám khóc nữa, nhìn chằm chằm vào tờ giấy.

Một lúc sau, Trần Thần bắt đầu đếm cuộn tiền trong tay.

15 tờ, một trăm bảng Anh.

Trần Thần lại muốn khóc, chỉ là lần này cô cưỡng ép nhịn xuống, đứng dậy đi lấy điện thoại gọi cho ba Trần.

Đến khi bên kia kết nối video, ba Trần đội mũ bảo hiểm xanh lam cười ha hả nhìn cô nói: " Trần Thần, lại nghĩ đến ba phải không? Chả trách mẹ con càu nhàu, nói ba cùng bà ấy so với con ai thân hơn. "

Trần Thần nghe thấy giọng nói quen thuộc, lại muốn khóc.

Ban đầu Ba Trần rất vui vẻ, cuối cùng lại thấy cô không nói câu nào, mà nhìn qua còn thấy dáng vẻ nước mắt chực chờ. Vội vàng hỏi: " Đây là thế nào, Có chuyện gì nói với ba. "
Trần Thần vừa hé miệng, kết quả chóp mũi càng cay xè.

Ba Trần: " Đứa trẻ này muốn làm ba vội muốn chết hay sao? Có chuyện gì? "

Trần Thần thấy âm thanh ba cũng thay đổi, lúc này mới lên tiếng nói: " Con nhìn thấy cái này. "

Cô để ống kính ngay cuộn tiền trên tay.

Ba Trần lúc này mới thở phào một hơi, liếc mắt nhìn sang hai bên, nhỏ giọng nói: " Con tuyệt đối không được nói với mẹ, đây là quỹ đen của ba. "

Cha mẹ Trần Thần thuộc loại vợ chồng điển hình của Trung Quốc, vợ chồng công nhân viên, quyền lực tài chính đều nằm trong tay người vợ.

Ba Trần lại đam mê hút thuốc, cho nên mẹ Trần muốn trị tính xấu này, liền nghiêm ngặt quản lý ông cầm tiền.

Trần Thần biết chuyện này, vì vậy cô không bao giờ nghĩ tới, ba Trần sẽ lén lút nhét nhiều tiền cho cô như vậy.

Cô hỏi: " Ba lén mẹ nói tăng tiền thuê nhà đúng không? "

Ba Trần cười ha hả: " Ba của con thật sự đem quỹ đen cả đời đưa cho con, con ngàn vạn lần không thể bán ba đi. "

Trần Thần nhỏ giọng nói: " Ba đưa tiền cho con, vậy ba làm sao hút thuốc? "

Ba Trần: " Giới hạn thôi, cũng không phải không hút không được. Ngược lại con ở nước ngoài cũng không cần phải bớt ăn bớt mặc, ăn uống đầy đủ mới có động lực học hành. "

Trần Thần bỗng nghĩ đến tờ giấy, vội vàng nói: " Con không phải là đứa trẻ mập, con mới 45 cân. "

Ba Trần liền giở giọng lải nhải: " Con nói bọn trẻ các con đều là những cô gái trẻ tuổi, tất cả đều gầy thành cái dạng này, còn mỗi ngày đua nhau giảm cân. Không cho con giảm cân, phải ăn nhiều cơm, ăn nhiều thịt. "

Cuối cùng Trần Thần không nghe nổi ba Trần lải nhải nhắc phải ăn nhiều thịt bên tai, liền cúp điện thoại.

Ngày thứ hai Trần Thần và Phương Cần ra ngoài ăn cơm, quyết định để số tiền kia đem trong ví tiền, ăn cơm xong cô sẽ đem ra ngân hàng cất tiền. Dù sao để nhiều tiền mặt như thế ở trong nhà, tóm lại là không an toàn.

An ninh bên nước Anh thật ra cũng không tốt bằng bên này.

Đến một quán ăn gọi là Vinh Hân, Trần Thần cảm giác rất kì diệu. Mấy ngày nay toàn nhìn thấy nhiều màu da của nhiều người, ngược lại bây giờ lại nhìn thấy rất nhiều người châu Á tụ tập đông đúc một chỗ như thế này.

Trong quán ăn rất nhiều người, nhưng bởi vì các cô đã đặt trước, cho nên đến cửa hàng ngay lập tức được ngồi vào bàn ăn.

Các cô ngồi ở giữa, xung quanh đàn ông phụ nữ đều là liên hoan.

Sau khi chọn món ăn, Trần Thần cùng nói chuyện phiếm với Phương Cần, bỗng nhiên bàn bên cạnh cũng là các nữ sinh ăn liên hoan, đột nhiên nói: " Ai, các bạn nói sao? "

" Cái gì cơ? " Mấy người cùng tụ tập một chỗ.
Sau đó có tiếng cười nhẹ, một nữ sinh nói: " Bùi Tri Lễ đúng là quá đẹp trai, anh ấy như thế mà còn là anh trai ruột của Bùi Dĩ Hằng. "

Nghe được cái tên quen thuộc, ban đầu Trần Thần đang cười đùa, vẻ mặt liền thay đổi.

Phương Cần liền chú ý.

Bởi vì hai bàn rất gần nhau, mấy nữ sinh nói chuyện không tính là lớn, nhưng cô đều nghe thấy được.

Bỗng nhiên có người nhỏ giọng nói: " Các bạn nghĩ Bùi Tri Lễ có phải gay hay không? "

" Đừng hỏi, hỏi cũng không biết. Dù sao cái này thật sự là bí ẩn của 3 đời du học sinh Trung Quốc. " Một nữ sinh tóc dài chống cằm cười đùa.

Một người khác nói: " Chẳng qua có khi anh ấy không thích ra ngoài chơi? "

" Đâu chỉ mỗi không chơi, là mời cũng không đến. Mấy tên bạn học cùng anh ấy nghe nói liên hoan cũng không tham gia mấy. Người khác mở tiệc tùng gì, căn bản mời cũng không đến."

" Cũng không phải đi, nói không chừng người ta cũng chỉ chơi trong hội của người ta. Dù sao nhà anh ấy cũng nhiều tiền như vậy. "

Thật ra mỗi du học sinh cũng chia làm khác biệt, loại có tiền, loại chăm chỉ học để được điểm cao, hoặc là không phải cả hai, gia đình có hoàn cảnh bình thường học trường bình thường.

Bởi vì bàn này đến sớm hơn các cô, nên rất nhanh mọi người đã đi.

Sau khi mọi người đi, Phương Cần nhìn Trần Thần bỗng nhiên hỏi: " Em biết Bùi Tri Lễ?"

Trần Thần tựa như hạ quyết tâm, lắc đầu: " Không biết, một chút em cũng không biết."

Lúc này bên ngoài quán ăn có hai chiếc xe đạp dừng lại, một người nam sinh có mái tóc rất dài buộc gọn lại thành bím tóc, nhìn người đối diện nói: "A Lễ, sinh nhật tiệc tùng của tôi nếu cậu cũng không đến, tôi sẽ rất không vui."

Bùi Tri Lễ còn không để chân trống xuống, hai chân liền giẫm trên mặt đất, tuỳ tiện dựa vào.

Anh lắc đầu: " Tôi thật sự không thích. "

Từ trước tới nay anh là người thích yên tĩnh, mấy loại tiệc tùng, tụ tập, anh có thể từ chối liền từ chối.

Lúc này anh đem xe đạp đi cất, bỗng nhiên nhìn thấy một người ở bàn ăn ngay sát cửa sổ.

Nhất thời anh đứng tại chỗ, yên tĩnh nhìn qua.

Bím tóc đã cất xe của mình, đang muốn vào quán ăn, thấy anh sững sờ đứng tại chỗ, gọi: " A Lễ, nhìn cái gì đấy? "

Thấy Bùi Tri Lễ nhìn có chút nhập tâm, bím tóc liền tự mình đi đến, nhìn theo hướng của anh vào quán ăn.

Bím tóc nhìn nửa ngày, cảm thấy cô gái mặc áo sơ mi màu xanh lam trông cũng không tệ.

Bùi Tri Lễ nhìn Trần Thần, cô mặc áo sơ mi màu xanh lam, tóc xoã trên vai, một bên tóc dài được vén sau tai. Chỉ là qua một giây sau, cô liền lộ ra dáng vẻ tươi cười, cười một tiếng mặt mày cong cong, khiến người bên ngoài nhìn thấy đều có cảm giác vui vẻ.

Bím tóc cố ý trêu ghẹo nói: " Cậu nhìn cái gì đấy? Sẽ không phải là nhìn cô gái ấy đi? "

Không ngờ Bùi Tri Lễ quay đầu, thản nhiên nhìn về phía anh, nói: " Đúng thế, tôi đang nhìn cô ấy. "

" Có điều, cô ấy đã từ chối tôi. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro